Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

chương 167

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị giam tại dịch quán trong nhiều ngày như vậy, thật vất vã đi ra khỏi chỗ này. Đương hít thở không khí mát mẻ sau khi ra ngoài, Hạ Mộng thở dài một hơi, thần kinh khẩn trương buông lỏng một chút.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn kiên trì nguyên tắc cùng nàng cùng tiến cùng xuất, thậm chí ngay cả ngựa cũng không cưỡi, biến thành cùng nàng ngồi chung xe ngựa. Mà Lý Như Phong, hắn cũng mặt dày mày dạn bu theo, phải cứ cùng bọn họ cùng nhau hành động.

Là sợ nàng đoạt đi bằng hữu tốt của hắn sao? Hạ Mộng rất ác nghĩ tới.

" Vương phi."

Được rồi! Có lẽ là ánh mắt liếc trộm bọn họ có điểm thật là tà ác, nàng bị bắt gặp hết.

Lập tức ngẩng mặt, Hạ Mộng nhìn sang: " Tướng gia, làm sao vậy?"

" Vương phi, những ngày qua, ta có hỏi một chút tên quan đảm nhiệm điển tịch những năm này, trong đó có mười hai vị đại nhân họ Hạ. Nhưng là, trong đó không có một vị nào có thể có thân phận phù hợp với người bây giờ."

" Phải không?" Sớm biết rằng hắn sẽ từ chỗ này ra tay. Hạ Mộng cười nhạt một tiếng, " Ta chưa bao giờ nói qua gia phụ xuất thân làm "

Lý Như Phong trong một lúc như đớ lưỡi.

Rất tốt. Nữ nhân này, nàng lại thành công thắng hắn một lần.

" Như vậy, xin hỏi vương phi gia phụ ngài làm gì và xuất thân từ đâu?"

Muốn biết sao? Hạ Mộng lạnh nhạt nhìn xem hắn, chính là không nói.

" Thở dài- -"

Đây là chỗ tiểu tốt nào? Cái trấn nhỏ này không lớn, ra khỏi dịch quán, mới đi không bao lâu, xe ngựa liền dừng lại. Cho nên, Lý Như Phong còn chưa kịp ép hỏi, âm thanh phu xe từ bên ngoài truyền đến: " Vương gia, đã đến Hạ phủ!"

Hoàng Phủ Nam Ninh tự nhiên là đối với mấy cái chuyện bát quái này không có hứng thú, liền dẫn đầu đi: " Tiểu bạch thỏ, đi thôi!"

" Vâng." Vội vàng đáp lời, Hạ Mộng đứng dậy, lại quay đầu hướng Lý Như Phong lạnh lùng cười một tiếng- - có bản lĩnh ngươi tiếp tục tra! Cô nương ta chờ!

Lý Như Phong khóe miệng vừa kéo.

Còn lòng tốt của ngươi! Hôm nay, ta nhớ kỹ?

Lục tục đi ra xe ngựa, liền nhìn thấy một tòa trạch viện thật to đứng sừng sửng ở trước mắt,Cửa sân nhỏ phía trên treo một khối bảng hiệu, trên tấm bảng viết" Hạ Phủ" hai chữ thật to.

" Thật là một cái phủ đệ nguy nga. Vương phi, xem ra,vị phụ thân qua đời kia của người của cải rất nhiều!" Lập tức, Lý Như Phong vừa cười.

Hạ Mộng đáp lại là hừ nhẹ một tiếng- - đương nhiên nhiều. Đây chính là lúc trước nàng đem theo bạc từ trong vương phủ đem đi ra, có thể không nhiều sao? Thiếu chút nữa là đau chết nàng?

Bất quá, ngoài mặt, nàng cũng chỉ biết tiếp tục đôi mắt đẫm lệ sương mù, căn bản là lười phải quản hắn khỉ gió, liền vội vàng nhấc vấy chạy đi vào cửa - - " Tình nhi? Muội đang ở đâu? Tình nhi?"

" Vương phi, chậm một chút!"

Theo sát ở sau lưng nàng, Xuân Linh kêu to đuổi tới.

" Tiểu bạch thỏ?" Vừa thấy như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng nhảy qua bước chân lớn truy cản kịp lúc.

Lý Như Phong khóe miệng xé ra: " Vương gia, chờ ta một chút!" Cũng liền đuổi theo.

Bất quá, dù sao cũng là mới đến, hai người bọn họ đối với địa thế của nơi này cũng không quen thuộc bằng Hạ Mộng cùng Xuân Linh. Đi theo phía sau các nàng, mắt thấy các nàng quen cửa quen nẻo ở cái nơi này đi tới đi lui, thoàng cái liền bỏ qua bọn họ thật xa. Hoàng Phủ Nam Ninh muốn đuổi theo, nhưng luôn phát hiện phía trước có chướng ngại, làm cho hắn thi triển không ra quyền cước.

Thật vất vả, đi theo các nàng rẽ ngang rẽ dọc, đi vòng qua hậu viện, tựa hồ là nơi vườn hoa! Trước mắt chợt lóe, người không thấy.

Trong nội tâm thoàng cái hoảng loạn lên.

" Tiểu bạch thỏ? Tiểu bạch thỏ?" Vội vàng lớn tiếng kêu, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

" Vương gia!"

Thấy thế, Lý Như Phong tim cũng căng thẳng, đuổi theo.

Hoàng Phủ Nam Ninh đẩy hắn ra: " Tiểu bạch thỏ đi đâu? Tránh ra cho ta tìm!"

" Vâng!" Liền vội vàng gật đầu, Lý Như Phong lại vung tay lên, " Nhanh lên, hai người đi ra giữ cửa, những người khác ở chỗ này thật kỷ tìm xem, nhất định phải đem Minh vương phi tìm cho ra!"

" Dạ!"

Mọi người lĩnh mệnh, động tác nhanh chóng đứng lên.

Nhưng là, trong ánh sáng của mặt trời, sắc màu rực rỡ trong hoa viên, trừ bọn họ nhiều đại nam nhân như vậy, nơi này cũng chỉ còn lại cây cỏ hoa lá. Ngoài ra không còn ai khác, cũng không có phát hiện nữa bóng dáng hai người chủ tớ Hạ Mộng.

Hai người kia, lại ở dưới mắt của bọn họ biến mất.

===== ta là hai tỷ muội ước hẹn chạy trốn đường ranh giới==== ===

" Ha ha ha! Thân ái, tớ biết là cậu nhất định làm được!"

Nữa cái thời gian sau, trong một khách sạn ở trấn nhỏ của Giang Nam,ở Hạ phủ trong hậu hoa viên biến mất mà Hạ Mộng đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Cùng nàng sít sao ôm nhau, đương nhiên đó là Tô Tiểu Tình lúc trước cùng nàng cùng nhau chạy ra khỏi kinh thành. Bất quá, hiện tại nàng đã đổi tên gọi Hạ Tình.

" Đương nhiên." Đắc ý gật đầu, Hạ Mộng khóe miệng cao cao khơi mào, " Hai con người kia nghĩ vây khốn tớ? Không có cửa đâu? Tớ sẽ là như vậy ngoan ngoãn nghe lời bọn họ sao?"

" Chính là! Người nào không biết, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, căn bản không có bất kỳ người nào có thể cản lại được!" Liền vội vàng gật đầu, Hạ Tình dùng sức ôm nàng, " Thân ái, tớ thật sự là càng ngày càng sùng bái cậu!"

" Làm trò. Hiện tại, chúng ta hay là nắm chắc đang lúc này nghĩ ra một cái kế hoạch mới đi!" Ôn chuyện cũng đủ rồi, vội vàng đẩy nàng ra, Hạ Mộng trầm giọng nói.

Hạ Tình mở to mắt; " Còn muốn kế hoạch gì? Chúng ta không phải là đã trốn ra được sao?"

" Bây giờ trốn ra được. Nhưng cậu cho rằng, chỉ bằng cái tên Khủng Long Bảo Chúa chết tiệt kia, còn có bên cạnh hắn vị quân sư quạt mo kia, bọn họ sẽ dễ dàng buông tha như vậy sao? Kế tiếp, bọn họ nhất định sẽ lật đổ khắp cả trấn nhỏ này để tìm kiếm chúng ta. Tìm không được người, thề không bỏ qua!"

Đúng rồi! Nàng như thế nào lại quên chuyện này! Hạ Tình lập tức tỉnh ngộ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ khẩn trương: " Thân ái, vậy làm sao bây giờ?"

" Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn lại!" Hạ Mộng thế nhưng lại lơ đễnh cười, nắm chặt cổ tay của nàng, " Cậu nghe tớ, tớ sẽ có biện pháp làm cho chúng ta thoát hiểm."

" Ừ!" Hạ Tình dùng sức gật đầu, đối với nàng hoàn toàn giao phó tín nhiệm.

Bạn tốt đoàn tụ, các nàng bên này tất nhiên là vui vẻ hòa thuận. Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn lại đã sớm điên rồi.

Rào rào, răng rắc?

" Phế vật! Khốn kiếp! Đồ vô dụng!"

Nương theo tiếng vang các loại đồ đập xuống đất, cùng với tức giận không hề che lấp miệng chửi ầm lên, Trong phòng của Hạ gia, một cái người tựa như điên vậy từ lúc trở về, bắt được cái gì sẽ dùng lực đập tới.

Nơi cửa, Lý Như Phong đứng ở nơi đó, trơ mắt nhìn xem hành vi điên cuồng của hắn, lại chậm chạp chưa có đi lên khuyên.

" Tướng gia." Người bên cạnh nhỏ giọng kêu, " Vương gia cũng đã như vậy, ngài tại sao không đi khuyên nhủ? Bình thường vương gia không phải rất nghe lời người nói sao?"

" Không cần, vương gia hiện tai trong lòng đang rất tức giận, không để cho ngài ấy thật tốt phát tiết một chút, đến cùng chịu khổ đều là chúng ta." Lắc đầu, Lý Như Phong lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng lại khẽ nói - - hắn đâu có ngốc mà đi lên trước chịu chết!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio