: Khuê mật () đoàn tụ
Edit: Như Nguyện
(Ý nói bạn thời thiếu nữ)
"Ôn nhu!"
"Tiểu Tình!"
Vào tẩm cung, vừa đi vào nội điện, Tô mỹ nhân liền lệnh cho người ngoài lui ra. Lập tức hai tiếng kêu to đồng thời phát ra từ hai người, hai khuê mật cách xa lâu ngày rốt cục đoàn tụ, gắt gao ôm lấy nhau.
"Ôn nhu, sao bây giờ bạn mới đến! Mình chờ bạn sắp nổi điên rồi!" Dùng sức cảm thụ được niềm vui lâu ngày gặp lại, Tô mỹ nhân —— cũng chính là khuê mật của Bộ Nhu Nhi—— Tô Tiểu Tình dậm chân kêu to.
Biểu tình của cô gái nhỏ này, so với dáng vẻ vạn phần trấn định tự nhiên mới vừa rồi khi đối mặt với Thái Hậu và hoàng đế là cùng một người?
Mà Bộ Nhu Nhi, nước tích trong hai mắt của nàng cũng sớm giống như kỳ tích, biến mất không còn, thay bằng tươi cười còn sáng lạn hơn hoa.
"Sao bạn lại tức giận? Không phải mình đã đến đây sao?" Vỗ vỗ lưng của nàng ta, nàng lớn tiếng nói. Thanh âm trầm ổn, vô cùng hữu lực, cùng với bộ dáng nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ lúc trước cũng một trời một vực.
"Ô!"
Nghe nói như thế, lập tức lại là một tiếng nức nở kéo dài, Tô Tiểu Tình mím miệng kêu to: "Bạn có biết, mình chờ bạn đã mấy tháng rồi không! Bạn có biết mấy tháng này mình khó khăn lắm mới qua được không! Bạn mà không đến, mình khẳng định bạn cũng chỉ có thể tới nhặt xác mình!"
"Vậy sao? Mình thấy bạn rất tốt nha!" Ôm đủ, hai người mới bỏ mhau ra. Nhanh chóng lôi kéo Tô Tiểu Tình ngồi xuống, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười nói, "Thái Hậu nương nương thích bạn như vậy, tình cảnh của bạn hiện tại cũng không tệ, có chỗ ở, có người hầu hạ". Nói xong, lại sờ soạng một phen lên cái cằm trơn bóng của nàng ta, "Hơn nữa, người tựa hồ cũng đẹp lên không ít! Bạn còn muốn cái gì nữa hả?"
"Đây cũng chỉ là bề ngoài thôi? Nếu không vì lần đó mình vô tình cứu được Thái Hậu thiếu chút nữa rơi xuống nước, bạn nghĩ rằng bạn và mình có thể được đãi ngộ như vậy sao?" Bĩu môi, Tô Tiểu Tình đem tay nàng đẩy qua một bên.
"Thì ra là vậy?" Bộ Nhu Nhi nhất thời sáng tỏ. Nàng đã nói Vương Thái Hậu làm sao có thể đột nhiên coi trọng một phi tử mới tiến cung không bao lâu như vậy, thì ra còn có nguyên nhân ở bên trong.
"Ai nha, đừng nói mình, bạn kể chuyện của bạn đi! Bạn làm thế nào trà trộn vào trong cung? Lần đó nghe người ta nói Minh vương gia muốn nạp phi, mình còn đang lo lắng không biết cô nương nào xui xẻo đến vậy, bị hắn nhìn trúng. Nhưng không nghĩ tới, lại là bạn! Bạn làm thế nào vậy?" Nhanh chóng lắc đầu, Tô Tiểu Tình lại bắt lấy tay nàng hỏi.
Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười: "Không phải rất đơn giản sao? Từ khi chúng ta tách ra, mình liền cẩn thận nghiên cứu. Sau đó phát hiện, chỉ có gả cho Minh vương gia, làm Vương phi của hắn, mình mới có thể có đủ lý do ra vào hoàng cung mà không ai nghi ngờ, lại có thể cùng bạn kết giao. Cho nên, mình gả cho hắn!"
"Ôn nhu, bạn thật lợi hại!" Nhanh chóng vỗ tay, vẻ mặt Tô Tiểu Tình cực kỳ hâm mộ.
Bộ Nhu Nhi lắc đầu: "Mình không lợi hại. Bạn mới lợi hại! Không gặp chưa được bao lâu, công phu diễn trò của bạn cũng đã thượng thừa rồi, ngay cả Thái Hậu nương nương cũng bị bạn lừa!"
"Aizzz, mình cũng bị bắt buộc, rất bất đắc dĩ có được không? Ở đây, mình không giả vờ thì phải làm gì có thể khiến Thái Hậu - lão nhân gia người thích sao? Nếu không có lão nhân gia người ở phía sau che chở, mỗi ngày của mình có thể thái bình như vậy sao?"
Vô lực lắc đầu, Tô Tiểu Tình nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, bạn xem, hiện tại mình biểu hiện đã đến mức này? Mà còn có người nhìn mình không vừa mắt, hậu cung này người ăn thịt người nha, mình hận nó đến chết!"
"Nương nương, Chu tài nhân tới thăm."
Hết hồn, bên ngoài truyền đến âm thanh của tiểu cung nữ.
"Thấy chưa!" Khóe miệng lập tức mím lại, Tô Tiểu Tình vô lực nói, "Phiền phức lại tới nữa."