Cái gọi là gặp mặt trong hoàng cung kỳ thật là mượn việc yến tiệc mừng thọ lão hoàng đế để sứ giả các quốc gia tại hậu viện hoàng cung mở yến tiệc nhỏ.
Coi như là cơ hội trao đổi tình cảm với nhau.
Không lâu sau sẽ cử hành đại yến ban ngày, thái tử điện hạ tự thân đến mời tất cả sứ giả. Hoàng tử cũng rối rít trình diện, nhưng có một người duy nhất mang theo nữ quyến tới đây là Hoàng Phủ Nam Ninh. Đoàn người kể từ khi xuất hiện đã bắt đầu làm cho mọi người chú ý. Huống chi mấy ngày trước, chuyện còn rõ mồn một ngay trước mắt. Nên khi thấy bọn họ xuất hiện, có người bắt đầu xì xào bàn tán bên này.
Hoàng Phủ Nam Ninh tất nhiên là không cảm thấy gì cả, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa đều cúi đầu làm tròn bổn phận tiểu nữ nhân nhu thuận mềm mại. Nhưng Nam Vân công chúa lại có hơi bất đồng, nàng vừa tiến đến liền bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, xem xong rồi nàng nhịn không được đẩy đẩy Hạ Mộng: "Tứ tẩu bọn họ đều đang ngó tẩu xem thế nào đấy!"
Nói nhảm, chuyện mấy ngày trước xảy ra còn nóng hổi. Hiện tại lại gặp được nàng, những người này đương nhiên đều coi nàng như nhân vật truyền kỳ rồi.
Khóe miệng giật nhẹ, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: "Có lời gì lát nói sau."
"A". Ngoan ngoãn ngậm miệng, Nam Vân công chúa cúi đầu bước tiếp theo sau Hoàng Phủ Nam Ninh.
"Ha ha… Minh Vương gia, các ngươi rốt cuộc đã tới. Chúng ta chờ các vị đã lâu." Khi bọn họ xuất hiện, thái tử điện hạ liền chủ động tiến lên chào đón.
Hoàng Phủ Nam Ninh hơi gật đầu: "Vương phi của bản vương tay bị tổn thương còn chưa khỏe, nên nàng dùng thuốc xong mới ra cửa."
"A! Thì ra là vậy!" Vội vàng gật đầu, thái tử điện hạ nhìn lại hướng Hạ Mộng bên này. "Minh Vương phi, Nam Vân công chúa các người ở chỗ này đã quen chưa?"
Hạ Mộng lập tức mỉm cười đáp: "Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, cũng không tệ lắm."
"Vậy là tốt rồi." Gật gật đầu, ánh mắt thái tử điện hạ lại rơi trên người Hạ Mộng. "Vài ngày không gặp cũng không biết vết thương trên người Minh Vương Phi đã đỡ chưa?"
"Khá hơn nhiều, cám ơn thái tử điện hạ quan tâm."
"Ừ! Khá hơn nhiều là tốt rồi." Trên mặt nặn ra một nụ cười, ánh mắt thái tử điện hạ trên người nàng mới lưu luyến rời đi.
Lông mày Hạ Mộng nhịn không được nhăn lại, - - Nam nhân này đang làm gì, nàng có cái gì đáng giá hắn phải quan sát à?
Thái tử điện hạ tiếp tục cười, lập tức đưa mắt hướng trên người nàng đảo qua: "Đúng rồi Minh Vương phi, Nam Vân công chúa, hôm nay đặc biệt mời đến không ít hoàng phi quý phụ để cho hai người quen biết, hi vọng mọi người có thể vui vẻ, tự nhiên."
Phải không?
Chỉ sợ có những nữ nhân này các nàng mới không được tự nhiên đấy.
Khẽ mỉm cười, Hạ Mộng ngẩng đầu lên: "Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm."
"Ha ha Minh Vương phi thật sự quá đa lễ." Cười đến rạng rỡ, thái tử điện hạ chợt xoay người: "Ái phi."
"Điện hạ.” Lập tức một nữ nhân nhu mì điềm đạm xuất hiện từ phía sau.
Nàng ngũ quan xinh đẹp, khí chất thanh nhã, búi tóc được sử dụng một dải tơ lụa, tất nhiên là không cần phải nói, từ xa nhìn lại toàn thân đều lộ ra một loại khí chất cao nhã vừa nhìn chính là xuất thân danh môn tiểu thư khuê các.
"Minh Vương phi, vị này là thái tử phi. Hiện tại, Minh Vương gia cùng ta qua bên kia trò chuyện chốc lát. Nàng sẽ dẫn người cùng các nữ quyến đi thăm quan."
"Tốt." Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng đối với thái tử phi hành lễ: "Thái tử phi."
Nam Vân công chúa cũng đi theo hành lễ.
Thái tử phi cũng vội vàng đáp lễ: "Minh Vương phi, Nam Vân công chúa, hai vị mời đi theo ta."
"Tốt." Gật đầu, Hạ Mộng lại đối với Hoàng Phủ Nam Ninh hành lễ: "Vương gia, chúng ta đi trước."
"Ừ "
Sau khi Nam Vân công chúa cùng Hạ Mộng đi theo thái tử phi, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn đưa mắt nhìn theo hướng đi của các nàng một lúc lâu mà không nói gì.
"Minh Vương gia!" Sau đó chính thái tử điện hạ phải cúi đầu lên tiếng trước.
"Ừ!" Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng quay đầu.
"Minh Vương phi đã đi rồi. Chúng ta cũng nên đi thôi, hoàng tử các quốc gia khác đang ở bên kia chờ!"
"A… tốt!" Gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.
Nhìn thấy trong mắt hắn mang vài phần băn khoăn, thái tử điện hạ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ha ha, Minh Vương gia ngài cứ yên tâm đi. Có ái phi, Minh Vương phi sẽ không có việc gì!"
Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười một tiếng: "Ai nói bản vương lo lắng nàng xảy ra chuyện?"
"Đúng vậy, ta quên mất!" Thái tử điện hạ lập tức cười: "Minh Vương phi nàng vốn cũng không phải là người dễ bị khi dễ."
Nghe vậy Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt chợt trầm xuống.
Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng người nam nhân trước mắt này làm hắn cảm thấy thật không vừa mắt. Đặc biệt là khóe miệng hắn còn mang theo ý cười thâm trường.
Quay đầu hít sâu một cái, hắn chủ động mở rộng bước chân: "Không phải nói bọn họ chờ bản vương sao? Đi thôi!"
"Tốt!" Không ngừng gật đầu, thái tử điện hạ xoay người: "Minh Vương gia thỉnh đi bên này!"
== ta là đường ranh giới ==
Tiểu bạch thỏ bị vây
Đi theo thái tử phi không bao lâu, các nàng liền bị dẫn tới một khu vực sắc màu rực rỡ. Nhưng lại có một ít quý phụ nhân ăn mặc cùng trang điểm xinh đẹp xuất hiện.
"Nha đến đây "
Cũng không biết ai thấp giọng hô, các nàng xúm lại cùng nhau vừa nói vừa cười. Đám phụ nhân liền lập tức thu hồi thanh âm đồng loạt đưa mắt phóng tới đây.
"Tứ tẩu!" Nam Vân công chúa thân thể run lên, vội vàng trốn sau lưng Hạ Mộng: "Ánh mắt của các nàng thật đáng sợ!"
Hạ Mộng mỉm cười dắt tay nàng lôi nàng đi ra: "Yên tâm không có chuyện gì!" Những người này đều là hướng về phía nàng. Còn tiểu cô nương này ngược lại không có cừu hận gì.
Chậm rãi bước tới chỗ những quý phụ nhân.
"Minh Vương phi, vị này là Đường Quý phi, vị này là Lý Thục phi, vị này là Vương Hiền phi. Các nàng là mẫu hậu phái tới tiếp đãi người. Hôm nay mẫu hậu vì muốn vào miếu lễ tạ thần, cho nên không thể tự mình tới đón. Mẫu hậu bảo ta thay nàng hướng người bồi!" Mang theo các nàng đi đến trước mặt, thái tử phi bắt đầu giới thiệu: "Nàng là Nhị vương phi, nàng là Tam vương phi, nàng đây là phu nhân tể tướng, vị này là Hiền Đức phu nhân, vị này là..."
Cái này phi, cái kia phi, phu nhân này, phu nhân kia. Dù sao có vẻ các nàng rất nổi danh. Nhìn qua từ tư thế thật đúng là đủ nhận xét.
Nếu người ta đã đặt mặt mũi như thế thì Hạ Mộng nàng cũng nên mỉm cười đối lại với các nàng.
Nhưng là đến khi chào xong rồi ngồi xuống nhận trà cung nữ đưa lên, vị thân phận cao quý nhất Đường Quý phi liền mới chủ động lên tiếng: "Thật không nghĩ tới Minh Vương phi thoạt nhìn thật là điềm đạm, nhu thuận. Trước chưa thấy người, ta còn không biết người rốt cuộc có bộ dạng gì nữa ấy chứ."
Tại trong tiềm thức các nàng nhất định cho rằng nàng cao lớn thô kệch, diện mục dữ tợn giống như nam nhân, nếu không sao có thể dùng roi làm Bích Vân công chúa khóc lớn khi ở Kim Loan điện như vậy, hơn thế nữa còn ngay tại trước mặt mọi người lớn mật cùng Hoàng Thượng giằng co?
"Đúng vậy! Minh Vương gia tuổi gần hai mươi cũng không có thành hôn. Từ nhỏ đối với nữ nhi, sắc mặt không chút thay đổi. Lại liên tục nghe nói Minh Vương gia không hợp ý cô nương nào, chúng ta còn tưởng rằng Vương gia đời này cũng sẽ không thành thân. Thật không nghĩ đến một năm trước, truyền đến tin tức Vương gia thành thân. Đây thật đúng là dọa chúng ta một tiếng!" Bên cạnh Thục Phi nương nương... Nàng họ gì Hạ Mộng đã quên, vội vàng nói tiếp.
Hiền phi theo sát mà lên: "Ha ha! Nói thật chúng ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc là cô nương như thế nào có thể làm cho Minh Vương gia nguyện ý cưới trở về đây. Hôm nay rốt cục chúng ta đã được gặp."
Mà điều này khiến các nàng đều thất vọng. Không xinh đẹp bằng Bích Vân công chúa, không có thân thế hiển hách, lại thành công bắt tâm Hoàng Phủ Nam Ninh làm tù binh, khiến hắn cam tâm tình nguyện vì nàng ta. Trong lòng các nàng hiện tại đều vì Bích Vân công chúa mà bất bình.
Trong nội tâm Hạ Mộng oán thầm, ngoài mặt giống như không có gì xảy ra, chỉ hướng các nàng tươi cười: "Tiểu nữ tử ta được Vương gia chọn từ bữa tiệc tuyển phi. Sau khi gặp nhau, vương gia liền quyết định cưới, hết thảy mọi quyền quyết định đều trong tay vương gia. Ta bất quá cũng chỉ là một tiểu nữ tử nhu nhược mà thôi!"
"Có phải là nhu nhược hay không chúng ta làm sao biết được nha!" Lắc đầu, nữ nhân này là... Nàng là cái gì phi, còn là cái gì phu nhân. Hạ Mộng đã hoàn toàn không nhớ rõ!
Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng lộ ra vẻ mặt vô tội!
Cũng có người gật đầu theo: "Đúng vậy đó, nữ nhân có thể làm cho Minh Vương gia thích, nhất định là rất có bản lãnh!"
Những nữ nhân khác cũng vội vàng gật đầu phụ hoạ. Vài chục ánh mắt tựa như đèn pha phóng đến trên người nàng tựa hồ muốn đem người nàng chiếu thành trong suốt, thuận tiện cũng có thể thấy rõ nàng rốt cuộc có hoa chiêu gì mà đem Hoàng Phủ Nam Ninh chế phục!
Nhưng Hạ Mộng vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười trên mặt: "Nói đến bản lãnh, tiểu nữ thật không có. Hơn nữa so với các vị ở đây, ta tuổi còn trẻ, lại xuất thân bình thường. Cho dù có một chút ít bản lãnh, ở trước mặt mọi người cũng không đáng giá được nhắc tới!"
"Ha ha… Minh Vương phi sao người lại nói như vậy chứ! Chỉ bằng người có thể bắt được tim Minh Vương gia, bản lãnh này cũng đã không nhỏ rồi. Ba năm trước, chúng ta không biết đã đưa ra cho Bích Vân công chúa bao nhiêu chủ ý, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể làm cho Minh Vương gia dao động chút nào!"
Rất tốt có người không đánh đã khai - - rất khớp với dự đoán của nàng! Những nữ nhân này đều đứng ở phe Bích Vân công chúa.
Lập tức có người phát hiện người này dùng từ không ổn, vội vàng đẩy đẩy nàng: "Muội nói cái gì thế?"
"Nha ta..." Người nói chuyện ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt.
Hạ Mộng vội vàng cười nói: "Không có gì! Bích Vân công chúa là nữ nhi Hoàng Thượng sủng ái nhất. Nàng thích Vương gia, muốn gả cho Vương gia. Thân là trưởng bối của nàng, mọi người vì công chúa tận tâm tận lực bày mưu tính kế cũng là chuyện đương nhiên. Đều là chuyện đã qua nói một chút cũng không sao. Càng thể hiện mọi người đối với Bích Vân công chúa là vô cùng yêu thương!"
"Đúng đúng đúng! Đều là chuyện đã qua. Kỳ thật đã không còn gì để nói. Dù gì, Minh vương gia cũng đã cưới Minh vương phi mà, không phải sao?" Liền vội vàng gật đầu, người tự biết nói bậy vội vàng bổ túc thêm.
Buổi nói chuyện tự nhiên chuyển thành buổi trấn an nhóm người này. Bất quá vẫn có vài người tâm tư thâm trầm hiểu biết, cho nên ánh mắt nhìn Hạ Mộng càng thêm thâm thúy.
"Minh vương phi!" Ngừng một chút, một vị phu nhân lại mở miệng.
Hạ Mộng lập tức quay đầu: "Ừ! Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Minh vương phi, chúng ta biết được vài ngày trước, Bích Vân công chúa làm một số chuyện với người có phần quá. Nàng có chỗ không đúng, nhưng người lại dùng roi đánh nàng, khiến nàng trước mặt sứ giả nhiều quốc gia mất mặt. Điều này đích xác là không được đó nha!"
Ha ha… Phía trước khách sáo nhiều như vậy, hiện tại các nàng rốt cục đi vào chính đề rồi sao.
Vội vàng cúi đầu, Hạ Mộng nói cực thấp: "Kỳ thật ta cũng biết ngày đó phản ứng của ta là quá khích. Sau khi trở về ta cũng nghiêm túc tỉnh lại. Quả đúng là làm mất mặt Bích Vân công chúa, là ta không đúng, ta nghĩ nếu như có cơ hội, ta nhất định tìm công chúa hướng nàng nói lời xin lỗi!"
"Ai! Kỳ thật công chúa cũng có chỗ không đúng. Nàng cũng cần nhận lỗi với người!" Liền vội vàng gật đầu, người nào đó giống như khoan hồng độ lượng nói.
Nhưng chỉ là thấy cần mà thôi, khẳng định nàng sẽ không làm như vậy.
Hạ Mộng trong nội tâm cười lạnh: "Này không cần, mới vừa đến chỗ mọi người, ta vốn nên biết quy củ... Ai… chuyện cũng đã xảy ra, việc hiện tại ta muốn làm chính là hướng Bích Vân công chúa nói lời xin lỗi, hi vọng nàng bất kể hiềm khích lúc trước, không vì vậy mà phá hư ấn tượng đối với vương triều Phượng Tường chúng ta."
"Ha ha nếu như Minh vương phi thật lòng nghĩ hướng công chúa nói xin lỗi ta có thể vì người giúp đỡ!" Rốt cục đã lâu không nói lời nào, thái tử phi đã đứng dậy.
"Phải không?" Lập tức đưa ra khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ, Hạ Mộng nhìn về phía nàng: "Kia thật sự là quá tốt!"
"Ừ công chúa hôm nay đang trong tẩm cung tĩnh dưỡng. Sáng sớm, hoàng hậu nương nương muốn mang nàng cùng vào miếu giải sầu, nàng không đi. Hiện tại nếu như Minh vương phi ngươi hướng công chúa nói lời xin lỗi, nàng ắt hẳn sẽ rất vui!"
Tốt! Người ta ngay cả đường đều trải tốt. Xem ra chính mình không đi không được.
Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng đứng dậy: "Tốt lắm, dông dài không bằng hành động. Chúng ta bây giờ hãy đi đi."
"Tốt." Nghe vậy trên mặt thái tử phi cũng mang theo ý cười: "Minh vương phi người thực thông tình đạt lý!"
Không phải là nàng thông tình đạt lý mà các nàng nhiều người như vậy cùng chung bức hiếp nàng, có thể phản kháng sao? Hạ Mộng khóe miệng giật nhẹ.
"Như vậy hiện tại chúng ta cùng đi với Minh vương phi. Chúng ta nhiều người như vậy, chắc hẳn công chúa cũng sẽ không khiến Minh vương phi khó xử!" Đường Quý phi cầm đầu vội vàng đứng lên nhiệt tâm đề nghị.
Những người khác cũng rối rít đứng dậy: "Tốt tốt mọi người cùng nhau đi nào."
Ha ha cùng đi xem náo nhiệt, cũng để Bích Vân công chúa trước mặt nhiều người vơ vét mặt mũi về, có phải hay không? Hạ Mộng lạnh lùng cười một tiếng: "Vậy thì vất vả mọi người, ta ở đây hướng chư vị cảm tạ!"
"Không cần khách khí! Việc này là chúng ta phải làm mà!" Vội vàng khoát tay, một đám quý phụ nhân cười đến run rẩy hết cả người.
Thái tử phi cũng đứng dậy: "Đã như vậy, Minh vương phi chúng ta đi thôi!"
"Tốt!"
"Đến đến, mọi người mau đứng lên. Chúng ta cùng đi đến chỗ Bích Vân công chúa." Người phía sau cũng vội vàng theo đại đội nhân mã hướng hoàng cung đi.
Chỉ là mới đi không xa các nàng chợt nghe - -
"Gâu gâu gâu uông…"
Vài tiếng chó sủa vang dội, một đám nữ nhân vội dừng bước, sắc mặt trở nên trắng phờ phạc.
"Thập Lục hoàng tử, hắn tại sao lại ở chỗ này?"
Thập Lục hoàng tử? Nháy mắt mấy cái Hạ Mộng không hiểu.
Nam Vân công chúa vội vàng kéo kéo nàng: "Tứ tẩu, Thập Lục hoàng tử là nhân vật đặc biệt nhất. Bởi vì là con nhỏ nhất của hoàng đế cho nên ngoại trừ Bích Vân công chúa, hắn được sủng ái nhất! Từ nhỏ đến lớn, hắn có thể tùy ý làm càn mà ngay cả hoàng đế cũng ít khi nào khiển trách hắn vài câu. Hắn còn nuôi một con chó bự hù chết người. Nghe nói từ nhỏ đến trưởng thành tính tình cũng như hắn cực kỳ bạo lực. Hơn nữa chỉ nghe lời hắn. Hắn bảo cắn ai liền cắn. Trước đã có thật nhiều người bị cắn chết tươi."
Như vậy sao!
Nghe nói như thế Hạ Mộng lại nhịn không được muốn cười!
Vị này là Thập Lục hoàng tử. Hắn chắc cũng đã sớm an bài tốt nha. Khiến một đám nữ nhân tiến hành tâm lý với nàng bức hiếp. Sau đến phiên hắn tới đe doạ tâm lý nàng sao?
Mới chỉ chớp mắt, công phu trong truyền thuyết, Thập Lục hoàng tử cùng thú cưng của mình đã đến.
"Lưng tròng "
Lập tức vang dội tiếng chó sủa, cơ hồ làm điếc lỗ tai.
Một thân ăn mặc anh tư táp sảng Thập Lục hoàng tử, phía trước hai gã thái giám, đồng tâm hiệp lực lôi kéo một con chó bự ở phía sau. Bất quá hai người bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng cùng con chó này bảo trì thế lực ngang nhau, tư thế thỉnh thoảng còn bị nó lôi kéo lên phía trước.
"Tham kiến Thập Lục hoàng tử!"
Nhìn thấy hắn xuất hiện, một đám nữ nhân - - ngoại trừ thái tử phi cùng Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa - - rối rít hạ bái.
"Tất cả đứng lên đi!" Khoát khoát tay, hoàng tử trẻ tuổi vẻ mặt ngạo mạn.
Hắn thoạt nhìn mới mười hai mười ba tuổi, ngũ quan cùng thái tử điện hạ rất giống, chỉ là thần thái tựa hồ kiêu căng chút ít. Hơn nữa tràn ngập quanh người hắn, là khí tức kiêu căng quả thực sắp nghịch thiên. Đứa nhỏ này là bị nuông chiều quá độ.
Đứng giữa một đám nữ nhân cúi đầu, - - hơn nữa còn là cái mặt lạ hoắc, Hạ Mộng rất nhanh liền hấp dẫn chú ý của hoàng tử.
"Ngươi chính là người Phượng Tường vương triều, cái gì Minh vương phi?" Lập tức lững thững tiến lên, hắn cà lơ phất phơ hỏi.
"Đúng vậy thập lục đệ!" Thái tử phi vội vàng cười trả lời.
Nhưng khuôn mặt nàng tươi cười lại khiến Thập Lục hoàng tử mắt lạnh lại: "Ta đang hỏi nàng, ngươi cướp lời làm cái gì?"
Thái tử phi khuôn mặt tươi cười cứng đờ: "Thập lục đệ ta..."
"Đúng là ta!" Lập tức Hạ Mộng cướp trả lời, đối với hắn cũng khẽ cúi người "Xin chào Thập Lục hoàng tử!"
"Hừ!"
Đáp lại nàng là một tiếng phát ra càng thêm kiêu căng. Thập Lục hoàng tử mắt lạnh nhìn nàng hạ bái thậm chí ngay cả miễn lễ cũng không nói. Vốn định để nàng liên tục bảo trì cái tư thế này.
Nhẹ nhàng cười một tiếng. Nếu đã hắn không nói, Hạ Mộng liền từ từ thẳng đứng lên.
Thập Lục hoàng tử vừa thấy lập tức khó chịu: "Ta còn chưa bảo ngươi đứng lên, ngươi nâng tới làm gì?"
"Ta đối với ngươi thỉnh an. Nếu Thập Lục hoàng tử ngươi cũng hừ một tiếng, vậy bày tỏ ngươi đã đáp lại ta chào. Đã như vậy, ta chẳng lẽ không nên đứng lên sao?" Mỉm cười, Hạ Mộng ung dung ứng đối.
Thập Lục hoàng tử sắc mặt trầm xuống: "Đây là giải thích của ngươi?"
“Đúng vậy, chẳng lẽ nói nếu như Thập Lục hoàng tử ngươi không nói, ta phải liên tục đối ngươi hành lễ sao? Thập Lục hoàng tử ngươi là hoàng tử Hoàng Thượng thương yêu nhất tại quý quốc, hoàng thượng chắc hẳn sẽ không như vậy đối đãi khách như vậy!" Tiếp tục mỉm cười, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói.
"Ta..." Thoáng cái liền bị lời nàng khiến nghẹn, Thập Lục hoàng tử nhăn mi lại: "Ta không cùng ngươi nói cái này. Ta hỏi ngươi, vài ngày trước chính ngươi đánh Lục tỷ, còn ép buộc nàng, làm mất thể diện của nàng cùng phụ hoàng ta tại Kim Loan điện. Có đúng hay không?"
Xem ra hắn đến vì cha mình và tỷ tỷ đòi lại công đạo. Hạ Mộng nhịn không được muốn cười.
Công đạo nha. Rốt cuộc cái gì mới gọi là công đạo?
"Thập Lục hoàng tử, lời ấy sai rồi. Vài ngày trước, ta cùng Bích Vân công chúa một câu không hợp, phát sinh xung đột. Nhưng chuyện đã qua, Hoàng Thượng cũng đáp ứng sẽ không truy cứu nữa!"
"Bất quá là ngươi ỷ vào lúc đó nhiều người như vậy, phụ hoàng không tiện phát tác. Chỉ có thể đồng ý với ngươi. Nhưng phụ hoàng đáp ứng không truy cứu, nhưng ta thì không. Ta hôm nay tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ha ha quả nhiên là đứa bé nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng thoáng cái liền vào chủ đề, không có lãng phí. Hạ Mộng thật cao hứng.
Nhưng trên mặt nàng cũng chỉ hiện ra vài phần e ngại: “Thập Lục hoàng tử ngươi là đang nói những chuyện đã qua. Hơn nữa, hiện tại ta đang định đi về phía Bích Vân công chúa xin lỗi!"
"Xin lỗi có ích lợi gì? Lục tỷ đã thương tâm nhiều ngày như vậy. Ngươi dự định như thế nào đền bù nàng? Trước mặt mọi người bị cười nhạo. Ngươi như thế nào đền bù? Ngươi cho rằng ngươi nói lời xin lỗi là được sao?" Hừ lạnh, Thập Lục hoàng tử ánh mắt mau làm nàng tươi sống giết chết.
"Thập lục đệ!" Nghe vậy thái tử phi nhướng mày nhẹ nhàng chen vào nói: "Ngươi đừng nói như vậy. Nếu phụ hoàng đã nói không truy cứu nữa, Minh vương phi cũng thật tâm thật ý đến xin lỗi Bích Vân, ngươi cũng đừng truy cứu nữa!"
"Hừ! Không truy cứu. Đây là thứ đàn bà khiến nước chúng ta bị ảnh hưởng mặt mũi. Ta nhất định phải giúp phụ hoàng lấy lại mặt mũi!"
"Thập lục đệ!" Thái tử phi sắc mặt khẽ biến, vội vàng thấp giọng hô.
Thập Lục hoàng tử lại lạnh lùng quét về phía các nàng: "Hiện tại, các ngươi còn có cơ hội chạy trốn. Lát sẽ không còn nữa đâu!"
Hắn... Lời này có ý gì?
Hạ Mộng còn đang buồn bực. Các quý phụ nhân sau lưng nàng chợt phát liên tiếp kinh hô, sau đó nhấc váy, bất chấp hình tượng các nàng xoay người bỏ chạy không còn bóng dáng.
Không tới mười giây đồng hồ, hiện trường chỉ còn Hạ Mộng, thái tử phi, Nam Vân công chúa cùng Thập Lục hoàng tử cùng chó của hắn và thái giám giữ chó.
"Thái tử phi, ngươi còn không đi?" Thấy thế Thập Lục hoàng tử sắc mặt tựa hồ không hài lòng.
Thái tử phi lắc đầu "Thập lục đệ, ngươi không nên như vậy!"
Thập Lục hoàng tử hừ lạnh: "Ngươi đã không đi thì đừng trách ta không khách khí!" Liền vung tay lên: "Thả chó!"
"Dạ!"
Thái giám lập tức buông tay liền nghe được - -
"Lưng tròng "
Hai tiếng kêu đinh tai nhức, đại cẩu mở miệng to như chậu máu gầm thét, hướng Hạ Mộng bên này đánh tới. Hàm răng bén nhọn dưới ánh mặt trời phản xạ chói mắt, thân thể hùng tráng đứng lên so với nam tử trưởng thành còn cao hơn. Khi nó nhào lên, mặt đất bị chấn động, có thể thấy con chó này lực lượng có bao nhiêu. Nếu như bị nhào tới chỉ sợ mạng nhỏ cũng khó bảo vệ.
"AAA!"
Vừa thấy như thế thái tử phi bị hù dọa, mặt tái đi, vội vàng trốn qua một bên.
Nam Vân công chúa cũng bị hù dọa, không dám động một chút, chỉ có thể kêu to - - "Tứ tẩu!"
Hạ Mộng vội vàng quay đầu lại, đẩy nàng ra, chính mình cũng hướng bên cạnh tránh thoát đại cẩu bổ nhào tới.
"A! Nhìn không ra nữ nhân này còn có chút bản lãnh!" Thấy thế Thập Lục hoàng tử mâu quang trầm xuống sắc mặt thật không tốt!
Lại vung tay lên! "Đại hắc lên cho ta. Cắn chết nữ nhân này!"
"Lưng tròng!"
Lập tức đại cẩu gầm thét lớn, móng vuốt bén nhọn thẳng hướng Hạ Mộng bên này quét tới.
Hạ Mộng vừa thấy xoay người bỏ chạy.
"Lưng tròng!" Đại cẩu đương nhiên không tha vội vàng đuổi tới!
"Tứ tẩu!"
Thấy thế Nam Vân công chúa bị hù dọa, sắc mặt trắng bệch vội vàng theo đuôi!
"Ha ha ha!" Thập Lục hoàng tử lại cất tiếng cười to: "Ta xem ngươi chạy trốn nơi đâu. Mặc kệ chạy đến đâu, ngươi hãy chờ chết đi!"
"Thập lục đệ, chuyện còn chưa tới cuối cùng. Ngươi không được phán đoán suy luận!" Chợt thanh âm nhu nhu của thái tử phi nhẹ nhàng cắt đứt tiếng hắn cười.
Thập Lục hoàng tử khinh thường bĩu môi: "Mặc kệ đến đâu. Cuối cùng nhất định là đại hắc thắng. Nữ nhân này, đại hắc không đem nàng xé thành mảnh nhỏ, nàng đi đốt cao hương đi!" Dứt lời lần nữa cười ha ha!
Thái tử phi lại nhíu mày: "Thập lục đệ, nếu như đại hắc thật sự đem nàng như thế, ngươi dự định như thế nào hướng Minh Vương gia hối đáp?"
"Hối đáp người nào đều chết hết! Bọn họ có thể so ta không bằng một nữ nhân sao? Cùng lắm thì chúng ta đền bọn họ là được!"
Ai!
Nghe lời ấy, thái tử phi quay đầu ra thở dài một tiếng.
Thập Lục hoàng tử lập tức xoay đầu: "Người đâu mời Lục hoàng tỷ ra, ta muốn để nàng tận mắt nhìn thấy kết cục của nữ nhân này!" Sau đó liền mở rộng bước chân: "Thái tử phi đi thôi, mọi người cùng nhau đi xem nữ nhân kia. Đây là kết cục của kẻ đắc tội ta!"
"Thập lục đệ..."
Thấy hắn dương dương đắc ý, thái tử phi lông mày nhăn càng chặt hơn.
Vội vàng đi theo hắn, chỉ thấy Nam Vân công chúa ngồi dưới đất khóc đến thương tâm.
Chạy nhanh đỡ nàng dậy: "Nam Vân công chúa, Minh vương phi đâu?"
"Tứ tẩu... Tứ tẩu bị con chó kia đuổi theo, ta đuổi không kịp bọn họ, còn bị đau chân ô ô ô... Ta thật vô dụng, thời khắc mấu chốt không giúp được Tứ tẩu, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng... Nàng... Ô..."
"Không biết bị đuổi đi đâu?"
Nghe vậy Thập Lục hoàng tử cười đến đắc ý!
Theo hướng Nam Vân công chúa chỉ, nhìn sang phát hiện phía trước là một lùm cây to, đây là địa bàn của bọn họ. Chỗ đó là địa phương nào, bọn họ tự nhiên nhớ kỹ trong lòng.
"Cho rằng trốn tới đó liền an toàn sao? Nằm mơ!" Khóe miệng kéo nhẹ, Thập Lục hoàng tử nhẹ trào một tiếng.
Liền đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng hắn cười một cái cười kiên nhẫn, chờ đợi tiếng kêu nữ nhân thảm thiết vang lên.
Nhưng là không có!
Rất kỳ quái!
Hắn chỉ nghe liên tiếp ào ào tiếng rít - - hô phong! Xem mặt trời trên đỉnh đầu sáng lạn, không có gió lớn nha!
Pằng!
Lập tức một thanh âm giòn vang tựa như roi đánh trên cơ thể người, hơn nữa thập phần vang dội, nghe được không nhịn được thân thể run một cái!
Chuyện gì xảy ra?
Thập Lục hoàng tử mày nhăn lại.
Ba ba ba.
Lập tức liên tiếp truyền đến một tiếng càng thêm vang dội
"Gâu gâu gâu uông! "
Sau đó tiếng cẩu nhi sủa truyền đến nhưng lại không giống lúc giương nanh múa vuốt.
Ba ba ba...
Lại một trận tiên thanh ít nhất kéo dài mười tiếng vang dội. Nếu như là đánh trên cơ thể người, chỉ sợ da thịt đều nát tươm.
"Gâu gâu gâu uông "
Cẩu nhi càng kịch liệt sủa lần nữa. Ngày càng có vẻ thống khổ, còn có một hệ liệt quái dị thanh âm hỗn hợp, tiên thanh đau nhức, tất cả truyền ra tựa hồ náo nhiệt cực kỳ.
Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều không có nghe thấy Hạ Mộng kêu thảm thiết!
Chuyện gì xảy ra?
Nữ nhân kia sợ ngây người hay là đã bị cắn đứt cổ họng kêu không được?
Ba ba ba!
"Gâu gâu gâu!"
Roi cùng tiếng chó kêu liên tục không ngừng. Chuyện tựa hồ trở nên càng ngày càng quỷ dị. Thập Lục hoàng tử không chịu nổi, vội vàng mở rộng bước chân: "Chuyện gì xảy ra? Mau qua tới xem một chút!"
Mới vừa động gọi liền nghe một cái tiếng vang kinh thiên động địa. Lùm cây bị phá khai, một bóng đen to lớn từ trong bụi cây vọt ra thiếu chút nữa đụng vào hắn.
"Đại hắc!"
Vội vàng lui về phía sau vài bước, khi nhìn thấy thứ xuất hiện ở trước mắt, Thập Lục hoàng tử đột nhiên cả kinh.
"Ô ô..."
Tiếng kêu trong miệng đại cẩu, phát ra cúi đầu nức nở nghẹn ngào liên tục đi vào chủ nhân bên cạnh
Trên người nó, Thập Lục hoàng tử nhìn thấy vô số vết thương, cơ hồ mỗi vết đều đâm rách da, đem thịt đỏ tươi bên trong phóng thích ra. Không ít địa phương còn ồ ồ chảy máu tươi, thoạt nhìn quả thực nhìn thấy mà giật mình!
Thập Lục hoàng tử cũng bị giật mình!
"Đại hắc! Chuyện gì xảy ra? Ai dám đối với ngươi nặng tay như vậy?"
"Ta!"
Lập tức một tiếng hô vang lên! Một bóng dáng yểu điệu buông roi từ lùm cây chạy ra.
"Là ngươi?" Nhìn thấy người, Thập Lục hoàng tử sắc mặt mạnh mẽ trầm xuống.
Nữ nhân trước mắt này, không phải là hắn hạ lệnh để đại cẩu đi cắn chết Hạ Mộng sao? Nhưng nàng hoàn hảo không tổn hao gì từ nơi nào chạy ra? Hơn nữa... Nữ nhân này tựa hồ bộ dáng mình lần đầu tiên nhìn thấy có chút bất đồng – Quần áo tơ lụa sớm bị xé thành thất linh bát lạc, váy biến thành một cái quần khiến hành động của nàng càng thêm linh hoạt tự nhiên. Trên đầu, trâm gài tóc tinh xảo v.v.. cũng không biết đi nơi nào, một đầu tóc đen rủ xuống theo nàng qua lại lắc trái lắc phải cho nàng tăng thêm không ít khí thế. Mà mặt của nàng... Một đôi con ngươi sáng rỡ chợt bắn tán loạn ra lệ quang hung ác. Tứ chi mở rộng, bước nhanh, hướng bọn họ bên này đi tới. Bước chân kiện tráng, tứ chi linh hoạt, nhất cử nhất động tựa hồ ẩn chứa mạnh mẽ lực đạo.
Nữ nhân này nàng thật sự là Hạ Mộng của năm phút đồng hồ trước, tiểu nữ nhân nhu nhu nhược nhược sao?
"Tứ tẩu!" Nhìn thấy nàng, Nam Vân công chúa mừng rỡ vội vàng kêu to chạy tới.
"Ô ô..."
Khi nhìn thấy sự xuất hiện của nàng, đại cẩu lập tức bắt đầu ô ô khẽ kêu, xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng là - -
Pằng!
Một thanh âm vang dội vang lên, trút trên mặt đất. Hạ Mộng khẽ quát một tiếng: "Tới đây!"
"Ô ô..."
Thấp giọng kêu, đại cẩu ngoan ngoãn thay đổi phương hướng hướng bò qua phía nàng.
"Đại hắc!"
Vừa thấy như thế, Thập Lục hoàng tử sắc mặt lại thay đổi.
"Ngươi mau tới đây! Đã quên chủ tử là ai rồi hả?"
Từ từ ngẩng đầu nhìn phương đại cẩu vừa muốn xoay người - -
Pằng!
Hung hăng quất vào trên người đại cẩu: "Nằm xuống!"
"Ô ô"
Lập tức một tiếng nức nở nghẹn ngào kêu đau! Đại cẩu đi tới một bước nhỏ, móng vuốt thu hồi ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh nàng, phục thấp bả vai, ô ô kêu kinh hoàng sợ hãi, chỉ kém không có lật bụng bày tỏ trung thành
Đây là?
Thấy thế Thập Lục hoàng tử cùng thái tử phi đều kinh ngạc, trợn to hai mắt. Căn bản nhận thức không ra nữ nhân này là ai.
"Ngươi... Minh vương phi." Thái tử phi thấp giọng kêu lên.
"Ừ?"
Mâu quang chuyển một cái, Hạ Mộng liếc nhìn nàng một cái.
Khóe mắt giơ lên, trong mắt nhu nhược sớm biến mất vô hình. Thay vào đó là sắc thái sáng trong, thoạt nhìn như thế thông minh tinh nhuệ. Hiển nhiên không phải là nữ nhân có thể chọc được.
Thái tử phi lần nữa ngây ngẩn cả người.
Hiện tại mới phát hiện, bọn họ đều coi thường nàng ta rồi, hơn nữa còn là quá coi thường.
Thân thể nhịn không được run lên, một cảm giác ớn lạnh lan khắp toàn thân.
Nhìn xem, bộ dáng mấy người ngốc trệ. Hạ Mộng khóe miệng vén lên, hừ nhẹ một tiếng.
"Thập Lục hoàng tử, chó của ngươi quá không ngoan. Ta thay mặt ngươi dạy một trận. Ngươi có ý kiến gì không?"
"Ngươi..."
Há mồm, Thập Lục hoàng tử thật vất vả mới tìm lại thanh âm của mình.
"Đại hắc!" Vội vàng, hắn lại trừng nhìn đại cẩu đang đàng hoàng nằm bên chân Hạ Mộng: "Ngươi mau đứng lên cho ta, cắn chết nữ nhân này"
"Ô ô..."
Chỉ nhìn hắn một cái, đại cẩu phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, động cũng không dám động một chút.
Hạ Mộng lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Như vậy xem ra, cần giáo huấn không chỉ có con chó này mà còn có Thập Lục hoàng tử ngươi!"
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Thân thể xoay, mình run lên. Thập Lục hoàng tử tay chân bắt đầu nhũn ra.
Hạ Mộng cười yếu ớt: "Gậy ông đập lưng ông nha. Đạo lý dễ hiểu như vậy, chẳng lẽ Thập Lục hoàng tử ngươi không hiểu sao?"
"Ngươi... Ngươi dám!"
"Ha ha…" Hạ Mộng nhịn không được cười ha hả: "Vì cái gì mà các ngươi lại thích nói như vậy? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ các ngươi cao cao tại thượng, không ai dám động các ngươi sao?" Liền hất roi: "Đại hắc! Cắn hắn!"
"Ô ô..."
Nghe vậy, đại cẩu ngẩng đầu lên, tựa hồ có chút không cam lòng.
Hạ Mộng khóe miệng kéo, ra lại dùng lực hất roi: "Nếu không đi, quất ngươi trước!"
"Lưng tròng"
Lập tức, đại cẩu từ trên mặt đất bật lên, vọt tới trước mặt Thập Lục hoàng tử, một tay đụng hắn ngã.
"A! Cứu mạng!"
Chống đỡ không được, ngã xuống đất, Thập Lục hoàng tử vội giãy giụa, thấp giọng hô.
Hai móng vuốt đẩy ngã hắn trên mặt đất. Đại cẩu miệng mở to, đầu lưỡi phun ra hô hấp nóng ướt từ cổ họng thổi ra, phun trên mặt Thập Lục hoàng tử, nước mắt ràn rụa.
"Ô ô ô cứu mạng. Người đâu mau cứu mạng. Đại hắc, hắn muốn cắn chết ta!"
"Thập Lục hoàng tử!"
Thấy thế, người bên cạnh hắn vội vàng muốn tiến lên.
Pằng!
Hạ Mộng lại đáp một cây roi trên mặt đất: "Đại hắc! Giải quyết bọn họ trước!"
"Lưng tròng!"
Đại cẩu quay lại hù doạ, vài tên thái giám quay đầu cướp đường bỏ chạy!
"Các ngươi... Các ngươi... Trở lại!" Vừa thấy như thế, Thập Lục hoàng tử nước mắt chảy tràn càng hung, nghẹn ngào kêu to!
Hạ Mộng cười lạnh buông lỏng roi, từng bước từng bước đi về phía hắn.
Nàng bây giờ so với Thập Lục hoàng tử, tựa như nữ thần. Tựa hồ toàn thân đều bốc lửa, con ngươi vô cùng sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Khóe miệng khơi mào một nét cười lạnh càng khiến trong lòng hắn tóc gáy dựng thẳng.
Nhịn không được run lẩy bẩy, bản năng liền lật người muốn cùng nàng kéo dài khoảng cách.
Nhưng là tay chân vừa bò lên phía trước chưa được vài cái, hắn cảm giác vạt áo bị người dẫm lên không bò được.
Vừa quay đầu lại, phát hiện Hạ Mộng đã đi tới bên cạnh hắn. Lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn huyết sắc toàn bộ rút đi, sắc trắng phờ phạc, phảng phất như một tờ giấy trắng: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cứ nói đi, sổ sách chúng ta còn chưa tính xong đâu!" Ôn nhu cười nhẹ, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói.
Nàng nở nụ cười, Thập Lục hoàng tử lại khóc.
"Không cần... Không cần. Ngươi nói gì đều đúng hết!" Run run nói không ra lời, hắn liền liều mạng động não, giải vây.
Đột nhiên phát hiện cho dù hắn đối mặt với hỉ nộ vô thường của Hoàng Phủ Nam Ninh cũng như đối mặt với vẻ bí hiểm từ Hạ Mộng cũng không sợ như lúc này. Cái gì mà ôn thuần, cái gì mà nhu hòa, đều là biểu hiện giả dối, nàng bây giờ mới lộ ra bộ mặt thật.
"Ta cũng đã lâu chưa từng vận động cao cường như vậy, mới động một chút mà đã mệt chết đi được!" Uốn éo cổ, Hạ Mộng lẩm bẩm oán trách, hai mắt dần dần nheo lại.
"Bất quá…" Ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Khó được dịp ngươi nhiệt tình như vậy, khoản nợ kia, hiện tại ta đã thỏa mãn, cũng nên trả lễ lại, để nó đến chơi với ngươi, ngươi nói có đúng hay không?"
"Không cần!" Thập Lục hoàng tử vội vàng hoảng sợ lắc đầu.
Vừa rồi đã được thấy năng lực của Hạ Mộng, hắn không hoài nghi chút nào, nàng nói được là làm được.
"Ừ?" Mặt trầm xuống, Hạ Mộng chợt khẽ quát một tiếng.
"Không, không cần... Ta... Ta..." Nước mắt chảy xuống, Thập Lục hoàng tử bị hù dọa, thẳng run còn kém không quỳ xuống, hướng nàng dập đầu cầu xin tha thứ.
Hạ Mộng ngược lại tươi cười rạng rỡ còn chủ động đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "Thập Lục hoàng tử ngươi tại sao phải khóc? "
"Ô ô ta..."
"Minh vương phi, không cần phải vậy!" Rốt cục bị cảnh trước mắt làm cơ hồ ngu đần, thái tử phi tỉnh lại vội vàng chạy tới: "Minh vương phi, cầu xin van ngươi tha hắn đi, hắn vẫn còn là con nít mà!"
"A! Tha cho hắn, hắn thả chó cắn ta, sau đó hắn lại không tha ta. Hắn mấy tuổi, dựa vào cái gì khi dễ ta? Không thể để tính khí này trên người hắn được"
Ách...
Thấy nàng mặt tràn đầy khinh bỉ, thái tử phi cũng há mồm cứng lưỡi nói không ra lời.
Hiện trường trong một lúc giằng co xuống.
Ở nơi này, đột nhiên nghe thấy liên tiếp tiếng bước chân đến gần.
"Công chúa bên này ở nơi này, bên cạnh. "
Kẻ đi mời Bích Vân công chúa đã trở lại.
Nghe mấy tiếng vang, Hạ Mộng chợt khóe miệng kéo ra, nhấc chân đá đá Thập Lục hoàng tử: "Coi như số ngươi gặp may!"
Liền đứng dậy hất cánh tay, đem roi ném hướng phương xa. Lại vẫy vẫy tay: "Đại hắc tới đây!"
"Ô ô…" Thấp giọng kêu. Cho dù đã không còn roi, đại cẩu vẫn ngoan ngoãn hướng bên phía nàng đi đến.
Lập tức nằm ngửa trên mặt đất Hạ Mộng một tay phác thảo trên cổ đại cẩu ra sức hô to một tiếng - -
"Người đâu cứu mạng!"