"Tiểu bạch thỏ, nàng hôm nay cũng thật là lớn mật đấy?"
Chờ hiện trường chỉ còn lại hai người bọn họ, trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh cũng xuất hiện một nụ cười, nắm vai Hạ Mộng.
Hạ Mộng nhún vai. "Ta đây đều chỉ vì muốn tốt cho Vân Nhi thôi."
"Vì tốt cho Vân Nhi là một chuyện, ngoài ra có phải vì nàng cố ý hay không?" Hoàng Phủ Nam Ninh cười, tại trên mặt của nàng khẽ vuốt một phen.
Hạ Mộng vội vàng đẩy ra ma trảo của hắn. "Vương gia, bây giờ vẫn còn ở bên ngoài đấy?"
"Bên ngoài thì như thế nào? Đây là địa bàn vương phủ của ta, bọn họ dám nói không được sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ, lập tức nha hoàn, sai vặt trong phủ đều cuối đầu, yên lặng tránh đi.
Nhóm người này sao lại thế?
Thấy thế, Hạ Mộng nhịn không được muốn dậm chân.
"Nhưng mà, tiểu bạch thỏ, hôm nay nàng thiết kế trận thế này thật đúng là kỳ diệu. Chỉ vài lời nói, thế nhưng lại đưa bọn họ vào tròng?" Lại cười nhẹ, Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm của nàng lên, "Hôm nay, Vân Nhi lại thập phần phối hợp với nàng, ta lần đầu thấy muội ấy diễn như thật vậy đó."
"Nếu phải gả vào hoàng thất Tàng Vu quốc, muội ấy nhất định phải học được lúc nào nên khóc thì khóc, lúc nào cần cười thì cười. Về điểm này, biểu hiện hôm nay của muội ấy chỉ mới nhập môn mà thôi, cũng là dựa vào trong lòng Lí tướng gia cùng thái tử đều đang phiền lòng, không có tâm tình bao nhiêu nên mới có thể thành công mà không sợ bại lộ. Nếu đổi là người khác, hiệu quả kia có thể không đạt được như hôm nay."
"Đúng vậy, nhưng chính vì nàng lợi dụng hoàn cảnh triệt để, mới thành công đưa cả hai bọn họ đều bị hại." Nhiều điểm của nàng đều làm hắn vô cùng bất ngờ, Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, "Nàng cứ chờ đi, hai người kia thế nào cũng sẽ đến tìm nàng trả thù cho xem."
"Ta mới không sợ, ta có Vương gia chàng che chở mà không phải sao?" Hạ Mộng lập tức lắc đầu, hai tay nắm lấy cánh tay hắn.
Tư thái mềm mại như thế, làm cho trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy thỏa mãn thật muốn cười, khuôn mặt tuấn tú lại hiện vẻ gắt gao. "Hiện tại mới nhớ tới bổn vương à? Sao lúc trước hai người thiết kế hãm hại bọn họ sao không nghĩ đến ta?"
"Tại vì ta biết Vương gia chàng sẽ không đáp ứng, cho nên ta mới không nói thôi?" Hạ Mộng nhỏ giọng nói.
"Nàng còn biết ta sẽ không đáp ứng sao?"
"Đó là tự nhiên. Cùng Vương gia chàng sớm chiều ở chung lâu như vậy, chàng như thế nào, ta khẳng định có thể đoán được."
"Nàng..." Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh thật muốn đánh nàng một chút, "Tiểu bạch thỏ a tiểu bạch thỏ, lúc này đây, nàng thế nhưng cấp ta vào tròng của nàng luôn phải không? Như Phong hắn khẳng định cho ta cũng nàng là cùng hội cùng thuyền, đến lúc đó, hắn ngay cả ta cũng muốn trách cứ?"
"Ai nha, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng vốn nên có phúc cùng hưởng, Vương gia chàng nói phải không?" Trưng ra vẻ mặt cười vô hại, Hạ Mộng nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói.
"Nàng..." Cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh thực cười không nổi.
Nữ nhân này, nàng rõ ràng chính là đào cái hố cho hắn nhảy vào. Mà hắn không nhảy vào cũng không được đúng không?
"Ta thật sự là bị nàng ăn gắt gao" Nghĩ nửa ngày, kết quả cuối cùng cũng là nàng dự đoán trước. "Đi thôi, vào phòng được rồi đấy. Gió nổi lên rồi, thân mình của nàng hiện giờ không thể chịu lạnh."
"Vâng." Ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Mộng rúc vào trên người hắn. Ngay lúc này, lại giống tiểu bạch thỏ dịu ngoan. Thật là biết thời điểm mà.
Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh biết, dịu ngoan của nàng chính là tượng trưng. Chờ lúc bọn Lí Như Phong xuất hiện, nàng lại biến thành tiểu hồ ly đào hố cho người nhảy chết không đền mạng đó.
Nhưng là, làm sao bây giờ? Hắn chính là thích bộ dáng này nàng, hơn nữa là càng ngày càng thích?
Chỉ sớm biết Lí Như Phong sẽ trong thời gian nhanh nhất khởi binh vấn tội. Nhưng là, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn cư nhiên tại sau khi hoàng đế cùng Nam Vân công chúa rời khỏi sẽ đến “đòi nợ”?
Bởi vậy có thể thấy được, hắn thật sự là bị chọc tức.
"Vương phi, chuyện này là người bày ra."
Quen thuộc đi vào tiền thính vương phủ, sau khi nhìn thấy Hạ Mộng xuất hiện trước mặt, hắn trảm đinh tiệt thiết nói một cách khẳng định.
"Đúng vậy, là ta. Ngươi có ý kiến sao?" Khóe miệng giương lên nụ cười, Hạ Mộng dịu ngoan rúc vào bên người Hoàng Phủ Nam Ninh.
Mắt thấy Hoàng Phủ Nam Ninh tay choàng qua thắt lưng nàng, bộ dáng như một ngọn núi cho nàng dựa vào, Lí Như Phong nhướng mày, trong lòng lại càng không thích.
"Vì sao?"
"Này ngươi còn cần phải hỏi ta sao? Ngươi là người thông minh, chính mình động động cân não không phải sẽ ra sao?"
Nghe vậy, Lí Như Phong mày mặt nhăn càng nhanh."Vì trả thù?"
"Đây chỉ là thứ nhất." Hạ Mộng cười nói, "Lúc trước Vân Nhi khổ cực truy ngươi bốn năm năm, ngươi tuy rằng cự tuyệt, lại đều chần chừ. Phàm nếu ngươi có khí độ của một người nam nhân thì ngươi nên hung hăng cự tuyệt muội ấy một lần dứt khoát, như thế muội ấy sẽ không nghĩ rằng bản thân mình còn cơ hội, liền tiếp tục mê luyến ngươi, thẳng đến cuối cùng thiếu chút nữa trước mặt mọi người mất hết mặt mũi. Hôm nay, chúng ta cũng chỉ là làm chút trả thù nho nhỏ, đã muốn lưu cho ngươi mặt mũi rồi."
"Kia thứ hai đâu?" Lí Như Phong hỏi.
"Rất đơn giản không phải sao? Chính là muốn cho các ngươi đánh nhau một trận. Ngươi là Lí tướng gia nổi tiếng với sự bình tĩnh trầm ổn của mình, mà vị tân thái tử kia hắn cũng được mọi người trong Tàng Vu quốc biết đến là một hoàng tử biết điệu thấp bình tĩnh. Cho nên ta liền muốn biết, khi các ngươi phẫn nộ, thì tình huống sẽ thành ra thế nào? Vừa vặn, Vân Nhi nghĩ hai người các ngươi luôn cao cao tại thượng, tựa như thần thánh không thể xâm phạm, ta liền thuận tiện làm cho nàng xem một mặt chân thực của cả hai người."
"Ngươi?" Nói nửa ngày, kỳ thật mục đích chính của nàng là câu nói cuối cùng kia đi?
Lại buông tay, Hạ Mộng đạm thanh nói: "Tướng gia, ngươi đừng nhìn ta như vậy, người khác không biết tưởng việc này sai đều do ta. Nếu chính ngươi không toàn lực phối hợp, sự tình làm sao có thể tiến hành thành công như vậy phải không?"
Lời vừa nói ra, ánh mắt sắc bén của Lí Như Phong lập tức mất đi khí thế, bả vai cũng hơi hơi hạ thấp, hận nàng cũng không thể nói được gì.
Hoàng Phủ Nam Ninh thấy vậy, lại cảm thấy khó hiểu. "Tiểu bạch thỏ, các người đang nói gì vậy?"
Hạ Mộng hơi hơi cười yếu ớt: "Tướng gia, ngươi luôn miệng nói ngươi đối Vân Nhi không có cảm tình, chỉ xem nàng là công chúa mà kính trọng. Sau lại còn nói, ngươi bởi vì cùng Vương gia tình như thủ túc, liền cũng giống Vương gia đem nàng thành muội muội mình mà đối đãi. Nhưng chính bản thân ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, thật là như vậy sao? Nàng tuy có xuất thân cao quý của công chúa, tuổi trẻ mỹ mạo, tính cách lại khá hoạt bát, mặc dù có vài phần kiêu căng, nhưng cũng là toàn tâm với ngươi. Một tiểu cô nương trong lòng chỉ nhớ đến ngươi, tuy rằng tiểu cô nương này luôn líu ríu xung quanh ngươi bốn năm năm đều như một ngày, vô luận như thế nào nàng cũng luôn đối với ngươi lộ ra nụ cười sáng lạn lúm đồng tiền của mình, ngươi không tâm động sao?"
"Ta..."
Trong lòng như bị một cái chuỳ đánh mạnh, sắc mặt Lí Như Phong trắng bệch.
"Kỳ thật, ngươi cũng là động tâm qua, chỉ là, chính ngươi cố ý đem phần cảm giác này bỏ qua, cũng luôn nói với chính mình đều không phải như thế, lại càng nhắc nhở chính mình nhiều lần một mặt kiêu căng của nàng, hơn nữa ngươi ngày ngày cùng Vương gia một chỗ, nghe trong lời hắn nói nữ nhân vô dụng, liền cũng tự nhận là muội ấy giống nhau vô dụng, đều đem tất cả những gì cố gắng của muội ấy đều không xem vào mắt, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?"
Nàng nói rất đúng.
Mười lần như thế, luôn luôn như vậy một hai lần, hắn cũng sẽ cảm thấy tiểu nha đầu này kỳ thật rất đáng yêu, tuy rằng nàng là một công chúa cao quý, nhưng lại đối chính mình là thật tâm chờ đợi. Nhưng là, khi hắn nghĩ rằng sẽ cùng nàng càng tiến thêm một bước, hắn lại nhịn không được lui bước. Cứ dùng dằng mãi như vậy, tâm tư của hắn cũng dần dần đạm mạc.
"Kỳ thật, còn có một nguyên nhân, chính là nàng vẫn luôn nói với ta khi nào nàng trưởng thành nàng muốn gả cho ngươi, cũng vẫn luôn sẽ ở bên cạnh ngươi, đối với nam nhân khác nàng đều không có cảm giác gì, ngươi đương nhiên liền cho rằng, trong mắt nàng, trừ ngươi ra, những người khác nàng sẽ không bao giờ để ý. Nàng cũng sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi, thẳng đến khi ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt. Nhưng là chẳng may nàng xuất môn một chuyến, lại gặp gỡ người khác, đối với tâm tư của ngươi bắt đầu chậm rãi thay đổi. Lúc ngươi biết được, lòng của nàng đã có một bóng dáng khác tiến vào mạnh mẽ, lúc này ngươi mới bắt đầu phát hiện không thích hợp, bắt đầu hối hận không kịp."
"Ứng như theo lời vương phi nói, từ lúc một khắc kia gặp ngươi, nàng đã bắt đầu cải biến." Giương mắt xem nàng, Lí Như Phong thản nhiên sửa đúng một câu.
Hạ Mộng nghe xong, khóe miệng khinh xả. "Cũng có thể nói như vậy."
Lí Như Phong liền cắn môi, ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Mộng, mỉm cười. "Như thế nào, hiện tại cảm giác như thế nào? Thực thương tâm sao?"
Lí Như Phong nhìn nàng không nói chuyện.