Quay lại yến tiệc tiễn đưa, mặc dù có hai vị khách không mời mà đến, thì mọi chuyện diễn ra cũng không tệ.
Hoàng Phủ Nam Ninh nói lời giữ lời, thật sự là đàng hoàng theo tất cả khách nhân cùng đi ăn cơm uống rượu, sau khi ăn xong lại theo đại môn mở ở Bộ phủ, một bước cũng không nhiều hơn dừng lại. Đương nhiên, cẩn thận nói đi nói lại mà nói, hắn đi ngược hướng về phía nhà vệ sinh, hơn nữa tựa hồ còn đi nhầm vài bước, nhưng bị gã sai vặt dẫn đường phát hiện, lại đem hắn dẫn trở về.
Đợi đến lúc trời tối, trong Bộ phủ sớm lại yên tĩnh xuống, cửa chính cũng đã khóa lại, một đội hộ vệ xách theo đèn lồng bắt đầu bốn phía tuần tra, không để cho bọn đạo chích có bất kì cơ hội đột nhập vào.
Trong hậu viện của Bộ phủ, trong một sân nhỏ, một gian phòng nho nhỏ, có một chiếc nến đỏ cao cao được thắp lên, ánh lên một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại chiếu vào phía trên cửa sổ.
Trong phòng, Hạ Mộng đã đổi áo ngủ. Nàng đang ngồi bên cạnh nôi, vừa nhẹ nhàng đẩy nôi, trong miệng lại hát nhỏ nhịp điệu đồng dao ôn nhu. Trong nôi, một tiểu oa nhi đang nhắm mắt ngủ say sưa.
Không để ý, đã hơn ba tháng, hài tử cũng đã một trăm ngày. Tiểu bảo bối của nàng, bộ dạng càng ngày càng đẹp. Xem này cái mũi nhỏ đôi mắt ti hí, thấy thế nào cũng đáng yêu chết đi được, làm cho nàng nhịn không được muốn hôn nhẹ.
Chỉ là... Aizz
Ngày qua ngày, đứa nhỏ này càng lúc càng giống Hoàng Phủ Nam Ninh. Mặc dù Bộ Ngưng Vận mỗi lần ôm hắn đều lẩm bẩm tự nói đây là nam tử hán Bộ gia bọn họ, lớn lên giống gia gia, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú này của bé con, cùng miệng nhỏ hồng hồng nộn non mềm kia, thật sự cũng không có nhiều chỗ tương tự nàng và người cha thô lỗ này.
Mà người nam nhân kia...
Trước mắt, bóng dáng của Hoàng Phủ Nam Ninh lại hiện ra. Hắn gầy, cũng không có tinh thần như trước kia, có thể thấy được những chuyện gần đây đã tác động đến hắn không nhỏ. Người này, thông qua chuyện này cũng nên được dạy dỗ đi.
Đông đông đông
Thanh âm gì vậy?
Tâm mạnh run lên, Hạ Mộng đứng lên, vừa muốn xoay người hướng phương hướng thanh âm truyền đến đi thăm dò một chút, chỉ nghe thấy - -
Cốc cốc cốc.
Trên ván cửa đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm gõ đánh, Hạ Mộng vội vàng lại quay người lại. "Ai đấy?"
"Là ta."
"Cha sao?"
Chạy nhanh qua mở cửa.
"Nhu nhi." Đi vào cửa, Bộ Ngưng Vận nhìn nàng một chút, vội vàng xoay đầu đi.
"Cha." Vội vàng nghênh đón, vẻ mặt Hạ Mộng mỉm cười, "Đã trễ thế này, cha đến đây làm gì?"
"Cha liền tới thăm con một chút." Bộ Ngưng Vận nói, xem nôi nhỏ ở đầu giường một chút, "Duệ nhi ngủ rồi sao?"
"Đúng vậy, đã ngủ một hồi lâu." Hạ Mộng mỉm cười gật đầu.
"Vậy là tốt rồi." Đi vài bước vào trong, Bộ Ngưng Vận ngồi xuống. Hạ Mộng rót ly trà cho hắn, "Cha, uống ly trà đi."
"Không cần."
"Oh." Liền buông tay, Hạ Mộng cũng đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Hai người tương đối yên lặng một hồi lâu, Bộ Ngưng Vận mới lại ngẩng đầu nhìn hướng nữ nhi: "Nhu nhi, cha hôm nay tới đây, là có chuyện muốn cùng con nói."
"Có gì sao?" Tâm lại mạnh nhảy dựng lên, trực giác cho rằng không phải là chuyện tốt.
"Con phải biết, lần này chúng ta đi biên quan, chỉ sợ vài năm cũng rất khó để trở về đây một lần."
"Con hiểu rõ." Hạ Mộng gật đầu, "Con đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Cha muốn cùng con nói không phải là cái này." Liền vội vàng lắc đầu, Bộ Ngưng Vận trầm giọng nói.
Hạ Mộng liền nhìn xem hắn. "Còn có chuyện gì sao?"
"Cái này..." Bộ Ngưng Vận dừng lại, "Nhu nhi." Một tiếng này, lại hết sức trầm thấp.
Tâm Hạ Mộng cũng không khỏi trầm xuống."Cha?"
"Biên quan, sư huynh con, hắn đã chờ ở nơi đó."
A? Hạ Mộng lần này là bị giật mình. "Sư huynh... ở đấy?"
“Ừ." Bộ Ngưng Vận trầm giọng trả lời, "Hơn nữa, hắn còn đang chờ con."
Ách...
Hạ Mộng khóe miệng giật nhẹ. "Nhưng ta cũng đã lập gia đình rồi, hơn nữa đều đã sinh hài tử."
"Không quan hệ, con không phải đã cùng Minh Vương gia vạch rõ quan hệ rồi sao? Sư huynh con nói, hắn thích là con, vẫn luôn thích con. Chuyện gả cho Minh Vương gia là vội vã bất đắc dĩ, hắn có thể hiểu được. Hơn nữa, những năm gần đây, bởi vì hắn không có ở bên cạnh, con cũng đã chịu nhiều đau khổ như vậy, hắn cũng đau lòng. Hiện tại con lại còn có đứa bé, vậy thì càng khó tái giá. Hắn cũng nói, hắn sẽ đem con của con như cốt nhục ruột thịt đồng dạng đối đãi. Chỉ cần chúng ta đến biên quan, chúng ta chính là người một nhà, hắn sẽ chiếu cố con thật tốt."
Nhưng mà, mấu chốt là, nàng không muốn cùng vị kia trở thành người một nhà nha. Hạ Mộng nhướng trán.
Gần đây mang mang loạn loạn, nàng như thế nào đã quên còn có vị kia tồn tại?
"Cha, bây giờ nói cái này còn quá sớm đi? Ta mới rời vương phủ không lâu, Duệ nhi tuổi cũng còn nhỏ, loại chuyện như vậy, ta không muốn nói." Lúc lắc đầu, nàng nhỏ giọng nói.
"Ta biết rõ." Bộ Ngưng Vận liền vội vàng gật đầu, "Ta bất quá là nói cho con biết trước, dù sao đến đó cũng có sư huynh bên cạnh. Đến lúc đó, hắn sẽ chiếu cố con thật tốt. Ta cũng sớm cùng hắn nói qua, việc này không thể gấp, hắn nói hắn sẽ chờ. Chúng ta chờ Duệ nhi lớn lên, sóng gió cũng qua, sau đó lại thương nghị chuyện này."
Dù sao, nói đi nói lại, bọn họ chính là đem nàng định cho hắn rồi.
Hạ Mộng phiết môi. Thôi, bây giờ cùng hắn nói rõ cũng là nói vô ích, thôi thì đi được bước nào hay bước đó.
Liền gật đầu. "Hảo."
Thấy nàng gật đầu, Bộ Ngưng Vận xem như nàng đáp ứng, trên mặt vội vàng nâng vui cười. "Tốt, vậy chúng ta quyết định như vậy đi. Trời cũng trễ rồi, con đi ngủ sớm một chút đi. Duệ nhi ta ôm ra đưa cho bà vú là được."
"Vâng, cha đi thong thả."
Đưa tiểu oa nhi đang ngủ say cho Bộ Ngưng Vận ôm ra ngoài, Hạ Mộng đóng cửa lại, xoay người, chợt thở dài.
Đây đều là những chuyện gì vậy chứ? Vì cái gì nàng cảm giác mình mới rời đi hang hổ, liền lại bị đẩy sang hang sói thế này?
"Bộ Nhu Nhi"
Đột nhiên trong lúc đó, một giọng nói hàm chứa sự tức giận truyền vào trong tai, một cánh tay dùng lực đạo ôm chặt lấy nàng, dùng sức đem nàng hướng bên cạnh.
"A, người đâu - - ngô"
Mới vừa muốn mở miệng kêu cứu, không nghĩ tới đôi môi đỏ mọng đã bị người hôn lên, chiếc lưỡi nóng bỏng cạy ra môi của nàng, thăm dò vào bên trong tùy ý dây dưa triền miên.