(Ba ngày về nhà mẹ đẻ của cô dâu sau cưới)
Sau đã kiểm tra lại kĩ toàn bộ lễ vật, Bộ Nhu Nhi lên kiệu, khởi hành đến Bộ phủ.
“Minh Vương phi đến ---- ”
Kiệu vừa tới cửa, đã có người thông báo. Đám người đang đứng ngoài chờ nhanh chóng quỳ xuống, hô: “Tham kiến Minh Vương gia, tham kiến Minh Vương phi.”
Ha ha, nhìn biểu hiện cung kính của đám người kia, chắc chắn là đều dành cho Hoàng Phủ Nam Ninh nha. Chỉ tiếc, lòng cung kính của họ đều bị chảy ra biển Đông mất rồi, cái người kia căn bản là đâu thèm để ý. Nhìn xuyên qua màn kiệu, Bộ Nhu Nhi trong lòng cười lạnh.
Thở sâu. Thu lại tâm tình. Bộ Nhu Nhi đưa tay ra cho Tú Nhi đỡ, rồi bước nhanh ra ngoài. “Cha, nương, mau đứng dậy đi.”
“Đa tạ Minh Vương gia, đa tạ Minh Vương phi.”
Cùng hô to cảm tạ, nhưng khi ngẩng đầu lên, mọi người đều kinh ngạc đứng hình.
“Minh Vương gia đâu?”
Ánh mắt thoáng sửng sốt dừng trên người Bộ Nhu Nhi,
“Vương gia bận chút việc, không thể tới được.” Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút hậm hực.
Cái gì?!
Nghe vậy mọi người đều sửng sốt.
“Sao có thể? Vương phi về lại mặt, Vương gia vì sao không về cùng chứ? Đây là đạo lý gì!” Bộ phu nhân là người đầu tiên không nhịn được kêu to.
“Đúng vậy… Sao có thể! Tứ muội, đúng ra phải nói là vì Vương gia không có coi muội ra gì, cho nên mới không muốn đến đây, không phải sao?” Đại tiểu thư liền tiếp lời quát hỏi nàng.
Bả vai Bộ Nhu Nhi run lên, cúi đầu xuống, khẽ nói: “Chuyện này, ta…”
“Ôi dào, còn phải hỏi sao? Các ngươi cũng không phải không biết. Đêm thành thân, ngay cả động phòng Minh Vương gia cũng không làm. Trực tiếp xuất môn đi uống rượu cùng Lí tướng gia, sáng sớm hôm sau mới tìm thấy. Có thể thấy ngài ấy đối với nha đầu này chính là không hài lòng a!” Nhị tiểu thư đứng dậy, nở nụ cười lạnh nhạt, nói.
Nói xong, liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi một cái, rồi che miệng cười, “Ta đã nói mà, Minh Vương gia sao có thể để ý đến nàng ta được~ Nhất định lúc đó là người nhìn lầm người a.”
“To gan! Trước mặt Minh Vương phi mà các ngươi cũng dám bất kính?”
Ngươi một câu, ta một lời, ba nữ nhân kia càng nói càng hăng khiến Tú Nhi đứng cạnh Bộ Nhu Nhi mặt biến sắc, nhịn không được khẽ quát.
Tú nhi thật sự đang làm tốt nhiệm vụ bảo hộ của nàng nha. Điều này khiến Bộ Nhu Nhi rất ngạc nhiên.
Mấy nữ nhân kia đang cười vui sướng vì có người gặp họa, nghe thấy tiếng quát cũng đột ngột dừng lại kinh ngạc. Nhưng rất nhanh chóng, Tam tiểu thư lại cười rộ lên ---
“Ngươi nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng với bọn ta. Ngươi quên khi còn ở trong phủ đã được bọn ta sai sử người như thế nào sao?”
“Ta…”
“Các ngươi nói đủ chưa?” Thấy mẹ con các nàng lại định bắt nạt Bộ Nhu Nhi, Bộ Ngưng Vận sắc mặt trầm xuống, quát lớn.
Bốn người thân thể run lên, liền lập tức câm miệng.
Bộ Ngưng Vận lắc đầu, “Minh Vương phi về lại mặt, các ngươi không nghênh đón nàng vào cửa, đứng ngoài này cả đám làm gì hả?”
Nói xong, liền tiến lên trước, cung kính hành lễ với Bộ Nhu Nhi. “Minh Vương phi, mời vào trong.”
“Phụ thân không cần đa lễ.” Vội vàng nâng Bộ Ngưng Vận dậy, Bộ Nhu Nhi dịu dàng nói.
“Aizz…” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiền lành của nàng, Bộ Ngưng Vận không kìm được tiếng thở dài. “Nhu nhi, chúng ta vào trong thôi.”
“Dạ.” Bộ Nhu Nhi gật đầu, hai cha con cùng nắm tay nhau tiến vào trong phủ.
Đi được vài bước, nàng bỗng quay lại hướng Tú Nhi, gọi: “Tú Nhi, mau lại đây nào.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng lơ đãng lướt về phía bốn mẹ con kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh ----
Thừa lúc còn thời gian, cứ thỏa sức mà giễu cợt đi. Đợi đến lát nữa, các người có muốn khóc cũng không khóc được!