Ân Thiên Cát thật sự mặc kệ Tống Hàn Quân, một mình lên lầu kiểm tra cho bé con và Diệp Tần Phong.
Người nào đó bị bỏ rơi chỉ biết thở dài không biết phải làm sao. Theo chân Thiên Cát suốt sáu năm nay, hắn nhận ra dường như cậu ấy đã cứng cõi hơn rất nhiều, đã không còn là một thiếu niên hiền lành ngây thơ năm nào nữa.
Hiện tại muốn theo đuổi lại... gọi là 'cả một quá trình dày công phức tạp' cũng không phải nói quá!?!!!
...
"Tĩnh nhi ngủ rồi sao?" Ân Thiên Cát nhẹ nhàng mở cửa phòng, từ tốn thò cái đầu nhỏ vào.
"ân, vừa mới ngủ một lúc!" Ân Thiên Vũ gật đầu.
"ba đâu? Về phòng rồi?" Ân Thiên Cát vừa khẽ nhích chân vừa hỏi.
"ừ, vừa đáp sân bay liền chạy về đây, chắc cũng mệt lắm rồi" Ân Thiên Vũ vừa đỡ Diệp Tần Phong ngồi dậy, vừa thuận miệng trả lời.
"sao rồi? Còn đau nhiều không?" Ân Thiên Cát cẩn thận xem xét.
"đã đỡ hơn nhiều rồi!" Diệp Tần Phong lắc đầu.
"tốt, cứ nghỉ ngơi thêm vài hôm, thể trạng anh không tệ, sẽ sớm phục hồi thôi!" Ân Thiên Cát mỉm cười.
"lần này thật sự cám ơn cậu và Hàn Quân, hai người cực khổ rồi!!" Diệp Tần Phong thật sự rất biết ơn hai người họ, hôm qua đau đến trời đất quay cuồng, nếu không có Thiên Cát và Hàn Quân giúp thật sự cậu không biết phải sinh như thế nào.
"không có gì, dù sao anh ta cũng rảnh chẳng có gì làm, cứ lôi đến đây phụ giúp vậy!!" Ân Thiên Cát như có như không nói.
Rảnh không có gì làm? Đang lừa con nít sao? Chuyên môn của Tống Hàn Quân cao như thế lại rảnh không có gì làm à?
Diệp Tần Phong vừa nhìn liền biết hai người họ có vấn đề, cãi nhau chẳng hạn...
Nhưng vẫn là không nên xen vào chuyện của người khác, vì thế cứ gật gù cho qua, không có phản bác.
"lại sao đấy? Cãi nhau?" Ân Thiên Vũ lại chẳng tâm lý như Diệp Tần Phong, cứ nghĩ gì lại nói toẹt ra.
"...." Ân Thiên Cát thật muốn tát anh trai mình một cái, đã tỏ rõ ra mặt là không muốn nhắc đến rồi còn cố ý gặng hỏi.
"cãi cái gì? Ai cãi?"
Bỗng nhiên cửa lại mở, bóng dáng cao to của Tống Hàn Quân lại hiện ra như một vị thần ngay trước mắt Ân Thiên Cát.
"...khụ khụ"
"ra ngoài ra ngoài đi!!!!"
Chỉ vì Ân Thiên Cát không biết phải nói gì, đành giả vờ đưa tay lên che miệng ho mấy tiếng xem như qua chuyện, ai ngờ Ân Thiên Vũ lại thô bạo xách cậu quăng ra cửa "Tĩnh nhi vừa mới sinh, ho lao gì đấy ra ngoài mà ho!!!"
"...."
{thay lời muốn nói: anh em như qừn què họ }
"này, anh có cần phải như vậy không?" Ân Thiên Cát bất mãn.
"cần!" Ân Thiên Vũ mặt không biến sắc, rất thành thật gật đầu.
"anh..." Ân Thiên Cát chỉ tay vào mặt hắn.
"thế nào? Đánh nhau không?" Ân Thiên Vũ hất cằm.
"..."
Nhìn hai anh em họ mỗi người một câu, cãi qua cãi lại cứ như cái nhà trẻ, Diệp Tần Phong lắc đầu không nói nên lời.
"hai người họ vui thật nhỉ?!?" Tống Hàn Quân phì cười, đưa cốc sữa ấm vừa mới pha cho Diệp Tần Phong "uống một ít, hẳn là vẫn chưa có khẩu vị gì đi?"
"ân, chưa muốn ăn" Diệp Tần Phong gật đầu, tiếp nhận cốc sữa.
"đau lắm đúng không, chắc là không định cho Tĩnh nhi có em đâu ha?!?" Tống Hàn Quân cười cười, nhẹ nhàng chạm vào gò má phúng phính như hai cái bánh bao kia.
Diệp Tần Phong cười không đáp, thật ra thì cậu cũng thoáng suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng là... Vẫn là để sau đi. Chỉ cần nhìn Tĩnh nhi lại nhớ đến hôm qua bản thân vật vã đến mức nào, cảm giác có chút sợ hãi.
"được rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút, đợi Tĩnh nhi lớn thêm chút nữa, anh chẳng còn thời gian thở đâu đấy!"
"hahaa... được, tôi biết rồi!"
"vậy tôi ra ngoài có chút việc, tối sẽ quay lại!!" Tống Hàn Quân vừa nói vừa đứng dậy "có vấn đề gì Cát nhi không giải quyết được cứ gọi cho tôi!"
"được, cậu cứ lo việc của mình đi!!" Diệp Tần Phong gật đầu.
Nói rồi Tống Hàn Quân xoay người ra cửa, ấy vậy mà hai anh em kia vẫn còn chí chóe không ngừng.
"...."
"đại thiếu gia, mau vào chăm sóc cậu ấy đi, từ giờ đến tối giao người cho cậu chăm đấy!" Tống Hàn Quân vòng qua người hắn, đóng cửa lại.
"anh phải ra ngoài sao?" Ân Thiên Cát thuận miệng hỏi.
"ân, tối sẽ quay lại, Tần Phong giao cho anh em hai người đấy!" Tống Hàn Quân căn dặn "đừng có mà ầm ĩ nữa!"
Ân Thiên Cát chép chép miệng, buồn bực xuống lầu, không thèm nhìn ai.
Hiện tại chỉ còn lại Ân Thiên Vũ và Tống Hàn Quân. Hắn ngoan ngoãn đứng nhận một đống yêu cầu của Tống Hàn Quân trong việc trông nôm 'người lớn và trẻ nhỏ' nhà mình.
"được, tôi nhớ rồi!" Ân Thiên Vũ rốt cuộc đã nhồi nhét hết mớ thông tin cần thiết vào đầu.
"tốt!"
Tống Hàn Quân yên tâm xuống lầu, trước khi đi còn ghé ngang qua phòng ai đó, náo loạn một trận rồi mới chịu đi.
"Cát nhi!!" hắn bổ nhào vào ôm Ân Thiên Cát đang ngồi lướt điện thọai.
"làm trò gì vậy? Chẳng phải nói đi công việc sao?" Ân Thiên Cát ghét bỏ đẩy người ra.
"không muốn biết anh đi đâu sao?" Tống Hàn Quân mặt dày tiếp tục bám người.
"không!" Ân Thiên Cát rất dứt khoát.
"anh đi tìm Ellen..." Tống Hàn Quân cố ý kè sát môi vào tai cậu, nhỏ giọng nhắc tới cô gái mà mấy tháng trước quyến rũ hắn khiến Ân Thiên Cát giận đến mức không nhìn mặt hắn nữa.
Quả nhiên Ân Thiên Cát vừa nghe xong hai mắt liền dao động, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
"anh tìm ai làm gì thì liên quan gì tới tôi? Đi nhanh đi, phiền phức"
Lần này Tống Hàn Quân không đáp, chỉ lẳng lặng hôn lên má cậu một cái, rồi quay đi.
Nghe âm thanh cánh cửa đang dần đóng lại, bỗng dưng trong lòng Ân Thiên Cát bất an vô cùng.
....
"con về đây để chất vấn mẹ sao?" một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi đối diện với Tống Hàn Quân, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.
"con chỉ muốn hỏi sự thật!" sắc mặt Tống Hàn Quân cũng chẳng khá hơn bà ấy bao nhiêu, trong giọng nói còn chứa vài phần nổi giận.
"sự thật chính là tai nạn không ai muốn, chính là Ân Thiên Cát tự mình rời đi! Chẳng phải mẹ đã nói rõ rồi sao?" Trịnh Tú Quân nhíu mày không vui, đáp lại hắn.
"đó là sự thật sao?" Tống Hàn Quân nghiến răng.
"đúng vậy!" Trịnh Tú Quân gật đầu.
"vậy đây là cái gì? Mẹ đừng bảo đây là bạn của mẹ, hai người chỉ gặp nhau trò chuyện thôi nhé!!?!!?!" Tống Hàn Quân bùng bùng lửa giận, từ trong túi lấy ra một đống hình, đập thẳng lên bàn.
Trịnh Tú Quân nhìn mớ hình ảnh ngổn ngang trước mắt mình, có chút bất ngờ. Song lại quay sang quát "con đây là thái độ gì? Con nói chuyện với mẹ như vậy sao?"
"thái độ như vậy? Là mẹ ép con có thái độ như vậy!! Tại sao vậy? Mẹ nói đi tại sao vậy chứ?" hai mắt Tống Hàn Quân đỏ lên, không chỉ đơn thuần là tức giận, còn có cả thất vọng, hụt hẫng.
"con..."
"nếu hôm nay mẹ không nói rõ, con sẽ tìm từng người từng người một, điểm rõ mặt từng tay sai của mẹ năm đó! Sự thật rồi cũng sẽ tỏ tường."
Không để Trịnh Tú Quân nói hết, Tống Hàn Quân đã áp chế bà, thái độ lạnh lẽo đến đáng sợ.