Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

chương 71: pn 7. căn phòng bí mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về đến nhà, Diệp Tần Phong uể oải nằm dài trên sofa, híp mắt nghỉ ngơi một chút. Ngay cả giày cũng chẳng buồn cởi, cứ như vậy mà thiếp đi.

Ân Thiên Vũ nhìn cậu thở dài, mỗi ngày đều mệt như vậy, sao không chịu ở nhà, nhất quyết phải đến công ty bằng được.

Nhưng nói ra cũng chẳng sợ ai chê cười, Diệp Tần Phong đây là đau lòng không nỡ để hắn vất vả ngược xui, suốt ngày đi đi về về, tâm trạng lo lắng không yên như thế. Hơn nữa ở nhà cũng sẽ nhớ hắn, thôi thì cứ đến công ty, tiểu bảo bảo cũng rất ngoan, không cần lo lúc đang làm việc phải che miệng chạy vào phòng vệ sinh. Dù sao thời gian qua cũng bị hắn chiều đến sinh hư rồi, không muốn rời xa hắn chút nào. Nửa ngày cũng không muốn!

Điểm này Ân Thiên Vũ hẳn là không biết, Diệp Tần Phong trong mắt hắn là một nam nhân cực kì cứng rắn, không có khả năng lại vì một lí do trẻ con như vậy mà kiên trì theo hắn đến công ty. Nhưng hắn biết, năm phần chắc chắn là cậu lo cho hắn. Chậc, đúng là, thật biết cách làm người ta xiêu lòng.

Hắn nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán cậu một cái, sau đó tự mình giúp người thương cởi giày, tìm một cái chăn mỏng phủ lên người cậu rồi vào bếp. Vẫn chỉ là mấy món giản dị thanh đạm, hắn không dám nấu những món ăn quá cầu kì phức tạp, sợ cậu ăn vào lại nôn.

Ngủ được một lúc, Diệp Tần Phong dụi dụi mắt ngồi dậy, nghe thấy tiếng xào nấu xì xèo trong bếp liền đứng dậy di vào.

"lại được tổng giám đốc phục vụ rồi." cậu rón rén từ phía sau, hai tay ôm lấy eo của hắn vui vẻ nói.

"tỉnh rồi sao? Không ngủ thêm một lúc nữa?" Ân Thiên Vũ cười cười, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cậu.

"heo sao mà ngủ mãi?" cậu chun mũi, buông hắn ra, xoay người dựa vào tủ lạnh nhìn anh đầu bếp nhà mình vung tay điêu luỵên.

"heo cũng rất khả ái." hắn liếc mắt trêu ghẹo.

Diệp Tần Phong khinh bỉ không thèm đáp, tự mình về phòng tắm rửa trước.

Lúc đi ngang cầu thang lại không tự chủ ngước nhìn căn phòng mà hắn khóa kĩ trên lầu, kể từ lúc cậu bị hắn "dụ dỗ" về đây đã thắc mắc rồi, lúc đó hắn cho phép cậu tự do đến bất kì chỗ nào trong căn nhà rộng lớn này, ngọai trừ căn phòng kia. Chỉ là thời gian đó, cậu không có hứng thú muốn quan tâm chuyện của hắn, mãi đến tận sau này khi để lộ chuyện cậu mang thai với ba mẹ hắn liền dọn về Ân gia, căn phòng kia cũng dần bị cậu quên lãng.

Nhìn chằm chằm vài giây, cậu quyết định bỏ qua, như ban đầu đã nghĩ, hắn không muốn nói thì cậu cũng sẽ không hỏi.

Lát sau, bàn cơm đã đầy ắp mấy đĩa thức ăn, cũng vừa lúc Diệp Tần Phong tắm xong.

"ăn cơm thôi." hắn đưa cho cậu một bát cơm nóng hổi còn nghi ngút khói.

"hảo." cậu nhận lấy, tay bắt đầu động đũa.

Có vẻ hôm nay làm việc hơi quá sức hơn thường ngày nên khẩu vị của cậu không tốt lắm, chỉ ăn được nửa bát mà thôi.

"buồn nôn sao?" Ân Thiên Vũ thấy cậu ăn chưa được bao nhiêu đã đặt đũa xuống, lo lắng hỏi.

"không có, không muốn ăn nữa thôi." Diệp Tần Phong lắc đầu, vẻ mặt có chút áy náy.

Hắn bỏ công cả buổi tối như vậy mà cậu chỉ ăn được một ít.

"có phải mệt quá không?" hắn nghe vậy cũng không ăn nữa, chống tay đứng dậy "hay là uống thêm một cốc sữa rồi ngủ?"

"này!" thấy hắn vì mình lại bỏ dở cơm tối, cậu vội rướn người kéo tay hắn lại "ăn xong đi, gấp cái gì chứ!"

"nhưng mà..."

"nghe lời!"

"..."

Ân Thiên Vũ ngoan ngoãn cầm bát lên ăn tiếp, tốc độ cực kì nhanh, cơm trong bát chưa đến ba giây đều bị hắn dồn hết vào miệng...

"chậm một chút, ai giành ăn với anh sao?" Diệp Tần Phong nhìn hai má của hắn phồng trên căng tròn liền phụt cười.

Hắn không trả lời, hai ba đũa gắp thêm vài miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhai nhai mấy cái rồi nuốt ực.

"xong rồi."

"..."

"anh pha sữa cho em."

"..."

Đây cũng là một trong những lí do cậu ngày càng nghiện hắn đi, ân cần chu đáo như vậy, xa vài giây đã thấy nhớ rồi.

Lắc đầu thở dài, cậu đứng dậy giúp hắn dọn dẹp chén bát, mang đến bồn rửa. Không nấu ăn được thì rửa bát vậy, đâu thể bắt hắn làm hết tất cả.

Cũng chỉ có hai đôi đũa, hai cái bát và vài cái đĩa, rất nhanh cậu đã rửa xong. Xoay người lại đã thấy hắn chuyên tâm với cốc sữa trong tay, vừa khuấy vừa thổi nguội, trông ngốc chết đi được.

"được rồi, thổi sắp văng cả nước bọt vào rồi này!" cậu buồn cười đi đến cướp lấy cốc sữa, mặt vờ ghét bỏ.

"có nước bọt của anh thì không uống sao?" Ân Thiên Vũ đoạt lại cốc sữa đặt sang một bên, tay phải dụng chút lực, kéo người về phía mình, mặt đối mặt gian manh hỏi.

Hai tay Diệp Tần Phong chống lên vai hắn, điềm tĩnh trả lời "mất vệ sinh."

"vậy sao?" Ân Thiên Vũ híp mắt, không cam tâm kéo người lại gần hơn nữa, hung hăng dày vò lên đôi môi lạnh lùng quen thuộc kia.

Diệp Tần Phong không kháng cự, còn cùng hắn náo loạn một trận, lật lên lật xuống, lăn qua lăn lại mấy lượt, suýt chút làm ngã cả cốc sữa mới chịu dừng lại.

"đi ngủ thôi." cậu đứng thẳng người dậy, uống hết cốc sữa sắp nguội lạnh kia rồi kéo người đi.

"khoan đã, theo anh."

Đi đến trước cửa phòng, Ân Thiên Vũ chợt lên tiếng, kéo người lên lầu.

Diệp Tần Phong không hiểu gì bị hắn kéo đi, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Nơi hắn dẫn cậu đến, chính là căn phòng nằm ở cuối dãy cầu thang mà vừa rồi cậu nhìn lên. Trên chốt cửa chính là ổ khóa mật mã điện tử, cậu ngơ ngác nhìn hắn ấn vào một dãy số lạ. Không phải ngày sinh của hắn, cũng không phải ngày sinh của bất kì ai trong nhà, càng không phải ngày sinh của cậu.

Cánh cửa 'ting' một cái liền mở ra. Bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy được bất kì thứ gì. Ân Thiên Vũ rẽ sang một hướng khác, ấn vào một cái nút nhỏ trong góc tường, căn phòng bỗng chốc sáng lên.

Diệp Tần Phong tròn mắt nhìn xung quanh, vô số huy chương vàng được treo ngay ngắn trên cao, bên dưới là vài cái tủ kính, bên trong đầy ắp các kỉ niệm chương cùng giải thưởng quý giá. Đối diện tủ là một bức tường rộng lớn ngập tràn những khung gỗ lồng vào rất nhiều tấm bằng giá trị.

Thế nhưng, tất cả không phải của một mình hắn, một nửa trong số đó... là của một cô gái khác, mà cô gái này cậu cũng đã từng gặp.

LÝ TIỂU VY.

Hơn nữa ở một góc khác của căn phòng, mấy khung ảnh to nhỏ khác nhau được xếp vô cùng ngăn nắp, nhưng tất cả đều bị úp xuống mặt bàn.

"có thể xem không?" Diệp Tần Phong chỉ chỉ.

"cứ tự nhiên." Ân Thiên Vũ gật đầu.

Cậu tiến đến, tay tùy tiện chọn lấy một khung ảnh, lật lên xem.

Là ảnh của hắn và Lý Tiểu Vy.

Hai người họ rất tự nhiên quàng vai bá cổ nhau. Thậm chí còn có một bức ảnh, Lý Tiểu Vy hôn lén Ân Thiên Vũ.

Giờ thì cậu đã hiểu, dãy mật mã kia... là ngày sinh của ai.

---------------------------

Mọi người có hứng thú thì ủng hộ fic mới của ta với nha, cám ơn nhiều nạ

️️

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio