Sau khi làm rõ mọi chuyện, Diệp Tần Phong đã không còn buồn bã nữa, nhưng là đối với sự thật này vẫn có chút chấn động. Kết quả qua mấy hôm sau cũng không quên được, cứ mãi để nó trong lòng.
"không nghĩ đến em lại bị sốc đến như vậy..." Ân Thiên Vũ đau lòng ôm lấy cậu, vừa xoa xoa bụng nhỏ vừa thủ thỉ bên tai.
Mấy hôm nay cậu thường xuyên mất tập trung, nửa đêm lại trằn trọc lăn qua lăn lại, không ngủ được.
"nếu em cũng có một căn phòng như vậy thì sao?" Diệp Tần Phong nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"... có sao?" Ân Thiên Vũ trợn mắt.
"có..." cậu bình tĩnh gật đầu.
"với ai...? Ở đâu? Từ khi nào? Thứ gì bên trong phòng đó?" Ân Thiên Vũ cảnh giác, phong thái hệt như cảnh sát đang tra hỏi phạm nhân.
"với Dao nhi, ở nhà cũ, tầm sáu bảy năm, có nhiều thứ." Diệp Tần Phong ngắn gọn trả lời đúng với những gì hắn hỏi.
"...." trên đầu hắn như có trăm ngàn dãy hắc tuyến chạy ngang, thỉnh thoảng lại kèm theo sấm chớp ì đùng "mau đưa anh đi xem!"
"thật muốn xem?" cậu nhướng mày.
"tất nhiên muốn!" hắn không do dự liền gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng hắn căng thẳng như vậy, Diệp Tần Phong nhịn không được cười lớn, trông hắn bây giờ cực kì ngố nha.
"mau cho anh xem!!!" Ân Thiên Vũ lây lây tay cậu, trông chẳng khác gì lúc Tĩnh nhi làm nũng đòi kẹo cả.
Mà không đúng, sao lại cười? Hắn nhìn lão bà nhà mình đang cười hả hê, như ngộ ra được gì đó, híp mắt "có thật không?"
"không." Diệp Tần Phong rất tự nhiên mà trả lời, sau đó là ôm bụng cười nghiêng ngã.
"... Em ngày càng nghịch ngợm!" cảm giác bị lừa thật không thoải mái gì, hắn dứt khoát đè người xuống giường, hung hăng trừng trị một phen.
"ngô~~" Diệp Tần Phong bị hắn giữ chặt hai tay, bản thân lại đang mang thai, sợ động đến tiểu bảo bảo đành cam chịu để cho hắn phạt.
Thật lâu sau Ân Thiên Vũ mới chịu buông tha cho cậu, ngoan ngoãn ngồi dậy giúp dựng phu xoa bóp chân một chút. Diệp Tần Phong vừa bị hắn hành hạ đến cả người đỏ rần nóng bừng, chẳng còn khí lực mà nháo nữa, cứ như vậy nằm yên hưởng thụ.
Chốc lát, vật trong bụng lại khẽ động đậy, tay cậu theo thói quen lại đặt lên, nhẹ nhàng xoa dịu.
"nháo rồi sao?" Ân Thiên Vũ nằm xuống bên cạnh, một tay gối dưới đầu cậu, một tay áp lên bụng, cùng cậu trấn an tiểu bảo bảo.
"một chút!"
"chắc là đói rồi đi, muốn ăn gì không?" hắn suy đoán.
"ăn gì cũng được?"
"đều được."
"ăn anh có được không?" Diệp Tần Phong bất ngờ phát ngôn chấn động.
"cái này thì không..." hắn lập tức trở mặt.
"dối trá!" thế mà bảo ăn gì cũng được.
"ăn trái cây nha, sau đó lại cho em xem thêm một thứ!"
"...." lại muốn xem gì nữa đây? Chuyện hôm trước chỉ vừa nguôi ngoai một chút thôi đấy.
"lần này không liên quan đến người ngoài."
Nói rồi Ân Thiên Vũ ngồi dậy, nhanh chân chạy xuống bếp. Lát sau mang theo một đĩa trái cây tươi mát vào phòng, trên tay còn kèm theo một quyển sổ cũ kĩ cùng một quyển album nhỏ.
"cái gì vậy?" Diệp Tần Phong hỏi.
"xem đi." hắn đặt đĩa trái cây lên bàn, sau đó đưa quyển sổ kia cho cậu.
"chữ xấu thật." cậu nhận lấy, lật lật vài trang rồi bình luận.
"..." mặt hắn đen như đáy nồi.
Trong sổ đều ghi lại một số công thức nấu ăn cơ bản, nhưng hình như đều là những món cậu thích nhất. Diệp Tần Phong nhìn nhìn, lại cảm thấy tại sao đống công thức này là quen mắt như vậy, nhưng vẫn là không nhớ nỗi đã từng thấy ở đâu. Vì thế mặt có chút nhăn nhó.
"quen không?" hắn đưa đến cho cậu một lát táo đỏ.
"ở đâu anh có mấy công thức này?" cậu liếc mắt, cầm lấy cắn một miếng.
"xem tiếp cái này..." hắn lại đưa đến quyển album nhỏ xíu kia.
Ăn xong lát táo hắn đưa, cậu đặt quyển sổ kia xuống bên cạnh rồi lật album hắn đưa ra xem.
!!!!!!!!
Mẹ? Sao lại ảnh của mẹ? Còn có... em trai đứng bên cạnh kia sao cũng quen mắt như vậy?
Đầu óc cậu quay vòng vòng, tay tăng tốc lật hết trang này đến trang khác, rối càng thêm rối.
"em có từng nghe... mẹ nhắc đến chuyện bà ấy có một tiểu đồ đệ không?" vốn định gọi là bác gái, nhưng nghĩ lại hai người họ đã kết rồi, cũng nên đổi xưng hô thôi, giống như cậu với mẹ Mỹ Cơ vậy.
"có... nhưng không biết tên, cũng không quan tâm lắm." cậu gật đầu, nhìn kĩ cậu bé bên cạnh mẹ lần nữa liền tròn mắt "là anh sao?"
"ân, là anh." hắn mỉm cười.
Năm đó, hắn tình cờ gặp Triệu Y Phụng, cảm giác bà có khá nhiều điểm giống mẹ của mình, vì thế thiện cảm tăng cao.
Triệu Y Phụng là bếp trưởng trong một nhà hàng mà hắn hay đến. Tuy không phải nhà hàng sang trọng gì, nhưng thức ăn ở chỗ này rất đặc biệt, mùi vị đặt trưng vô cùng.
Lúc ấy hắn đi theo mè nheo mãi bà mới đồng ý dạy hắn nấu ăn. Định bụng sau khi học xong, trước là nấu cho ba mẹ một bữa xem phản ứng họ như thế nào, tiếp đến là muốn thủ sẵn cho bản thân một kĩ năng nhỏ, lớn lên sẽ dùng nó níu kéo dạ dày của lão bà tương lai.
Ấy vậy mà không ngờ đến, người ấy lại chính là con trai của lão sư...
Đúng là duyên phận mà!
Bất quá, lúc ấy Diệp Tần Phong gặp mẹ rất ít, cả ngày đều vùi đầu đi học, tối về đến nhà cũng chỉ có thể chạy qua ôm bà một cái, kể lại những chuyện vụn vặt trên lớp rồi lại chạy đi làm bài tập. Triệu Y Phụng chỉ nhắc qua chuyện của hắn đúng một lần, thế nên không thể trách tại sao cậu không có ấn tượng với hắn.
Chậc, câu chuyện giữa Ân Thiên Vũ và Diệp Tần Phong cũng thật là quá kì diệu đi!
Có thế nào cũng không ngờ tới bọn họ vậy là đã có mối liên hệ với nhau từ mười mấy năm trước.
"năm đó, lúc Triệu lão sư lâm bệnh nặng, anh đang ở nước ngoài không thể về kịp, mà cách thức liên lạc với lão sư cũng đột nhiên bị cắt đứt..." Ân Thiên Vũ hồi tưởng lại quá khứ, đôi mắt dường như ngấn lệ "sau khi về nước rồi, tìm thế nào cũng không được."
"biết nói gì bây giờ?" Diệp Tần Phong thở dài cảm thán "ông trời chính là rất thích trêu ngươi."
"như thế nào lại trêu phải dây tơ hồng của chúng ta rồi?" hắn phì cười, nghiêng người hôn lên môi cậu một cái.
Hóa ra hắn là đệ tử độc môn của mẹ, bảo sao lúc đầu vừa theo hắn về nhà, bữa cơm ấy là quen thuộc đến vậy.
Nhưng lúc ấy hỏi hắn lại không chịu trả lời... Giấu đến tận bây giờ!
"nói xem, anh còn giấu bao nhiêu chuyện nữa? Hửm?" cậu nheo mắt cảnh cáo.
"công dân tốt đã tự giác khai thật tất cả rồi thưa sếp Diệp!" hắn lại làm trò không đứng đắn trêu cậu.
"tốt nhất là như anh nói."
--------------
Mọi người rảnh ủng hộ fic mới của ta với nha ️️️
Yêu nhiều