Tiểu Bảo Bối Của ILEN

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không ít sinh viên tỏ vẻ bức xúc,không đồng ý,họ cho rằng với bản tính nóng nảy,làm việc theo cảm tính của Hạ Thiên Kì không thể đảm nhận chức vụ này được. Phần lớn còn lại thì đều thần tượng Vương Ngọc Hải Lam càng mạnh mẽ,quyết liệt hơn nữa,họ hết lần này đến lần khác gửi thư lên hiệu trưởng đòi Vương Ngọc Hải Lam trở về vị trí Ilen,khiến cho Tô Mạc Tuyền cả mấy ngày nay phải điên đảo lên.

Phòng . Kí túc xá nữ trường TET School.

"Ôi trời,vẫn còn tiếp tục cơ à,đã mấy ngày rồi mà confession vẫn còn náo loạn đây này. Không biết Vương Ngọc Hải Lam có cái gì mà họ điên cuồng đến thế không biết." Phong Linh tay vừa kéo chuột không ngừng. Bỗng dưng lại "ăn" nguyên một cái gối bay vào đầu,tức tối nhìn qua tên hung thủ vừa ném cú ác ý kia.

Đinh Nhi ngược lại cành trợn mắt nhìn,xong lại tỏ ý chỉ chỉ Thiên Ân đang nằm bên kia giường. Phong Linh lúc này mới để ý những lời nói ban nãy của mình,hối hận vả miệng mình,rồi lại giả vờ đánh trống lãng "Ủa,quá trưa rồi mà Minh Ngân chưa về sao?"

Thiên Ân không để tâm câu hỏi của Phong Linh,cô lúc này thật sự rất mệt mỏi,tâm trạng vô cùng xấu. Cô lo lắng cho chị,không ngờ mọi chuyện lại tệ đến mức như vậy,rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với chị. Nghĩ lại hôm đó,cô thấy mình đúng là ích kỉ,xấu xa,chị đã rất đau đầu vì công việc mà cô còn đổ dầu vào lửa,trách mắng chị,đổ lỗi cho chị. Giờ thì hay rồi,có muốn bên cạnh quan tâm chị cũng không dám nữa rồi.

Cánh cửa phòng đột nhiên bị mở một cách thô bạo,Minh Ngân lao vào phòng,hét lên một tiếng muốn phá nhà.

"Đúng là tức chết mà,bọn dân kĩ thuật năm nhất chết tiệt đang kháo nhau tin đồn Thiên Ân vì chuyện Vương Ngọc Hải Lam bị cách chức mà chia tay kìa. Coi có tức không chứ."

"Cái gì? Đứa nào dám tung tin đồn thất thiệt quá vậy?"

Thiên Ân không nói gì,lẳng lặng bước ra ngoài,cô muốn được yên tĩnh suy nghĩ.

Minh Dương bên này cũng đang hết sức đau đầu,anh và Hải Lam làm đủ mọi cách vẫn không thể mở được hai cái đĩa phần mềm đó,dù đã nhờ chuyên gia vẫn không mở được,xem ra nhất định phải tìm thấy mật khẩu,nhưng phải làm sao?

Hay là nên khuyên Tuấn Hạo,kêu hắn đưa lại mật khẩu. Không được. Minh Dương lắc đầu. Anh không muốn gặp lại tên khốn đó nữa.

Mà không biết Thiên Ân có sao không? Không ít những tin đồn ác ý như vậy,cô bé sẽ không bị tổn thương chứ? Mấy hôm nay không thấy em ấy,hay là ở chỗ đó?

Minh Dương mặc cái nắng trưa nóng cháy da,chạy ra phía nhà kho đã bỏ hoang,anh đã rất nhiều lần thấy cô ngồi ở đó,vẻ mặt an bình ngồi dưới tán cây.

Vừa nhìn thấy dáng người nhỏ bé ngồi ở đó,anh cảm thấy nhẹ cả người,đúng như anh suy đoán,có vẻ cô rất thích đến đây. Yên tâm bước đến gần cô.

Thiên Ân nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu,hoá ra là anh Minh Dương. Cô mỉm cười "Anh Minh Dương."

"Bé con,sao không về kí túc xá nghỉ ngơi đi,còn ngồi đây?" Anh vươn tay xoa đầu cô "Còn nữa,mấy hôm nay em đi đâu,Hải Lam suốt ngày đi kiếm em đấy."

Cô vừa nghe thấy tên chị liền ỉu xìu,vẻ mặt buồn bã. Còn chẳng phải do cô cố tình trốn sao,mặt mũi đâu mà gặp chị nữa,mặc dù cô rất muốn. Chị cũng là con gái mà,sẽ phải có những lúc yếu đuối,cần một người để quan tâm,chia sẻ chứ.

Minh Dương đợi một hồi mà cô vẫn không đáp,chẳng lẽ họ cãi nhau sao,có khi nào những tin đồn kia là thật không?

"Em và Hải Lam có chuyện gì sao?"

Cô lắc đầu,cố gắng nở nụ cười. Minh Dương thấy vậy cũng không gặng hỏi nữa. Anh và cô cùng im lặng. Anh chợt phát hiện,nơi này rất yên tĩnh,không còn nghe những tiếng huyên náo,ồn ào,chỉ nghe thấy tiếng những cành lá đung đưa khẽ chạm nhau. Chắc đây là lí do mà cô ấy luôn tới đây,để tạm thời tránh xa những xô bồ của cuộc sống. Khẽ nhìn vào đôi mắt cô,không biết anh sẽ phải kìm nén những cảm xúc của mình cho tới lúc nào,tình cảm dành cho cô thật sự quá lớn,trái tim anh dường như không còn đủ sức để chứa nữa.

"Thiên Ân." Anh bất chợt gọi tên cô "Nếu em gặp chuyện gì thì hãy nói với anh,anh sẽ luôn lắng nghe em,sẵn sàng giúp em mọi chuyện..."

...

"Vì anh yêu em."

Thiên Ân kinh ngạc nhìn anh,không tin vào những lời mình vừa mới nghe. Anh yêu cô? Cô có nghe lầm không?

"Thật ra,anh đã thích em từ rất lâu,có lẽ là từ hôm chúng ta gặp nhau ở cầu thang khu B,khi nhóm em xung đột với Thiên Kì,từ hôm đó,hình ảnh của em đã in sâu vào tâm trí của anh. Anh lúc nào cũng muốn được bảo vệ em,che chở cho em,mang đến cho em hạnh phúc. Nhưng khi biết người em thích là Hải Lam,anh đã cảm thấy rất đau,mọi niềm tin mà anh vun vén đều bị đổ vỡ. Đó là lúc anh biết,anh đã yêu em. Rồi cho đến một lần em nói với anh là tình yêu với Hải Lam chỉ xuất phát từ phía em,anh đã ích kỉ vui sướng vì điều đó,vì anh nghĩ anh vẫn còn cơ hội để yêu em."

Minh Dương cảm thấy thật nhẹ nhõm,anh đã nói hết những điều sâu kín trong đáy lòng,những điều mà anh tưởng chừng sẽ không bao giờ nói ra. Mặc đi,anh cứ nói hết ra,rồi tới đâu thì tới,chứ anh không thể tiếp tục giấu kín tình cảm này nữa.

Thiên Ân đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hoá ra anh cũng đã có đoạn tình cảm giống như cô,cũng là đơn phương yêu một người,chỉ có điều cô đã may mắn được đáp trả,còn anh...xin lỗi anh,Minh Dương,tình cảm của anh em không thể đáp trả lại. Xin lỗi!!!

"Anh Minh Dương. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp em suốt thời gian qua,em thật sự rất cảm động,tình cảm của anh em rất hiểu,nhưng thật xin lỗi...người em yêu là Hải Lam,Vương Ngọc Hải Lam. Em cả đời này chỉ có thể yêu chị ấy."

Minh Dương khẽ cười. Đáp án này anh đã dự liệu rồi. Chỉ là không ngờ khi chính tai nghe được,còn đau đớn hơn rất nhiều. Anh chợt quay người,thấy những giọt nước mắt của cô bắt đầu lăn dài trên má,ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh,anh biết cô cảm thấy áy náy. Cô luôn vậy,lúc nào cũng nghĩ cho người khác,sợ làm người khác tổn thương rồi tự làm tổn thương mình lúc nào không hay.

Anh ôm lấy cô vào lòng,khẽ vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ bé của cô "Đừng khóc,anh đã trách em gì đâu. Đây là anh đơn phương yêu em mà. Không thể yêu nhau cũng đâu sao,anh sẽ làm anh trai em,như vậy vẫn có thể bảo vệ cho em,đúng không? Ngoan,nín đi."

Thiên Ân nước mắt vẫn chảy không ngừng,lời nó cứ như nghẹn lại ngay cuống họng,khiến cô không thể mở lời,chỉ có thể gật đầu đáp ứng anh.

Minh Dương càng ôm chặt lấy cô. Hai người không hề hay biết đã có người nãy giờ đứng đằng sau,im lặng quan sát hết thảy,trái tay như không thể kềm nén nổi cơn tức giận mà siết thành nắm đấm.

"Hai người,đang làm cái quái gì vậy?"

- ---

Minh Dương với Thiên Ân nghe giọng nói quen thuộc phát ra sau lưng,hốt hoảng buông nhau ra. Nhìn thấy Vương Ngọc Hải Lam sát khí đáng sợ,Thiên Ân bất giác run rẩy,chị sẽ không hiểu lầm đó chứ?

Minh Dương biết rõ tính cách của Vương Ngọc Hải Lam,cậu ta mà biết đồ của cậu ta có kẻ khác đụng đến thì thôi rồi,chết chắc.

"Hải Lam,tôi biết cậu đang nghĩ gì,nhưng sự thật không phải vậy đâu,chỉ là..."

"Câm miệng." Vương Ngọc Hải Lam lên tiếng,cắt ngang lời nói của Minh Dương. Không nói không rằng kéo tay Thiên Ân đi.

- ---

Thiên Ân bị chị nắm tay chặt đến phát đau,đôi chân ngắn củn cỡn của cô không theo kịp đôi chân dài của chị,chỉ còn biết chạy theo.

Vương Ngọc Hải Lam định đem cô về phòng,nhưng cứ nghĩ đến cô vừa ở trong lòng kẻ khác,lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên,không nhịn được liền áp sát cô vào tường,cúi đầu hung ác hôn cô.

"Ưʍ..." Môi bị hung hăng gặm cắn không thương tiếc,cô đau đến phát khóc. Đầu lưỡi trơn ướt bị chiếm lấy,ra sức vờn khắp khoang miệng cô,tham lam mút hết chất ngọt.

Thiên Ân khó thở,tay đánh lên người Vương Ngọc Hải Lam. Không ngờ hai tay lại bị chị nắm chặt lấy,đè chặt lên trên đầu,khiến cô không sao cựa quậy được. Ba nút áo sơ mi bị gỡ ra,Vương Ngọc Hải Lam cuối xuống mút vào cổ cô,từng nấc từng nấc để lại dấu vết trên cổ cô.

"A...Lam,đừng mà..." Thiên Ân khổ sở né cái hôn nóng bỏng của chị,chân cô đã tê dại không đứng nổi nữa "Lam,xin chị đó...vào phòng đi...rồi chị muốn sao cũng được mà..."

Áo ngực bị kéo xuống,Vương Ngọc Hải Lam thô bạo xoa hai khoả ngực no đủ của cô "Sợ người khác nhìn thấy? Thế lúc ôm Minh Dương không sợ sao?"

Thiên Ân cắn chặt môi dưới,ngăn tiếng khóc chực thoát ra. Chẳng lẽ khoảng thời gian quen nhau chưa đủ để chị hiểu cô hay sao? Cô chỉ yêu mình chị,chỉ duy nhất tiếp nhận động chạm từ chị,làm gì còn khả năng tiếp nhận người khác nữa.

Vương Ngọc Hải Lam siết nhẹ đỉnh hồng đậu,đưa tay cởi khoá quần của cô,kéo quần dài lẫn qυầи ɭóŧ xuống phân nửa đùi "Em đang không tập trung đấy."

"Đừng,Lam,ở đây không được mà." Thiên Ân chỉ còn biết nhỏ giọng năn nỉ,hai tay cô đã bị khoá chặt,có muốn ngăn cản cũng không được.

Vương Ngọc Hải Lam bỏ qua hết mọi công đoạn,trực tiếp tiến hai ngón tay vào hoa huyt của cô.

"A..." hoa huyt vẫn chưa đủ ướt để tiếp nhận cùng một lúc cả hai ngón,cô đau đến không thở nổi,cảm giác như cơ thể bị xé rách vậy.

Vương Ngọc Hải Lam mạnh bạo đâm vào,lại rút ra,liên tục lặp lại hành động,có điều hoa huyt cô quá khô,mỗi lần xuyên vào lại thít chặt ngón tay của chị,khiến chị có muốn di chuyển cũng khó.

"Đừng...đau quá...xin chị...rút ra đi..." Cô thật không chịu nổi đau đớn này,nức nở cầu xin chị.

Vương Ngọc Hải Lam không thèm để ý lời cầu xin của cô,hai ngón tay vẫn ngoan cố ra vào cơ thể cô.

"Nếu vậy thì ngoan ngoãn phối hợp với tôi,còn không đâm chết em."

Thiên Ân hít sậu một hơi,không còn cách nào khác,ngoan ngoãn thả lỏng,không cố ép hai ngón tay trong cơ thể mình nữa,nhờ vậy mà Vương Ngọc Hải Lam đã có thể di chuyển ra vào dễ dàng hơn.

hoa huyt bắt đầu tiết ra nước dịch,Vương Ngọc Hải Lam thừa cơ hội mãnh liệt cắm vào,hết lần này đến lần khác đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Cuối cùng,Thiên Ân không chịu nổi nữa,thét lên một tiếng. Cơ thể nhanh chóng mềm nhũn,ngã vào lòng Vương Ngọc Hải Lam.

"Tội của em không hết dễ như vậy đâu."

Vương Ngọc Hải Lam rút tay ra,cẩu thả mặc lại quần áo cho cô,ôm lấy cô tiến về phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio