Cơn ác mộng lại tiếp tục kéo dài.Nhóm người trong căn phòng nọ đã tản đi sau tiếng hét của nó.Chỉ còn lại đúng người:
-Juist less only me, ok, now you can tell me where is Devill?
[Chỉ còn lại mình tôi, ok, giờ cô có thể nói cho tôi biết Devill đang ở đâu?]
-Are you crazy?I don"t know Devill is who?[Anh có bị điên không?Tôi ko biết Devill là ai?]
-...Kill her![Giết cô ta!]
-No!!!![Không!!!!]
--------------------------------Giải thích xíu nghen, quay lại sau khi Phong tuyên bố cho Minh đi huấn luyện lại...
-Cô về nhà đi!-Phong ra lệnh.
-Lần đầu gặp lại em trai sau năm xa cách, có phải đuổi tôi đi nhanh như thế ko?-Nó trả lời lại.
-Ai nói tôi đuổi cô.-Phong cao giọng, nó mừng thầm-Tôi là nói cô về nhà thôi mà.
-Vậy là anh ko đuổi tôi hả?
-Ngu.Biết rồi còn hỏi.
-...
-Đi về mau.
-Anh nói anh ko đuổi tôi đi cơ mà!
-Tôi nói thế bao giờ?
-Anh...-Đây có được tính là lật mặt ko nhỉ?
-Tôi làm sao?
-Mặc kệ anh!
Nói rồi nó bước đi thẳng về nhà.Ko hẳn là thẳng về nhà, nó bỗng nhớ ra một nơi.Là hầm trú ẩn của nó và Minh.Hai đứa ngày trước rất hay quậy nên mỗi khi gây ra chuyện gì thì liền chạy vào đây trốn.Nó cũng ko vào đây kể từ khi Minh gặp tai nạn.
Bước vào căn nhà nhỏ có vẻ gần sụp đổ, nó bỗng cảm thấy ớn lạnh.Nó quyết tâm làm cho ngôi nhà này trở nên tốt hơn.Hôm nào nó sẽ mang Minh zô đây, nhỡ may Minh nhớ ra chuyện gì thì sao?Rồi nó chuẩn bị bắt tay vào việc tu sửa lại căn nhà này thì có người đánh ngất nó từ phía sau.Mọi việc ra sao thì chắc mn cũng đã biết.