Trần Băng Di lại nằm ngủ tiếp.Tiếng gõ cửa lại vang lên.Trời ạ, sao tên này dai như đỉa thế nhỉ?
Nó ra mở cửa:
-Gì nữa?
-Hôm nay tôi bao cô ăn.
Không hổ danh người theo đuổi nó, biết nó thích nhất cái gì cơ nữa đấy.Đương nhiên, còn nps thì nghe thấy từ "bao ăn" thì hai mắt cứ sáng lên.Không ngại ngần, nó đồng ý rồi đóng sầm cửa lại.Vừa đúng buổi trưa, ăn trưa luôn.
Nó chải lại đầu tóc rồi thay quần áo.Hôm nay nó cực kì xinh, mặc áo màu trắng in hình chú thỏ, quấn áo sơ mi kẻ trắng vào eo, tóc buộc cao bằng dây nơ trắng.Hàn Đông nhìn mà trố mắt.
Nó cực kì vui vẻ ra khỏi nhà.Ra ngoài cổng, xe Ferrari màu đỏ chót đỗ ngay trước.Nó leo ngay lên xe.Hàn Đông ngồi vào ghế lái.
-Tới Hoàng Minh nhé?
-Ok.
Hoàng Minh là nhà hàng năm sao nổi tiếng tại thành phố E.(Hàn Như:Mình bịa đấy, đừng ai tin là nhà hàng này có thật.)Nó chưa từng tới đây.
Ngồi vào bàn, cầm menu chọn món, nó gọi một loạt toàn là hải sản.Hàn Đông nhìn mà giật giật mép, bà chị này sống ở biển hả?
Hắn thì chỉ gọi đúng một món.Trần Băng Di đabg vui vẻ ngồi đợi đồ ăn bưbg lên thì giật mình.
Người kia, người kia...không phải là...mẹ sao?Nó sợ hãi nghĩ.Rồi nó lại tự nói mình ngu ngốc, mẹ đã mất rồi mà.Lí trí của nó nói thế nhưng bàn chân thì đã tiến tới bàn ăn đó.Hàn Đông thấy nó vừa đi vừa lẩm bẩm, ánh mắt như người mất hồn thì giật mình.Hắn chăm chú quan sát xem nó định làm gì.
Trần Băng Di sợ hãi chạm nhẹ tay vào người mà nó cho là mẹ ấy.Cả bàn ấy đang nhìn nó.Nó giật mình, người thật, không phải ảo giác.Nó mừng rơn, khẽ lắp bắp gọi nhỏ.
-Mẹ..mẹ..ơi...
Đáp lại nó là một cái gạt tay phũ phàng.Bà ấy nhìn nó bằng ánh mắt xa lạ, chứ không phải là ánh mắt trìu mến, cưng chiều.
-Cô là ai, tôi không phải mẹ cô.
Bà nói một câu làm tim nó đau nhói.Nó suy nghĩ, phải chăng là người giống người, nhưng cũng không cần như hai giọt nước thế chứ.
Nó vẫn không tin đây không phải là mẹ nó.Linh tính nó mách bảo đây là mẹ nó.Chợt nó nghe thấy một giọng nói hùng hồn, đầy vẻ châm chọc.
-A, không phải Trần Băng Di đây sao?Cô muốn cướp mẹ tôi hả?
Nó như rơi xuống đáy vực sâu.Hoàng Triều Nghi.Nó khẽ ngước khuôn mặt sớm đã ướt bởi những giọt những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài trên má.Cô ta vẻ mặt châm chọc xen lẫn đắc ý.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta, nó giật mình.Lúc trước nó không quan sát kỹ, bây giờ mới chú ý.Đôi mắt to tròn hai mí kia, nhìn thật giống đôi mắt của mẹ nó.Nó cắn chặt môi:
-Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.
Nó quay đầu bước đi, nhưng Hoàng Triều Nghi lại đâu có muốn thế, cô ta khẽ cất giọng.
-Sao, lại tưởng nhớ đến người mẹ dơ bẩn của cô sao?
Nó dừng bước.Không...ai được phép nói..mẹ nó như thế.Nó quay đầu lại cười lạnh.Nhanh như chớp, nó bước đến bên Hoàng Triều Nghi, bóp cổ cô ta kéo lên.
Người xung quanh thấy thế thì chạy rồi hét toán loạn, có người còn mở máy gọi .Cả bàn còn chưa hết sững sờ, nó đã rút Chu San từ chiếc vòng đeo đầu kề lên cổ Hoàng Triều Nghi.Mặt cô ta xanh lét.
"Chát!".Nó ngã xuống đất.Một dòng máu đỏ chảy ra từ miệng nó.Nó giữ nguyên tư thế ấy, không làm gì cả, mặc kệ dòng máu đó tươi ấy đang chảy tòng tòng xuống sàn.Người mà nó cho là mẹ nó, giơ tay tát nó một cái thật mạnh.Bà ta đỡ lấy Hoàng Triều Nghi vẫn còn đang run lập cập vì sợ hãi.
-Con đ, mày tính giết người à!!!
Bà ta nhục mạ nó.Nó không làm gì cả.Bố Hoàng Triều Nghi sau khi nhìn thấy Chu San thì sợ hãi, như nhận ra điều gì đó, ông ta mắng mẹ Hoàng Triều Nghi.
-Bà câm mồm cho tôi, có biết đây là ai không?
Ông ta cũng là bang chủ xã hội đen.Nhìn thấy Thánh Nữ mà mình tôn sùng bị vợ mình đánh, ông ta vừa tức giận vừa sợ hãi.Chu San kia a~, một nhát là cả nhà ông ta chết không kịp phát ra tiếng kêu cứu luôn ấy chứ.
-Con điên này thì có thể là ai cơ chứ!
Hoàng Triều Nghi nép trong ngực mẹ mình phun ra một câu.Con nhỏ nhận học bổng này thì có thể là cái nhân vật nổi tiếng gì chứ.Cô ta là thiên kim tiểu thư tập đoàn Hồng Chí cơ mà, sợ gì nhân vật nhỏ như con kiến này chứ, giẫm phát là chết.(Hàn Như khinh bỉ:Ếch ngồi đáy giếng)
Nó từ từ đứng dậy.Quay mặt về phía họ.Gương mặt lạnh tanh, vô cảm, đầy vẻ chết chóc.
-Hoàng Minh Hồng, vợ con ông chán sống rồi sao?
Một câu nói lạnh xương sống.
-Cô có quyền gì mà gọi hẳn tên chủ tịch tập đoàn Hồng Chí cơ chứ.
Bà Hoàng cất giọng khinh khỉnh.
Nó sau khi nghe xong câu này thì bức tường hy vọng đây là mẹ nó mới được xây, đã vỡ nốt mảnh cuối cùng.Nó đứng im, Chu San đang ở dưới đát chợt bay tới kề cổ bà Hoàng.
Mặt bà ta trắng bệch.
-Shit!Anna, tôi thay mặt cả gia đình tôi xin lỗi ngài, ngài rộng lượng tha thứ cho hai con đàn bà tiện nhân này.
Ông Hoàng chỉ còn thiếu quỳ xuống cầu xin thôi.Nó nở nụ cười tanh máu.Chợt "Ầm!".
Toàn lực lượng cảnh sát ập vào nhà hàng.Những bộ quân phục nhiều vô kể, bên ngoài đã bao vây nhà hàng.Tất cả chĩa súng vào đối tượng tình nghi là Trần Băng Di.
-Chúng tôi yêu cầu cô hạ vũ khí xuống, nếu không chúng tôi sẽ bắn.
Một người giống như đội trưởng nói.Bỗng anh ta liếc thấy Hàn Đông vẫn ngồi trên ghế thì hô to.
-Toàn đội chú ý, đối tưởng bảo vệ số một chuyển đổi mục tiêu, nhị thiếu Hàn Đông!
Một dàn cảnh sát bao lấy xung quanh Hàn Đông, coi anh ta là đối tượng bảo vệ số một.Mấy người nhà Hoàng Triều Nghi tức giận.Nhất là Hoàng Triều Nghi, cô ta không phục, hét rõ to:
-Nè, chúng tôi mới là nạn nhân, đối tượng cần được bảo vệ chứ.
Hừ, cô ta tưởng có cảnh sát là nó sẽ phải chịu chết ư, nhầm to rồi.Cảnh sát thì đương nhiên đâu có biết tới Nữ hoàng bóng đêm đâu cơ chứ, bởi vì họ không liên quan tới hắc bang.Càng không điều tra về những hắc bang nổi tiếng tầm cỡ thế giới.
Hàn Đông nhìn những bộ quân phục trước mắt, âm thầm cười khổ, ai bảo anh ta là thành viên Hàn gia chứ.Có lẽ ở đây, tiếng nói của anh ta sẽ có trọng lượng.
-Thôi được rồi, cô gái kia là bạn tôi, đối tượng cần bắt là gia đình chủ tịch Hồng Chí.Là họ ra tay đánh người trước.
Anh ta nói hộ giải vây cho Trần Băng Di.Nó khẽ liếm dòng máu đã đông lại trên mặt mình, thu Chu San lại, bước ra khỏi cửa nhà hàng.Không quên đi qua Hàn Đong nói một câu:
-Đừng có bao giờ mời tôi đi ăn nữa, thật đúng là xui xẻo.
Nó nói rồi lướt qua cả một đống cảnh sát và trót lọt ra bên ngoài.Đúng một giây sau, toàn đội cảnh sát ngã xuống không nguyên do.Nó thì cười lạnh, dám chĩa súng vào nó ư, không đủ trình.(Hàn Như:Đồ kiêu ngạo, nhưng mà thật ngầu quá đi~)