Hả, tôi chết hồi nào, cô mơ ngủ à?
Nó nhìn Hoàng Triều Nghi bằng án mắt đầy khó hiểu.Nó chết bao giờ, cô ta nhận nhầm nó với ai khác sao?
Hoàng Triều Nghi vẫn chưa hết kinh ngạc, phóng nhanh tới chỗ Trần Băng Di đang đứng, ngắm nó một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Nó thấy thế thì khó chịu, đẩy cô ta ra xa.Nó ghét có ai đụng chạm vào người mình(Hàn Như:Chị mắc bệnh thích sạch sẽ thái quá hả?).Nó cảm thấy như thế rất nguy hiểm.
Suy nghĩ mới chợt lóe trong đầu làm nó kinh ngạc.Vẻ mặt ngây phỗng một lúc.Nguy hiểm ư?Có gì mà nguy hiểm cơ chứ?!
Bà Hoàng thấy Hoàng Triều Nghi bị đẩy ra thì hơi tức.Mặc dù bà muốn nhận Trần Băng Di làm con nhưng không có nghĩa là bà không quan tâm tới con ruột của bà.
-Triều Nghi, đây là em con đó.
Bà Hoàng lạnh lùng phun ra mấy chữ.Ông Hoàng không biết đã lên lầu từ lúc nào.
Nó giật mình hoàn hồn lại.A, vậy đây là chi nó.Sao chị ta có vẻ hốt hoảng khi nhìn thấy nó nhỉ?
Còn Hoàng Triều Nghi nghe vậy thì cười lạnh, rồi ngẩng mặt lên tới trước mặt mẹ cô ta.Giơ tay lên tát một phát thật mạnh vào mặt bà ta.(Hàn Như:Nhỏ này láo!)
Hừ, muốn cô ta làm chị nhỏ này ư?Hai người bằng tuổi nhau đó.Với lại, sao cô ta có thể chấp nhận một con nhỏ không thân không thích(Hàn Như:Ý chị ý là không thân thiết cũng chả thích chị Băng Di ấy ạ)
Muốn làm em cô ta ư, còn phải xem cô ta có đồng ý không đã.
Bà Hoàng bị con đánh ngã xuống nền nhà, mặt hằn rõ ngón tay màu hồng đậm.Bà ta đứng lên.Một chút tình cảm của bà ta dành cho con gái vô tình giảm gần hết.
Dám đánh bà ư,...khoan, chuyện gì đang xảy ra thế kia.Hoàng Triều Nghi mặt rưng rưng nước mắt, quay sang tát Trần Băng Di thật mạnh.
Dám chắc lực đạo chỉ có hơn chứ không có kém cú vừa nãy.Dám cướp mẹ cô ta ư, cô ta phải làm cho nhỏ này chết_không_toàn_thây.
Bà Hoàng thấy Trần Băng Di bị đánh liền đỏ mắt, tức giận vung tay lên định cho cô ta một cái bạt tai thì...
-Mẹ, dùng bạo lực đánh bạo lực, là hạ đẳng(Hàn Như:Câu này nghe quen quen, hình như trong Học đường thì phải, không biết nhớ có đúng không?).
Nó cầm cánh tay bà Hoàng sắp chuẩn bị giáng xuống mặt Hoàng Triều Nghi, nói một câu như vậy rồi lên trên phòng.
Để lại phía sau là khuôn mặt kinh ngạc của bà Hoàng và vặn vẹo méo mó của Hoàng Triều Nghi.
Nó chọn đại một phòng.Mở cửa ra, nó thấy thích thích.Đập vào mắt nó là một căn phòng tone chủ đạo là xám và trắng.Một chiếc giường ngủ màu đen và một chiếc tủ cộng cái bàn nhỏ.Nó nhếch mép, được, căn phòng này, khá với tính cách của nó.
--------------------------------
Chuông điện thoại reo lên, Hàn Phong cất giọng lạnh lùng.
-Nói.
-Chào, Devill, gặp tôi tại X.Tôi có chuyện muốn nói với anh...
-Không rảnh.
-...về Thánh Nữ.
-Được.
Hắn cúp máy.Mấy ngày nay lao đầu vào công việc, thật sự có chút mệt mỏi(Hàn Như:Really?Chỉ có một chút?!!!).
Tâm hắn giờ cũng đã ổn định được phần nào.Không còn giận dữ như trước nữa.
Đứng dậy rời khỏi bàn làn việc, đi tới cánh cửa cuối phòng, hắn mở nó ra.
Bên trong, nội thất đầy đủ hiện lên.Mang đầy tính sang trọng và tiện nghi.Hắn muốn tắm một chút.
"Ào ào".Tiếng nước dội xuống vang lên.Hơi nước tỏa ra khắp phòng tắm.Trong làn hơi mỏng ấy, hiện lên một thân hình đẹp đẽ.
Cơ bụng tám múi, làn da trắng không tì vết.Những giọt nước trong suốt lăn dài trên thân hình cao ráo ấy.
Nước từ đỉnh đầu men theo những đường cong rơi xuống phía dưới.Xuống tí nữa, một chút nữa thôi.Đã tới phần eo, rơi xuống một chút nữa(Hàn Nhưmáu mũi chảy thành sông:Xin lỗi mấy chị độc giả, em vẫn chưa đủ tuổi cho cái phần tiếp theo).
Tùy ý quấn chiếc khăn quanh eo, hắn lau đầu rồi thay quần áo.Chuẩn bị lái xe tới địa điểm đã hẹn.
Tới nơi, một mảnh yên tĩnh.Thấy loáng thoáng một bóng người gần quán cafe, hắn chậm rãi tiêu sái bước đến.
Người đó cao ráo, thân hình có chút gầy, khuôn mặt không nhìn ra được hỉ nộ ái ố.Rất khó lường a.Ngũ quan tinh tế.
Ngồi xuống ghế, hắn nói:
-Mau nói.
Thấy vậy, người kia, chỉ đưa ra một tờ giấy cùng một bức hình.Hàn Phong liếc qua, hơi chấn động, cầm lên xem.
Hắn trong lòng lo lắng, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.Vẫn là khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi ấy, buông ra một câu:
-Muốn bao nhiêu?
-Tôi không cần tiền.
Người kia nghe Hàn Phong nói thì cười tựa tiếu phi tiếu(cười như không cười) rồi chậm rãi nói.
-Vậy anh muốn gì?
-Tôi muốn, là Thánh Nữ.
Người nọ trả lời.Cái gì, lại bang chủ nào nữa đây?Không thèm nói câu gì, Hàn Phong đứng dậy.Không cần ra điều kiện, tự hắn đi cứu, chuyện cỏn con này mà cần hắn cúi mình trước ai ư?Suy nghĩ vớ vẩn.
-Tôi chưa bao giờ sở hữu cô ấy cả.
Cho cái tên kia? Đùa, hắn còn chưa bao giờ có được Thánh Nữ, làm sao mà cho tên kia được.
-Có nhiều cách để có thể đoạt được cô ấy, chỉ là, cần anh đoạt giúp một tay.
Hàn Phong chợt đứng khựng lại.Hắn muốn đoạt được trái tim nó.Muốn có chỗ đứng trong lòng nó.Không ngần ngại gì, hắn gật đầu:
-Được.
Mà không biết, sau này sẽ phải hối hận vì quýêt định của mình.Hắn, sẽ phải...
-Nhớ kỹ lời hứa của mình.
-Devill tôi chưa bao giờ thất hứa.
Hắn lên xe.Lái một vòng tới nhà Trần Băng Di."Rầm!!!!!"Một chiếc xe tông vào xe của hắn, với tốc độ kinh người, gây ra một vụ tai nạn kinh người.
"BÍP________________"