Trần Băng Di lâm vào mê
man.Trong lúc đó, nó thấy mọi thứ xung quanh bị bao phủ bởi một màu đen u ám.Dưới chân không biết là gì mà nó cảm thấy mình như đang bước trên không trung vậy.Rất giống cảm giác không trọng lực hồi phi vụ ngoài vũ trụ năm ngoái.
Rồi, từ đằng xa, nó thấy lờ mờ một bóng trắng bước lại đây.Vì nó vốn rất sợ ma, nên nhìn thấy bóng trắng lại bắt đầu liên tưởng đến một vài câu chuyện kinh dị.
Chợt như có gió lạnh thôi qua, nó nổi hết cả da gà.Linh tính dự báo có điềm xấu, nó quay người định bỏ chạy, nhưng không được.
Vừa rồi là cảm giác không trọng lực, giờ thì lại tựa như có dây xích gọng kìm níu chân nó lại.Nó cố gắng thoát ra, nhưng không được.Đầu chợt nghĩ tới có Chu San-vật tự nhận Trần Băng Di là chủ nhân.Có lẽ đây là một vật thần kỳ, lần trước ở bệnh viện thấy nó có lưỡi dao dài và sắc nhọn có thể biến thành một chiếc vòng đẹp đẽ.
Trần Băng Di ngay lập tức đưa tay sờ lên đầu.Không có một vật gì cả.Trời ạ, Chu San ở đâu cơ chứ.
Liếc mắt thấy bóng trắng kia càng tới gần, nó phó mặc cho số phận.Nhìn kỹ, thì ra, đó là một người đàn ông.Quanh thân anh ta phát ra ánh sáng.Sau lưng là một đôi cánh màu đen.Hai màu đên trắng đối lập vậy mà có thể hòa hớp vào với nhau, càng làm tôn lên vẻ điển trai của người đàn ông này.
Mái tóc anh ta rủ xuống trán, trông rất tự nhiên nhưng lại càng thêm phần quyến rũ.Gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao thảng cùng đôi mắt hẹp dài và đôi môi mỏng gợi cảm.
Thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, nó chả có nửa phần thích thú, tựa như đã từng nhìn thấy người đẹp hơn.
Hắn ta giơ một cây rìu màu đen lên, tựa như muốn chém cổ nó.Nó không sợ hãi, nếu hắn ta không phải là ma, thì còn lâu nó mới sợ.
Dùng karate và takewondo chặn lại những cú giáng xuống bất ngờ và mạnh mẽ đó, nó dần dần hụt sức.
Trong chốc lát, nó nghĩ đây là tử thần.Nhưng có một giọng nói ở đâu đó vang lên không muốn nó chết, rằng nó còn có nhiệm vụ phải làm.
"Băng Di!"
Tiếng ai đó vang lên gào thét đau đớn.Nó bỗng cảm thấy trái tim xiết chặt lại, động tác cũng chậm hơn.Người kia thấy thế thì ngạc nhiên dừng lại.Rồi, hắn ta đưa tay ra trước mặt nó, chờ mong ý định của nó.
Nó hiểu ý người nọ, nhưng không đưa tay đáp lại, mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý không muốn.
Người kia ngước mặt lên trời, môi nở nụ cười tự giễu cùng câu hỏi:
-Tại sao không phải là tôi?
Trời đất chao đảo, như có một lỗ đen hút hết tất cả mọi thứ, cuốn theo cả Trần Băng Di vào.Chỉ nghe thấy tiếng nói của người nọ vang vọng bên tai:
-"Cảm giác giết một người nào đó thú vị hơn cả yêu thương người đó, em có biết không?
Cảm giác tiêu hủy một người nào đó còn đau lòng hơn đánh mất người đó, em có biết không?
Vì vậy, làm ơn, đừng rời xa tôi, đừng để tôi phải bât ép mình trong đau khổ mà giết em.
Vì vậy, làm ơn đừng để trái tim khô cằn này lại một lần nữa trở nên băng giá.
Vì vậy, đừng để con người đã tàn nhẫn nay còn độc ác gấp vạn lần.
...Làm ơn..."
Tiếng vọng vẫn cứ lặp lại bên tai nó.Cho đến khi nó hét lên rồi tỉnh dậy.Người kia trông rất quen thuộc, ai nhỉ?.Cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình, nhưng lại chả nhớ gì hết.
Liếc nhìn bài bố căn phòng này, ừm đây là phòng mình.Thôi kệ, ăn cái đã.