Vì thất hứa với các bạn, nên giờ mình sẽ bù lại cho các bạn bằng một chap đặc biệt dài nhất nha.
--------------------------------
Một câu chuyện dài thật là dài.Câu chuyện đó tôi chưa nghe bao giờ, nhưng tôi lại cảm thấy nó rất quen thuộc.Một câu chuyện tình mãi mãi bị chôn vùi.Lục Lục kể cho tôi nghe, thực ra, Hàn Đông là con riêng.
Tôi rất bất ngờ khi nghe chuyện này, nhưng vẫn cố giữ im lặng dằn xuống những câu hỏi trong lòng mình.Lục Lục kể rằng, ngày xưa, khi vẫn còn ở thời xã hội phong kiến, có một đôi nam nữ yêu nhau, nam tử có địa vị cao trong xã hội, nữ tử thì cũng thế nhưng địa vị thấp hơn một chút.Họ là thanh mai trúc mã, là vị hôn thê của nhau, nhưng, họ lại bị xen vào bởi...một người thứ ba.
Nam tử tuy lòng hướng về nữ tử đó, nhưng vẫn vấn vương vị hôn thê của mình.Nữ tử thanh mai kia vì thế mà rầu rĩ, đã tự vẫn mà chết.Nam tử kia đau khổ không thôi, hàng ngày đến trước mộ nữ tử đó mà khóc, nữ tử thứ ba kia bị lôi ra chém đầu.Câu chuyện đáng lẽ chẳng có gì ấn tượng với tôi, nhưng sau khi nghe đoạn cuối, tôi tưởng mình bị lãng tai.Nữ tử kia trước khi bị chém đã nói ra rằng cô ta đang mang thai của nam tử nọ, vì thế, cô ta thoát chết.
Cô ta cao chạy xa bay cùng tình nhân khác của mình và sự thực thì, cô ta không có đứa con nào cả.Nhưng, người nữ tử thoát chết đó lại là cụ cố của Hàn Đông.Mẹ Hàn Đông không biết làm sao biết được bí mật ấy, định đốt quyến nhật ký của mình đi.Nhưng không may rằng, Cao gia đã biết được.
Vì Cao gia là gia tộc của nam tử vừa kể, nên họ rất tức giận và bắt cóc mẹ Hàn Đông.Bà đã chịu hình phạt lớn nhất của Cao gia, bị làm nhục.Sau khi bà được cứu về, gần như trong tình trạng hóa điên.Sau bốn tháng nằm viện, bà đã hồi phục. Bảy tháng sau, bà sinh ra Hàn Đông, cả nhà chẳng có ai nghi ngờ gì, tất cả đều chìm trong niềm vui sướng.
Riêng bà, bà biết, Hàn Đông không phải là con ruột của bà, thằng bé đã bị tráo đổi.Chính vì thế, Hàn Đông rất ít khi nhận được tình thương của bà, nhưng thằng bé vẫn rất hồn nhiên.Cho đến khi lớn lên, thằng bé dần nhận ra sự khác biệt của mình với các anh em trong nhà.
Giờ đây, khi gia tộc lâm nguy, và người anh tài giỏi của mình đang ở rất xa, cậu bị triệu tập về xử lí công chuyện.Và, cậu đã bị một thế lực ngầm bắt cóc ngay sau khi đưa tôi về nhà và trên đường đi tới tập đoàn của gia tộc mình.
Nghe tới đây, tôi có cảm giác rằng muốn chạy tới cứu Hàn Đông.Trời ạ, sinh ra trong một cái gia đình như thế làm gì cơ chứ.Thật là tội nghiệp, tôi bèn dò hỏi anh tôi.
-Vậy có tin tức gì của cậu ta không ạ?
-Nghe nói là bị Invisible bắt cóc.
Invisible, nghe quen quen ta.Chẳng lẽ là cái băng đảng mà mẹ nói.Lần này thì chết thật rồi.Sao mà số mình xui thế nhỉ.Ước gì lúc trước mình học làm sát thủ để có thể đi cứu cậu ta ngay, nhưng...aiz...Khoan, không phải Lục Lục cũng là sát thủ sao.Chờ xíu, sao anh ta còn đứng đây nhỉ.
-Anh mau đi cứu cậu ta đi còn gì.
-Có lẽ em không biết chứ Invisible là một thế lực ngầm rất mạnh ở thế giới đêm đấy.
Không phải anh ta là thành viên Angle sao.Trời ạ, quên mất, đến tận mười mấy năm sau anh ta mới gia nhập Angle.Tình thế cấp bách, phải đi nhờ ai đây.A, mẹ, mẹ là chủ Angle, đi tìm mẹ giúp.
-Chúng ta tới Angle đi.
-Nhưng em không biết võ, cũng chẳng phải sát thủ, sao em biết Angle sẽ giúp ta?
Mặt Lục Lục nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ.Nhìn ngó tôi một lúc lại giống như Hàn Đông, đưa tay lên sờ trán tôi xem có nóng không.Giời ạ, thôi thì tôi cứ kéo anh ta ra xe Lamborghini.
Chúng tôi sau phút đã tới được bang Angle.Nhìn căn biệt thự cổ kính trang nhã trước mắt, tôi lại nhớ tới căn nhà cũ mà hồi trước mình sống, chính là căn biệt thự này.Tôi định đi vào nhưng bị những tia hồng ngoại cản đường.Quái, lúc tôi sống làm gì có những tia hồng ngoại này nhỉ.
Chặt đứt dóng suy nghĩ của tôi là một người.Anh ta có vẻ rất cao to.Khoan, chẳng phải anh ta là Richard sao.Za, tôi định chạy tới ôm chầm chú Richard nhưng, tôi bây giờ là người khác, thậm chí chú ấy còn không biết tôi.Bỗng, họng súng chĩa thẳng vào thái dương tôi.
Nhìn chú ấy lúc này, trông thật đáng sợ.Bỗng Lục Lục tiến lên, nói gì đó với Richard.Chú ấy liếc nhìn tôi, rồi cũng mở cửa cho chúng tôi vào.Thoát khỏi họng súng, chân tôi mềm nhũn khụy xuống.May mà có Lục Lục đỡ được.
Tiến vào trong căn biệt thự cổ, tôi định đi tiếp nhưng bị Lục Lục ngăn lại.Bỗng, có một người đi qua, Lục Lục kéo tên đó lại, hỏi xem Anna đâu.
-Cô ấy vừa đến sân bay, hình như là muốn đi du học.
Trời ạ, thật là tốn công quá đi.Quay trở lại xe, tôi lại đến sân bay tìm mẹ.Sao tìm mẹ mà khó vậy.Sân bay đông đúc, tìm thân hình mẹ trong biển người mà tôi hoa cả mắt, chóng ặt đau đầu.Lại nhìn tứ phía, Lục Lục đâu rồi? Mất dấu rồi.
Một thân ảnh quen thuộc hiện ra trong tầm mắt tôi.Đuổi theo hình bóng ấy vào tận trong máy bay.Nhưng khi vào máy bay thì lại mất dấu người đó rồi.
--------------------------------
Lục Lục sau khi không tìm thấy Nhược Giai thì sốt ruột, mở máy gọi cho cô nhưng nhận lại chỉ là:"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."Thanh âm ngọt ngào không bao giờ thay đổi của chị Tổng đài.
Đành gọi cho Hàn Phong.
-Hàn Đông bị bắt cóc rồi.
-Chuyện đó ai cũng biết.
-Tôi đang nghĩ đến chuyện bảo anh mang quân Dead sang đánh Invisle.
-...Ok.
Họ hẹn gặp nhau tại Invisble.Trận chiến cướp ngục chuẩn bị diễn ra, hai bang chủ đã nói gì đó với nhau.Trận chiến không đánh mà thắng.Thế nhưng, điều đợi họ phía trước không hề đơn giản chút nào.
-Cậu có chắc là mê cung này?
Hàn Phong liếc đôi mắt lạnh về phía Lục Lục.Mặt anh giờ không còn vẻ vô cảm thường ngày mà thay đó là nghiêm túc chưa bao giờ xuất hiện.Liếc về người con trai đang đứng trước mặt mình, Hàn Phong bỗng dưng có một loại bất an khó hiểu.
-Chắc chắn, Erik đã nói vậy.
Lục Lục không khỏi hơi lạnh sống lưng.Chỗ này thật quỷ quái.Sao lại để Hàn Đông ở dưới hầm mộ mê cung cơ chứ, đã chết đâu.
Hai người thận trọng bước những bước đầu vào hầm mộ cổ quái.Họ không biết điều gì đang chờ đón họ, những cơ quan bí mật ghê rợn hay những điều bất ngờ.Chỉ có...