chị hai chị hung cái gì!Mau uống nước đi!
Nó nói với giọng vui mừng ko thể nào kiềm chế hơn được nữa.Cuối cùng nó đã được gặp lại em nó sau năm xa cáchĐối với mội người, thời gian năm thì ko có gì nhiều, nhưng đối với nó nhuwlaf thế kỉ vừa trôi qua vậy.Từng ngày từng ngày nó đều tự dằn vặt mình.Minh uống nước xong, cảm thấy cổ họng ko còn rát nữa mới bắt đầu nói:
-Ông chủ!Tôi ko sao, chúng ta có thể về luyện tập tiếp được rồi!
Nó ngẩn ngơ ko hiểu em trai mình nói cái gì.Sao anh ta lại là ông chủ của Minh cơ chứ.
-Bà cô này là ai vậy?
Trong lòng nó xụp đổ hoàn toàn sau câu nói ấy.Minh có thể ko nhận ra nó nhưng tại sao lại còn lỡ lòng nào gọi nó là bà cô kia chứ.Thật là tức chết đi mà.Nó vội hỏi Minh:
-Chị nè, em ko nhận ra chị sao?
-Chị...-giọng Minh lên cao rồi lại tụt xuống-Chọ tôi chết rồi.
Nó hóa đá ngay tại chỗ.Nó vụt đến chỗ anh:
-Sao nó lại ko nhớ ra tôi?
-Rất đơn giản, Minh bị mất trí nhớ.
-Vậy sao nó kêu anh là ông chủ?
-Tôi huấn luyện nó.
-Vừa nãy là làm nhiệm vụ sao?
-Biết rồi còn hỏi!
-...