Xung quanh cứ điểm Ngân giáp bên ngoài hành tinh Trung Châu, vây quanh là ngàn chiếc tàu vận chuyển cao cấp chở đầy trang bị vật tư, vòng ngoài của ngàn chiếc tàu vận chuyển cao cấp này là ngàn chiếc chiến hạm X, chiếc chiến hạm phổ thông, và chiếc chiến hạm bạch kình gần đây mới gia tăng. ngàn chiếc tàu vận chuyển đỗ ở bên trong, ngoài việc bọn chúng là tàu bổ sung quan trọng, còn là vì bọn chúng sớm đã chuẩn bị tốt. Đường Long hạ lệnh liền bay lên, thời gian tập hợp xung quanh cứ điểm ngân giáp nhanh hơn những chiến hạm kia không phải chỉ một chút.
Trong tháp chỉ huy cứ điểm Ngân giáp, Đường Long nói với bọn người Ưu Na trên màn hình: “Các vị, chuyện trên các hành tinh nhờ các vị.”
“Vâng, xin chủ công yên tâm.” Bọn người Ưu Na lập tức kính chào nói, còn Tinh Linh thì dịu dàng nhìn Đường Long, mặc dù ánh mắt của Đường Long hoàn toàn không có nhìn về phía mình, nhưng Tinh Linh hoàn toàn không có chút thất vọng, bởi vì cô ấy biết Đường Long lúc này trong lòng ngoài chiến đấu ra hoàn toàn không có chuyện gì khác.
“Chúc chủ công vũ vận thịnh vượng!” Bọn người Ưu Na sau khi nói ra câu này, kính chào Đường Long rồi biến mất, còn lại hỉnh ảnh của thiếu tướng Sa Lệ.
Đường Long nói với Sa Lệ: “Sa Lệ, bồ đội giao cho cô, nhớ kỹ, không nên đánh chính diện với bọn chúng, đánh du kích với bọn họ theo kế hoạch! Hừ, chỉ cần không đánh chính diện, ta xem hơn ngàn chiến hạm kia của bọn chúng có thể duy trì được bao lâu! Dù gì chúng ta có ngàn tàu vận chuyển cao cấp, có thể đủ cho ngàn chiến hạm của chúng ta tiêu hao khổng lồ mấy chục năm. Đúng rồi, nhớ mang theo chiếc chiến hạm kia theo cùng, đến lúc phản công thì có thể biết công xưởng của chúng ta có chế tạo thành công bọn chúng thành công hay không. Còn nữa, để trong ngàn tàu vận chuyển thứ kia, phải đi theo đại bồ đội, phải cẩn thận, tránh để đạn lạc bắn trúng hủy mất, đó là tâm huyết của chúng ta.”
Sa Lệ gật đầu, vài tháng trước lúc chủ công có được tin địch có thể mở rộng tăng vài trăm ngàn chiến hạm, đã định ra chiến lược đánh du kích, lúc đó mọi người vẫn còn nghi ngờ, bởi vì hễ đánh du kích thì có nghĩa là từ bỏ hành tinh, chiến hạm không có căn cứ đồng nghĩa với việc cây không có cội, có thể vì không bổ sung đầy đủ mà chết bất cứ lúc nào. Mặc dù mọi người đều rõ ngàn so với mấy trăm ngàn, không phải là vấn đề một so với mấy đơn giản như thế, có lúc số lượng tuyết đối áp đảo chất lượng. Nhưng mọi người đều không muốn hành tinh vất vả xây dựng cứ như thế bị địch cướp mất, bởi vì ai cũng không biết địch sau khi chiếm hành tinh sẽ làm ra những chuyện gì.
Cuối cùng dưới sự nhắc nhở của chủ công, những người như mình mới hiểu ra mình có ngàn tàu vận chuyển cao cấp, hơn nữa còn là ngàn tàu vận chuyển cao cấp chở đầy vật tư. Có được những tàu vận chuyển như thế, có nghĩa là có được cả một căn cứ bổ sung di động cực lớn, đủ để cung cấp cho ngàn chiếc hạm tiến hành chiến đấu cao độ mấy chục năm. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, nếu như hành tinh chống cự, tổn thất so với không chống cự không biết là lớn gấp bao nhiêu lần. Hơn nữa còn có thể sử dụng những hành tinh này tiến hành một số âm mưu, một số âm mưu đủ để liên minh phản Đường rạn nứt, dương nhiên điều này cần sự phối hợp của những nước đồng minh của liên minh phản Đường kia, nếu như bọn họ tất cả đồng lòng, âm mưu này sẽ vô dụng.
Đương nhiên, điều khiến mình có niềm tin là ngàn chiếc tày vận chuyển kia, có được chúng, địch có nhiều đi chăng nữa cũng sẽ không sống được.
“Được, vậy bên đó giao cho cô, ta cũng nên đi gây rối một phen mới được.” Đường Long nói đến đây, bất giác cười hi hi.
Sa Lệ đương nhiên biết Đường Long đang cười gì, khóe miệng cũng nở nụ cười, sau khi kính chào nói: “Chúc chủ công vũ vận thịnh vượng!”
“Khà khà, cũng vậy, mọi người cũng vậy.” Đường Long vẫy tay cười nói, lúc này một lính người máy đến gần báo cáo: “ Báo cáo chủ công, chiến hạm xung quanh cứ điểm đã lùi đến dãy an toàn, có thể tiến hành bước nhảy không gian.” Đường Long gật đầu ra lệnh: “Bắt đầu đi!” Lệnh này vừa xuống, cứ điểm Ngân giáp bị vô số chiến hạm bao vây, vèo một cái biến mất không còn tung tích.
Sau khi quét mắt nhìn, Sa Lệ chỉnh đốn y phục, quay người nhìn các sĩ quan xung quan ra lệnh: “Các chiến hạm di chuyển toàn tốc lực! Mục tiêu SXZQ!” Sau khi tiếng ‘tuân lệnh!’ vang lên, tất cả các chiến hạm và tàu vận chuyển đầu chiến hạm về tọa độ đó, sau đó khởi động động cơ bay đi.
Liễu Bân chau mày, vừa nhìn bản đồ tinh hệ vừa lầm bầm: “Chuyện này là sao? Không phải nói quân đội Đại Đường đang trú đóng ở biên giới sao? Sao đi vào lãnh địa Đại Đường lâu như thế rồi mà không phát hiện được tung tích của quân Đại Đường?” Lúc Liễu Bân đang trầm tư suy nghĩ, phó quan của anh ta báo cáo nói: “Tổng chỉ huy, bồ đội tiên phong sắp tiếp xúc với hành tinh XX của Đại Đường, phát điện hỏi tấn công hay không?”
Liễu Bân còn chưa kịp nói, thiếu tướng Thiết Lặc tấn công tàu trinh sát Đại Đường kia đã xuất hiện trên màn hình, anh ta sau khi kính chào Liễu Bân đắc ý nói: “Quân sư, bồ đội tiên phong của tôi đã công chiếm hành tinh XX của Đại Đường.” Cũng khó trách hắn đắc ý như thế, bởi vì đây là công lao đầu tiên, lại rơi vào túi mình như thế, không cười mới là lạ.
Liễu Bân giât mình, mặc dù mình không sao tin được chiếc chiến hạm loại nhỏ có thể công chiếm hành tinh đầu tiên trên ở giới Đại Đường, nhưng cũng biết không có ai giả mạo quân công này, cho nên vừa biểu dương vừa hỏi: “Làm rất tốt, tổn thất thế nào?”
“Hi hi, hạ quan không tốn một binh một tốt nào đã chiếm được hành tinh này.” Thiếu tướng kia ngại ngùng nói, vì mặc dù đây cũng được tính là chiến công, nhưng dù gì là chiến công không đánh mà giành thắng lợi.
Liễu Bân còn đang tính toán thiếu tướng này sẽ tổn thất bao nhiêu binh lực nghe thấy bỗng ngây người, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu ra và hỏi: “Đối phương không có chống cự?”
“Đúng vậy, quân đội hạ quan vừa mới xuất hiện bên ngoài không gian, hành tinh Đại Đường đã phát ra thông báo không chống cự. Hi hi, người của Đế quốc Đại Đường thật là vô dụng, một phát còn chưa bắn thì đã đầu hàng rồi.” Thiếu tướng gật đầu cười nói.
Liễu Bân lần nữa chau mày: ‘Chuyện này là sao? Hành tinh của Đế quốc Đại Đường không chống cự đầu hàng?”
Nghe thấy lời tự hỏi của Liễu Bân, thiếu tướng cười nói: “Quân sư, không có gì kỳ lạ đâu, dù gì đại quan chúng ta có đến ngàn chiến hạm, ở tinh hệ Vô Loạn mạnh mẽ như thế nào, bọn họ biết phản kháng cũng vô ích, cho nên dứt khoát đầu hàng.” Thiếu tướng nói xong nhìn Liễu Bân vẫn còn đang suy nghĩ gì đó, bất giác lần nữa lên tiếng: “Quân sư, tôi sẽ phái vài chiếc đanh tiên phong, nên biết theo uy ước liên minh, hành tinh ai chiếm được thì sẽ thuộc về người đó, chúng ta nhanh chân nhanh tay, Đại Đường rất có thể hơn nửa hành tinh sẽ trở thành của nước chúng ta.”
Liễu Bân nghe thấy lời này cuối cùng ngẩng đầu lên, anh ta chầm chậm lắc đầu nói: “Không được, hiện giờ tam thời không được chia binh, bởi vì ngàn binh lực của Đại Đường chưa xuất hiện. Hơn nữa, nếu như nước ta làm như thế, hành động giành hành tinh quá rõ ràng, sẽ khiến cho những nước khác bất mãn, cho nên … ngươi tiếp tục đảm nhận tiên phong.” Nói đến đây hai mắt Liễu Bân phát sáng.
Thiếu tướng gật đầu ngầm hiểu: “Rõ, hạ quan tiếp tục đảm nhận tiên phong.”
Nhìn thấy thiếu tướng sắp đi, Liễu Bân bất giác nhắc nhở: “Nhỡ kỹ, hễ phát hiện tình hình địch lập tức rút lui, đồng thời yêu cầu tiếp viện với chúng ta.”
Thiếu tướng lần nữa gật đầu: “Tuân lệnh, hạ quan hễ phát hiện địch sẽ lập tức yêu cầu cứu viện với đồng đội.” Cũng không biết xảy ra chuyện gì, thiếu tướng nói đến hai chữ đồng đội một cách nặng nề.
Sau khi thiếu tướng lui ra, Liễu Bân ra lệnh với phó quan: “Tiếp người đứng đầu hành tinh XX Đại Đường đầu hàng.” Không lâu sau, một chàng trai trẻ dáng vẻ rõ ràng là học sinh, chưa biết thế giới là gì xuất hiện trên màn hình.
Liễu Bân nhìn chàng trai trẻ này có chút không dám nhìn mình, bấy giác ngây người, trong lòng lầm bầm: “Cái tên nhóc có dáng vẻ học sinh này lại chính là người đứng đầu hành tinh tiền tuyến sao? Chả trách đầu hàng không chống cự. Nhưng Đại Đường đang làm gì thế? Dù không có nhân tài đi chăng nữa cũng không thể để một tên nhóc đảm đương chức người đứng đầu cả hành tinh chứ?”
“Người là người đứng đầu hành tinh XX? Làm bao lâu rồi?” Liễu Bân hỏi.
“Hồi bẩm đại nhân, tôi là người đứng đầu hành tinh XX, tôi làm được tháng rồi.” Tên nhóc này cung kính nói.
Liễu Bân lần nữa ngây người, hành tinh XX này vốn là của Đế quốc Duy Đặc, tháng trước Đế quốc Duy Đặc bị Đại Đường tiêu diệt, mà thằng nhóc này lại làm được tháng rồi? Liễu Bân không trực tiếp hỏi nghi ngờ của mình, mà hỏi: “Ngươi vốn là làm gì?”
“Hồi bẩm đại nhân, tôi vốn là sinh viên hăm hai Đại học Đế quốc Duy Đặc, sau khi Đế quốc Duy Đặc bị tiêu diệt, Đế quốc Đại Đường tiến hành kiểm tra quan viên, tôi không cẩn thận đã thi đậu.” Tên nhóc nói một cách cung kính.
Liễu Bân biết chuyện Đại Đường tiến hành thi cử quan viên, mặc dù nghe nói cho phép học sinh tham gia thi cử, nhưng cho rằng những học sinh đó nhiều lắm cũng chỉ đảm nhận chức quan viên cấp thấp, không ngờ lại có học sinh có thể trở thành người đứng đầu một hành tinh, xem ra năng lực của tên nhóc này có lẽ không tệ. Liễu Bân tin rằng tên nhóc này không phải là đi cửa sau, bởi vì cá loại chế độ thi cử của Đại Đường hắn đều rất rõ, tuyệt đối không xuất hiện hiện tượng đi cửa sau, vốn hắn cũng muốn thực hiện chế độ thi cử này ở Đế quốc Thiết Lặc, nhưng lực cản các phương diện quá lớn, chỉ có thể từ bỏ.
Đối diện với tên nhóc rõ ràng là nhân tài, Liễu Bân không muốn bỏ qua: ‘Ừ, ta bây giờ lấy thân phận tổng chỉ huy quân liên minh bổ nhiệm ngươi là người đứng đầu hành tinh XX, hi vọng ngươi sẽ quản lý tốt chính vụ của hành tinh.” Quả nhiên, tên nhóc kia giống như trong tưởng tượng của Liễu Bam cảm kích mình không thôi.
Liễu Bân bổ nhiệm một hàng quan tiếp tục đảm nhận chức quan, lý do rất đơn giản, người này là cư dân bản địa hành tinh XX, từ việc anh ta học đại học Duy Đặc thì có thể nhìn ra được. Người bản xứ như thế đảm nhận chức quan có thể làm giảm sự phản cảm của dân chúng đối với người thống trị mới, như thế cũng là nguyên nhân Đại Đường lựa chọn một sinh viên năm để đảm nhận chức người đứng đầu hành tinh? Còn về lòng trung thành? Tên nhóc này sau khi Duy Đặc bị tiêu diệt lập tức đảm nhận chức quan của Đại Đường, bây giờ lại lập tức đảm nhận chức quan của Thiết Lặc, có nghĩa là hắn không có lòng trung thành, có chỉ là bản năng của cư dân tinh hệ Vô loạn, đi theo kẻ mạnh. Chỉ cần Thiết Lặc mãi là kẻ mạnh, vậy thì hắn sẽ không phản bội Thiết Lặc.
“Đúng rồi, quân đội Đại Đường không phải là trú đóng ở biên giới sao? Sao không thấy? Quân trú đóng trên hành tinh ngươi đâu?” Liễu Bân giống như là vô tinh hỏi câu hỏi này.
Giọng của Liễu Bân vừa dứt, tên nhóc kia vội trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, quân Đại Đường lúc nhận được tin quân liên minh tấn công toàn bộ đã rút về trong nội vực, trên hành tinh XX ngoài cảnh sát và bồ đội mặt đất, hoàn toàn không có chiến hạm chiếm đóng, hơn nữa hành tinh này của chúng tôi cũng không có hỏa pháo phòng không.”
“Toàn bộ rút về nội vực? Không có hỏa pháo phòng không? Ngươi không lừa ta đấy chứa?” Liễu Bân căng thẳng nhìn tên nhóc kia.
Tên nhóc vừa tiếp xúc ánh mắt của Liễu Bân, lập tức hết hồn cúi đầu hốt hoảng nói: ‘Tôi không dám, tin này tất cả các quan viên nơi này đều biết, nếu đại nhân không tin, có thể hỏi những người khác.
“Ừ, lui ra đi, quản lý tốt chính vụ, an ủi dân chúng, không nên xuất hiện hỗn loạn.” Liễu Bân nói rồi tắt máy, nhìn ra bầu trời đen thui trên màn hình, Liễu Bân chau mày nghĩ: “Tất cả quân đều rút về nội vực? Lẽ nào quân Đại Đường muốn tập trung binh lực bảo vệ hành tinh Trung Châu? Không thế nào, không có chiến lược di chuyển khu vực, một hành tinh nhỏ nhoi làm sao có thẻ chống được sự tấn công của đại quân? Đại Đường sẽ không ngu xuẩn như thế chứ! Còn nữa, không có hành tinh biên giới nào mà không có hỏa pháo phòng không? Chuyện này là không thể nào!” Liễu Bân nghi ngờ không hiểu ra lệnh thuộc hạ đi kiểm tra hành tinh, nhìn thấy tên nhóc kia có nói thật hay không. Sau khi nhận được tin tức tên nhóc kia nói thật, Liễu Bân lần nữa trầm mặc.
Lúc Liễu Bân suy nghĩ, thiếu tướng tiên phong kia đã chiếm được hành tinh, phát hiện đối phương một chút cũng không chống cự, bắt đầu chia chiến hạm ra làm , tản ra đi chiếm các hành tinh, không lâu sau, cương vực vốn của Đế quốc Duy Đặc đã rời vào trong tay của Đế quốc Thiết Lặc.”
Còn Liễu Bân cũng biết những hành tinh này không có pháo phòng không, không, nên nói là bây giờ không có pháo phòng không, bởi vì căn cứ phòng không trên hành tinh cũng không có dấu tích bị khiêng trộm, có nghĩa không lâu trước đâu những hành tinh này đều có hỏa pháo phòng không. Từ những chuyện tại sao Đại Đường không chống cự, tại sao hành tinh không có hỏa pháo phòng không, tại sao quân Đại Đường ẩn trốn mà nhìn, Liễu Bân đã ngầm biết được Đại Đường chuẩn bị đánh trận gì.
Lúc thiếu tướng Đế quốc Thiết Lặc đắc ý xuất kích, sĩ quan chỉ huy của thế lực trừ Đế quốc Thiết Lặc ra, đều lén lút liên lạc với lãnh đạo trong nước, những lãnh đạo kia biết được bồ đội tiên phong Đế quốc Thiết Lặc xuất kích chiếm lĩnh hành tinh xung quanh, mà binh lực thế lực của mình lại tập trung tiến về phía trước một cách chậm chạp, lúc biết được bồ đội tiên phong kia của Đế quốc Thiết Lặc đã chiếm được gần hành tinh, đồng thời càng chiếm càng nhiều, bất giác không hẹn mà giận giữ mắng Đế quốc Thiết Lặc gian trá, thảo nào bồ đội tiên phong dáng vẻ đại nghĩa do Đế quốc Thiết Lặc phụ trách, dám chắc là vì chiếm đoạt hành tinh! Mẹ nó, nếu như toàn bộ hành tinh của Đại Đường không chống cự, vậy thì những người xuất binh như mình chẳng khác này nào giúp Đế quốc Thiết Lặc mở rộng thế lực? Không được, tuyệt đối không thể như thế!
Rất nhanh, trong tình huống vị tổng chỉ huy Liễu Bân này không biết gì, sĩ quan chỉ huy của thế lực đều nhận được mệnh lệnh của các vị lãnh đạo: “Cố gắng ra sức chiếm các hành tinh!”. Vì thế dưới tình huống không thông báo cho Liễu Bân, hạm đội hàng ngàn chiếc chiến hạm, thoát ly đại đội đột tiến vào lãnh vực Đại Đường.
Lúc Liễu Bân trên radar phát hiện lập tức phát điện hỏi sĩ quan chỉ huy: “Chuyện này là sao? Tại sao các người tự ý xuất binh?!”
Sĩ quan chỉ huy của thế lực này nghe thấy lời này, hoặc là ngẩng đầu nhìn trần nhà, hoặc là cúi đầu lầm bầm gì đó, hoặc là nhắm chặt mắt không lên tiếng, tóm lại không ai trả lời câu hỏi của Liễu Bân. Liễu Bân nhìn thấy cảnh này, bất giác trong lòng thầm cười: “Hừ hừ, sự không đồng lòng đáng sợ nhất của một liên minh cuối cùng đã xuất hiện!” Nhưng anh ta lập tức hòa nhã hỏi lần nữa: “Không biết các vị tại sao lại phân tán binh lực? Nên biết chúng ta vẫn còn chưa gặp quân đội của Đại Đường.”
Nghe thấy giọng hòa nhã của Liễu Bân, các sĩ quan chỉ huy sớm vì danh tiếng của Liễu Bân lớn hơn mình mà được làm tổng chỉ huy có chút không phục trong lòng thầm cười, hừ hừ, đừng tưởng rằng ngươi giỏi lắm, nếu như chúng ta không phục tùng mệnh lệnh của ngươi, chức tổng chỉ huy này của ngươi cũng chỉ là tư lệnh cán rỗng mà thôi. Nhưng bọn họ cũng biết nếu như không giải thích, vị tổng chỉ huy Liễu Bân này làm lớn chuyện, người bị mắng vẫn là những người mình. Vì thế tranh nhau viện cơ này cớ nọ.
Nghe một hồi, Liễu Bân cuối cùng cũng hiểu đượ bọn họ tại sao lại phân binh, thì ra là vì chiếm đoạt hành tinh. Liễu Ban thở dài, một liên minh ngoài việc không đồng lòng, sợ nhất chính là lợi ích không đều mà dẫn đến tranh chấp. Nhưng mục đích của bệ hạ mình không phải là vấn đề này, để bọn họ đi chơi vậy, không phải là phân ra chiếc chiến hạm mà thôi, đại đội vẫn còn trăm mấy ngàn chiếc chiến hạm. Hơn nữa mình đã chiếm được hành tinh, hành tinh còn lại để cho thế lực bọn họ tranh nhau vậy. Ừ, nên gọi bồ đội tiên phong tạm dừng hành động chiếm đoạt hành tinh, để tránh bọn họ nhìn thấy mình chiếm nhiều hành tinh như thế mà đố kỵ, liên hợp tấn công mình.
Liễu Bân nghĩ đến đây, sau khi nói ra lời lần sau không được như thế nữa, thì không thèm để ý đến những người này nữa. Nhưng Liễu Bân rất rõ những sĩ quan chỉ huy kia mặc dù miệng nói là sẽ không vi phạm quân lệnh, trong lòng lại mắng Đế quốc Thiết Lặc. Mắng Đế quốc Thiết Lặc chiếm hành tinh mới đến làm người tốt, bởi vì hành tinh còn lại không đủ chia bình quân cho bọn họ mỗi thế lực hành tinh. Hừ, hừ, bọn họ chắc chắn sẽ gia tăng động tác, dù gì sư nhiều cơm ít, động tác chậm e rằng ngay cả hành tinh cũng không có để chiếm.
Không lâu sau, những sĩ quan chỉ huy kia giống như trong dự đoán của Liễu Bân lại pháo ra một đội ngàn chiếc chiến hạm. Liễu Bân đương nhiên là giả bộ làm ra vẻ cảnh cáo rồi không để ý đến, nếu như không để cho bọn họ có chút ít lợi ích, e rằng còn chưa khai chiến, tranh chấp nội bộ đã loạn cả lên.
Vì thế, chỉ trong khoản thời gian ngắn này, đại quân ngàn chiếc chiến hạm của liên minh phản Đường, đã phân ra ngàn chiếc chiến hạm ở trong lãnh vực của Đại Đường.
“Ha ha ha! Ông đây trong chốc lát chiếm được hành tinh, trở về nhất định có thể vét được chức thượng tướng, ít nhất cũng vơ được chức trung tướng, các người nói có đúng không?” Thiếu tướng kia đắc ý nói ở trong phòng chỉ huy, những sĩ quan bên cạnh kia lập tức gật đầu tán đồng.
Các sĩ quan quan sát tỉ mỉ bồ đội tiên phong, phát hiện bọn họ đều có một điểm chung, đó chính là tất cả mọi người đều nở nụ cười, cũng chả trách sao bọn họ cười đến sáng lạn như thế, mình không tốn thất gì đã chiếm được hành tinh, lập được quân công không gì so sánh được, sau khi trở về mọi người đều có thể được thăng , cấp, không cười sao được?
Nhưng nụ cười của bọn họ lúc nhận được thông tin lập tức biến mất, đó là thông tin Liễu Bân ra lệnh yêu cầu bọn họ lập tức ngừng hành động. Các sĩ quan của bồ đội tiên phong này sau khi trầm mặc, bắt đầu nhìn nhau trao đổi. Phó quan của thiếu tướng kia nhìn thấy sắc mặt khó coi của thiếu tướng, bất giác nói: “Thưa sếp, nếu như quân sư sợ chúng ta đi sâu vào biên giới địch gặp mai phục, vậy thì chúng ta sẽ phục tùng mệnh lệnh một cách vô điều kiện, nhưng bây giờ vì để các nước khác chiếm được hành tinh còn lại mà bảo chúng ta ngừng hành động, hạ quan quả thực không muốn chấp hành!”
Một sĩq uan khác lập tức nói: “Đúng vậy, người khởi xướng liên minh phản Đường là bệ hạ của chúng ta, đảm nhận bồ đội tiên phong là quân đội của chúng ta, đương nhiên người gặp địch đầu tiên cũng là chúng ta. Còn chiếm lĩnh những hành tinh này là quyền lợi của bồ đội tiên phong chúng ta, bây giờ lại nhường cho bồ đội của những nước khác núp đằng sau kia, chúng ta cả ngườ trên dưới đều không phục.”
Còn thiếu tướng trong lòng nghĩ lại khác thuộc hạ của mình, bây giờ anh ta đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ: “ Mẹ nó, Liễu Bân cái tên nhóc này sợ ta đoạt hết công lao thì phải? Bây giờ tất cả các hành tinh của Đại Đường đều không phản kháng, quân đội vừa xuất hiện là đầu hàng, ngu ngốc cũng biết là thời cơ tốt để lập công, ngươi lại vào lúc này ra lệnh ta không được tiến lên? Hừ, Ngươi không phải chỉ là một quân sư, không phải chỉ là một thượng tướng mà thôi sao, có gì giỏi chứ, đợi lúc ông đây lập quân công trở thành thượng tướng, sẽ cho ngươi biết tay!”
Nghĩ xong đến đây, thiếu tướng đi đến bên cạnh lính thông tin, gõ gõ trên đài điều khiển, xóa thông tin Liễu Bân truyền đến, sau đó ngẩng đầu nói: “Các người đang nói cái gì? Quân sự đại nhân ra lệnh mới sao? Sao ta không nhận được? Linh thông tin ngươi có nhận được mệnh lệnh mới không?”
Lính thông tin kia lập tức hiểu được báo cáo: “Báo cáo sếp, thuộc hạ nhận được mệnh lệnh mới nhất là quân sư yêu cầu chúng ta đảm nhận bồ đội tiên phong!”
Thiếu tướng gật đầu hài lòng: “Ừ, vậy thì ra lệnh các đội, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bồ đội tiên phong của chúng ta!”
Những sĩ quan kia mặc dù lấy làm ngạc nhiên thiếu tướng dám xóa mệnh lệnh của quân sư, nhưng đối phương là sếp trực tiếp của mình, hơn nữa công lao to lớn đang đợi mình ở phía trước, cho nên mọi người đều đồng thời kính chào nói: “Tuân lệnh thưa sếp!”
Trung tướng Tháp Vô một thành viên của Đế quốc Băng Đồ, mà Đế quốc Băng Đồ là một trong nước của liên minh phản Đường, bởi vì lúc này trung tướng Tháp Vô đang soái linh bồ đội bay trong lãnh vực của Đại Đường. Trung tướng Tháp Vô rất trẻ, hơn nữa còn đẹp trai, chỉ mới tuổi, anh ta đã có thể trở thành trung tướng không phải dựa vào năng lực của anh ta, cũng không phải dựa vào dung mạo của anh ta, mà là dựa vào thân phận của anh ta. Anh ta cũng là một trong đám con cháu của hoàng đế Đế quốc Băng Đồ. Phụ thân của anh ta vì muốn anh ta có thể trở thành hoàng thái tôn, ra sức tiến cử anh ta trở thành một trong những sĩ quan chỉ huy hạm đội trăm chiếc chiến hạm của liên quân.
Anh ta rất rõ ở Đế quốc Băng Đồ anh ta có mấy huynh đệ, nhưng trong hàng ngàn chiếc chiến hạm phái ra chiếm lĩnh hành tinh chỉ có mình anh ta là thành viên hoàng tộc, là vì lý do phụ thân tặng một khoản lợi ích lớn cho bá phụ người đảm nhận chức sĩ quan chỉ huy. Nhưng tâm tình vốn rất hưng phấn nhưng lại vì bá phụ lại phái ra ngàn chiếc chiến hạm mà trở nên căng thẳng, vì thành viên hoàng tộc xuất chinh kia lại ở trong ngàn chiếc chiến hạm này.
“Mẹ ó, lão già chết tiệt! Lấy một khoản tiền lớn của nhà ta, lại còn dám làm như thế! Ta …” Tháp Vô vốn muốn hỏi tham tổ tông của bá phụ kia, nhưng nghĩ đến mình và ông ta có cùng tổ tông, đành bất đắc dĩ nuốt những lời đó vào bụng. Tức giận đầy mình không phát ra được anh ta đành dùng roi chỉ huy đánh vào người lính đứng bên cạnh anh ta, sau đó ra lệnh cho phó quan: “Tăng nhanh tốc độ! Ta nhất định phải chính phục được hành tinh!”
Phó quan thân là gia thần của Tháp Vô mặc dù biết chủ của mình vì sao lại lo lắng như thế, ông ta liền nói: “Vâng, thưa điện hạ.” Dưới sự thúc dục của Tháp Vô, hạm đội chiếc chiến hạm do Tháp Vô chỉ huy rời khỏi hạm đội, bắt đầu tăng tốc tiến về phía trước. Sĩ quan chỉ huy ngàn chiếc chiến hạm biết được bất đắc dĩ lắc đầu, thân phận của ông ta không thể ra lệnh cho Tháp Vô, hơn nữa cho dù thân phận có tư cách cũng không thể ra lệnh, bởi vì trăm chiếc chiến hạm kia là bồ đội tư nhân của hoàng tộc nhất hệ của Tháp Vô, ngoài chủ nhân của bọn họ, bọn họ có thể không nghe theo lệnh của bất kỳ ai, bao gồm cả mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ.
Những hoàng tôn kia trong chiến hạm của nước Băng Đồ đuổi theo ngàn chiếc chiến hạm kia, nhìn thấy dáng vẻ vội vã của huynh đệ của mình, đương nhiên hiểu được là xảy ra chuyện gì, vì thế cũng không hẹn mà cùng dẫn theo bồ đọi tư nhận của hệ mình, bay đi khắp nơi, tranh nhau tìm kiếm hành tinh chưa có người chiếm cứ. Dưới sự điều động cua các hoàng tôn nước Băng Đồ, hoàng tử hoàng tôn quý tộc của cá nước khác, lập tức biết đường học tập theo, dẫn theo bồ đội của mình thoát khỏi hạm đội, bay vào trong tinh hải.
Tháp Vô bây giờ giận dữ càng ngày càng lớn, nguyên nhân không có gì khác, bởi vì vài hành tinh mình phát hiện lại bị Đế quốc Thiết Lặc chiếm trước. Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng mình gặp hành tinh kia bị Đế quốc Thiết Lặc chiếm giữ, nhưng nhìn trên bản đồ tinh hệ mới phát hiện mình sớm đã đi vào tinh vực vốn của Lý gia, hành tinh màu xanh hồi nãy kia tuyết đối không phải là một trong số hành tinh bị nước Thiết Lặc chiếm lĩnh! Có nghĩa là hành tinh nước Thiết Lắc chiếm không chỉ là ! Mặc dù biết nước Thiết Lặc có chút quá đáng, nhưng Tháp Vô biết được tỉ lệ thực lực giữa hai nữa, gượng ép nhẫn nhịn cơn tức này, đánh dùng miệng mắng chửi tổ tông nước Thiết Lặc cho đỡ tức.
Tháp Vô hai mắt đỏ cả lên nhìn chằm chằm hành tinh hiển thị trên màn hình, miệng lầm bầm: “Đáng chết, nếu như hành tinh này cũng là của nước Thiết Lặc, ông đây sẽ cho nó nổ tung!” Lúc đưa ánh mắt nhìn lính thông tin, lính thông tin kia sợ hãi nuốt nước miếng, sợ sệt nói: “Điện hạ, hành tinh kia biểu thị đã đầu hàng nước Thiết Lặc, cho nên từ chối đầu hàng chúng ta.”
Nghe thấy lời này, Tháp Vô cảm giác được một tiếng đứt của một sợi dây nào đó trong đầu mình, Tháp Vô đưa roi lên điên cuồng đánh vào người bên cạnh, sau đó nhảy lên tháp chỉ huy giận dữ nói: “Ra lệnh bọn họ trong giây phải đầu hàng chúng ta, nếu dám từ chối, tấn công nó cho ta!”
Mặc dù cảm thấy như thế là không thỏa đáng, nhưng nhìn thấy hai mắt đỏ au của Tháp Vô, mọi người đều nuốt nước miếng ừng ực, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Tháp Vô. Nhưng lúc mọi người cho rằng hành tinh đó phải đợi đếm những giây cuối cùng mới có phản ứng, nhưng không ngờ lính thông tin nói, hành tinh đó lập tức tuyên bố đầu hàng Đế quốc Băng Đồ.
Tháp Vô nhận được tin vô cùng đắc ý cười ha ha, sau đó ra lệnh: “Để lại chiếc chiến hạm bảo vệ, ai dám học chúng ta tấn công bọn họ cho ta, không cần biết bọn họ là người nước nào, phải để bọn họ biết được hành tinh này là thuộc về một mình Tháp Vô ta!” Phó quan vội truyền lệnh xuống, ông ta không dám kéo dài, vì ông ta biết bệnh cũ của điện hạ mình lại tái phát.
Tháp Vô đã mất đi lý trí hung dữ nhìn bản đồ tinh hệ, sau đó ra lệnh: “Lập tức quay đầu! Ta muốn đoạt lại những hành tinh hồi nãy trên đường chúng ta nhìn thấy! Dù gì Đế quốc Thiết Lặc nói với chúng ta là chiếm hành tinh, vậy thì những hành tinh còn lại bị chúng ta chiếm, bọn họ cũng không có gì để nói!”
“Tuân lệnh!” Tất cả mọi người lập tức cung kính kính chào nói, bọn họ mặc dù biết như thế sẽ gây ra phiền phức lớn, nhưng mình chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, nếu như không nghe theo lệnh hoặc ngăn cản, tuyệt đối sẽ bị điện hạ này giết chết tại chỗ. Còn về phiền phức lớn kia, vẫn là giao cho những người tôn quý như điện hạ xử lý. Hơn nữa đây cũng là do nước Thiết Lặc không giữ chữ tín, nói là chiếm hành tinh, nhưng thực tế lại là hành tinh.
Cũng giống như Tháp Vô, chiến hạm của thế lực đến chiếm hành tinh kia, phát hiện những hành tinh mình gặp đều đã đầu hàng nước Thiết Lặc. Các sĩ quan chỉ huy cảm thấy mình hoàn toàn không đạt được lợi ích gì đang định kháng nghị với Liễu Bân, nhưng phát hiện Đế quốc Băng Đồ đã chiếm được hành tinh, bất giác dò hỏi sĩ quan chỉ huy nước Băng Đồ.
Sĩ quan chỉ huy Đế quốc Băng Đồ vốn trong lòng bất an sợ đắc tội với Thiết Lặc, lại không muốn từ bỏ cơ hội chiếm hành tinh, nhìn thấy có người đến hỏi, bất giác nghĩ đến phương pháp kéo mọi người cùng xuống nước, nhưng cũng giải thích một cách hàm xúc: “Những hành tinh này mang trong lòng nước Đại Đường, sau khi bồ đội Đế quốc Thiết Lặc rời đi lập tức phản bội, quân đội của chúng tôi đi ngang qua chiếm lĩnh nó, cho nên những hành tinh này là thuộc về Đế quốc Băng Đồ chúng tôi.” Hơn nữa còn nói thêm câu “Dù gì Đế quốc Thiết lặc nói với chúng ta là chiếm hành tinh, vậy thì những hành tinh còn lại bị chúng ta chiếm, bọn họ cũng không có gì để nói.” Lấp liếm mà nói ra.
Nghe thấy lời này, sĩ quan chỉ huy các thế lực lập tức biết được hàm ý phía sau của lời nói này, bọn họ bề ngoài thì nói: “Đúng vậy, bây giờ chiến tranh chưa kết thúc, những hành tinh vẫn còn tơ tưởng Đại Đường này bất cứ lúc nào cũng sẽ phản bội, quyền lãnh đạo đương nhiên thuộc về quân đội mới nhất chiếm lĩnh hành tinh này.” Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Hi hi, bây giờ là đang trong chiến tranh, những hành tinh này hoàn toàn không thể tính là của ai, chỉ có sau khi chiến tranh kết thúc những hành tinh này trong tay ai, mới có thể tính là của người đó.” Đương nhiên, những lời này chỉ lưu truyền trong nước, Đế quốc Thiết Lặc bị loại trừ ra, Liễu Bân còn đang ngu ngốc tìm kiếm bồ đội chủ lực của Đại Đường.
Không phải nói là tai mắt của Liễu Bân sao trong nháy mắt mất linh, ,à là vị thiếu tướng kia không có báo cáo những hành tinh chiếm được cho Liễu Bân, anh ta nghĩ sau khi chiếm toàn bộ mới báo cáo, nhưng không ngờ rằng những hành tinh phía sau kia đều bị người khác chiếm. Cho nên Liễu Bân và thuộc hạ của mình nhìn thấy hành tinh mình chiếm vẫn là hành tinh, không ít không nhiều, cũng chính vì chú ý đến việc chỉnh lý hành tinh này, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện liên quân đến phương diện này.
Vì thế trong tình huống Đế quốc Thiết Lặc không biết, dưới sự nỗ lực của thế lực, quyền lãnh đạo hành tinh Đại Đường thay đổi liên tục. Lúc trở thành hành tinh bị chiếm của bên này, lúc trở thành hành tinh bị chiếm của bên kia. Đương nhiên, có thể thay đổi liên tục như thế, nguyên nhân căn bản là do hành tinh Đại Đường không có khí phách, bởi vì chỉ cần có người hơi uy hiếp, những hành tinh đã đầu hàng này lập tức đầu hàng thế lực khác.
Sự thay đổi quyền chiếm giữ liên tục của những hành tinh này khiến cho cơn tức giận của các thế lực càng ngày càng lớn, bọn họ vốn không muốn chia binh, sau khi phát hiện biện pháo của điện hạ Tháp Vô nước Băng Đồ giữ lại hạm đội đóng quân ngăn cản hành tinh đầu hàng, bắt đầu học tập theo. Nhưng như thế lại xuất hiện một tình cảnh càng hỗn loạn.
Thế lực đã chiếm hành tinh, vì để bảo đảm hành tinh không đầu hàng người khác, cho nên bố trí trọng binh trên hành tinh đã chiếm đóng. Cứ như thế mặc dù hành tinh không phản bội nữa, nhưng tăng nhiều cơm ít, Đại Đường có hành tinh, thế lực liên minh có đến thế lực, giảm đi hành tinh bị Thiết Lặc chiếm, giảm đi hành tinh đại bản doanh của địch ở tinh vực Trung Châu, hành tinh còn lại làm sao chia? Hơn nữa một số nước tốt số, giống như Đế quốc Băng Đồ đã chiếm đưuọc hành tinh, cho nên có đến mười mấy, hai mươi thế lực ngay cả hành tinh cũng không chiếm được.
Những nước không chiếm được hành tinh nào đương nhiên không muốn, trước tiên ra yêu cầu nhường hành tinh đối với những nước có nhiều hành tinh, giống như Đế quốc Băng Đồ. Đế quốc Băng Đồ nước đã chiếm được những hành tinh này đương nhiên không muốn ói ra đồ đã ăn. Vì thế vì muốn tranh đoạt hành tinh, trước tiên là hai bên điều binh đối đầu, sau đó mắng chửi laanxh nhau, sau đó là chiến hạm uy hiếm, xung đôt, va chạm, cuối cùng là dẫn đến nổ súng, bắn nhầm.
Thủ đoạn súng nổ, bắn nhầm vừa xuất hiện, thương vong chắc chắn sẽ xuất hiện, xung đột giữa hai bên thuận theo cơn tức giận của hai bên mà tăng lên. Đợi đến lúc Liễu Bân phát hiện không ổn, mấy chục nước hai bên đối đấu đã đi vào trang thái sắp giao chiến, đồng thời lúc Liễu Bân lấy thân phận tổng chỉ huy ra lệnh bình tĩnh, xung đột của bọn họ đã tăng lên trở thành trạng thái chiến đấu.
Vì thế thế lực của liên minh phản Đường ở bên ngoài không ngoài hành tinh đã đầu hàng của Đại Đường kia, đã biểu diễn cảnh tranh chấp nội bộ toàn phương vị vô cùng đặc dắc cho dân chúng Đại Đường đang nấp trong hầm trú ẩn xem.