“Thưa sếp, thưa sếp …”
Đường Long đang ngủ say nghe thấy bên tai có ai gọi mình, đồng thời cũng cảm thấy thân mình lay động nhẹ, bất giác chau mày, khẽ mở hé mắt.
Chỉ nhìn thấy bóng người mờ mờ đứng ỏ trước mặt, chưa kịp nhìn rõ đã nhắm mắt lại, lầm bầm nói: “Đừng có ồn, người ta đang ngủ say mà.”
Nhìn thấy Đường Long ngồi ngủ trên ghế mở mắt ra, đang định cong người nói gì, Lưu Tư Hạo nghe thấy lời nói này của Đường Long, bất giác thở dài, lắc đầu.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nghiến răng, lần nữa lắc mạnh thân người của Đường Long, đồng thời lớn tiếng nói: “Thưa sếp, chúng ta đã về đến bến tàu rồi.”
Cơ thể bị lay động mạnh, Đường Long muốn ngủ cũng không ngủ được, hắn thoải mái ưỡn eo, mở to miệng ngáp, dụi mắt nói vơi Lưu Tư Hạo: “Ây da, tôi nói này trung sỹ Lưu Tư Hạo, đến cảng thì đến cảng, để tôi ngủ nhiều một chút sẽ chết chắc?”
Lưu Tư Hạo không nói gì, sau khi Đường Long tỉnh dậy, anh ta liền đứng nghiêm chào, lặng lẽ đứng bên cạnh Đường Long.
Đường Long đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lưu Tư Hạo, bất giác nhìn xung quanh, phát hiện mười mấy thuộc hạ của mình đều đã đứng nghiêm lặng lẽ đứng bên cạnh mình, trên khuôn mặt lộ vẻ muốn nói gì nhưng không nói được.
Đường Long gãi đầu có chút kỳ lạ, miệng mở to đang định hỏi, nhưng khi hắn nhìn thấy hình ảnh hiến binh xếp hàng ở bên ngoài khoang qua máy chiếu máy tính, Đường Long liền ngập miệng lại.
Hắn nhìn bộ hạ, cười, chỉnh đốn quân phục, rồi sải bước đi đến của lên xuống.
Khi Đường Long ấn nút cửa lên xuống, Lưu Tư Hạo thò tay hét lớn muốn ngăn cản Đường Long: “Thưa sếp …”
Tay của Đường Long ngưng một lát, nhưng hắn liền quay người lại lộ một nụ cười sáng chói, đồng thời vẫy tay nói: “Yên tâm, cùng lắm ngồi tù mấy năm, không sao, tôi đi đây.” Nói xong liền ấn nút, hệ thống lên xuống chầm chậm đưa Đường Long xuống dưới.
Lưu Tư Hạo há to miệng, bất lực bỏ tay xuống, lúc này có người vỗ vai anh ta, quay đầu lại nhìn, là Lý Lực Quân.
Lý Lực Quân gật đầu với anh ta, đưa tay chỉ chỗ cửa lên xuống, Lưu Tư Hạo quay đầu nhìn, Mary, Trần Di, Ai Nhĩ Hoa …tất cả những thành viên, đều đứng ở nơi của lên xuống đã lên trở lại. Bọn họ không nói gì chỉ nhìn Lưu Tư Hạo gật đầu.
Lưu Tư Hạo nhìn thấy cảnh này, quay đầu nhìn lại Lý Lực Quân ở bên cạnh mình, nhìn thấy trong ánh mắt của anh ta, bất giác cũng gật đầu kiên định, cùng Lý Lực Quân bước đến cửa lên xuống.
Đường Long đứng ở trên bến tàu, đắc ý nhìn cảng vũ trụ được xây dựng bên bờ biển này, ở đây có vô số tàu vận chuyển loại nhỏ đậu ở trên mặt nước, còn chiến hạm thì chỉ có chiếc của mình.
“Chiếc chiến hạm này của mình, nhìn xa cũng giống như một chiếc tàu vận chuyển đấy chứ? Hơn nữa còn là một chiếc tàu vận chuyển cũ nát.” Đường Long nhìn những vết thương tích trên thân chiến hạm, bất giác nghĩ cười nhạo mình.
“Là sếp Đường Long phải không?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vọng đến tai Đường Long, Đường Long quay đầu nhìn, phát hiện những hiến binh hồi nãy còn đứng ở xa bât giờ đã bao vây lại rồi. Nói lời này đồng thời chào mình là một thiếu úy hiến binh bên hông có đeo khẩu súng.
Những hiến binh khác nghe thấy lời nói của sếp mình, đều nhìn về quân hàm một gạch một sao trên vai Đường Long, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Bọn họ không hiểu đều là thiếu úy giống nhau, tại sao đội trưởng của họ lại gọi anh ta là sếp cơ chứ?
Đường Long liền đáp lễ, gật đầu trả lời: “Tôi chính là Đường Long, có chuyện gì không?”
Vị thiếu úy kia lấy từ trong túi ra một tờ giấy, mở ra trước mặt Đường Long, đồng thời nói: “Xin lỗi, ngài và thuộc hạ của ngài đều bị bắt.”
Đường Long mặc dù sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng vẫn chịu không nổi hiếu kỳ tiếp nhận Lệnh bắt giữ nhìn xem trên đó viết cái gì.
Chỉ nhìn thấy trên đó viết: Vì tất cả những thành viên trên chiến hạm tự đi số hiệu vi phạm quân lệnh, bỏ mặc chiến hữu không lo, lâm trận rút lui, ra lệnh bắt giữ.
Phía dưới bên trái ngoài dấu ấn của tòa án quân sự ra, còn có một chữ ký là Sách Tư. Cái tên này, Đường Long biết, chính là sếp cao nhất của quân khu Hài Khả - Trung tướng Sách Tư.
Đường Long một mặt trả lại lệnh bắt giữ cho thiếu úy, một mặt nói một cách thương lượng: “ Ơ … Cái này … Thuộc hạ của tôi là do làm theo mệnh lệnh của tôi mới vi phạm quân lệnh, bắt giữ một mình tôi được rồi, có thể tha cho bọn họ có được không?”
Thiếu úy lạnh lùng nói: “Xin lỗi.” Liền vẫy tay, ra lệnh nói: “Dẫn bọn họ đi!”
Đường Long nghe thấy lời nói đó bất giác sững người, dẫn bọn họ đi?
Ở đây không phải chỉ có một mình mình hay sao?
Hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, phát hiện bọn người Lưu Tư Hạo đều đã xuống nơi, mỗi người bên cạnh đều có một hiến binh dùng súng chỉ vào.
Lưu Tư Hạo nhìn thấy Đường Long trừng mắt nhìn mình, bất giác cười khổ nói: “Thưa sếp, cho dù chúng tôi không xuống, cũng sẽ bị bắt.”
Lý Lực Quân thì lại cười lớn nói: “Thưa sếp, khi chúng ta trên cùng một chiến hạm thì cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, bây giờ hãy để chúng ta cùng nhau gánh tội.”
Đường Long nghe thấy lời này, không nói lời này, chỉ quay đầu lại cúi đầu.
Mặc dù không muốn bọn họ cũng bị bắt, nhưng nhìn cái lệnh bắt kia, thì biết bọn họ cũng xui xẻo giống mình.
Đương nhiên mình sớm đã quyết định khi ra tòa án quân sự, phải cầu xin thẩm phán, nói bọn họ dưới sự ép buộc của mình mới không thể không làm trái mệnh lệnh của quân bộ.
Để mình gánh hết trách nhiệm, hi vọng như vậy tôi của bọn họ sẽ không bị xử nặng, tốt nhất là miễn tội.
Còn về việc bây giờ bọn họ bị bắt, cho dù là đi cùng với mình, thì cũng chỉ là đi ngắm cảnh pháp đình mà thôi.
Đường Long để mặc cho hiến binh còng tay mình, nhìn thấy những hiến binh khác tay nắm chặt súng giám sát, bất giác bật cười. Nếu như mình muốn phản kháng, thì đã không trở về, tìm một nơi nào đó trốn là xong.
Đột nhiên Đường Long nhìn thấy mấy tên hiến binh cầm cái còng đi đến chỗ cô nữ binh, trên khuôn mặt của các cô lộ vẻ buồn bã, bất giác nói với vị thiếu úy hiến binh kia: “ Vị huynh đệ này, nữ binh bọn họ là quan văn, là những người con gái yếu đuối, không cần phải còng tay đâu nhỉ? Bọn họ sẽ không bỏ trốn đâu.”
Thiếu úy hiến binh nhìn thấy những hiến binh phụ trách cô nữ binh nghe thấy lời nói của Đường Long, đều ngưng lại mọi động tác nhìn mình, biết được rằng trong lòng bọn họ dấy lên sự đồng cảm.
Tiếp đó lại nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô nữ binh, khuôn mặt nhe nhõm, nghĩ rồi nói: “Bây giờ có thể không còng tay, nhưng khi đến nơi, vẫn phải còng tay lại.”
Đường Long vội gật đầu nói: “ Điều này tôi hiểu, chúng tôi sẽ không khiến anh khó xử, cám ơn anh.”
Thiếu úy hiến binh nhìn cô nữ binh xinh đẹp như hoa như ngọc đều nhìn mình với ánh mắt cảm kích, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, anh ta vội ho một tiếng, vẫy tay nói: “Chúng ta đi.” Liền đi lên trước dẫn đầu.
Lưu Tư Hạo nhìn thấy những hiến binh áp tải bọn họ một cách lịch sự, bất giác trong lòng giật mình, hắn lấy làm lạ sao hiến binh lại có tình người đến thế?
Hiến binh không phải là có tên gọi là không có tình người sao?
Hắn lén liếc nhìn phù hiệu đeo tay của tên hiến binh bên cạnh, nhìn thấy hoa văn của cái đó và cái phù hiệu đeo tay mà trước đây hắn từng nhìn thấy không giống nhau, tim lại càng đập mạnh.
Biết hết các loại hoa văn huy chương của các binh chủng quân Liên Bang, cho nên Lưu Tư Hạo đã biết được những hiến binh này không phải là những hiến binh bình thường, hơn nữa còn là những hiến binh trược thuộc bộ thống soái!
Lưu Tư Hạo lấy làm lạ, những người bọn mình chẳng qua mắc tội lâm trận bỏ chạy mà thôi, tòa án quân sự quân khu trực thuộc có thể phán quyết, làm gì phải sử dụng hiến binh của bộ thống soái cơ chứ?
Lẽ nào lỗi vi phạm quân kỷ mà bọn họ phạm phải nghiêm trọng đến vậy sao?
Nhưng sao những hiến binh trong hiến binh này lại có tình người như thế?
Lưu Tư Hạo cảm thấy đau đầu.
Lưu Tư Hạo nhìn thấy Đường Long vừa đi vừa nói chuyện làm quen với những hiến binh áp tải bọn họ, mặc dù những hiến binh này không đáp trả, nhưng dường như Đường Long không thèm để ý đến vẫn nói không ngừng, bất giác lắc đầu cười khổ, sếp của mình thật sự không biết đang nghĩ gì, lẽ nào anh ta không biết lỗi mà anh ta phạm phải rất nghiêm trọng, thậm chí có thể bị xử bắn hay sao?
Đường Long đột nhiên nhẹ nhõm như vậy, là vì hắn nhớ lại nói gì đi chăng nữa thì mình cũng đã tiêu diệt chiến hạm của địch, đây là công lao hiển hách, theo điều lệ thưởng phạt trong khi chiến đấu của Liên Bang, chiến công của mình ít nhất cũng có thể thăng lên tướng quân.
Cho dù mình vi phạm quân lệnh, nhưng trong tình hình lập được công lớn, mình miễn cưỡng cũng có thể thăng lên làm trung tá.
Nếu tính đến chuyện xấu nhất, mình nhiều nhất cũng ngồi tù khổ sai một thời gian, cái này có gì mà phải lo lắng.
Còn về những thuộc hạ của mình? Sau khi mình chịu trách nhiệm hết toàn bộ, theo thành tích bọn họ cũng có thể được thăng quan.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Đường Long càng nghĩ càng vui, những lo âu hồi nãy không biết đã quẳng nơi nào rồi, cuối cùng Đường Long bắt đầu ưỡn ngực ngẩng đầu đi dẫn đầu. Chỉ là hai tay bị còng, không thể đánh tay, động tác có gì đó là lạ.
Sau khi Lưu Tư Hạo nhìn thấy phương tiện giao thông áp tải họ đi lại là xe bay, bất giác ngớ người, trong lòng lấy làm lạ: “Sao không phải là xe vận chuyển? sử dụng xe bay không phải là ám thị sẽ tiến hành thẩm vấn tại hành tinh Hài Khả hay sao? Vậy tại sao không phái hiến binh bình thường, mà lại phái hiến binh trực thuộc Bộ thống soái cơ chứ?”
Lưu Tư Hạo, đang suy nghĩ mọi chuyện cũng với những người khác, không nói lời nào bị áp giải lên một chiếc xe vận chuyển kín mít, còn Đường Long đang nhìn xung quanh thì bị dẫn lên một chiếc xe bay.
Vẻ mặt thoải mái ngồi trên ghế sofa, Đường Long hỏi vị thiếu úy ngồi trước mặt mình: “Huỳnh đệ, sao cả cảng không nhìn thấy người nào cả vậy? không phải là bị các người giới nghiêm đó chứ? Một thằng vi phạm quân lệnh như tôi quan trọng đến thế sao?”
Hiến binh thiếu úy lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi hoàn toàn không biết cái cảng này có giới nghiêm hay không, tôi chỉ biết là nhận lệnh bắt các người bọn anh và áp tải các anh về nhà tù quân khu.”
Hai chân vắt chéo ngồi thoải mái, Đường Long nghe thấy lời này, lập tức hét lớn: “Nhà tù? Lẽ nào không phải là thẩm vấn trước hay sao, sau khi bị phán có tội hay không mới tống giam cơ chứ? Tôi còn chưa ra tòa án quân sự!”
Vị thiếu úy kia lúc này cũng sững người, sau khi trầm ngâm một lát rồi nói: “Đây là mệnh lệnh do trung tướng Sách Tư, sếp cao nhất của quân khu Hài Khả. Tôi nghĩ có thể là do bây giờ là cảnh giới trước chiến tranh, các vị thẩm phán của tòa án quân sự đều bận điều động quân đội, không có thời gian rảnh để xử lý, cho nên các anh phải tạm thời bị tống giam.”
Thẩm phán của tòa án quân sự quân khu Liên Bang, bình thường đại đa số đều kiêm chức, khi có nhiêm vụ, sẽ kéo dài xử án.
Mặc dù các thẩm phán không chuyên trách này, bình thường sẽ hứng thú đưa ra quyết định đối với những vụ án nhỏ không quan trọng, nhưng đây chính là đặc quyền của toàn án quân sự Liên Bang.
“Cảnh giới trước chiến tranh?” Đường Long lầm bầm, còn cảnh giới trước chiến tranh cái gì, mình và địch đã làm một trận rồi, ít nhất là cảnh giới thời chiến mới đúng.
Hài, ngồi tù thì ngồi tù, dù gì thì mình sớm đã biết được, chẳng qua là tiếc cho những thuộc hạ của mình xiu xẻo, phải ngồi tù vài ngày mới được ra.
Không bao lâu, xe dừng lại, Đường Long bước ra vừa nhìn, phát hiện xe dừng ở một cánh cổng kim loại lớn đen xì.
Hai bên cánh cổng kim loại là hai bức tường vừa cao vừa dài, chóp tường cứ mỗi mấy chục mét thì có một khẩu súng laser tự động.
Đường Long nhìn xung quanh, phát hiện ở đây chỉ có xe của mình, xe chở những thuộc hạ của mình không đi theo.
Viên thiếu úy kia nhìn thấy động tác của Đường Long, vội nói: “Đây là nhà tù quân sự nhốt những sỹ quan cấp úy, những thuộc hạ của người ở trong nhà tù của binh sỹ. Phía bên này, giám ngục trưởng đã đến rồi.” Nói rồi chỉ vào mấy người đang đứng ở cánh cổng lớn nhà tù.
Do đất rộng người ít, hơn nữa tiền bạc dư giả, cho nên mới tạo ra các nhà tù quân sự nhốt những người có cấp bậc khác nhau.
Đường Long đi theo viên thiếu úy kia, phía xa nhìn thấy một người trung niên vác cái bụng to, mặc quân phục thiếu tá, đứng ở chính giữa hai viên cảnh ngục mặc quân phục thượng úy.
“Thưa sếp, vị này là thiếu úy Đường Long. Xin xác nhận chuyển giao.” Viên thiếu úy hiến binh kính lễ với ngài thượng tá có cái bụng to, móc ra một cái máy hình tròn to bằng lòng bàn tay, chỉ nhìn thấy ông ta ấn cái nút trên cái máy hình tròn, bíp một tiếng một thứ giống như thủy tinh ở chính giữa cái máy hình tròn, liền hiện ra hình ảnh của Đường Long và những dòng chữ nổi lên bên cạnh.
Vị thiếu tá kia mới đầu hoài nghi nhìn quân hàm thiếu úy đeo trên vai Đường Long, tiếp đó nhìn viên thiếu úy hiến binh, sau đó mới gật đầu nhận chiếc máy kia.
Ông ta tỉ mỉ nhìn hình ảnh của Đường Long và những dòng chữ đó, sau đó đưa một bên của cái máy trước mặt Đường Long, chỉ vào một cái nút trên đó cười nói: “Xin mời trung úy Đường Long xác nhận thân phận, dùng ngón trỏ ấn vào đây là được.”
Đường Long biết đây là biện pháp đề phòng nhận nhầm người, cho nên cũng không nói gì, tin tưởng làm theo. Chỉ là nhìn thấy cảnh những hiến binh kia đều chau mày.
Thiếu tá bụng to nhìn những số liệu ăn khớp hiện lên trong máy, vội cười nói với thiếu úy hiến binh: “Không phải tôi không tin tưởng các vị, mà là do theo trình tự cố định, cho nên xin hãy thông cảm.” nói xong ấn một cái nút trên máy, để cái máy hình tròn bảo lưu thân phận của mình vào đó.
Thiếu úy hiến binh không nói gì, chỉ tiếp nhận cái máy tròn đã hoàn thành xác nhận chuyển giao, chào mọi người rồi lên xe rời khỏi.
Thiếu tá bụng to kia mỉm cười nhìn xe khởi động, sau khi xe rời khỏi, lạnh lùng nhỏ một bãi nước bọt vào cái bóng của chiếc xe, lạnh lùng mắng: “Mẹ nó, mặc miếng da chó thì ra dáng con người. Đem hắn nhốt ở phòng một người.” Thiếu ta bụng to nói xong, không thèm nhìn Đường Long, quay người đi vào nhà tù.
Đường Long mặc dù không hài lòng, nhưng một là mình là người phạm tội, hai là cấp bậc của hai người này đều cao hơn mình, đành nhẫn nhịn.
Đường Long sau khi bước vào cổng to nhà tù, còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của nhà tù, liền bị dẫn đến một căn phòng chật hẹp, bên tường có một bản điều khiển toàn nút là nút,
Đường Long còn chưa lên tiếng hỏi, liền bị bọn họ lấy ra một cái gông đeo lên cổ mình. Nhìn thấy thứ thô ráp này đeo lên cổ mình, Đường Long bất giác lớn tiếng hỏi: “Cái này là cái gì?”
Hai viên thượng úy, một người mở còng tay cho Đường Long, một người đứng trước bản điều khiển điều khiển những cái nút kia.
Nghe thấy lời nói của Đường Long, viên thượng úy tháo còng cho Đường Long nhìn Đường Long chớp chớp mắt, xảo quyệt cười nói: “Hi hi, không tháo cái này ra, chỉ cần ngươi trốn ra khỏi phạm vi của nhà tù, nó sẽ lập tức phát nổ, làm nát vụn cái đầu của ngươi.”
“… …” Đường Long sau khi nghe thấy, cả người đờ đẫn. Biết được trên cổ của mình có một thứ nguy hiểm như thế mà còn vui được thì e rằng không phải là người.
Lúc này viên thượng úy điều khiển bản điều khiển ngẩng đầu lên nói: “Đến rồi, đây chính là phòng của ngươi.”
Theo tiếng nói, bức tường trước mặt Đường Long bất ngờ tách ra, để lộ căn phòng chật hẹp chỉ bày một cái giường, một cái bô, một cái vòi nước và bồn rửa tay.
Viên thượng úy tháo còng ra cho Đường Long kia, lạnh lùng đẩy Đường Long một cái, đang ngớ người, Đường Long bị đẩy như vậy vào một nhà tù giống như thời văn minh cổ đại vậy.
Đường Long ở trong phòng bị một tiếng két làn cho giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn, phát hiện hàng rào dọc theo cửa nhà tù là do mấy chục cái cột sắt hợp thành.
Xuyên qua hàng rào sắt có thể nhìn thấy một khối lập phương nổi trên không, thể tích khoảng -m, cái khối đó chính là cái phòng nhỏ hồi nãy mình ở đó.
Sau khi nhìn thấy căn phòng chở phạm nhân lặng lẽ rời khỏi, Đường Long mới bắt đầu từ từ nhìn xung quanh.
Đập vào mắt là một dãy những căn phòng giống hệt như bên nãy phía đối diện, nhưng đều trống không, chưa đóng cửa sắt.
Đi đến bên cạnh cánh cửa sắt, cẩn thận nhìn xuống, phát hiện đây là một kiến trúc hình chữ 回, giống hệt như xem trên phim vậy.
Đường Long nhìn một cái thì đếm được phía đối diện tổng cộng có tầng, mỗi tầng căn phòng. Như vậy nhẩm tính ra mình bị nhốt ở trong căn phòng thứ tầng phía bên này.
Không lâu sau, Đường Long cảm thấy ở đây một mình thật khiến người ta buồn phiền, Đường Long không chịu nổi lớn tiếng hét: “Ê! Có người không?”
Nhưng ngoài tiếng vọng lại ra, hoàn toàn không có tiếng nào khác.
Đường Long bất giác sờ cái vòng trên cổ lầm bầm nói: “Lẽ nào cả nhà tù này chỉ có một phạm nhân là ta sao? không biết bọn người Lưu Tư Hạo ra sao? Hài, nhà tù nhốt cấp úy có đãi ngộ như vậy, tin rằng bọn họ cũng không khá hơn là bao?”
Đường Long bất lực ngồi xuống giường, nhìn cái tường được làm bằng sắt.
Lúc này bức tường phía hành lang đột nhiên mở ra một lỗ rộng bằng bàn tay, dài nửa mét.
Theo tiếng bíp bíp, một tấm bản sắt thò ra, bên trên là những đồ dùng hàng ngày được xếp lần lượt gồm: chăn đơn mỏng, cái bát, khăn tắm, bàn chải đánh răng, mấy cái quần để thay giặt. Khi tấm bản sắt đưa ra hết, dưới đất thò ra cái trụ sắt chắc chắn đỡ lấy cái bản sắt.
Sau khi lỗ hổng kia phựt một tiếng, một cái bàn đơn giản xuất hiện.
Đường Long vừa sắp xếp những thứ đồ vớ vẩn kia, vừa lầm bầm nói: “Toàn là hàng thứ phẩm, giám ngục trưởng nhất định đã bỏ túi riêng, nếu không những thữ này sẽ không kém như vậy!”
Lúc đang nói, cái tường cạnh cái bàn lại lần nữa xuất hiện một lỗ trống, những lần này cái lỗ hơi nhỏ, thứ đưa ra là một hộp cơm, đang cảm thấy có chút đói, Đường Long đương nhiên là ngay lập tức cầm lên.
Sau khi mở hộp, nhìn cũng không thèm nhìn, sau ăn mấy miếng, Đường Long lập tức nhổ ra, hướng ra bên ngoài hét lớn: “Có lầm không vậy! Cái này là dành cho heo ăn! Ông chết chắc rồi giám ngục trưởng, ông lại xấu xa đến mức ngay cả thức ăn của phạm nhân mà ông cũng ăn bớt, xem tôi không đi kiện ông mới lạ!”
Đương nhiên đáp trả Đường Long, ngoài tiếng bíp bíp nạp điện của cái hàng rào sắt, thì chính là tiếng vọng đó.
Đường Long quẳng hộp cơm về chỗ đưa cơm hồi nãy, tức giận cầm cái chăn chùm lên nằm lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Đường Long nằm trên giường nhìn những căn phòng trống tối thui bên ngoài, bất giác nhắm mắt than: “Hài, hi vọng sự đãi ngộ của bọn người Lưu Tư Hạo đỡ hơn một chút, hi vọng sớm ra tòa phán quyết dể bọn họ thoát khỏi, không cần chịu khổ cùng mình.” Nói xong, Đường Long bất giác co người, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Lúc này ở Bộ tư lệnh quân khu Hài Khả, vị thiếu úy hiến binh áp giải Đường Long kia, đang đứng trước mặt một quân nhân trung niên khuôn mặt đang mỉm cười.
Nhì hai ngôi sao trên vai của người quân nhân trung niên và bảng tên trên bàn của ông ta, thì biết được người này chính là Trung tướng Sách Tư sếp cao nhất của quân khu Hài Khả.
Trung tướng Sách Tư cười nghe vị thiếu úy hiến binh kia báo cáo, gật đầu cười nói: “Rất tốt, nhiệm vụ lần này các anh làm rất thành công. Xem ra lúc đầu tôi tiến cử các anh gia nhập hiến binh thật không sai. Đây là thông báo Bộ hiến binh gửi đến để các anh tham gia huấn luyện, các anh chuẩn bị một chút là có thể xuất phát.” Nói đến đây liền đưa ra một cái card màu đen.
Vị thiếu úy hiến binh kia khuôn mặt hớn hở hai tay nhận lấy, sau đó đứng nghiêm chào, đè nén niềm vui cực độ nói: “Xin cám ơn sự đề bạt của sếp.”
Sau khi viên thiếu úy hiến binh kia rời khỏi, Trung tướng Sách Tư móc ra một cái điện thoại quốc tế (gọi giữa các hành tinh) mới ra: sau khi thông máy nói: “ Đã ngăn chặn mọi tin tức, ngay lập tức tiến hành theo kế hoạch.
Sau đó liền tắt máy, quẳng điện thoại vào trong sọt rác có nối liền với lò đốt.
Trải qua hai ngày ăn no rồi ngủ, không có chuyện gì làm, tối hôm đó Đường Long đang ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng của sắt mở.
Tiếp đó cảm thấy hình như có người đi lại gần mình, lúc đang định mở mắt ra nhìn, đột nhiên cảm thấy trên bụng có một luồng điện chích khiến cho toàn thân mất cảm giác, Đường Long bất giác la lên, co rúm người lại.
Sau khi dòng điện mất đi, thân hình hãy còn run rẩy, Đường Long bị người ta dựng dậy, cái đầu rũ xuống bị người khác hung tợn nắm tóc lôi dậy.
Mở mắt ra thì nhìn thấy một quân nhân khuôn mặt hung dữ, nhìn thấy dáng vẻ của người này, Đường Long ngớ người một lát, nhưng nhanh chóng thở dồn nói: “Là ngươi, ngươi dám tập kích cấp trên, không sợ ta đưa ngươi ra tòa án quân sự hay sao?”
Người này chính là binh sỹ lúc vừa mới đến hành tinh Hài Khả, bị Đường Long ột trận.
Người này nghe thấy lời nói của Đường Long bất giác cười nói: “Ha ha ha, các người nghe thấy lời hắn nói, lại dám nói ta tập kích cấp trên, ta sợ quá đi thôi.”
Nói rồi ra vẻ sợ sệt trước mặt Đường Long .
Đường Long nghe thấy xung quanh vọng lại tiếng cười, lúc này mới phát hiện trong phòng giam này ngoài người đó và hai người đang dựng mình ra, phía của còn có hai quân nhân nữa.
Nhìn bọn họ một lượt, phát hiện bọn họ đều rất quen mặt, hình như đã gặp ở đâu, bất giác xem kỹ lại lần nữa, lần này khiến Đường Long giật mình, bốn người quân nhân này là những thiếu úy đồng cấp ở cùng liên đội với mình, trong trận đấu lôi đài ở căn cứ huấn luyện bị mình đánh ngã mà mất đi tư cách.
Thượng sỹ không biết tên kia nhìn thấy Đường Long không them để ý đến mình, bất giác đánh cú thật mạnh vào bụng Đường Long. Nhưng không ngờ Đường Long không hề lộ vẻ đau đớn, ngược lại cảm thấy tay mình đau đau.Người này thuận thế tung hai cú tát vào mặt Đường Long, sau đó để hai tay sau lưng len lén vung vẩy.
Sau đó lạnh lùng nhìn Đường Long khóe miệng đang bắt đầu chảy máu nói: “Nói cho ngươi biết, về sau ngươi đừng hòng mà lấy cấp bậc mà ép ta, ông mày giơ đây cũng là thiếu úy rồi, nhìn thấy chưa, Thiếu úy đó!” Hắn kích động chỉ vào quân hàm thiếu úy đeo trên vai, cả người hướng vào để Đường Long nhìn cho rõ.
Trong mắt Đường Long lóe lên tia sáng lạnh lùng, dựa vào hai người đang nắm chặt tay mình, cả người bật dậy, giận dữ đạp cho hắn một cước. Đồng thời thở nói: “Nói cho người biết, ông mày bây giờ là trung úy, mãi mãi cao hơn ngươi một cấp!”
Lúc này người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã vào tường, không đợi hắn lên tiếng, hai thiếu úy khác đứng ở cữa xông vào, ôm chặt Đường Long ra sức đánh vào chân của hắn.
Do bị điện chích còn chưa kịp hồi phục, Đường Long mất đi cơ hội phản kháng .
Tên đó lúc này mới ôm bụng bò dậy, ánh mắt càng giận dữ hơn. Hắn nhìn thấy Đường Long tay chân bị giữ chặt, bất giác hét lớn: “Mẹ mày! Dám đánh ông!” nói xong liền véo chặt tai Đường Long, vừa véo vừa hét lên: “Trung úy, trung úy, dám lấy trung úy ra để khè ông? Trung úy cái con mẹ may nè!”
Khi gương mặt của Đường Long sưng phù lên như đầu heo, bắt đầu nằm dài dưới đất, hắn hung dữ tiếp tục dùng chân đá vào bụng Đường Long, vừa đá vừa hét lớn: “Mẹ mày, dám đánh ông này? Không đánh chết ngươi ta không tên là Thẩm Tiến!”
Bốn tên thiếu úy kia vừa giữ Đường Long vừa thừa cơ hội dùng đấm đánh Đường Long, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Thẩm Tiến, lại nhìn thấy Đường Long đã hôn mê, bất giác vội buông tay, cùng nhau giữ chặt Thẩm Tiến không cho hắn tiếp tục đánh Đường Long.
“Thả ta ra, ta muốn đánh chết hắn!” Thẩm Tiến vừa giãy dụa, vừa hét lên.
Một trong những thiếu úy kia hét lên: “Thiếu úy không phải là đã nói rồi sao? Hắn còn phải thẩm vấn, không thể đánh chết hắn được, nếu không thiếu úy và chúng tôi đều không yên đâu!”
Nghe thấy lời này, Thẩm Tiến bình tĩnh trở lại, hắn hít thở rồi nói: “Tôi biết rồi, lôi hắn đến phòng y tế kiểm tra một chút.”
Bôn tên thiếu úy kia nhìn thấy Thẩm Tiến thật sự đã bình tĩnh trở lại, mới buông tay ra, ba tên thiếu úy bắt đầu lôi Đường Long lên chiếc máy vận chuyển dừng trên không, hình dạng giống như căn phòng.
Lúc này một tên thiếu úy còn lại bật hộp quẹt mồi thuốc cho Thẩm Tiến, lo lắng nói: “Lúc tên này ra tòa án quân sự, không biết có nói chuyện chúng ta đánh hắn ra không?”
Hít một hơi thuốc, Thẩm Tiến trừng mắt nhìn tên thiếu úy này: “Sao, sợ à”
Tên thiếu úy này vội lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, tôi sợ liên lụy đên thiếu úy thôi.”
Thẩm Tiến hít một hơi mạnh nói: “Yên tâm, bạn của anh trai tôi, giám ngục trưởng nói rồi, chỉ cần không bị mất tay mất chân, khi hắn cần ra tòa án quân sự, dùng tế bào hoạt tính điều trị cho hắn, thì giống như không có chuyện gì. Đến lúc đó dù hắn có tố cáo, chúng ta cũng có thể nói là hắn vu khống. Chỉ tiếc số tiền điều trị cho hắn.”
Nghe thấy lời này tên thiêu úy kia lộ vẻ nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy thì tốt, bất luận chúng ta đánh hắn như thế nào, sự việc sau này kiểm tra cũng không ra được vết thương nào.”
Thẩm Tiến lại lần nữa hít một hơi, rồi quẳng đầu thuốc xuống đất, sau đó giận dữ đạp mạnh một cái. Trong mắt hắn lóe lên tia sáng ác độc nói: “Hừ! Tôi cố tình lo lót để được điều đến làm cảnh ngục, không thoải mái xả cơn tức, thì thật là có lỗi với hắn? Đi, chúng ta đi xem thành tích của chúng ta.” Nói xong liền dẫn tên thiếu úy kia đi lên chiếc máy vận chuyển kia.
Trong phòng y tế nhà tù, một thượng sỹ quân y đã có tuổi, vừa dùng máy kiểm tra Đường Long, vừa len lén nhìn tên thiếu úy đang thoải mái nói chuyện quân phục người dính đầy máu kia.
Lúc Thẩm Tiến sắp bước vào phòng y tế, còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy sỹ quan quân y chỉ là một thượng sỹ, bất giác thở dài nhẹ nhõm, như vậy sẽ không lo đám người này hỏi đông hỏi tây.
Hắn nhìn lão già này mãi không chịu rời khỏi máy vi tính điều khiển, bất giác hỏi dồn: “Thượng sỹ, tên kia thế nào rồi? “
“ Vị nào? Ơ, Vị thiếu úy kia sao, anh ta ngoài việc mấy cái xương sườn bị nứt ra, những cái khác đều là vết thương ngoài da, có thể trị khỏi rất nhanh.” Ông lão quân y vừa chỉ vào những số liệu trên máy tính, vừa quay đầu nói.
Bọn người Thẩm Tiến đang mong chờ điều gì đó, nghe thấy kết quả này đều ngớ người. Hồi nãy những người này ra sức đánh, nhưng Đường Long chỉ bị gãy mấy cái xương sườn thôi sao?
Thẩm Tiến phá cửa mắng: “Mẹ nó, không ngờ thằng nhóc này lại lỳ đòn thế!”
Một tên thiếu úy vỗ nhẹ Thẩm Tiến cười nói: “ Điều này không tốt hay sao? Sau này chúng ta có thể từ từ cho hắn hưởng thụ.” Nghe thấy lời này, Thẩm Tiến và những tên thiếu úy khác phá lên cười.
Nghe thấy tiếng cười, ông lão quân y bất giác run run, nghĩ đến: “Những thiếu úy mới này sao lại hung tàn như vậy, giống như là lấy đánh người làm niềm vui, xem ra thiếu úy phạm tội này đã đắc tội nặng với bọn họ.”
Cười xong, Thẩm Tiến đi đến khoang trị liệu, vừa ấn nút mở, vừa nói với lão quân y: “Hắn chỉ có bị gãy mấy cái xương sườn, vậy thì cũng không cần phải điều trị làm gì.”
Mở của khoang trị liệu nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của Đường Long, bất giác mắng: “Mẹ nó, cái thứ này có hiệu quả thật, mới có tí xíu thôi mà, vết thương trên mặt đã biến mất.”
Những tên thiếu úy kia cũng hứng thú bước lại nhìn, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của Đường Long đã hồi phục bình thường, đều khen sự tiến bộ của khoa học.
Thẩm Tiến nhìn cơ thể trần trường của Đường Long, đột nhiên cười nham hiểm: “He he, không biết trong nhà tù của chúng ta có phạm nhân nào thú vị không? Để cho bọn họ và Đường Long của chúng ta vui vẻ một chút, tin chắc rằng Đường Long sẽ rất cảm kích chúng ta.”
Nghe thấy lời nói của Thẩm Tiến, những thiếu úy kia đều gật đầu đồng ý, một tên thiếu úy lắc đầu cười nói: “Đánh tiếc là hiện giờ trong nhà tù này của chúng ta chỉ có một mình Đường Long là tù nhân mà thôi, hơn nữa chúng ta đối với việc này không có hứng thú, nếu không đến lúc đó thì có chuyện để xem rồi.”
Lão quân y đúng ở một góc ngớ người nhìn những người chẳng khác gì ác quỷ này, bất giác lặng lẽ lắc đầu.
Lúc những thiếu úy kia vừa cười vừa chuẩn bị lôi Đường Long ra, Đường Long đột nhiên mở trừng mắt lắc lư nắm đấm.
Hai cú đấm tung ra, mũi của hai tên thiếu úy đang lôi Đường Long nở hoa, chảy máu mũi, kêu thảm ngã xuống đất.
Khi mọi người đều chưa kịp có phản ứng, hai cú đá vụt ra, bất chấp cơ thể trần truồng của mình, một cú đá ngã tên thiếu úy gần mình nhất, tiếp đó một cú nữa đánh ngã một tên thiếu úy khác.
Chỉ trong vòng vài giây, những người đang đứng chỉ còn lại Thẩm Tiến và lão quân y đang mở to mắt nhìn.
Thẩm Tiến không tin nhìn Đường Long, hắn không ngờ Đường Long đang hôn mê lại nhanh chóng tỉnh lại như thế.