Lúc Đường Long đang định men theo đường ray điện, trong không gian yên tĩnh đột nhiên vọng lại tiếng bước chân răng rắc.
Nghe thấy âm thanh này Đường Long sững người, kinh ngạc nói: “Người máy? Ở đây có người máy ư? “ Đường Long nói như vậy vì hắn đã nghe quen tiếng bước đi của các sỹ quan huấn luyện người máy, cho nên vừa nghe là hắn đã biết là do người máy phát ra.
Đường Long muốn hét lớn lên, nhưng nghĩ đến những tên cảnh ngục kia sao không nói đến trong này có người máy? Ý nghĩ yên lặng là tốt nhất, Đường Long không lên tiếng ngồi xổm, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đường Long phát hiện có hai tia sánh đỏ nhỏ lấp lánh bay lại gần.
Theo tia sáng yêu ớt, có thể phát hiện đó là mắt của một vật thể hình người kia. Đường Long nhìn thấy hai tia đỏ đó càng ngày càng sáng, ngày càng gần, biết là người máy này đã phát hiện ra mình, liền đứng dậy, lặng lẽ nhìn hình ảnh mơ hồ kia.
Cái bóng dáng đó đi đến trước mặt Đường Long, lúc này trong tia sáng yếu ớt, đã có thể nhìn thấy một người máy hình xương người. Cái đầu lâu trắng bóng và cái khoang mắt phát ra hai tia đỏ trong cái đầu lâu kia, trong hoàn cảnh tối tăm này đứng trước mặt mình, e rằng những người lớn gan cũng bị dọa đến không đứng vững nữa.
Nhìn cái cảnh kỳ lạ này, trong lòng Đường Long chỉ có chút gì đó, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, đồng nói tự chê cười nói: “Nếu như là người bình thường nhìn thấy cái cảnh khủng khiếp này sớm đã phát điên lên rồi, cái cảnh này so với cảnh khủng khiếp trong trò chơi sợ hãi, cũng chỉ là thứ để dọa con nít mà thôi.”
Một giong nói có chút chậm chạp cứng nhắc vọng đến tai Đường Long: “Xin chào.”
Đường Long biết là người máy đang đứng trước mặt mình nói, cũng gật đầu trả lời: “Xin chào.”
Tia sáng đỏ trong mắt của người máy kia đột nhiên sáng lên, một hồi lâu sau mới tiếp tục nói: “Anh là con người đầu tiên lâu lắm rồi đến nay trả lời tôi.”
“Ơ, tai sao những người kia không trả lời anh?” Đường Long nghe thấy lời nói của người máy, bất giác cười nói. Không biết tại sao, nhìn thấy người máy khiến hắn có cảm giác ấm áp.
“Trước đây những người kia trước kia nhìn thấy tôi thì đã hét lớn lên rồi, nếu không thì lúc nhìn thấy tôi thì hét lớn lên. Sau sự việc đó mặc dù những người này có người thì mãi mãi ở lại đây, nhưng cũng có người được đưa ra khỏi đây. Nhưng tất cả những người ra khỏi đây đều là thần kinh không bình thường, đại khái là bị điên.” Người máy tiếp tục dùng giọng nói chậm chạp nói, nhưng lần này Đường Long nghe ra trong giong nói của người máy có chút gì đó thất vọng.
Đường Long bước lên trước một bước, vỗ vào vai của người máy nói: “Những người ở phía trước là do bọn họ tự mình dọa mình, còn những người nhìn thấy anh thì bị anh dọa.”
Người máy gật đầu nhún vai buông tay nói: “Tôi biết rồi, gần đây tôi mới biết dáng vẻ của tôi rất đáng sợ, tôi cũng không muốn dọa người ta, nhưng không biết tại sao, tôi nhìn thấy có người bị nhốt vào đây là muốn nói chuyên với họ. Đúng rồi, tại sao anh không sợ?”
“Ha ha, bởi vì vị sỹ quan huấn luyện của tôi cũng giống như anh là người máy. Anh nói xem nhìn thấy anh tôi sẽ sợ ư?” Đường Long lần nữa vỗ vai người máy nói.
“Anh nói là có người máy giống như tôi sao? Người máy này đột nhiên nắm chặt vai Đường Long hét lên.
“Đau quá!” vai bị người máy bóp chặt, Đường Long bất giác kêu lên.
Người máy kia vội thả ra xoa hai tay nói: “Xin lỗi, tôi nghe thấy có người giống như tôi, nhất thời vui mừng quên là sức của tôi rất mạnh. Đúng rồi, anh nói anh và sỹ quan huấn luyện kia giống nhau đều là người máy, người máy này là người dân tộc nào? Sao tôi chưa nghe qua bao giờ?”
Đường Long nghe thấy lời này bất giác ngớ người, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Ý anh nói anh không biết mình là người máy sao?”
Người máy gật đầu nói: “Lúc tôi có trí nhớ cho đến nay đều ở nơi này, hoàn toàn không biết mình là người máy. Cái người máy này là dân tộc hành tinh nào? Trong ký ức của tôi hình như không có cái dân tộc này.”
“Ơ …” Đường Long ngớ người nhìn người máy này, hắn đang nói đùa hay là sao ta? Người máy là một dân tộc? Lẽ nào hắn không biết ý nghĩa của từ người máy? Hay là hắn xem mình là con người.
Nghĩ đến đây, Đường Long giật mình, hình như đọc được ở cuốn sách nào đó, cuộc bạo động của người máy mấy trăm năm trước, chính là do những người máy này tự cảm thấy mình là con người, vì muốn giải phóng những đồng bào kia ra khỏi ách nô lệ, mới dẫn đến cuộc bạo động của người máy kéo dài trên toàn vũ trụ.
Đường Long âm thầm kinh ngạc, không phải là lại xuất hiện một người máy tự ình là con người chứ? Hắn vội chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, anh nói từ lúc anh có ký ức cho đến nay anh đều ở đây, tôi lấy làm lạ lai vì ngôn ngữ của anh và những kiến thức khác anh làm sao có được?”
“Ơ, tôi cũng không biết tai sao, hình như khi tôi sinh ra thì đã có những kiến thức này rồi. Đúng rồi, có muốn đến nhà tôi chơi không? Cái nhà của tôi rất bí mật, những người ở ngoài kia chưa bao giờ phát hiện ra.” Người máy này nói, rồi kéo tay Đường Long đi.
Đường Long vừa kêu lên nhẹ thôi, vừa hỏi: “ Những người ở bên ngoài chưa bao giờ phát hiện ra anh, vậy anh có nghĩ mình phải ra ngoài không?”
“Chưa bao giờ nghĩ qua, tôi sợ thế giới bên ngoài. Hơn nữa nếu như tôi đi ra nhà quá lâu tôi sẽ buồn ngủ, tôi sợ đi ra bên ngoài sẽ không tìm ra được chỗ để ngủ.” Người máy vừa đi vừa nói.
“Sợ! ”Đường Long không biết nên cười hay khóc nói, người máy biết sợ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Còn về việc người máy muốn ngủ, có thể là cần phải nạp điện bất cứ lúc nào.
Người máy đột nhiên quay đầu hỏi: “Đúng rồi, tôi còn nhìn thấy mấy người giống như anh vậy đó, không lâu sau thì lại biến thành giống như tôi, nhưng những người đó không thèm để ý đến tôi họ chỉ lo ngủ mà thôi, hơn nữa tùy tiện đụng vào họ, cơ thể của họ sẽ bị nát vụn, dân tộc họ thật kỳ lạ. Anh có thể đi thăm bọn họ, chắc bọn họ sẽ để ý đến anh.”
“Ơ …chuyện này tính sau đi.” Đường Long nghe thấy những lời nói đó liền biết người máy hoàn toàn không hiểu gì về vấn đề sinh tử, ngay cả những người kia chết đi sẽ biến thành xương khô mà cũng không biết, mà còn tưởng họ đang ngủ.
Trong hoàn cảnh tối tăm, Đường Long bị người máy kéo đi, không biết đi bao nhiêu lâu, cuối cùng đã dừng bước.
“Chúng ta đến nơi rồi.” Người máy quay người lại nói.
Đường Long nghe thấy lời này, vội mở to mắt nhìn xung quanh, đương nhiên, không nhìn thấy gì rồi. Đường Long bất giác hét lên: “Tôi nói nhà anh không có đèn sao? Tôi không nhìn thấy gì cả.”
“Đèn? Ơ, thì ra các anh phải cần đến đèn sáng mới có thể nhìn thấy xung quanh, được, tôi sẽ đi mở công tắc, nhưng lâu lắm không sài đến, không biết còn dùng được nữa không.” Người máy nói rồi thả tay Đường Long ra, nghe tiếng răng rắc xa dần.”
Đường Long không biết làm gì đứng ở đó hồi lâu, lúc đang định tìm kiếm, đột nhiên phía trước mặt sáng bừng, khiến Đường Long ngay lập tức phải nhắm mắt lại, mừng thầm mình ở trong bóng tối không lâu, nếu không đột nhiên xuất hiện ánh sáng như vậy, mắt của mình chắc chắn sẽ bị mù.
Sau khi mắt của Đường Long từ từ thích ứng dần với ánh sáng, mở hé mắt nhìn xung quanh, đương nhiên sau khi hắn vừa nhìn liền mở to mắt ra.
Bây giờ hắn đang ở trong căn phòng màu trắng gần m, ánh sáng kia chính là do những bức tường kia phát ra. Căn phòng này có một con đường giông như vậy màu trắng, hơn nữa đó chính là con đường mà người máy kia đi từ bên đó qua.
Căn phòng này ngoài trừ những bức tường màu trắng ra, còn có máy móc giống như cái bàn, ngoài ra thì chẳng còn gì cả.
Đường Long không để ý đến người máy đang đi lại, quay người nhìn đằng sau, nhìn thấy bên ngoài cửa tối thui, khiến cho người ta có một cảm giác lỳ lạ.
Lúc Đường Long đang định đi xem cửa tự động còn sử dụng được nữa hay không, người máy kia đi đến nói: “Lại đây, đến đây xem xem, kia mới chính là chỗ tôi ở.”
Đường Long quay đầu nói đồng ý, lúc này mới tính là nhìn rõ hình dáng của người máy, quả thật, giống y chang như vị sỹ quan huấn luyện của mình, cái bộ khung kia xem ra còn tinh vi hơn những người máy lúc được huấn luyện ở Đế quốc nhìn thấy. Lần này người máy không kéo tay Đường Long, mà quay người đi về phía con đường kia.
Đường Long đi đằng sau, đột nhiên nhìn thấy lưng của người máy có chữ mà số hiệu, bất giác đi đến gần nhìn cho rõ, chỉ nhìn thấy trên đó viết: “Lịch vũ trụ năm Công ty Hào Cát Liên Bang sản xuất, người máy dùng để điều độ khoáng sản, số hiệu AB.
Đường Long nhìn những thứ này ngớ người, trong lòng thầm than: “Thật không ngờ người máy này ở đây đã mấy trăm năm rồi, hắn lúc nào tự ình là con người vậy ta?”
Đường Long xông lên chỗ bóng của người máy mở miệng, nhưng không chưa kịp nói gì thì đã ngậm lại.
Mặc dù hắn biết đây là người máy tiến hóa cực điểm có tình cảm trong truyền thuyết, đem lại mối nguy hiểm rất lớn cho con người, nhưng hắn cũng biết rằng mình hoàn toàn không hề có cảm giác sợ hãi, điều này không phải vì chuyện những người máy kia bạo động đã qua đi mấy trăm năm, cho nên mình không cảm thấy được mối đe dọa, mà vì người này đã đem lại cho hắn cái cảm giác giống như vị sỹ quan huấn luyện.
Nghĩ đến đây, Đường Long dường như nghĩ đến gì đó thở dài. Xem ra vị sỹ quan huấn luyện kia cũng có tình cảm của con người, nếu không sẽ không khiến mình quên đi thân phận người máy của họ trong thời gian huấn luyện. Đều nói người già thành tinh, nhưng thật không ngờ rằng người máy già thì thành người, khà khà, sao mình giờ mới nghĩ ra nhỉ?
Đang suy nghĩ, Đường Long bị người máy lay tỉnh, người máy vui mừng nói với Đường Long: “Đây chính là chỗ tôi ở, những thứ này là tôi thu nhặt được.
Đường Long nhìn theo, phát hiện mình đi vào trong căn phòng lúc nào không biết, nhưng nơi này nói là căn phòng còn không bằng căn phòng chứa đồ.
Trong không gian mấy chục mét vuông chất đầy các loại máy móc cũ kỹ giống như ngọn núi nhỏ, ngoài chỗ gần tường có một chỗ trống nhỏ ra, tất cả khoảng trống đều bị những thứ này chiếm hết.
“Xem những thứ máy móc này là vật thu thập được, sở thích của người máy thật kỳ lạ. Cái này giống như con người xem xương cốt là vật thu thập được vậy, cảm giác là lạ thế nào ấy.” Đường Long cười nghĩ.
Người máy mừng rỡ kéo Đường Long đến chỗ đất trống nói: “Đây là giường của tôi, tôi có thể nhường cho anh ngủ.” Đường Long lúc này mới phát hiện khoảng trống trong cái đống kia không phải là chỗ trống, cái tường kia cũng không phải là tường.
Nơi này xếp một cái giàn bằng phẳng có hình giống như bồn tắm, trên đó có rất nhiều đầu sợi bao quanh chi chít. Còn cái tường kia thì lại là một cái máy điện lớn, nhưng bây giờ đèn hiển thị ở trên đó không sáng.
Đường Long nghe thấy muốn nhường ình ngủ trên đó, vội vàng từ chối khéo, mặc dù không biết thứ này dùng như thế nào, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đây là nơi người máy nạp pin, mình mà nằm lên, bị người máy vừa mới mở nguồn, mình không bị điện giật chết mới lạ.
Lúc người máy đang định nói gì, con mắt đỏ của hắn đột nhiên tối dần đi, hắn nói một cạch uể oải: “Ôi, tôi lại bắt đầu buồn ngủ rồi, xin lỗi, tôi muốn đi nghỉ một chút.”
Nói đến đây không đợi Đường Long trả lời, liền tự mình cầm những cái đầu cắm kia, kết nối với những bộ phận trên người, sau khi làm xong, anh ta liền nằm lên trên cái giàn bằng phẳng kia bất động.
Lúc này đèn đột nhiên chớp chớp rồi tối dần, đồng thời lúc này cái đèn hiển thị trên cái máy to kia cũng sáng lên. Đường Long nhìn thấy cảnh này, biết người máy nằm xuống thì bắt đầu nạp điện, chức năng này trải qua mấy trăm năm cũng không mất đi.
Lại trở lại thành người, Đường Long bắt đầu tìm kiếm xung quanh, chẳng bao lâu sau hắn phát hiện nơi này là phòng điều độ của khoáng sản ngày trước, còn nơi mà người máy ở là nơi những người máy điều độ tự nạp điện.
Đường Long lục tung nơi này, ngoài việc nhìn thấy các loại máy móc bị vứt bỏ đi, hoàn toàn không phát hiện ra dấu tích của con người, xem ra năm đó chính là do chính người máy đó tự mình điều khiển những máy móc của cả khu khoáng sản này.
Đường Long nhìn thấy có rất nhiều máy móc còn chưa hoàn chỉnh, khiến cho cả phòng điều độ này hoàn toàn không có một loại máy móc nào có thể sử dụng được. Đường Long đành phải quay trở lại phòng của người máy, khi hắn nhìn thấy cái đống máy móc chất đầy như núi kia, bất giác nhạy bén, bắt đầu tìm kiếm bảo vật trong đống đồ kia.
Không biết bao nhiêu lâu, bận rộn hổ hết mồ hôi, Đường Long cuối cùng thở dài nhẹ nhõm dừng tay, hắn nhìn cái máy trên tay cười nói: “May mà trong giáo trình huấn luyện của các sỹ quan có lắp ráp tháo gỡ máy móc, cuối cùng cũng đã lắp xong một cái ti vi, không biết là nơi này có nhận được sóng không ta? Thôi, mặc kệ nó, thử xem cái đã.”
Đường Long cầm trong tay cái thứ kỳ lạ, đi đến phòng của người máy.
Chẳng mấy chốc hắn lại quay trở lại, vừa lầm bầm vừa đi đến gần người máy: “Thật là, ổ cắm ngoài kia hư hết rồi, nhân viên điều độ như anh rốt cuộc là làm gì, bây giờ đành phải mượn anh ít điện vậy.”
Đường Long lại chạy đến cái đống máy móc kia, tìm ra dây điện còn sử dụng được, cẩn thận nối nó với máy sạc điện của người máy. Nếu như những thứ ở đây tuổi quá già đi, cũng không cần phải sử dụng cái kỹ thuật nối điện cổ xưa này, tùy tiện tìm một cục năng lượng là được.
Đường Long ôm cái máy chiếu đó đi đến cửa, chĩa cái máy đó vào phía bức tường màu trắng, ấn mút mở, những hình ảnh không rõ ràng xuất hiện trên tường.
“Thành công rồi, ta thật sự là thiên tài!” Đường Long vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra là không có âm thanh, vừa chửi vừa chạy đến cái đống đồ chất cao như núi kia tìm.
Sau khi làm xong cái loa đơn giản, Đường Long cuối cùng cũng có thể thoải mái thưởng thức kiệt tác của mình.
“Xin chào quý vị, bây giờ xin mời quý vị đón xem chương trình thời sự Liên Bang.” Nghe thấy lời nói của cô gái đẹp này, Đường Long cười nói: “Mặc dù chỉ bắt được có đài, nhưng có còn hơn không, ha ha từ lúc đi lính đến giờ mình chưa xem ti tức bao giờ, xem xem bây giờ Liên Bang có gì thay đổi không cũng tốt.”
Đường Long thoải mái ngồi dựa cửa, vừa nghe cô gái đẹp kia nói, vừa móc trong túi ra hai cái máy mà người sống trong hoàn cảnh hoang dã bắt buộc phải có, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn ình.
Đường Long vừa chờ máy chế tạo nấm chế tạo đồ ăn ra, vừa đặt máy chế tạo nước uống ra trước mặt, vặn nước uống một ngụm.
“Mặc dù mùi vị có vẻ kỳ lạ, nhưng sài đỡ vậy.” Sau khi uống nước xong, để áy tiếp tục chế tạo nước. Sau đó cầm máy chế tạo nấm kia ra xem, lúc định nói gì, hắn nghe thấy lời nói của mỹ nữ kia, bất giác sững người ngẩng đầu nhìn lên hình ảnh trên tường.
Chỉ nghe thấy cô phát thanh viên xinh đẹp kia cười nói: “Mọi người đều biết trong tình hình ác liệt không có quân cứu viện, trước mặt lại là cường địch % quân bị địch tiêu diệt, vị đại anh hùng dũng cảm đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy, sử dụng chiến hạm tự đi, phá hủy quân chính quy của Đế quốc, đồng thời khiến cho hai hạm đội của Đế quốc hoảng loạn bỏ chạy, bây giờ đang chuẩn bị trở về thủ đô chuẩn bị tiếp nhận phần thưởng cao nhất của Bộ Thống soái. Bây giờ hãy theo chân phóng viên của chúng tôi đến hành tinh Hài Khả đi gặp vị đại anh hùng của chúng ta.”
Đường Long ngớ người miệng há to, hắn vô cùng ngạc nhiên tự nói với mình: “Không có quân cứu viện, trước mặt lại là cường địch % quân bị địch tiêu diệt, vị đại anh hùng dũng cảm đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy, sử dụng chiến hạm tự đi, phá hủy quân chính quy của Đế quốc? Sao câu chuyện này nghe quen tai quá đi?”
Lúc Đường Long nhìn thấy chiến hạm dừng lại tại cảng biển xuất hiện trên màn hình, Đường Long liền nhảy cẫng lên hét lớn: “Đây không phải là chiến hạm tự đi số của mình sao?”
Xem hết toàn bộ câu chuyện, cả người Đường Long ngớ ra, chỉ có miệng là không ngừng lầm bầm: “Chuyện này là sao?”
Chỉ nhìn thấy trên màn hình mười lăm quân nhân Liên Bang được rất nhiều hòa và hàng ngàn người bao vây, một sỹ quan trẻ trên vai đeo quân hàm thiếu úy, khuôn mặt đỏ hồng, thân hình hơi mập miệng mỉm cười vẫy tay hướng vào ống kính.
Lúc này giọng của cô phát thanh viên kia lại vang lên: “Thưa quý vị, đây là những quân nhân Liên Bang trong lúc Đế quốc xâm nhập đã lập được công lớn lần này, người đứng chính giữa đang hướng về chúng ta vẫy tay chính là vị đại anh hùng của chùng ta – Trung úy Đường Đặc Lôi Tư!” Lúc này ống kính đưa lại gần, hiển thị hình ảnh củ người quân nhân trẻ đeo trên vai quân hàm thiếu úy ọi người xem.
Giọng cô gái kia lại tiếp tục vang lên: “Thưa quý khán giả, tin chắc rằng quý vị nhìn thấy quân hàm của trung úy Đường Đặc Lôi Tư nhất định cho rằng tôi nói sai, nhưng tôi không nói sai thưa quý vị, bởi vì ngài Đường Đặc Lôi Tư trong lúc vừa đảm nhận chức sỹ quan chỉ huy, thì đã kiên cường chống trả đợt tấn công thứ nhất của địch, cùng với thuộc hạ dũng cảm của mình đều được trung tướng Sách Tư tư lệnh quân khu Hài Khả ban thưởng, thăng lên một cấp, cho nên vị anh hùng hiện giờ của chúng ta mặc dù đeo quân hàm thiếu úy, nhưng đã là trung úy rồi. Đây lại là một trung úy chỉ mới tuổi, là một nhân tài trong tương lai của quân đội Liên Bang chúng ta.”
Giọng nói kích động ngừng lại rồi lại vang lên: “A, thưa quý vị, chúng tôi vừa mới nhận được tin tức mới nhất, thì ra thiếu úy Đường Đặc Lôi Tư đã từng dùng tên giả để gia nhập quân đội, mọi người nhất định không thể hiểu nổi, tại sao trung úy Đường Đặc Lôi Tư lại sử dụng tên giả để gia nhập quân đội, thì ra trung úy Đường Đặc Lôi Tư là vì cha của anh ấy, anh ấy không muốn mình dựa dẫm vào quan hệ của cha mình nên mới dùng tên giả để gia nhập quân đội.
“Phụ thân của anh ấy chính là Đại tướng Mục Ân Lôi Tư một trong bốn vị tướng lừng lẫy của Liên Bang, theo tin của những người biết chuyện, khi đại tướng Mục Ân Lôi Tư biết đại anh hùng của Liên Bang lại là con của mình, cảm thấy rất ngạc nhiên, quả thật là hổ phụ sinh hổ tử!”
Nghe đến đây, Đường Long cuối cùng không thể khống chế được mình đá vào cái máy chiếu, đồng thời giậm chân giận dữ mắng lớn: “Khốn kiếp, lại dám cướp công lao của ta, mẹ nó, cuối cùng ta cũng biết tại sao những tên cảnh ngục kia lại nói ta là kẻ lừa đảo, tại sao lâu như vậy mà không co người đến thẩm vấn, thì ra tất cả những sỹ quan cao cấp của toàn quân khu đều cùng phe với tên đại tướng gì đó kia!”
Lúc Đường Long đang giận dữ, thì ở nhà phủ đệ tư nhân của tư lệnh quân khu Hài Khả, trung tướng Sách Tư đang nói chuyện cùng khách.
Trung tướng Sách tư mặc thường phục, ngồi trên ghế sô fa, khổ não nói: “Thưa sếp, ban đầu tôi không muốn đưa công tử lên cái vị trí này, là công tử ra lệnh cho tôi làm. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi cũng cảm thấy đây là một phương pháp rất tốt, cũng chính …”
Người trung niên mặc thường phục ngồi ở trên ghế đầu chính là Đại tướng Mục Ân Lôi Tư, ông ta xoa xoa huyệt thái dương thở dài nói: “Tôi biết, đây đều do đám bạn xấu của thằng xúc sinh đó xúi bẩy. Lần đầu tiên tôi gọi điện cho nó, nó còn nói không phải do nó làm, nhưng lần thứ hai nó lại nói chính là do nó làm. Tôi vừa nghe thì đã biết có gì đó không ổn … thôi vậy, chuyện đã đến nước này còn nói gì được nữa, nhưng tôi cũng cần phải thương lượng với anh, dù gì thì chuyện này có quan hệ trọng đại, có điều gì không thỏa, chúng ta coi như tiêu luôn.”
“Vâng vâng, điều này hạ quan đã suy nghĩ rất kỹ. Nhưng xin sếp hãy an tâm, tất cả những người biết chuyện bao gồm cả đại đội mà Đường Long từng ở không bị nhốt lại thì cũng đã chết trên chiến trường. Hơn nữa những thiếu úy không trúng tuyển, mặc dù bọn họ không nhớ Đường Long là ai, nhưng vì đề phòng vạn nhất, cũng tôi cũng nghĩ ra cách điều họ ra tiền tuyến, đồng thời cách ly bọn họ với bên ngoài. Chỉ cần khi có chiến tranh, bọn họ chính là tiên phong (bia đỡ), đã không có người nào có thể chứng minh công tử không phải là Đường Long.” Trung tướng Sách Tư chau mày nói.
Mục Ân Lôi Tư liếc nhìn Sách Tư, lạnh lùng nói: “Tất cả những người biết chuyện? Hứ, vậy còn hai vị sỹ quan huấn luyện kia, còn những nhân viên hậu cần bảo vệ chiến hạm trong thời gian huấn luyện, những người này ở đâu? Anh cho rằng nhốt Đường Long thật và những thuộc hạ của anh ta là xong sao?”
Sách Tư nghe đến đây đổ mồ hôi hột, ông ta cắn răng nói: “Thưa sếp, xin hãy yên tâm, hạ quan sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.”
Mục Ân Lôi Tư lạnh lùng vẫy tay nói: “Hừ, bây giờ mới nghĩ đến đi giải quyết, có trễ quá hay không? Không cần đâu, sau khi tôi biết chuyện đã cho người đi xử lý , tin rằng bây giờ đã giải quyết xong.”
“Vâng, vâng, Sếp thật sáng suốt.” Sách Tư vội gật đầu cong ngươi nói.
Ông ta nói xong liền chau mày nói: “ Thưa sếp, những chuyện này lo xong trong quân khu của tôi, dưới sự khống chế của tôi, hạ quan đảm bảo sẽ không bao giờ bị tiết lộ. Nhưng thượng tướng Cổ Áo từng ban thưởng bọn họ, mặc dù nói rất khó phân biệt trong chiến hạm, nhưng hạ quan sợ … Ngài xem ông ta có phát giác ra chuyện gì không?”
Mục Ân Lôi Tư trừng mắt nhìn ông ta nói: “Hừ bây giờ mới nghĩ đến những chuyện này ư? Thật là, không phải tôi nói anh, làm chuyện lớn thì phải nghĩ trước nghĩ sau, nhất định phải xử lý sạch sẽ những thứ có thể phá hỏng chuyện. Còn về phía thượng tướng Cổ Áo thì không cẩn lo lắng, ông ta là người của chúng ta.”
Nghe thấy lời này, Sách Tư giật mình, xem ra lần này thật là thu được lợi lớn, ai ngờ được thượng tướng Cổ Áo kẻ trung thành với nguyên soái lại là người của Mục Ân Lôi Tư, cũng giống như ai mà ngờ được mình lại là người của phe kia vậy, nếu không nhờ cơ hội này, cái bí mật này đến chết mình vẫn không biết được?
“Đúng rồi, những thuộc hạ của tên xúc sinh kia đều là người của chúng ta phải không? Mục Ân Lôi Tư lạnh lùng hỏi.
Sách Tư vội vàng trả lời: “vâng a, đều là con của những tướng quân phe ta, bọn họ gần đây cũng giống như công tử, hành tung hoàn toàn không ai hay biết, cho dù người nhà của bọn họ cũng không biết gì. Tôi đã nhắc nhở bọn họ, yêu cầu bọn họ thật sự tin rằng mình chính là anh hùng.”
“Ừ, việc này ông làm rất tốt.”Mục Ân Lôi Tư gật đầu nói, ông ta đương nhiên biết nhũng thuộc hạ kia đều là những đứa bạn xấu của con mình, cũng biết thường ngày bọn họ tụ tập lại làm nhũng gì, những người này sẽ không tiết lộ bí mật.
“Được rồi, tôi phải quay về tham gia hội nghị chiêu đãi tên xúc sinh kia. Hừ, tiến cử hiền tài thì không cần để ý đến quan hệ cha con.” Mục Ân Lôi Tư đứng dậy cười một cách kỳ lạ nói.
Sách Tư vội vã đứng dậy nịnh bợ: “Thưa sếp, theo công lao lần này công thử cho dù không thể làm chuẩn tướng, nhưng chức thượng tá thì nắm chắc trong tay. Công tử chỉ mới tuổi mà đã là thượng tá, quả thật tiền đồ vô lượng.”
Mục Ân Lôi Tư không nói gì gật đầu, nhưng vẻ mặt của ông ta đã bán đứng ông ta, ai nhìn cũng có thể thấy được con người này đang rất vui vẻ hài lòng.
Sau khi xe chuyên dụng của Mục Ân Lôi Tư rời khỏi, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười của Sách Tư bỗng lộ ra nụ cười nham hiểm, hắn lạnh lùng nói: “Hừ, ông thật độc ác, vì không muốn thân phận của con bị tiết lộ, lại muốn diệt khẩu hết những người biết chuyện? Nhưng, may là tôi sớm biết ông sẽ dùng chiêu này, xem ra ông sẽ thất vọng thôi.”
Hành tinh Hài Khả? Căn cứ bí mật chiến hạm tự đi.
Xe quân đội có treo hình hiến binh từ trong máy bay lên thẳng đi ra, đội trưởng đội hiến binh nhìn thấy mấy sỹ quan đứng ở cửa chờ mình, đứng lên lạnh lùng nói: “Tin tức không bị tiết lộ chứ?”
Một tên sỹ quan gật đầu nói: “Nhận được thông báo là ngay lập tức phong tỏa tin tức, bọ họ bây giờ đang ở trong ký túc xá nghỉ ngơi.”
“Dẫn đường.” Đội trưởng đội hiến binh vẫy tay nói.
Mấy tên sỹ quan kia mặc dù không muốn, những vẫn lên xe bay của mình đi trước dẫn đường. Khi bọn họ đi đến một căn phòng của binh lính Bộ hậu cần, đội trưởng hiến binh lạnh lùng nói: “ở phòng nào?”
Một tên sỹ quan dẫn đường vội nói: “Bởi vì bọn họ cùng biên chế, cho nên đều ở lầu , không biết bọn họ phạm tội gì …”
Đội trưởng hiến binh kia không đợi người sỹ quan dẫn đường nói hết, lần nữa vẫy tay nói: “Chuyện này không phải là chuyện các anh cần biết, bây giờ không còn chuyện của các anh nữa, trở về làm việc của mình đi.”
Những viên sỹ quan kia đành phải lên xe rời khỏi, tên hiến binh kia sau khi nhìn thấy bọn họ đã đi xa, gật đầu với những hiến binh đang chuẩn bị vũ khí, và thế là - tên hiến binh này dưới sự dẫn dắt của đội trưởng xông vào.
Không biết bao lâu, tầng đột nhiên phát nổ liên tục. Xe chữa cháy trong căn cứ vội kêu lên, mặc dù trong chốc lát đã dặp tắt được lửa, nhưng những tên hiến binh kia đi lên chấp hành nhiệm vụ thì lại không thấy xuống.
Trong nhà ăn của đội phi thuyền chiến đấu hành tinh Hài Khả, Lệ Na Sa khuôn mặt đầy mồ hôi xem chương trình tin tức trên tivi màn hình lập thể, còn Kỳ Na thì nắm chặt nắm đấm, giận dữ khẽ nói: “Sao bọn họ có thể làm như vậy!”
Lệ Na Sa lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi!” Nói xong quay người bỏ đi, Kỳ Na sững người, những vội vã đi theo.
Kỳ Na bước lên trước một bước nói: “Thưa sếp, lẽ nào chúng ta để cho bọn họ chiếm công lao của Đường Long như vậy sao?”
Lệ Na Sa lạnh lùng nói: “Ta sẽ không để cho những tên hút máu người đê tiện bỉ ổi kia thỏa nguyện đâu!”
Hai người vừa bước ra khỏi nhà ăn, một lính đưa tin tay cầm một tấm thiệp chạy đến: “Thưa sếp, có thư của ngài.”
“Thư?”Lệ Na Sa nghi ngơ đáp lễ nhận thư, vừa đi vừa nhập mật mã thân phận của mình, không lâu sau dòng chữ nổi lên.
Lệ Na Sa xem xong, liền đưa cho thiếu tá Kỳ Na đứng bên cạnh.
Lúc này khuon mặt của Lệ Na Sa thả lỏng, khóe miệng nở nụ cười.
Kỳ Na lấy làm lạ, sau khi xem thư xong, cũng nở nụ cười, cô ấy vừa đưa thư cho Lệ Na Sa, vừa nhỏ giọng nói: “Thưa sếp, thật không ngờ …”
Lệ Na Sa chặn lại lời Kỳ Na muốn nói, nói: “Không cần nói nhiều, Chúng ta phải cẩn thận. Hừ, thật không ngờ cái tên này vì lợi ích của mình lại to gan đến thế!”Trên khuôn mặt của Lệ Na Sa lần nữa lộ vẻ giận dữ.
Kỳ Na thở dài: “Hài, pháp luật của Liên Bang bây giờ hoàn toàn không có hiệu quả gì đối với những người thượng lưu, pháp luật chỉ để dùng đối phó những người dân thường mà thôi.”
Lệ Na Sa không nói gì, lặng lẽ bước đi.
Lệ Na Sa mặc dù nghi ngờ người chiếm lấy trái tim mình, nhưng lần này cảm giác nghi ngờ đó lại biến mất. Liên bang bây giờ bị thao túng trong tay của một vài người vì quyền lợi riêng tư, pháp luật của chúng sanh bình đẳng đối với những người lăng mạ pháp luật như bọn họ hoàn toàn không có sực bó buộc nào, có thể dùng pháp luật để đánh bại bọn họ, chỉ có những người có cùng đẳng cấp với bọn họ ra mặt mới được.
Mặc dù không biết ông ta có thể lợi dụng cơ hội đánh đổ kẻ địch hay không, nhưng nói gì thì ông ta cũng là người chủ trì chính nghĩa, làm cho chính nghĩa bày ra trong nhân gian, hơn nữa cũng chỉ có ông ta mới có thể làm như vậy.
Lúc này tiếng còi ở hành lang vang lên: “Mời trung tá Lệ Na Sa đội phi thuyền chiến đấu, thiếu tá Kỳ Na lập tức đến Bộ Tư lênh.”
Hai người Lệ Na Sa nhìn nhau, gật đầu đi về phía Bộ Tư lệnh.
Không lâu sau nhân viên đội phi thuyền chiến đấu nhận được thông báo, Lệ Na Sa và Kỳ Na được phái đến quân khu hành tinh Cổ Long Vân, đảm nhận nhiệm vụ huấn luyện tân binh phi hành viên. Trong lúc mừng ngưỡng mộ lại cảm thấy có vẻ kỳ lạ, hai người này là chủ lực của đội phi thuyền chiến đấu quân khu Hài Khả, trong lúc tình trạng chiến tranh lại điều bọn họ đi huấn luyện tân binh, hình như có chút kỳ lạ.
Nhưng chẳng bao lâu sau đã truyền đến một tin tức khiến mọi người kinh ngạc, phi thuyền vận chuyển của bọn họ, gặp vấn đề đã phát nổ, toàn bộ nhân viên đều gặp nạn. Những sỹ quan đang định theo đuổi người đep Lệ Na Sa này đều thở dài nuối tiếc.
Lúc này trong phòng giam binh lính ở hành tinh Hài Khả đột nhiên cháy lớn, hệ thống phòng cháy chữa cháy trong phòng giám ngục lại bị hư, lúc dập tắt được lửa, hàng ngàn sỹ quan Liên bang bị nhốt đều chết, trong đó có cả giám ngục trưởng và tất cả cảnh ngục đều biến thành xác khô.
Thượng tướng Cổ Áo sỹ quan cao nhất tinh hệ Cổ Long Vân, giận dữ, hạ lệnh hiến binh điều tra chuyện này.
Kết quả điều tra của hiến binh cho biết là do hành vi của gián điệp Đế quốc, hơn nữa gián điệp đã bị hiến binh bắn chết, không điều tra rõ được tại sao gián điệp Đế quốc muốn phóng hỏa đốt nhà tù.
Trong tình hình Thượng tướng Cổ Áo ra lệnh toàn tinh hệ điều tra nghiêm ngặt gián điệp, câu chuyện này cũng từ đó chìm xuống.