Khảm Mục Kỳ hỏi một cách mất hồn: “Bồ đội thủ bị biên giới đâu? Bọn họ làm sao rồi? Tại sao lại để Đế quốc nhanh chóng chiến lĩnh cả tinh hệ như thế?”
Nhân viên tình báo khuôn mặt buồn bã nói: “Thưa sếp, bồ đội thủ bị sớm đã rút về phương bắc rồi!”
“Sớm đã? Lẽ nào nói bọn họ không chống đỡ đã rút lui sao? Khảm Mục Kỳ kinh ngạc hỏi.
Nhìn thấy nhân viên tình báo gật đồng đồng ý, ông ta bất giác lớn tiếng mắng: “Ta X cái tên Trương Quân Long kia! Lại dám để thuộc hạ lâm trận rút lui, hai tay dâng cả tinh hệ cho người ta! Ta muốn tố cáo ông ra tòa án binh!”
Nhân viên tình báo nhìn thấy Khảm Mục Kỳ dường như quên đi việc chính, không ngừng nói những lời ác độc về Trương Quân Long, bât giác vội nhắc nhở nói: “Thưa sếp, bây giờ quân Đế quốc đã xâm nhập vào biên giới như chốn không người, chúng ta phải làm sao đây?”
Khảm Mục Kỳ vô cùng tức giận mắng: “Làm sao? Ngu ngốc! Tên Trương Quân Long chết tiệt, Ta X đời tổ tông nhà ngươi, ta …” Lời nói đằng sau của Khảm Mục Kỳ, bị mấy chục hình ảnh lập thể đột nhiên xuất hiện ngắt đứt.
Tổng thống Trần Dực ở chính giữa mấy chục hình ảnh lập thể này, còn bên trái của Trần Dực chính là nguyên soái Áo Mẫu Tư Đặc, bên phải Trần Dực chính là Nghị trưởng Trương Hổ Hồn, những hình ảnh khác đều là những nghị viên cao quan, có thể nói là toàn bộ những nhân vật thượng tầng Liên Bang đều ở đây.
“Khảm Mục Kỳ, từ lúc thực thi kế hoạch bình phản của ông cho đến nay, Liên Bang đã bị nội loạn, lại còn hải tặc hoàng hành, hơn nữa bây giờ biên giới lại có một tinh hệ bị Đế quốc chiếm lĩnh, bây giờ ông ăn nói làm sao đây?” một người đàn ông trung niên mập mạp lên giọng nói.
Nhìn thấy nghị viên bình thường gặp mình ngay cả đến đánh rắm cũng không dám này lại quát lên, lửa giận trong lòng Khảm Mục Kỳ từng trận từng trận sôi lên.
“Liên Bang xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn không phải là do đám người nghị viên các người làm ra hay sao? Bây giờ lại dám đến hỏi tôi?”
Đương nhiên, lời nói này chỉ là Khảm Mục Kỳ nghĩ trong lòng mà thôi, không nói ra ngoài, bởi vì mình muốn làm nguyên soái, ít nhiều gì cũng phải có được sự ủng hộ của những nghị viên này.
Cho nên Khảm Mục Kỳ nhẫn nhịn, lạnh lùng đáp: “Thủ phủ của Mục Ân Lôi Tư đã bị chúng ta bao vây, nhanh chóng có thể tiêu diệt được phản quân. Đến lúc đó chúng ta sẽ điều quân đội về tiêu diệt quân Đế quốc, là một chuyện rất dễ dàng.”
Vẫn là vị nghị viên mập mạp này giành nói trước, ông ta đợi Khảm Mục Kỳ nói xong, liền lập tức nhảy lên chỉ vào mặt Khảm Mục Kỳ mắng: “Chuyện dễ dàng sao? Quân bên phía tinh hệ Đức la binh lực hơn vạn, đã bị người ta đánh chỉ còn lại hơn vạn tàn binh, còn muốn tấn công thủ phủ của người ta? Hơn nữa lại còn dám nói đến lúc đó điều quân đội về, đợi ông điều quân đội về, Đế quốc đã chiếm được thủ đô của chúng ta rồi!”
Nói đến đây, vị nghị viên này nói với mọi người: “Tôi đề nghị, bãi bỏ chức vụ tổng chỉ huy bình phản của Khảm Mục Kỳ! Lập tức nghị hòa với Mục Ân Lôi Tư, toàn lực chống quân Đế quốc!”
Khảm Mục Kỳ vừa mới nghe thấy, liền nhảy lên quát lớn: “XX ông! Chỉ còn bước nữa là có thể chiến thắng, ông lại đề nghị nghị hòa với phản quân? Ông như vậy có xứng với những quân nhân đã hi sinh nơi tiền tuyến không đấy?”
“Phản quân cái gì, nói thế nào, Mục Ân Lôi Tư thành lập cũng là chế độ Liên Bang, còn chúng ta bây giờ đang đối diện với sự xâm lược của quốc gia đế chế, lẽ nào những nước dân chủ như chúng ta không nên đoàn kết lại cùng nhau chống giặc ngoại xâm sao?” nghị viên mập mạp bắt chéo chân nói.
Khảm Mục Kỳ kinh ngạc nhìn mọi người đều không lên tiếng, vừa mới bắt đầu nói: “Lẽ nào các người …” thì đã bị Trương Hổ Hồn chen vào.
“Được rồi, nếu như các nghị viên đã đưa ra đề nghị, vậy chúng ta trước tiên hãy tiến hành cuộc họp bỏ phiếu.” Nói rồi, Trương Hổ Hồn liền cúp máy, còn những người có thân phận nghị viên khác cũng lập tức cúp máy.
Trần Dực lạnh lùng nhìn Khảm Mục Kỳ nói: “Khảm Mục Kỳ, ông đã từng lập quân trạng lệnh, bảo đảm giải quyết vấn đề hải tặc, nhưng chuyện hải tặc xâm nhập khu vực thủ đô đánh cướp Tổng sở khoáng vật, và việc vì chuyện đó mà khiến cho cư dân thủ đô hỗn loạn, ông làm sao giải thích đây?”
“Tôi …”
Khảm Mục Kỳ cũng không biết giải thích làm sao mới được, lúc đó mình nhất thời sơ ý lập ra quân lệnh trạng, lẽ nào Trần Dực muốn ra tay với mình?
“Ông không cần nói gì nữa, cứ ở đó mà chờ tin của tòa án binh, quân quyền của ông giao cho quân bộ.”
Trần Dực nói xong, không đợi Khảm Mục Kỳ nói lời nào đã cúp máy. Xem ra Trần Dực đã chuẩn bị lợi dụng thời khắc nguy khốn này, thu hồi quân quyền của quân đội Liên Bang.
Lúc Khảm Mục Kỳ còn đang ngây người ở đó, lời nói của Áo Mẫu Tư Đặc đã khiến ông ta tỉnh lại, “Khảm Mục Kỳ, ông hoàn toàn không thích hợp làm một người chỉ huy, nếu mà đem so sánh thì ông thích hợp làm một nhà chính trị, nếu như năm đó ông theo nghiệp chính trị, đến lúc này, e rằng cái vị trí tổng thống này cũng đã là của ông rồi. Thôi được rồi, quân đội là phục vụ cho chính phủ, ông tự mình giải quyết đi.” Nói xong, Áo Mẫu Tư Đặc dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Khảm Mục Kỳ rồi cũng rời khỏi.
Khảm Mục Kỳ ngây người, tiếp đó liền hét lớn với những người đang có mặt trong phòng: “Ra ngoài! Tất cả ra ngoài cho ta!”
Các quân quan bị dọa lập tức chạy ra ngoài, tất cả đều sợ hãi lửa giận Khảm Mục Kỳ cháy đến thân mình.
Khảm Mục Kỳ đi qua đi lại trong căn phòng, bắt đầu suy nghĩ lời nói và thần sắc ẩn chứa điều gì đó của những người kia, cuối cùng ông ta đưa ra kết luận cuối cùng là mình rất nguy hiểm!
Vừa nghĩ đến đây, Khảm Mục Kỳ liền gọi vài cú điện thoại không hình ảnh: “A lô, là tôi, bên phía anh thế nào? Đều vẫn duy trì sự khống chế tuyệt đối chứ? Được, rất tốt, thu nhập từ thuế tháng này vẫn chưa giao cho trung ương chứ? Được, giữ tiền lại, chờ lệnh của tôi.”
Vài cú điện thoại này, Khảm Mục Kỳ đều nói những lời giống nhau, tiếp đó Khảm Mục Kỳ gọi một cú điện thoại có hình ảnh, một quân quan mình mặc quân phục trung tướng xuất hiện trước mặt ông ta.
Khảm Mục Kỳ đối với sự kính chào của người này chỉ gật đầu một cái coi như đáp lễ. Sự đáp lễ như thế này hoặc là coi thường đối phương, hoặc chính là hai bên quen thuộc đến độ giống như người một nhà vậy.
Nhìn thấy vị trung tướng kia cười khà khà nhìn Khảm Mục Kỳ, thì biết được quan hệ của bọn họ không bình thường.
Sau khi Khảm Mục Kỳ gật đầu, liền hỏi: “Hạm đội khống chế như thế nào rồi?”
Trung tướng đắc ý cười nói: “Đại ca, anh yên tâm, em đã ra tay còn thất bại được sao? Tất cả các sỹ quan hạm đội từ trên xuống dưới đều là người của mình.”
Khảm Mục Kỳ nở nụ cười nói: “Tốt! bây giờ anh hãy lập tức tập hợp hạm đội điều đến tinh hệ U đặc, sau khi đến nơi lập tức chiếm lính hành tinh, trước khi tôi đến đó có thể chiếm được bao nhiêu thì chiếm, nhớ rõ không được làm phiền dân chúng.”
Trung tướng hưng phấn nói: “Đại ca cuối cùng anh cũng chuẩn bị tự mình làm rồi? Em sớm đã chán ghét việc nghe lời của những tên cẩu quan kia, chúng ta có tổ chức chống lưng, nên sớm làm chuyện của mình, cái Liên Bang này sớm đã là của chúng ta rồi.”
Khảm Mục Kỳ nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng đáp: “Anh vốn nghĩ từ nhân thủ nội bộ, thuân lợi giành được cái Liên Bang này, nhưng bây giờ cái đám người ngu ngốc đó thừa cơ bãi chức của ta , đoạt binh quyền của ta, khiến cho chúng ta chỉ có thể hành động sớm mà thôi.
“Đúng rồi, không nên ôm mộng tưởng đối với tổ chức, tổ chức sẽ không vì giúp đỡ chúng ta đạt thành tâm nguyên của chúng ta, sự giúp đỡ của tổ chức tất cả đều là dùng tiền mua lại, cho nên sau khi em chiếm lĩnh được các hành tinh kia nhất định phải quản lý tốt kho tiền, đây là tiền xây dựng và mua chiến hạm của chúng ta.
“Còn nữa, những người đứng đầu hành tinh kia, anh sớm đã nói chuyện với bọn họ, đến lúc đó bọn họ sẽ là người đầu tiên ủng bộ chúng ta. Được rồi, những việc khác chờ ta đến rồi nói tiếp.” Nói rồi, cúp máy.
Khảm Mục Kỳ đứng ở đó một lát, ngẩng đầu cảm khái nhìn cái phòng chỉ huy được trang trí đầy đủ thiết bị, thở dài, quay người bỏ đi.
Không lâu sau khi Khảm Mục Kỳ rời khỏi, một đội hiến binh trang bị vũ trang xông vào phòng chỉ huy này, nhưng đáng tiếc lục tung cả hành tinh cũng không tìm thấy bóng dáng của Khảm Mục Kỳ, cuối cùng chỉ đành bắt vài tên trở về.
Trên hạm đội liên hợp hành tinh trải qua chiến đấu mới xuất hiện tại hành tinh Hào Tư tinh hệ Mộc Lợi, hai sỹ quan chỉ huy Well và Lai Uy đã tụ tập trên kỳ hạm của Ngụy Phi, chuẩn bị chứng kiến thời khắc lịch sử.
Ánh mắt của mọi quân nhân đều tập trung vào cánh tay đang giơ cao của Ngụy Phi, đại pháo của mười mấy vạn chiến hạm đều nhắm bắn vào hành tinh này, chỉ cần Ngụy Phi ra lệnh một tiếng, cả hành tinh này sẽ bị bắn tan nát.
Tất cả mọi người ở phủ tổng thống Lôi Tư Liên Bang đều hỗn loạn chạy tới chạy lui, nhưng vị chủ nhân Mục Ân Lôi Tư này, thì lại ngồi nhàn nhã trên so fa uống hồng trà.
Lúc này Đội trưởng đội cảnh vệ phủ tổng thống hốt hoảng chạy đến trước mặt Mục Ân Lôi Tư lơ lắng nói: “Tổng thống, thời gian quân địch đề xuất đầu hàng sắp đến rồi, còn quân của chúng ta thì cách xa ngàn dặm! Ngài nhanh theo chúng tôi chạy thôi, nếu không lát nữa sẽ không kịp!”
Mục Ân Lôi Tư đặt ly trà xuống, sờ sờ cái đầu trọc nói: “Không vội, không vội, lẽ nào ngươi không biết Đế quốc đã chiếm lĩnh tinh hệ Cổ Long Vân rồi sao?”
“Ây da, thưa ngài Tổng thống, chuyện Đế quốc Ngân Ưng xâm lược Vạn La Liên bang thì có quan hệ gì với chúng ta? Nhanh chạy thôi.” Viên đội trưởng đội cảnh vệ này gấp gáp đến nỗi giậm chân, nếu như không phải sợ mình tự ý rời khỏi cương vị sẽ bị bồ đội bí mậy của tổng thống bắn chết, mình sớm đã bỏ chạy rồi.
“Ha ha, chuyện này không những có quan hệ đến chúng ta, hơn nữa còn có quan hệ vô cùng quan trọng. Ngươi xem, đây là hiệp ước nghị hòa do Vạn La Liên bang đưa tin tới, đã đã ký tên đồng ý lên trên đó rồi.” Mục Ân Lôi Tư chỉ vào tờ giấy fax đến để trên bàn trà.
Nghị hòa?
Đội trưởng đội bảo vệ lập tức ngây người, Vạn La Liên bang lại nghị hòa trong lúc sắp tấn công chiến lĩnh thủ phủ quân địch? Cho dù có kẻ địch bên ngoài xâm lược cũng không cần như vậy chứ?
Nếu mình là quan viên Vạn La Liên bang, mình chắc chắn sẽ trước tiên giải quyết cái Lôi Tư Liên Bang này, sau đó sẽ quay đầu lại chống kẻ địch xâm lược, bởi vì nếu không làm như thế, trận đánh lúc trước là uổng công vô ích, hơn nữa Lôi Tư Liên Bang còn có thể liên hợp với Đế quốc Ngân Ưng cùng nhau tấn công mình nữa, thật không biết não của những viên quan Vạn La Liên bang không phải là đã ngâm vào nước hết cả rồi sao.
Đội trưởng đội bảo vệ không biết là cách nghĩ này của mình, kỳ thực trong cuộc họp nghị viên Vạn La Liên bang, đã được tổng thống Vạn La Liên bang nhắc đến.
Trần Dực mặc dù đồng ý bãi nhiệm chức vụ của Khảm Mục Kỳ, nhưng không đồng ý nghị hòa cùng Mục Ân Lôi Tư. Bởi vì điều kiện nghị hòa của nghị viện đề xuất, quả thực là khiến cho Trần Dực khó lòng chấp nhận, điều kiện đầu tiên của đề án chúng là thừa nhận tính độc lập của Lôi Tư Liên Bang, thừa nhận tinh hệ Đức La, Tư Văn, Mộc Lợi là khi vực hành chính của Lôi Tư Liên Bang.
Một người rất muốn Vạn La Liên bang trở thành số vũ trụ như Trần Dực, sao có thể tiếp nhận cái nghị án như thế chứ?
Nhưng, do các nghị viên nghị viện đại đa số đều cho rằng nhanh chóng kết thúc chiến tranh, điều quân quay trở về chống Đế quốc mới là chuyện quan trong trước mắt, cho nên ngoài Trần Dực và một số ít nghị viên bỏ phiếu phản đối, nghị viện đã thông qua đề án nghị hòa này với số phiếu khá cao.
Các nghị viên vì ép buộc Trần Dực sử dụng quyền lực khẩn cấp của tổng thống, thậm chí còn uy hiếp Trần Dực, nếu như dám sử dụng cái quyền lực phủ định quyết định của nghị viện này, sẽ lập tức đề xuất bãi miễn nghị án bãi miễn chức vụ tổng thống này của Trần Dực.
Đương nhiên, biết được sự tình đã không có thể vãn hồi được nữa, Trần Dực nhân cơ hội ra yêu sách, vơ vét nhiều đặc quyền với các nghị viên này.
Mà trong số đó có một số chi tiết, ví dụ như nói cái điều kiện gì bồi thường tổn thương chiến tranh cho Lôi Tư Liên Bang này, nhưng vì đại đa số nghị viên đều tiếc tiền của quốc gia, cũng có nghĩa là tiền của bọn họ nên đã cự tuyệt thông qua, đương nhiên, một trong những điều kiện trong đó là điều kiện yêu cầu Lôi Tư Liên Bang không được giúp đỡ Đế quốc Ngân Ưng tấn công Vạn La Liên bang, thì lại thể hiện rất rõ và xếp ở điều kiện thứ .
Lúc Ngụy Phi đang định vẫy tay, một nhân viên liên lạc đột nhiên kinh ngạc hét lớn: “Thưa sếp, quân bộ gọi điện, là điện khẩn!”
Nguy Phi ngây người, sau khi nhìn Well và mọi người, gật đầu nói: “Nối qua đây.”
Một tiếng bíp, một người đàn ông trung niên đeo trên vai quân hàm thiếu tướng hiến binh quân sự cấp A, lạnh lùng xuất hiện trên màn hình. Vị thiếu tướng hiến binh quân sự cấp A này liếc nhìn Ngụy Phi một cái rồi nói: “Thượng tướng Ngụy Phi, chính phủ Vạn La Liên bang và chính phủ Lôi Tư Liên Bang đã đạt được hiệp định nghị hòa, quân bộ ra lệnh tất cả hạm đội Liên Bang lập tức quay về tinh hệ Hữu La, ngăn chặn sự xâm lược của Đế quốc Ngân Ưng!”
Nói đến đây, sau khi vị thiếu tướng này lần nữa liếc nhìn Ngụy Phi, mới tiếp tục nói tiếp: “Đây là mệnh lênh khẩn cấp, xin ngài hãy hành sự theo mệnh lệnh, hy vọng đến lúc đó sẽ không cần hạ quan đến đốc thúc. Sau khi nói xong liền kính lễ, đơn phương cúp máy.
Lúc mọi người bị tin tức này làm cho kinh ngạc sững sờ, Lai Uy là người đầu tiên tức giận hét lên: “Chính phủ Lôi Tư Liên Bang? Nói như vậy đã không còn sự tồn tại của phản quân rồi? Vậy tại sao lúc mới đầu không chịu thừa nhận bọn họ? Lại đúng lúc sắp giành được chiến thắng mới thừa nhận cơ chứ? Những tướng sỹ vì bình phản mà ra sức chiến đấu không tiếc hy sinh như chúng ta, không phải là một chút giá trị cũng không có, hy sinh một cách uổng phí như thế sao?”
Well càng tức giận hơn nữa nhảy dựng lên mắng: “Cái đám chính phủ Liên Bang khốn kiếp! trước mắt đã là thắng lợi lại ra lệnh như thế cho chúng ta, bọn họ cho rằng đây là trò chơi hay sao, chiến tranh không chết người sao chứ? Chúng ta hy sinh bao nhiêu người mới đến được bước này! Bọn họ chỉ nói vài lời đã khiến ọi việc hỏng hết!
“Đại ca, chúng ta không thể phục tùng cái mệnh lệnh này, những tên hiến binh chó chết kia nếu có gan, hãy để bọn họ đến bắt chúng ta!” Nói đến khúc sau, Well và mọi người đều nhìn chờ đợi Ngụy Phi cất lời.
Nhìn thấy Ngụy Phi đang chau mày, nắm đấm nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi đột nhiên thả lỏng, trong lòng Well ngạc nhiên, anh ta rất rõ tính cách của Ngụy Phi, vội vàng hỏi: “Lẽ nào anh quyết định phục tùng mệnh lệnh? Lẽ nào lại để cho tướng sỹ của chúng ta hi sinh uổng phí như vậy sao?
Ngụy Phi cười khổ gật đầu, nói với bọn họ: “Chúng ta là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của chúng ta, hơn nữa đối với Vạn La Liên bang mà nói, sự nguy hại của Đế quốc Ngân Ưng quả thực là lớn hơn nhiều so với Mục Ân Lôi Tư. Bời vì Mục Ân Lôi tư chỉ là muốn được làm người đứng đầu, còn Đế quốc Ngân Ưng thì lại muốn tiêu diệt Vạn La Liên bang. Nếu như để ta chọn, ta cũng sẽ chọn tập trung binh lực chống sự xâm lược của Đế quốc.
Nói đến đây, Ngụy Phi nhìn Lai Uy và Well định nói điều gì, vôi giành nói trước: “Các người nói không thể buông tha Mục Ân Lôi Tư dễ dàng như thế, tôi cũng đồng ý, dù gì thì cũng tốn rất nhiều công sức như thế mới đánh đến nơi này, nhưng chúng ta sau khi tiêu diệt xong Đế quốc Ngân Ưng, lẽ nào không thể đến để tiêu diệt bọn họ sao?
Nên biết chính phủ mặc dù thừa nhận sự tồn tại của Lôi Tư Liên Bang, nhưng trong tình hình không có giặc ngoại xâm, chính phủ không muốn tiêu diệt phản đồ Mục Ân Lôi Tư sao? Cho nên yên tâm đi, sau này sẽ có cơ hội.”
Well và Lai Uy không lên tiếng, bọn ho đương nhiên biết những chuyện này, chỉ là cảm thấy hy sinh lớn như thế lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy, trong lòng không thể chấp nhận được.
Ngụy Phi đương nhiên cũng ôm mộng tưởng sau này còn có thể đánh đến nơi này, anh ta không phải là nghi ngờ mình có thể còn sống sót trên chiến trường giao tranh của quân Đế Quốc hay không, anh ta là ý thức được lần sau tấn công Mục Ân Lôi Tư, mình có thể ngay cả tinh hệ Tư Văn còn không vào nổi nữa là.
Chuyện này đều là do những binh sỹ Liên Bang đóng giữ những hành tinh quang phục, khiến cho trời giận người oán, tin rằng trong lòng của những người dân ở những hành tinh này, binh lính quân Đế quốc còn dễ thương hơn những binh linh quân Liên Bang này.
Lần sau lúc Liên Bang tấn công, bọn họ nhất định sẽ đối đãi với những người được gọi là người giải cứu như mình đây giống như kẻ thù vậy.
Bọn người Ngụy Phi bị giới hạn ở chiến trường, hoàn toàn không ý thức được trong khoảng thời gian này, đã xảy ra sự thay đổi cực lớn, cả Liên Bang đã chia năm xẻ bảy, sẽ không còn có thể xuất hiện một Vạn La Liên bang hoàn chỉnh cả.
Từ trên bản đồ tinh hệ nhìn thấy quân bên phía Tư Văn rất nghe lời đã di chuyển đến tinh hệ Hữu La, những quan chức cấp cao của quân bộ và chính phủ đều thở phào, bọn họ sợ nhất là những tướng lĩnh chỉ huy binh lính ở bên ngoài kia không phục tùng mệnh lệnh.
Chuyện mất tích li lỳ của Khảm Mục Kỳ, những cao quan này không dám hé lộ chữ nào ra bên ngoài, bởi vì các tướng lĩnh đang ở tiền tuyến kia đều là do Khảm Mục Kỳ đề bạt, bây giờ nói Khảm Mục Kỳ mất tích, quỷ mới tin bọn họ không đoán già đoán non chính phủ hại chết Khảm Mục Kỳ, quay đầu lại mà đầu hàng Đế quốc.
Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên mặc dù có rất nhiều người không vừa lòng với chuyện Ngụy Phi còn trẻ thế mà đã trở thành thượng tướng, nhưng không dám giáng cấp của Ngụy Phi, ngược lại ngược lại còn tặng huân chương các loại cho các tướng lĩnh chỉ huy chiến đấu, nhưng bọn họ cũng tìm mọi lý do để không thăng quân hàm cho những tướng lĩnh này, bọn họ sợ nếu như có thêm vài vị thượng tướng, ngược lại sẽ tạo ra sự khủng bố đáng sợ hơn.
Chiến hạm Liên Bang mang theo thương tích và sự mệt mỏi rời khỏi hai chiến trường, thậm chị ngay cả bổ sung cũng không được bổ sung đầy đủ, đã phải vội vội vàng vàng đi đến tinh hệ Hữu La bố trận phòng thủ.
Trải qua sự tổn hao của nội chiến, quân Liên Bang bao gồm cả tàu vận chuyển, chỉ tập hợp được vạn chiếc quân hạm, để nghênh đón sự tấn công của vạn chiến hạm quân Đế quốc.
Nhìn từ phương diện binh lực, Liên Bang dường như chiếm thế thượng phong, nhưng đáng tiếc, Liên Bang đều là chiến hạm cấp thấp, hơn nữa binh lính mệt mỏi.
Còn quân Đế quốc bất luận là binh sỹ hay chiến hạm toàn bộ đều rất tinh nhuệ. Có thể nói chiến tranh còn chưa bắt đầu, thì đã biết được kết quả.
Chiến tranh vừa mới bắt đầu, quân Liên Bang vừa mới tập hợp còn chưa bố trận, đã bị quân Đế quốc nhào đến đánh cho xay xẩm mặt mày.
Hai đội Cấm vệ quân đế đô tinh nhuệ của Đế quốc còn chưa ra trận, quân Liên Bang đã bị đánh cho bỏ chạy.
Cuộc chiến đụng chạm lúc này, vạn binh lực của quân Liên Bang đã tiêu hao vạn, còn quân Đế quốc thì chỉ tổng thất có vạn.
Quân bộ Liên Bang đã bị tổng thống Trần Dực khống chế, thừa cơ hội này hủy bỏ quân hàm của những nhân viên kiêm chức do Khảm Mục Kỳ sắp xếp.
Đường Long được xếp kiêm chức vào hạm đội của Ngụy Phi, được thăng liền hai cấp một cách kỳ lạ, trở thành thượng tá kia, cũng bị hủy bỏ quân hàm một cách kỳ lạ, trở thành binh nhì cấp thấp nhất.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều là được tiến hành trong tình hình Đường Long không biết.
Cũng bởi vì nhóm người của Khảm Mục Kỳ đều bị đuổi ra khỏi tầng sỹ quan chỉ huy, hơn nữa chuyện lần trước Khảm Mục Kỳ ra lệnh sửa chữa căn cứ cho Đường Long, hoàn toàn chỉ là ra lệnh bằng lời, hoàn toàn không có ghi chép gì trong máy tính, cho nên đến giờ phút này, một người từng giấy lên một trận song gió lớn như Đường Long, đã bị mọi người hoàn toàn quên sạch.
Trần Dực mặc dù có chút kỵ húy cái người do Khảm Mục Kỳ đề bạt như Ngụy Phi này, nhưng ông ta cũng bởi vì qua trận thảm bại lần này nhận thức được năng lực của Ngụy Phi, vì hạm đội do Ngụy Phi soái lĩnh chỉ bị thương nhẹ, hơn nữa anh ta lại là người chạy đến nơi tiền tuyến nhất , cho nên, Trần Dực liền ra lệnh Ngụy Phi đảm nhận chức tổng chỉ huy tiền tuyến, giao toàn bộ binh lực Liên Bang vào trong tay của Ngụy Phi.
Sau khi Ngụy Phi có được quyền lực shir huy toàn quân, liền bổ nhiệm hai huynh đệ kết bái của mình, lần lượt đảm nhận hai sỹ quan chỉ huy hai hạm đội lớn, bắt đầu chỉ huy hạm đội mới thành lập, bắt đầu đánh giằng co với quân Đế quốc.
Lúc này, quân Liên Bang gặp quân Đế quốc, cũng không giống như là đàn dê bị chăn đuổi vậy như lần trước nữa.
Phát hiện Ngụy Phi quả thực không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Trần Dực sau khi ra lệnh ủy nhiệm toàn quyền cho Ngụy Phi, bắt đầu vừa yêu cầu Trương Quân Long và Mộ Kiệt Đặc xuất binh, vừa tìm kiếm sự cứu trợ của quốc tế.
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là, Trương Quân Long không thèm để ý ông ta, không cần nói thương thảo, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thèm. Bị cự tuyệt ở bên ngoài, Trần Dực thầm thề với lòng mình, sau này nhất định phải cho Trương Quân Long biết tay! Còn với việc cầu cứu sự viện trợ quốc tế, Trần Dực càng không thể làm gì hơn, bởi vì các nước xung quanh ít nhiều cũng đang lâm vào nội chiến, hoàn toàn không có nước nào có đủ sức giúp đỡ mình.
Trần Dực không cam lòng, đi đến tinh hệ Kiết Mục nơi đóng giữ của đại tướng Mộ Kiệt Đặc, đối với đại tướng Mộ Kiệt Đặc, Trần Dực chỉ là trong lòng mang tâm lý làm hết sức mình mà đến, dù gì thì lần trước Đại tướng Mộ Kiệt Đặc cũng đã điều phái vạn chiến hạm, hơn nữa hơn phân nửa đã bị phá hủy trong cuộc chiến ở tinh hệ Đức La, còn trực tiếp điều mấy ngàn chiến hạm kia đến tinh hệ Hữu La, lần này lại đến, quả thật có khó mở lời.
Trải qua mấy chục năm thây đổi một cách vô tri vô giác, cho dù vị tổng thống Liên Bang như Trần Dực này, trong tiềm ý thức cũng biết được rằng cấp trên quản lý trực tiếp của quân đội mới có quyền điều động quân đội, đây là quán lệ bất thành văn không nên tồn tại trong Liên Bang.
Giống như Trần Dực suy nghĩ, Mộ Kiệt Đặc hoàn toàn không tiếp kiến ông ta, mà phái phó quan già của ông ta đến gặp Trần Dực.
Về điểm này, Trần Dực hoàn toàn không để ý đến, Mộ Kiệt Đặc đã nhiều năm không gặp người, đã bao nhiêu đời tổng thống bị ông ta từ chối không cho vào, có thể phái phó quan đến thì đã là nể mặt lắm rồi.
Một ông lao đầu bạc trắng, khóe mắt có nhiều vết chân chim, trên vai đeo quân hàm thượng tướng, lưng vẫn thẳng đứng, đi đến ngồi trước mặt Trần Dực.
Khóe mắt của ông lão quét nhìn Trần Dực, ánh mắt vẫn sắc nhọn khiến cho Trần Dực không dám lên tiếng, lầm bầm trong lòng: “Ánh mắt hung dữ như vậy, đừng có vì ta không trả lại chiến hạm cho ông mà đến hỏi tội đấy chứ?”
Ông lão lạnh lùng nói: “Ngài Tổng thống, chuyến viếng thăm này là vì vấn đề binh lực không đủ phải không?”
Trần Dực giống như đứa trẻ, chỉ có thể gật đầu trước mắt ông lão già , tuổi này.
Ngài tổng thống hãy yên tâm, tướng quân đã nói, vì tương lai của Liên Bang, chúng tôi có thể đem toàn bộ binh lực hi trên chiến trường. Lúc ngài đi khỏi, có thể đem toàn bộ binh lực tinh hệ Khiết Mục theo, không cần điều kiên gì cả, chỉ là …”
Nãy giờ vẫn giữ giọng lạnh lùng nói chuyện, lúc này ông lão đột nhiên thay đổi thành giọng lãnh mạc tiêu điều nói: “Chỉ là hy vọng ngài có thể trân trọng những người quân nhân ra sức vì nước.” Nói xong, thở dài rồi đứng dậy rời khỏi căn phòng họp này.
Cho đến lúc này, bị kinh ngạc làm cho ngây người, Trần Dực mới vội vàng đứng dậy cúi chào bóng của ông lão.
Lời nói cám ơn Trần Dực còn chưa nói, đều là vì đất nước này, nói lời nói khách sáo giống như giả tạo vậy.
Giống như vậy, Trần Dực cũng không ở lại lâu, liền lập tức dẫn toàn bộ binh lực của Mộ Kiệt Đặc gồm vạn chiến hạm trở về thủ đô.
Trên đường, Trần Dực điều vạn binh lực đến dưới trướng Ngụy Phi, giữ lại vạn binh lực dùng để phòng thủ khu vực Thủ đô và tiến hành tiêu diệt hải tặc, ông ta không muốn sẽ phạm phải sai lầm của Khảm Mục Kỳ một lần nữ.
Chiến tranh không ngừng được tiến hành trên hành tinh Hữu La như vậy, quân Liên Bang dưới sự soái lĩnh của Ngụy Phi dần dần bắt đầu thu phục những khu vực hành tinh bị chiếm lĩnh.
Nhưng lúc hai hạm đội Cấm vệ quân của Đạt Luân Tư (Dalence) và Khải Tư Đặc (Kester) này đi vào chiến trường, quân Liên Bang lần nữa rơi vào giây phút nguy hiểm, dường như bị hai hạm đội chiến hạm cao cấp đuổi đánh ra ngoài khu vực tinh hệ Hữu La.
Khải Tư Đặc (Kester) và Đạt Luân Tư (Dalence) đang vô cùng hưng phấn chỉ huy hạm đội tấn công, đột nhiên nhận được mệnh lệnh của hai vị đại nhân: “Rút về tinh hệ Cổ Long Vân tiến hành phòng thủ.”
Nhận được mệnh lệnh này hai vị đại nhân đều ngây người, bởi vì chỉ cần phá được tinh hệ Hữu La, vùng đất mà ta đối diện sẽ là khu vực thủ đô, tại sao lại trong giờ phút quan trọng này, lại để mình rút về trấn thủ tinh hệ Cổ Long Vân .
Hai người không hiểu , liền liên hệ với hai vị đại nhân, đáp án nhận được lại là một đáp án gồng chữ giuống như này: “Bảo tồn thực lực.”
Khải Tư Đặc (Kester) và Đạt Luân Tư (Dalence) không phải ngu ngốc, liên tường đến giống tố sóng gió ở đế đô, cũng liên tưởng đến hạm đội lần này hai vị đại nhân đem theo đều là do các vương tôn quý tộc điều khiển, cuối cùng hiểu được chiến dịch lần này là đại nhân vì muốn làm yếu đi thực lực của các quý tộc trong quân đội mà tạo ra, do đó cũng đã phục tùng mệnh lệnh quay về trấn giữ tinh hệ Cổ Long Vân.
Lúc này, chốn thâm sâu trong hậu cung hoàng đế đế đô Đế quốc Ngân Ưng, hoàng đế Đế quốc Ngân Ưng sắc mặt trắng bạch – Á Đặc Tư Đặc đời , nhìn thẳng vào mặt của người thân hình cao to, ánh mắt lạnh lùng nói: “Số , số , chịu trách nhiệm La Bá Tư Đặc công tướng … khụ khụ …”
Á Đặc Tư Đặc dùng khăn tay che miệng mình lại, vừa ho, vừa lay động thân mình kịch liệt, còn người kia thì lại không bước lên trước chăm sóc cho hoàng đế của bọn họ, thậm chí mắt cũng không chớp đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc sau, Á Đặc Tư Đặc cuối cùng cũng đã bình tâm lại, không mặt trắng bệch của ông ấy lại đỏ lên, ông ta không thèm nhìn cái khăn tay đã nhuốm đầy máu, tiếp tục nói với những người đó: “Số , số phụ trách bá tước Y Lan Đặc Tư.
“Các người nhớ rõ, không cần quan tâm lúc đó lúc đó bên cạnh hắn có người hay không, chỉ cần nhìn thấy bọn họ, mở cái hộp hãy lập tức hành động! Cho dù có hủy cả cái hoàng cung này cũng không thành vấn đề! Chương trình của các người ghi rõ lại lời trẫm nói rồi chứ?” Nói đến phần sau, Á Đặc Tư Đặc đột nhiên phun ra một câu nói rất kỳ lạ.
Nhưng những người đàn ông kia không động đậy, nghe thấy lời này lập tức gật đầu, Á Đặc Tư Đặc nở nụ cười gật đầu, lúc đang định nói già, lại ho một trận rất kịch liệt, Á Đặc Tư Đặc chỉ có thể vẫy tay một cách bất lực yêu cầu người kia rời khỏi.
Một lát sau, cả cung điện chỉ còn lại tiếng ho của Á Đặc Tư Đặc.
Không lâu sau, Á Đặc Tư Đặc thở mạnh nhìn mông lung về phía trước, trầm mặc hồi lâu, ông ta đột nhiên hai mắt phát sáng, gân xanh nổi lên, giọng nói khàn khàn vút cao hét lên: “Cho dù trẫm chết đi, cũng sẽ không để ngươi có được cái vị trí này! Hoàng đế của Đế quốc Ngân Ưng chỉ có thể do đời sau của trẫm kế thừa! Còn ngươi, vĩnh viễn sẽ không có ai biết được sự tồn tại của ngươi! Ha ha ha…”
Cười cười, vị hoàng đế Đế quốc Ngân Ưng này cứng đờ ngã xuống đất, bất động.
Sau khi trời sáng, cung nữ hầu hạ hoàng đế mới hốt hoảng phát hiện, hoàng đế Á Đặc Tư Đặc đời thứ trị vì Đế quốc Ngân Ưng hơn năm đã băng hà.
Lúc tin tức này truyền ra ngoài cung, vị hoàng tử đang đau đầu nhức óc chuẩn bị làm sao hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng giao lập tức ngu người.
Nhưng những người đã buộc tương lai của họ với các vị hoàng tử đang đứng xung quanh các hoàng tử hoàn toàn không để cho các hoàng tử tiếp tục ngây người như vậy.
Nhanh chóng, các hoàng tử tỉnh lại dưới sự suy đoán và tính toán của những người tham mưu, ý thức được thế lực căn bản của mình ở đế đô, không đủ đế ép buộc hai người khác thần phục mình, cho nên lập tức đi lên phi thuyền chạy về lãnh địa của mình, bắt đầu điều binh khiển tướng chuẩn bị ột trận đại chiến.
Còn các nhân viên chính phủ và quân bộ yếu nhân không bị công tước và bá tướng khống chế, toàn bộ đều bắt đầu chạy khắp nơi nghe ngóng thực lực của hoàng tử nào cao hơn, để tránh mình đứng nhầm chỗ, khiến cho vinh hoa phú quý phải rời khỏi mình.
Trong giây phút chớp mắt này, cả đế đô đã nổi sóng gió, có thể nói là người người hoang mang, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.