Tề Hoành Thành bị đánh đến chạy trối chết, oa oa kêu to:
“Ta sai ta sai rồi! Quân Đình, Đông Phương đại nhân, Bồ Đào, huynh đệ, đại ca… Ta sai ta sai rồi, tha ta đi!”
Đám người Lưu Nhuận Chi nhìn mà trợn mắt há hốc miệng. Đông Phương Quân Nghiêu nhỏ giọng nói:
“Lưu đại ca, chúng ta có nên đi ngăn cản lại hay không? Tứ ca hình như phát điên rồi…”
Lưu Nhuận Chi nghiêm trang đĩnh đạc nói:
“Ta đoán Quân Đình muốn đánh Hoành Thành đã lâu rồi, để cho y phát tiết một chút đi, ai kêu Hoành Thành miệng vụng đâu.”
Đông Phương Quân Nghiêu nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu nói:
“Dù sao Tề đại ca da dày thịt béo, không sợ bị đánh. Chúng ta ra đây chính là vì muốn tứ ca vui vẻ, như thế cũng tốt,”
Vì thế hai huynh đệ rất vô trách nhiệm cứ như vậy bán đứng Tề Hoành Thành.
Bồ Đào đánh một trận, thân tâm thoải mái sung sướng, sửa sang lại quần áo, ngồi chồm hổm dưới đất đối diện với người bị đánh đang che mặt khóc nói:
“Ai, ta dù sao cũng chỉ là một thiếu niên văn nhược, tay trói gà không chặt, đánh ngươi cũng không đau, ngươi khóc cái gì?”
Tề Hoành Thành thiếu chút nữa nôn ra máu. Cái này mà cũng kêu trói gà không chặt? Nắm tay ngươi đều sắp chặt đứt xương cốt của ta có được không hả!?
Hắn u oán mà liếc mắt nhìn Bồ Đào một cái.
Bồ Đào ôm ngực nói:
“Ai nha nha, ta chính là mềm lòng.”
Nói xong nâng Tề Hoành Thành dậy nói:
“Được rồi được rồi, ủy khuất thì về nhà khóc với nương tử của ngươi đi, làm như là ta khi dễ ngươi vậy.”
Tề Hoành Thành đã hết chỗ nói rồi, căm giận mà quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Lưu Nhuận Chi và Đông Phương Quân Nghiêu một cái. Hai người lập tức quay đầu đi.
“Ai nha nha, Quân Nghiêu đệ xem hôm nay thời tiết thật là tốt.”
“Đúng vậy Lưu đại ca, thời tiết thật tốt.”
Cái đám không nghĩa khí này!Tề Hoành Thành thật muốn hộc máu.
Bồ Đào thư thái văn nhã lấy khăn tay ra lau mồ hôi, sửa sang lại quần áo, tinh thần phấn chấn mà nói:
“Được rồi, chúng ta đi săn thú đi!”
Mấy người đang muốn xuất phát về phía ngọn núi, cao thủ mà Đông Phương Quân Nhân phái tới đã phóng ngựa chạy vội đến.
May là Đường Chính Ngôn vốn là người bĩnh tĩnh, còn là một lần được chào đón quá mức mà sợ hãi. Hắn thật không ngờ Tĩnh Thân Vương trong truyền thuyết, đúng là, đúng là… một người hiền hòa thân thiết như thế.
Khi Tĩnh Thân Vương cười ha ha mà đi vào thư phòng thì, Đường Chính Ngôn còn tưởng rằng đây là đại ca của Bồ Đào chứ, thật sự bởi vì Tĩnh Vương so với trong tưởng tượng của hắn còn trẻ tuổi hơn rất nhiều, mặt trắng nõn, hai mắt sáng lực, gương mặt như mặt trẻ con cười tủm tỉm, thậm chí hai má còn có chút mũm mĩm của trẻ con (Này thật không khoa học, từng này tuổi rồi sao còn có mũm mĩm của trẻ con?)
Tĩnh Vương vừa nhìn thấy hắn liền thân thiết mà nắm chặt tay hắn, cười hắc hắc nói:
“Ngươi chính là Đường Chính Ngôn sao? Nghe tiếng đã lâu, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự!”
Đôi mắt đen láy sáng rực kia chớp cũng không chớp mà đánh giá hắn, Đường Chính Ngôn bị nhìn mà có chút sợ hãi trong lòng.
Hắn nghiêm chỉnh hành lễ, Tĩnh Vương lại dường như không thèm để ý, có vẻ cũng lười chào hỏi vòng vo, vừa bắt đầu đã đi thẳng vào chủ đề, nói:
“Ngươi là đại ân nhân của Bồ Đào nhà chúng ta, sau này sẽ là người một nhà, không cần khách khí như thế. Ngồi xuống đi! Dâng trà dâng trà! Đúng rồi, nhớ mang thêm điểm tâm lên, lần trước trong cung ngự ban hoa quế cao ngọt nhẹ do ngự trù làm không tồi, bưng hai đĩa lên trước.”
Đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh thầm kêu khổ trong lòng. Vương gia thích đồ ngọt, một hàng răng sâu không biết khiến các ngự y phải hao phí bao tâm sức, Vương phi hạ lệnh nghiêm cấm không cho hắn ăn đồ ngọt, nhưng là lúc này… Đang ở trước mặt khách nhân, không dám nói lời khuyên nhủ.
Đại nha hoàn kia cũng là người thông minh, dáng vẻ nhu thuận phục tùng nhận lệnh, ra khỏi cửa liền quay đầu gọi một tiểu nha hoàn cấp tốc chạy đến chỗ Vương phi báo cáo.
Đông Phương Hạo Diệp vui tươi hớn hở mà hạ mình tiếp đón Đường Chính Ngôn, càng nhìn càng thích. Ừm, không tồi, không quan tâm hơn thiệt, trong lòng có tự tôn, là một người chính trực, hơn nữa tâm nhãn cũng khá, lại còn xách theo hai hộp đặc sản địa phương đến, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nhẹ tình ý nặng, nhìn qua là có thể dựa vào.
Tiểu Vương gia ở bên này đang nhìn con rể thay nhi tử, bên kia Bồ Đào đã như đòi mạng mà chạy về, một đường phóng ngựa chạy như điên, mũ cũng bị gió thổi lệch mà không biết.
Y phong trần mệt mỏi chạy về Vương phủ, khi xuống ngựa còn thiếu chút nữa là ngã lăn ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng mình. Tiểu Trúc Tử ở phía sau một đường đuổi theo, thấy chủ tử thất thố như thế, nhanh chóng chạy lên ngăn lại, khuyên nhủ:
“Thiếu gia ngài chậm một chút, ngài ít nhất cũng nên thay y phục đã rồi hãy gặp khách đi?”
Bồ Đào phục hồi tinh thần lại, cúi đầu liếc mắt một cái đánh giá y phục của mình, vốn là trang phục đi săn, nhìn qua tư thế rất hiên ngang oai hùng, chính là y đánh Tề Hoành Thành một trận ở trên cỏ, lại một đường chạy về như điên, trên chân trên đùi toàn bộ đều là đất vàng, trên y phục cũng toàn là bụi bặm, không khỏi dậm chân nói:
“Hôm nay đáng lẽ ra không nên đi ngoại ô cái gì cả, đều do họ Tề kia, đúng ra lúc nãy nên đánh hắn thêm mấy cái nữa!”
Nếu không y đã êm đẹp mà đứng trong nhà, còn kịp đổi một thân y phục mà hảo hảo ăn diện.
Tiểu Trúc Tử thầm nghĩ: rõ ràng Thế tử Đông Phương Quân Nghiêu của An Vương gửi thiếp mời thiếu gia đi săn thú, thiếu gia lại trách lên đầu Tề Hoành Thành, Tề đại nhân này thật là xui xẻo, đắc tội thiếu gia của chúng ta một lần, chính là đắc tội cả đời a.
Bồ Đào dưới chân như có gió, bước nhanh từ hậu viện về viện của mình, vừa chạy vừa thúc giục người đi nấu nước tắm rửa, lại kêu người đến tiền thính tìm hiểu tin tức, mình thì chui vào trong hòm tìm quần áo. Cả phòng bị y quấy cho người ngã ngựa đổ, toàn bộ nha hoàn tiểu tư của Tử Đằng Cư đều trở nên bận rộn.
Tiểu Trúc Tử nói:
“Ôi thiếu gia của ta ai, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, ngài trước tiên đi tắm rửa đi, y phục nô tài đến tìm giúp ngài, nếu không sẽ không kịp nữa, Đường công tử đã đến đây được nửa canh giờ.”
Bồ Đào nghe vậy vội nói:
“Đúng đúng đúng! Trúc Tử giúp ta tìm bộ y phục màu trắng cùng trường bào thêu hạc tiên… Không không không, phải là bộ có trường sam màu vàng nhạt thêu tiên cúc… A không, vẫn là bộ lam y mới làm đầu xuân này. Tìm hết ra cho ta, ta phải cẩn thận chọn lựa.”
Phòng tắm đã chuẩn bị xong, Bồ Đào vừa dặn dò vừa chạy vào, hai ba cái đã lột sạch mình ra nhảy vào bồn, bọt nước văng lên khiến tiểu tư hầu hạ bên cạnh một thân ướt sũng.
Y vội vàng tắm rửa xong, cố lý thoa dầu vừng hoa lan mà Ngu Phương quốc phía nam tiến cống, toàn thân thơm ngào ngạt.
Tiểu Trúc Tử đã tìm ra được toàn bộ đám y phục mà y nói, thỏa mãn bày ra cả một phòng.
Đông Phương Hạo Diệp đã nghe được tin từ chỗ hạ nhân rằng Bồ Đào đã gấp gáp quay về, không khỏi thầm khen tiểu nhi tử thông minh, biết nhanh chóng đi báo tin cho tứ ca nó.
Lúc này hạ nhân báo lại:
“Vương gia, Vương phi đã quay về, nghe nói Đường công tử đến chơi, mời Vương gia đưa Đường công tử đến Vũ Hoa Thính ngồi, như thế cũng vừa lúc dùng cơm trưa.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt từ sáng sớm đã vào cung, Đông Phương Hạo Diệp đang muốn thừa dịp y không có nhà bày ra dáng vẻ cha vợ, dựa theo cách của mình mà tiếp đón Đường Chính Ngôn, ai ngờ Bắc Đường Diệu Nguyệt lại nhanh chóng quay về như thế, hắn liền cười tủm tỉm mà mời Đường Chính Ngôn cùng đến Vũ Hoa Thính.
Tĩnh Vương phủ rất lớn, Tĩnh Vương gia đi ở đằng trước, Đường Chính Ngôn cách hai bước đi ở phía sau, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Đông Phương Hạo Diệp còn nhiệt tình mà giới thiệu cho hắn phong cảnh trong vương phủ.
Đợi đến khi bước vào Vũ Hoa Thính thì, Bắc Đường Diệu Nguyệt đã chờ được một lát, thấy bọn họ tiến vào, khẽ mỉm cười nói:
“Chính Ngôn đến đây, ngồi đi.”
Đường Chính Ngôn thi lễ, chào hỏi Bắc Đường Diệu Nguyệt, mới quy củ ngồi xuống phía dưới. Đông Phương Hạo Diệp ngồi vào bên tay phải Bắc Đường Diệu Nguyệt, chính là chủ vị bên cạnh, gương mặt có chút thu liễm, nhìn qua đoan chính hơn nhiều.
Biến hóa này tuy rằng rất nhỏ, nhưng Đường Chính Ngôn luôn luôn thận trọng, liền phát hiện ra.
Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nguyệt đều rất thích Đường Chính Ngôn, vẫn không hề khiến người khác cảm thấy gò bó, ngược lại thân thiết hiền hòa mà khiến Đường Chính Ngôn sinh ra ảo giác, giống như bản thân quả thực đúng là con cháu của nhà này.
Phu phu Tĩnh Vương đều có thủ đoạn hơn người, kiến thức rộng rãi. Đường Chính Ngôn dù có cẩn thận thông tuệ như thế nào, cũng không đấu lại được hai cáo già này, cho nên chỉ trong thời gian nửa ngày, đã bất tri bất giác cho rằng hai người là trưởng bối quan tâm hắn.
Nói cũng kỳ quái, lần đầu tiên khi gặp ở thị trấn, Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng biểu hiện rất là hiền hòa thân thiết, nhưng Đường Chính Ngôn rất khó thực sự gần gũi được, giống như có một tầng xa cách không nhìn thấy bao phủ ở xung quanh. Nhưng lần này Tĩnh Vương gia ngồi xuống bên đó, khí chất của Vương phi dường như có thay đổi, càng thêm ấm áp hòa ái, khiến người nhìn cảm thấy thân thiết. Cho nên Đường Chính Ngôn liền không cẩn thận mà chìm sâu vào.
Lúc này là gần giữa trưa, mắt thấy sắp đến ngọ thiện, Bồ Đào vẫn còn chưa đến, Đông Phương Hạo Diệp không khỏi thầm oán động tác của nhi tử sao lại chậm như thế, nghe nói người trong lòng đến đây còn không nhanh chân mà chạy đến?
Hắn vừa nhắc đến trong lòng, liền nghe thấy tiếng nói trong sáng pha một chút khẩn trương của Bồ Đào từ ngoài cửa truyền đến:
“Phụ vương, phụ thân, hài nhi đến thỉnh an hai người.”
Nha hoàn nhấc tấm rèm che lên, Bồ Đào chậm rãi đi vào.
Đường Chính Ngôn đã gần nửa năm không gặp lại Bồ Đào. Lúc này thấy y đi vào, vội vàng nâng mắt nhìn lên, lại không khỏi ngây người.
Chỉ thấy Bồ Đào mặc một thân trường sam màu tím đính hạt châu, thắt lưng đeo một chiếc đai cũng màu tím thêu chỉ vàng, phía trên rủ xuống hai khối ngọc bội thượng phẩm một vàng một xanh lục, lúc đi đường nhẹ nhàng va vào nhau phát ra tiếng động thanh thúy dễ nghe. Mái tóc dài dày đen nhánh của y bện lại, buộc ở phía sau, trên đầu đội môt chiếc ngọc quan nạm vàng, hai bên tóc mai rủ xuống hai dải tua đỏ.
Bồ Đào mặc dù đi đường chậm rãi thong thả, nhưng vẻ mặt đỏ bừng, hơi thở còn có chút gấp gáp, một đôi con ngươi đen láy đong đầy tình ý liếc về phía Đường Chính Ngôn.
Đông Phương Hạo Diệp thầm than một tiếng con gái lớn… A không, là con trai lớn không giữ được. Nhìn xem, nhìn xem đi! Ngoài miệng nói đến thỉnh an mình, trong mắt trong lòng tất cả chỉ có tiểu tử Đường Chính Ngôn kia.
Vừa nghĩ như thế, đáy lòng già nua không khỏi lên men, ánh mắt nhìn Đường Chính Ngôn bắt đầu có chút không tốt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ngược lại không nghĩ nhiều như thế, khẽ mỉm cười nói:
“Con đến thật đúng lúc, mau đến chào ân công của con.”
“Đường đại ca.”
Bồ Đào cười khanh khách mà đi về phía Đường Chính Ngôn.
Khi Đường Chính Ngôn quen biết y là lúc Bồ Đào nghèo túng nhất trong cuộc đời, hơn nữa Bồ Đào khi đó cùng sống với bọn họ ở trong thôn Đường gia, mặc đều là đồ cũ của mình, tuy rằng biết y là một thiếu niên xinh đẹp mặt mày tuấn mỹ, lại chưa từng nhìn thấy y ăn diện hoa lệ xinh đẹp như một quý công tử như thế. Mặc dù trong mấy ngày Bồ Đào tìm được người thân ở trong thị trấn kia, toàn bộ cũng vẫn như trước, cho nên trong mắt Đường Chính Ngôn, Bồ Đào khi ấy cùng trước kia hoàn toàn không có gì khác biệt.
Nhưng giờ này phút này, nhìn thiếu niên khi độ cao quý trang phục quý giá trước mắt này, Đường Chính Ngôn lại có loại cảm giác xa lạ.
Hắn mờ mịt đứng dậy, chào hỏi Bồ Đào, nghe Bồ Đào hỏi, miệng cũng chỉ theo quán tính mà trả lời, không chút để ý nào.
Bồ Đào cách biệt mấy tháng, Đường Chính Ngôn vẫn không hề gầy yếu tiều tụy, ngược lại khí chất càng thêm ung dung, ánh mắt càng thêm tinh tường, tình yêu trong lòng không khỏi càng sâu thêm, yêu thích nói không nền lời.
Đông Phương Hạo Diệp thấy ánh mắt nhi tử không hề chuyển mà nhìn chằm chằm vào Đường Chính Ngôn, trong lòng lại lên men, liền dùng sức ho khan vài tiếng, nói:
“Được rồi, mọi người đến phòng ăn dùng bữa đi.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn lướt qua nhi tử vẫn cứ si ngốc nhìn Đường Chính Ngôn mà không hề biết lão tử nó đã mất hứng, nhịn không được thầm cười than, đi theo Đông Phương Hạo Diệp rời đi.
Đám người đi đến nhà ăn, Thế tử Đông Phương Quân Khiêm cùng Đức Quận Vương Đông Phương Quân Thành và ngũ công tử Đông Phương Quân Nhân đã đợi sẵn.
Đám người Đông Phương Quân Khiêm lại trò chuyện với Đường Chính Ngôn một hồi nữa, mọi người ngồi xuống dùng cơm. Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nguyệt tự nhiên là ngồi ở chủ vị, Đông Phương Quân Khiêm ngồi ở dưới tay phụ vương, bên cạnh là Đông Phương Quân Thành, cuối cùng là Đông Phương Quân Nhân. Bồ Đào thì cùng sóng vai với Đường Chính Ngôn ngồi ở dưới tay Bắc Đường Diệu Nguyệt, nhìn qua giống như cô nương xuất giá theo con rể về nhà mẹ đẻ.
Đường Chính Ngôn dùng ngọ thiện với một nhà Tĩnh Vương xong liền muốn cáo từ rời đi, Bồ Đào nào muốn như thế, lại không tiện tự nói ra lời giữ lại, ngược lại Tĩnh Vương gia vặn thắt lưng, cười hắc hắc nói:
“Lớn tuổi rồi, ham ngủ. Bổn vương về phòng ngủ trưa một giấc. Quân Khiêm, con và Quân Đình đưa Đường Chính Ngôn đi dạo vườn cây trong nhà ta, thư phòng ở phía sau có mấy tác phẩm của danh gia, trong đó có một bức Tuyết Dạ Khinh Chu (Thuyền nhẹ đêm tuyết) của Phó Tô Gia, mấy người trẻ tuổi các con cùng đi thưởng thức đi.”
Nói xong nắm tay Bắc Đường Diệu Nguyệt rời đi.
Đông Phương Quân Khiêm cười rộ lên không khác lão tử hắn là bao, cười tủm tỉm kéo tay Đường Chính Ngôn, nói:
“Khó có được một lần phụ vương rộng lượng, thế nhưng lại mở rộng cửa thư phòng ở phía sau cho chúng ta đến xem, tuyệt không thể bỏ qua cơ hội này, bên trong đều nhà những vật quý giá mà phụ vương và phụ thân coi trọng. Đi nào, ta đưa Đường huynh đi xem một chút.”
Đường Chính Ngôn vốn muốn về nhà ôn tập, nhưng nghe nói là cất chứa của Tĩnh Vương gia, vả lại cũng khó có được các tác phẩm quý hiếm cũng ở đây, liền không muốn bỏ qua cơ hội này. Với hắn mà nói, học tập là công trình tích lũy qua ngày tháng, ôn tập cũng không phải chỉ một lúc một khắc, liền đi theo.
Đông Phương Quân Thành cũng không thích trò náo nhiệt này. Hắn đã khai phủ, ở ngay sát bên cạnh, tuy rằng chưa ở riêng, nhưng hắn đã là nam tử thành niên, vả lại trên triều cũng có chức vị, Đông Phương Hạo Diệp không thích nhi tử ở trong nhà quá nhiều nhìn chướng mắt, cho nên cho phép hắn thích ở đâu thì ở, bởi vậy Đông Phương Quân Thành một tháng sẽ có vài ngày đến phủ của mình ở. Vừa lúc hiện tại là cuối tháng, trong phủ còn việc phải xử lý, liền cáo từ hồi phủ.
Đông Phương Quân Nhân cũng tự đi luyện công. Hắn và tỷ phu tương lai đã để lại cho nhau ấn tượng tốt đẹp, còn lại chính là luyện võ công cho thật tốt, tương lai nếu tứ ca bị bắt nạt hắn còn có thể đến nhà chồng bênh vực giúp y. Nhưng nhìn nhân phẩm của Đường Chính Ngôn, xem ra cũng sẽ không khiến tứ ca hắn phải chịu ấm ức gì.
Bởi vậy cuối cùng chỉ còn Đông Phương Quân Đình đi theo phía sau, cùng đại ca và Đường Chính Ngôn đến thư phòng.
Cất chứa của Tĩnh Vương quả nhiên không giống người thường. Đông Phương Quân Khiêm kêu thư đồng lấy mấy quyển sách nổi tiếng nhất dọn ra, ánh mắt Đường Chính Ngôn liền không đủ dùng, cầm trong tay yêu thích không nỡ buông, cầm một cuốn lên cẩn thận xem, ngay cả Đông Phương Quân Khiêm và hạ nhân hầu hạ đi ra lúc nào cũng không biết.
Bồ Đào vẫn luôn ở một bên nhìn Đường Chính Ngôn, thỉnh thoảng bưng trà rót nước cho hắn. Đường Chính Ngôn xem sách đến mê mẩn, rót trà liền uống, cũng không để ý.
Cho đến khi sắc trời tối muộn, ánh sáng từ từ yếu dần, Đường Chính Ngôn mới đột nhiên phục hồi tinh thần, xoa xoa mắt nói:
“Giờ nào rồi?”
Bồ Đào dịu dàng nói:
“Đã sắp đến giờ Thân, Đường đại ca, nghỉ ngơi một chút đi, cẩn thận mắt khô mệt mỏi.”
Đường Chính Ngôn cả kinh nói:
“Muộn như thế rồi?”
Lúc này hắn mới phát hiện ra trong phòng chỉ còn hắn và Bồ Đào hai người.
Hắn lưu luyến đặt quyển sách cổ xuống, quý trọng mà vuốt ve bìa sách, lại lưu luyến mà nhìn những bộ sách cùng bức họa khác cuộn tròn bày trên bàn, thở dài:
“Vương gia đúng thật là học sĩ, đồ cất chứa quả nhiên không giống bình thường, lại có thể có nhiều bản sách cổ quý hiếm không còn tìm thấy được nữa.”
Bồ Đào vẫn là lần đầu tiên nghe người ta khen phụ vương y là học sĩ, khóe miệng không khỏi co rút. Thực ra ở chỗ cất chứa này phần lớn đều là của phụ thân y, có vài thứ thậm chí còn năm đó khi phụ thân của y được gả đến đây thì ngoại tổ phụ tặng theo làm của hồi môn.
Nhưng đương nhiên y sẽ không bóc trần phụ vương y, cho nên cười nói:
“Nếu Đường đại ca thích, lúc nào cũng có thể đến xem.”
Đường Chính Ngôn lắc đầu:
“Ngày thi đến gần, e rằng sắp tới không còn thời gian. Chờ thi cử xong, nếu như đỗ Tiến sĩ, ít ngày nữa sẽ làm quan, sợ rằng cũng không còn thời gian gì cả.”
Huống chi hắn không thể nào thật sự mặt dày đến mức mỗi ngày đều đến thư phòng của Tĩnh Vương gia đọc sách.
Bồ Đào nghe vậy ủ rũ:
“Vậy ta đây gặp lại Đường đại ca chẳng phải càng khó khăn hơn?”
Những lời này cả y đều tự nhiên xuất phát từ trong lòng, không hề suy nghĩ sâu xa, đợi đến sau khi thốt ra mới phát hiện không ổn, ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt Đường Chính Ngôn cũng là xấu hổ.
Ánh mắt Bồ Đào hồng lên, vội hỏi:
“Đường đại ca, ta không có ý gì khác, ta, ta… Coi như chúng ta là bằng hữu…”
Con ngươi sâu thẳm của Đường Chính Ngôn nhìn y, mỉm cười:
“Bồ Đào, chúng ta vốn chính là bằng hữu. Đường đại ca hiểu được ý của ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Bồ Đào nghe hắn thấu hiểu ý người như thế, nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ thoải mái, ngược lại đáy lòng vừa chua xót vừa khổ sở, đau đến khó chịu.
Y cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Đường đại ca nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi.”
Đường Chính Ngôn nhìn phần cổ duyên dáng trắng nõn của thiếu niên, nghe ngữ điệu nhẹ nhàng chua xót khôn kể của Bồ Đào, bỗng nhiên cảm thấy đau xót trong lòng, cảm thấy bản thân mình nhẫn tâm như thế, không kìm lòng nổi mà muốn đi vuốt ve cổ của y, an ủi y một chút.
Cái suy nghĩ này khiến Đường Chính Ngôn tự mình sợ hãi nhảy dựng trước. Từ khi nào thì hắn có… suy nghĩ như thế với Bồ Đào? Đây cũng là quá mức thương tiếc, nguy nguy, nhất định là có chỗ nào không đúng!
Đường Chính Ngôn đứng bật dậy, nói:
“Thời gian cũng muộn rồi, ta không quấy rầy nữa. Nên cáo từ.”
Bồ Đào thấy hắn đột nhiên đứng dậy, hoảng sợ, cũng đứng lên theo:
“Thời gian còn sớm, ở lại nhà ta ăn cơm chiều xong rồi hãy trở về.”
“Không cần, ta còn phải về nhà ôn bài nữa. Lại nói Chính Lễ và Chính Nghĩa còn đang ở khách chờ ta.”
Đường Chính Ngôn kiên trì cáo từ, Bồ Đào không giữ lại được, đành phải rầu rĩ không vui mà đưa hắn ra khỏi phủ.
Đến bữa cơm chiều khi Đông Phương Hạo Diệp đã biết Đường Chính Ngôn về rồi, thấy Bồ Đào cầm đũa chọc chọc mất hột cơm trong bát, tùy tiện nói:
“Lúc trước ta và phụ thân con đã chuẩn bị chút đồ vật đi thi cho Đường Chính Ngôn, ngày mai con đi đưa cho hắn đi. Thuận tiện xem hắn ở khách như thế nào? Nếu như không tốt, nhà ta ở đường Vĩnh Hòa còn có ba tòa tiểu viện, để hắn dọn vào trong đó ở. Không chỉ riêng một mình hắn, ta còn thu nhận thêm vài đệ tử ở nơi đó, bọn họ có thể cùng tham khảo học vấn.”
Bồ Đào ngẫm nghĩ, nói:
“Con không đi đâu. Để cho đại ca đi đi.”
Đông Phương Quân Khiêm là thế tử, tương lai kế thừa vương vị của Tĩnh Thân Vương, học vấn và nhân phẩm của Đường Chính Ngôn hôm nay hắn đều nhìn ra được, nếu không ngoài suy đoán thì nhất định sẽ trúng cử, đến lúc ấy trên triều đình nhất định sẽ có thành thích, hắn cũng vui vẻ đến mượn sức một phần. Chỉ là nhìn đệ đệ như thế này, trong lòng hắn cũng khó chịu, khuyên giải:
“Đệ đi cùng ta đi.”
Bồ Đào lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là không có đồng ý.
Ngày hôm sau, Đông Phương Quân Khiêm tự mình mang theo đồ vật đến mời Đường Chính Ngôn, mang theo người nhà dọn đến tòa nhà của Tĩnh Vương ở đường Vĩnh Hòa cùng mấy vị đệ tử khác.
Đảo mắt đã đến ngày thi. Nhóm học sinh đông đảo sắp xếp thành hàng dài theo đội ngũ đứng ở cổng trường thi chờ soát người đi vào.
Đường Chính Lễ cùng tiểu tư mang theo đồ vật đứng nhìn ngó xung quanh. Đường Chính Ngôn vỗ gáy hắn một cái, quở:
“Nhìn loạn cái gì? Đều là học trò giống nhau thôi.”
Đường Chính Lễ nói:
“Phương… à, Tứ công tử sao không có tới? Lần trước huynh đến chào hỏi Vương gia đệ cũng không đi theo, cũng không biết y hiện tại như thế nào rồi? Thế tử điện hạ đúng là tôn quý, tính tình cũng tốt, dáng vẻ cũng giống Tứ công tử nữa, chỉ là không xinh đẹp bằng Tứ công tử.”
Đường Chính Lễ từ sau khi biết thân phận của Bồ Đào thì không thể tiếp tục gọi y là ‘Phương Đình’ ‘Phương Đình’, đột ngột sửa cách xưng hô, thật đúng là có chút chưa quen được.
Đường Chính Ngôn nói:
“Ta tham gia kỳ thi, y đến làm cái gì? Y là tứ công tử của Tĩnh Vương gia, thân phận tốn quý, há có thể đến chỗ thế này.
Đường Chính Lễ bĩu môi mếu máo, đang muốn phản bác, bỗng nhiên ‘a’ một tiếng, nói:
“Hình như đệ thấy y…”
Đường Chính Ngôn vội hỏi:
“Chỗ nào?”
Đường Chính Lễ xoa xoa mắt, nói:
“Có thể là đệ nhìn nhầm đi. Vừa rồi có người rất giống Phương Đình á, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, có thể là do đệ không nhìn rõ.”
Đường Chính Ngôn nhìn theo tầm mắt của hắn đến một góc trong chốc lát, ẩn ẩn nhìn thấy bên dưới phía sau một cây đại thụ ở góc đường đối diện có một góc sam y xanh nhạt.
Hắn yên lặng một lát, nói:
“Đệ nhìn nhầm rồi.”
Bồ Đào trốn ở phía sau cây, si ngốc mà nhìn Đường Chính Ngôn thuận lợi soát người xong, vào trường thi, lúc này mới yên tâm mà xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc kỳ thi đã chấm dứt, Bồ Đào lại lén chạy đến trường thi canh giữ, thấy Đường Chính Ngôn vẻ mặt tiều tụy đi ra, gần như là được Đường Chính Lễ đỡ về, đau lòng đến trộm lau nước mắt.
Đông Phương Quân Khiêm nhìn không nổi, lén lút thương lượng với đệ đệ:
“Bồ Đào đối với Đường Chính Ngôn một mảnh si tâm, nhưng Đường Chính Ngôn kia xem ra không có ý này. Đệ cảm thấy hắn có thể tiếp nhận Bồ Đào không?”
Đông Phương Quân Thành nói:
“Loại chuyện này cũng không thể cưỡng ép được.”
Đông Phương Quân Khiêm cười hắc hắc, nói:
“Ta cảm thấy Đường Chính Ngôn cũng không phải là không có ý gì với Bồ Đào đâu.”
“Sao lại nói như vậy?”
Đông Phương Quân Khiêm sau đó có lấy cớ đến tòa nhà ở đường Vĩnh Hòa hai lần, cũng có tiếp xúc với Đường Chính Ngôn, mỗi lần nhắc đến Bồ Đào, Đường Chính Ngôn tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, thực ra đáy mắt cũng xẹt qua một chút mâu thuẫn và quan tâm. Đông Phương Quân Khiêm vô cùng sắc bén, có chút phát hiện ra.
Đông Phương Quân Thành a lên một tiếng, nói:
“Vậy huynh muốn như thế nào?”
“Tự nhiên là tác hợp một phần.”
“Huynh đừng có dính và. Nếu để phụ thân biết, sẽ không tha cho huynh.”
Đông Phương Quân Khiêm ôm vai hắn, cười hắc hắc xấu xa nói:
“Yên tâm, ta đã nói qua với phụ vương, phụ vương đã chuẩn.”
Đông Phương Hạo Diệp hiện tại đã có nhi tử ra mặt, rất nhiều việc cũng không tự mình ra tay. Hơn nữa trong lòng hắn có oán niệm với Đường Chính Ngôn đã ‘cướp đi’ Bồ Đào, cũng rất không tình nguyện đi tác hợp cho bọn họ. Chính là nhìn bộ dáng đáng thương của Bồ Đào, tâm hắn lại không đành lòng, vì thế liền chỉ điểm trưởng tử ra tay thay hắn, cần phải tìm được hạnh phúc cả đời cho đệ đệ.
Đông Phương Quân Khiêm giống lão tử hắn như đúc, là một người có tính tình e sợ thiên hạ không loạn, vừa bị kích động như thế, lập tức vui vẻ hớn hở mà chuẩn bị ra tay!
Đông Phương Quân Thành nghe vậy cũng rất là động lòng. Hắn với Đông Phương Quân Khiêm là song sinh, mặc dù tính cách khách nhau, nhưng vào thời điểm mấu chốt rất có thần giao cách cảm, huống chi bọn họ đều rất thương yêu đệ đệ, không có lý nào lại nhìn Bồ Đào tiếp tục buồn bực không vui.
Hai người lập bẫy một hồi như thế, Đông Phương Quân Thành lại rất xấu xa mà kéo một người nào đó từng ‘đắc tội’ Bồ Đào xuống nước.
Tề Hoành Thành ở Tề phủ xa xa bỗng nhiên hắt xì hai cái liên tục, lẩm bẩm:
“Đang êm đẹp mà lại hắt xì, chẳng lẽ là có ai đang nhớ ta?”
Thê tử của hắn là Liễu thị ở bên cạnh cười nói:
“Hắt xì một cái là có người nhớ, hai cái là mắng, chàng hắt xì hai cái là có người đang mắng chửi mới đúng, nằm mơ giữa ban ngày còn tưởng rằng ai đang nhớ chàng sao?”
Tề Hoành Thành cười ha ha, ôm hiền thê nói:
“Chẳng lẽ là đêm qua ta hầu hạ không được tốt, phu nhân đang mắng ta trong bụng?”
“Hừ! Chàng là đồ mặt dày không biết xấu hổ!”
Liễu thị cực kỳ xấu hổ, nhéo mặt Tề Hoành Thành, nghe hắn kêu ai ai cầu xin tha thứ.
Lại nói Đường Chính Ngôn không hề biết gì về âm mưu quỷ kế sắp kéo đến, hắn từ trường thi trở về, đầu tiên là thỏa sức ăn một bữa, sau đó tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ một ngày một đêm, cũng không hề động đậy chút nào, Đường Chính Lễ sợ đến mức thiếu chút nữa đi mời thầy thuốc.
Chờ sau khi hắn tỉnh ngủ rồi xuất hiện, cẩn thận thu dọn một hồi, đàng hoàng mà ăn một bữa lớn khiến Đường Chính Lễ và Đường Chính Nghĩa cũng tiểu tư kinh ngạc một hồi nữa, cuối cùng mới bình thường lại.
Đường Chính Lễ nói:
“Đại ca, buổi sáng hôm nay người của Tĩnh Vương phủ đến, nói Thế tử mời huynh ngày mai đến biệt viện tham dự yến hội. Thật vất vả mới thi xong, ý của Thế tử là muốn mọi người thả lỏng một chút, Vương đại ca, Lưu đại ca cùng viện và mấy vị đệ tử khác cũng đều nhận được lời mời. Bởi vì buổi sáng huynh còn ngủ, đệ liền quyết định thay huynh nhận lấy thiếp mời.”
Đường Chính Ngôn nói:
“Thế tử của Tĩnh Vương thân phận cao quý, đưa thiếp mời chúng ta, chúng ta không thể không hiểu quy củ. Đệ làm được lắm, quý nhân đến mời, vốn là không nên từ chối.”
Đó cũng vì danh tiếng của Tĩnh Vương luôn rất tốt, trong bậc trung lưu cũng nổi tiếng tốt, cho nên những người đọc sách nguyện ý cho hắn thể diện, Hoàng thượng cũng nhắm một mắt mở một mắt, không quản chuyện hắn kết giao với học trò.
Bởi vậy huynh đệ Đường gia bàn bạc thật tốt, Đường Chính Ngôn liền quyết định ngày mai đi đến chỗ hẹn.
—— Thượng tập – Kết thúc ——
Văn án
Hồng nhan mệnh khổ, đường tình của tiểu Quận Vương đã định trước là long đong?
Đầu tiên là bị Đường Chính Ngôn vô tình (?) mà từ chối, sau đó lại gặp phải hoa đào thối, còn bị Đường Chính Ngôn tận mắt nhìn thấy!
Bản Quận Vương từ thân đến tâm đều là trong sạch a!
Tiểu Bồ Đào khóc không ra nước mắt.
Không ngờ rằng ‘muội muội’ yêu lo lắng cho huynh trưởng động tay động chân, không chỉ khiến Đường Chính Ngôn thừa nhận tình cảm của mình, còn phát hiện ra dục hỏa cháy hừng hực của mình với Tiểu Bồ Đào!
Nhưng mà, Đường Chính Ngôn có thân thế khiến cho triều đình đại loạn bị phái đi đóng ở biên thùy, Tiểu Bồ Đào mới quen đâu chịu một mình đợi ở khuê phòng trống không.
Y thế nhưng đang mang thai lại dám chạy trốn, ngàn dặm truy phu sao?!