Không nói thư phòng của Tĩnh Vương phủ gà bay chó sủa đến mức nào, lại nói Đường Chính Ngôn quay về nhà, một đêm lăn lộn khó ngủ. Ngày hôm sau dậy từ rất sớm, gọi hai đệ đệ đến trước mặt, ho khan vài tiếng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Đường Chính Lễ lấy làm lạ nói:
“Đại ca,ca xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là uống quá nhiều rượu ở chỗ Thế tử, cổ họng bị tổn thương không? Sao ho khan mãi như thế?”
Đường Chính Ngôn đỏ mặt lên.
Đường Chính Nghĩa năm nay đã bảy tuổi, tuổi mụ là tám tuổi, là một hài tử choai choai, nghe vậy cũng vội hỏi:
“Đại ca, trong nhà còn có lê ướp lạnh, đệ đi nấu cho ca bát canh lê trơn cổ họng. Mấy ngày nữa yết bảng rồi, đại ca nếu như đỗ Tiến sĩ, còn phải lên điện kiểm tra mà, cũng không thể để sinh bệnh được.”
Đường Chính Lễ nói:
“Vẫn cũng chưa đủ. Đại ca, nếu ca không thoải mái, đệ đi mời thầy thuốc về cho ca, việc này không thể chậm trễ được.”
Đường Chính Ngôn vui mừng vì hai đệ đệ hiểu chuyện, vội nói:
“Không có chuyện gì đáng ngại, cổ họng ta không có việc gì.”
Hắn không biết nên mở miệng như thế nào, nhịn không được lại khụ một tiếng, thấy hai đệ đệ vẻ mặt lo lắng, không dám kéo dài thêm, nói:
“Là, là như vậy. Hôm nay các đệ chuẩn bị một chút, ta, ta muốn đi cầu thân.”
“Đại ca, ca vừa mới nói gì? Hình như đệ không nghe rõ.”
Đường Chính Lễ vẻ mặt mờ mịt.
Đường Chính Ngôn lúc này trên mặt còn có chút hồng, nhưng đã trấn định hơn nhiều, nói:
“Chính Lễ, lát nữa dùng xong điểm tâm đệ ra đường hỏi một chút, đi mời một bà mối có tiếng, cùng ta đi đến Tĩnh Vương phủ cầu thân với Tứ công tử Đông Phương Quân Đình của Tĩnh Vương phủ.”
‘Ầm’ một tiếng, Đường Chính Lễ bị nổ đến mức bay mất ba hồn bảy vía, chỉ còn lại một lũ u hồn đang bay bay.
Đường Chính Nghĩa tuổi còn có chút nhỏ, năng lực tiếp nhận ngược lại tương đối mạnh, nháy mắt tinh nghịch nói:
“Tứ công tử của Tĩnh Vương phủ không phải là Phương Đình ca ca sao? Đại ca là nói muốn cầu thân với Phương Đình ca ca?”
Đường Chính Ngôn gật đầu:
“Không tệ. Đại ca cưới Phương Đình ca ca về làm tẩu tử của đệ được không? Đệ không phải là rất thích Phương Đình sao?”
Đường Chính Nghĩa vỗ tay cười nói:
“Được được, nếu là Phương Đình ca ca làm tẩu tử của đệ thì không thể tốt hơn, đệ cũng không thích người xa lạ không quen biết đến làm tẩu tử đâu. Phương Đình ca ca sức lực lớn, còn có thể nâng đệ lên vai đi hái nho nữa mà.”
Đường Chính Ngôn nhịn không được mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của ấu đệ.
Đường Chính Lễ lúc này cuối cùng cũng hồi hồn, vội kêu lên:
“Đại ca, Phương Đình chính là nam mà, sao có thể thành thân với ca chứ? Đại ca, chắc không phải là huynh bị ác phụ kia dọa quá, không yêu nữ tử yêu lam nhan? Này, này…”
Sắc mặt Đường Chính Ngôn trầm xuống, quát:
“Câm miệng! Đừng có nói bừa!”
Đường Chính Lễ cũng phát hiện ra mình lỡ lời, nhanh chóng ngậm miệng, nhưng sắc mặt vẫn mang theo vẻ không ủng hộ.
Đường Chính Ngôn thở dài, giải thích:
“Cũng không phải như vậy. Chính Lễ, Vương phi của Tĩnh Vương gia cũng là nam tử, đệ quên rồi à? Hơn nữa Tĩnh Vương phi còn sinh được năm nhi tử. Phương Đình kế thừa thể chất của phụ thân, cũng có thể sinh con dưỡng cái. Ta nghe nói, Tĩnh Vương gia từ khi Phương Đình còn bé đã chuẩn bị xong đồ cưới cho y. Ngày hôm qua…”
Hắn dừng lại một chút, cố gắng tỏ ra nghiêm túc nói:
“Ta và Phương Đình đã định chung thân, Thế tử và Đức Quận Vương cũng ở đó, đã hẹn hôm nay sẽ đến Tĩnh Vương phủ cầu thân.”
Đường Chính Lễ nghe được mà trợn mắt há hốc miệng.
Đường Chính Nghĩa vỗ tay nói:
“Nếu Thế tử điện hạ và Đức Quận Vương điện hạ cũng biết, hôm nay đại ca liền nhanh chóng đi đi, nói vậy Vương gia cũng sẽ không phản đối đâu.”
Đường Chính Lễ thấy đại ca nói như thế, liễn hiểu mọi chuyện đã định rồi. Hắn đã quen việc đại ca làm chủ quyết định, cũng không đi hỏi nguyên nhân, liền bắt đầu bàn bạc, rốt cuộc phải cầu hôn như thế nào mới tốt.
Đường Chính Lễ cũng xuất thân từ gia tộc lớn, khi còn bé cũng hiểu biết được vài phần, năm nay chuẩn bị thi tú tài, trong bụng cũng có cân nhắc. Hiện giờ hắn là người ngoài tỉnh táo người trong u mê, liền đề nghị:
“Đại ca trước tiên vẫn là đừng tìm bà mối thì hơn, ít ngày nữa là yết bảng rồi, đến lúc đó đại ca đỗ Tiến sĩ, lại vào thi Đình, có thứ tự liền có thân phận, đến Tĩnh Vương phủ cầu thân cũng có vinh quang. Vả lại khi đó đại ca cũng có quan trên và đồng liêu, mời phu nhân một người có thân phận về làm mai mối, không phải là tốt hơn nhiều so với tìm một người bình thường về làm mối sao? E rằng Tĩnh Vương phủ cũng sẽ không thích đâu.”
Đường Chính Ngôn ngẫm lại thấy đúng như thế, hắn cũng không muốn khiến Bồ Đào ấm ức, nói:
“Nhưng là ta đã nói với Thế tử, hôm nay sẽ đến quý phủ cầu thân.”
“Có sao đâu chứ. Đại ca hôm nay cứ việc đi, trước tiên nói chuyện với Vương gia và Vương phi, đưa lễ đính hôn lên, chờ đại ca có tên trên bảng liền quang minh chính đại đi cầu thân, chẳng phải là đúng lúc sao?”
Đường Chính Ngôn gật đầu. Biện pháp này của Chính Lễ ngược lại rất đúng mực. Chính là nhà hắn thật sự không lấy đâu ra vật để làm lễ đính hôn mà.
Hắn đang buồn rầu, bỗng nhiên tiền viện có người đến cầu kiến. Đường Chính Nghĩa ra đón người vào, người nọ tự xưng là tiểu tư bên người Đông Phương Quân Đình, tên là Tiểu Trúc Tử.
Tiểu Trúc Tử thấy trong phòng chỉ có Đường Chính Ngôn, huynh đệ Đường Chính Lễ đều tránh đi, liền cười hì hì lấy ra một chiếc hộp tinh xảo bằng gỗ tử đàn, nói với Đường Chính Ngôn:
“Thiếu gia nhà tiểu nhân biết Đường công tử hôm nay muốn đến phủ cầu thân, nơi này có một vật năm đó Đường công tử gửi lại chỗ thiếu gia nhà tiểu nhân, thiếu gia lệnh cho tiểu nhân mang đến đưa cho công tử, nói không chừng hôm nay công tử cần dùng đến.”
Đường Chính Ngôn nhận lấy chiếc hộp kia, mở ra nhìn vào, bên trong đúng là di vật của vong mẫu, là chiếc vòng bạch ngọc dương chi hiếm có kia.
Tâm hắn tràn đầy xúc động, có lòng muốn hỏi, Tiểu Trúc Tử đã cười hắc hắc mà nói:
“Thiếu gia nhà tiểu nhân sốt ruột, còn đang ở trong phủ chờ tin tức của Đường công tử mà, tiểu nhân không dám chậm trễ, cần phải lập tức quay về hồi báo. Đường công tử xin đừng khiến thiếu gia nhà tiểu nhân đợi lâu.”
Nói xong liền muốn cáo từ rời đi.
Đường Chính Ngôn thông tuệ, nháy mắt đã hiểu được vòng tay này sợ rằng là sau đó được Bồ Đào cố ý chuộc lại, không khỏi cảm thấy cảm kích, trong tình yêu đối với Bồ Đào lại có thêm vài phần kính trọng, nói:
“Ngươi trở về chuyển lời đến Tứ công tử, xin y hãy yên tâm, Đường mỗ chắc chắn sẽ không phụ tâm ý của y!”
Tiểu Trúc Tử vô cùng vui vẻ quay về phục mệnh.
Buổi chiều Đường Chính Ngôn quả nhiên đã trịnh trọng đến cửa, được Tĩnh Vương gia và Vương phi ‘mời’ đến thư phòng nói chuyện, qua hơn một canh giờ sau mới cáo từ rời đi.
Bồ Đào sai người hỏi thăm nhiều lần, nóng lòng mà ở trong phòng xoay tới xoay lui. Một lúc lâu sau, Tiểu Trúc Tử cực kỳ vui sướng phấn chấn chạy vào:
“Định rồi định rồi! Xin chúc mừng thiếu gia! Vương gia đã định ra Đường công tử cho thiếu gia rồi! Chờ Đường công tử có tên yết bảng sẽ cầu thân!”
Bồ Đào a một tiếng giật nảy mình, mừng đến mức mặt mày hớn hở.
Y rốt cuộc cũng gả ra ngoài rồi!
Tĩnh Vương phủ cùng Đường Chính Ngôn định ra hôn ước, nhận lễ đính hôn của Đường Chính Ngôn —— chính là chiếc vòng ngọc tổ truyền kia.
Sau khi ra ngoài chạy một vòng, vòng tay kia chưa đến một ngày lại quay về trên cổ tay Bồ Đào. Lần này y chính là quang minh chính đại mà đeo lên, buổi chiều liền cực kỳ đắc ý mà khoe khoang trên bàn cơm cho mọi người xem.
Mọi người đều im lặng. Huynh đệ Đường Quả làm như không phát hiện, hai người này đều không có gì để nói với tấm lòng hận không thể gả đi của Bồ Đào. Tiểu Vương gia ngược lại muốn khen vài câu, nhưng trộm liếc mắt nhìn ái phi mặt không chút thay đổi ở bên cạnh một cái, liền nuốt mấy lời định nói trở lại.
Chỉ có Đông Phương Quân Nhân là ôm bát, tò mò hỏi han:
“Tứ ca, ca cứ luôn kéo tay áo làm gì vậy? Không lạnh à? Lấy canh thì kêu Thanh Mai tỷ tỷ làm là được rồi, không cần tự ca làm.”
Khóe miệng Bồ Đào co rút, nhịn không được gợi ý:
“Đệ không phát hiện hôm nay trên cổ tay ta có thêm thứ gì sao?”
Đông Phương Quân Nhân nhìn lướt qua, bừng tỉnh nói:
“Ca cuối cùng cũng không đem chuỗi phật châu mã não mà Hoàng nãi nãi đưa cho ca nữa rồi nha. Nếu ca không thích, đưa cho đệ đi. Hoặc là đệ cầm vòng tay tử kim doanh long mà Hoàng bá phụ thưởng cho đệ đến đổi với ca.”
Bồ Đào chán nản:
“Ta không cần cái vòng tay đại long kia đâu. Thô kệch như thế. Đeo rất nặng.”
“Sao lại thô kệch chứ. Đây chính là do Nội Vụ phủ làm ra, rất tinh xảo mà. Đeo nó luyện kiếm có thể che tay và cổ tay. Nếu không phải gần đây có chút nóng nảy, phụ thân kêu đệ đeo chút ngọc bội mã não gì đó đó bình tâm tĩnh khí, đệ sẽ không đổi cùng với ca đâu.”
Đông Phương Quân Nhân cũng có chút tính tình, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Bồ Đào nói:
“Muốn ngọc bội mã não gì đệ đi tìm phụ thân mà đòi đi, không được có ý đồ với đồ đạc của ta.”
“Hừ, keo kiệt.”
Đông Phương Quân Nhân quay đầu không thèm để ý đến y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm giọng nói:
“Đều im miệng! Ăn không nói ngủ không nói, đều ngứa da có phải hay không?”
Bồ Đào rất là ấm ức, cảm thấy nam nhân trong nhà đều không có tình thú gì hết, cũng không có người nào khen y một tiếng là vòng tay trên tay xinh đẹp thế nào, làm nổi bật làn da trắng nõn nà của y, rật hợp mà. Về sau y nhất định phải sinh nhiều mấy nữ nhi, lúc bàn bạc về xiêm y trang sức, đồ cưới sính lễ gì đó mới có tiếng nói chung mà.
Y rầu rĩ mà dùng xong bữa tối, liền uốn tới uốn lui đằng sau phụ vương cùng phụ thân mình, muốn hỏi năm về việc đính hôn lần này.
Đông Phương Quân Khiêm quay về tìm thê tử. Buổi sáng hôm nay Đường Chính Ngôn vừa tới cầu thân, Bồ Đào cuối cùng cũng có thể gả ra ngoài, buổi chiều công chúa Hoa Dung liền chẩn ra có mang, Tĩnh Vương phủ thật đúng là song hỷ lâm môn. Hiện tại ở trong lòng hắn chuyện gì cũng không bằng ái thê hắn lớn bụng. Công chúa Hoa Dung bởi vì không thoải mái, đêm nay cũng không dùng bữa với người nhà, nghỉ ngơi ở trong viện của mình.
Đông Phương Quân Khiêm đi rồi, Đông Phương Quân Thành cũng trở về phủ của mình ở sát bên cạnh, Đông Phương Quân Nhân thì về phòng ngồi xuống luyện công, chỉ còn lại Bồ Đào chạy theo phía sau mông Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Đông Phương Hạo Diệp cuối cùng cũng không nhịn được, cười hắc hắc, kéo Bồ Đào ôm vào trong lòng, vuốt ve đầu y hai cái, nói:
“Khuê nữ có vui vẻ không? Phụ vương cuối cùng cũng định thân cho con rồi nhé.”
Bồ Đào ôm thắt lưng Đông Phương Hạo Diệp làm nũng:
“Vui vẻ vui vẻ. Phụ vương nhanh nói cho con, Đường đại ca khi nào mới đến cầu thân vậy?”
“Đừng có gấp, qua hai ngày nữa đề bảng rồi. Đến lúc đó tên hắn khẳng định có trên bản. Chờ hắn đỗ Tiến sĩ, lại tham gia thi Đình xong có thứ tự, cha sẽ tìm người đến cầu thân cho hắn.”
“Còn phải đợi lâu như thế mà. Vậy chắc phải mất đến hơn nửa tháng đó.”
Bồ Đào sốt ruột.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
“Con còn muốn ngày mai gả đi luôn có đúng hay không? Tiểu Quận Vương của Tĩnh Vương phủ ta sao có thể tự hạ thấp chính mình như thế!”
Bồ Đào rụt cổ không dám hé răng.
Đông Phương Hạo Diệp nói:
“Phụ thân còn nói rất đúng, con không thể hạ thấp giá trị của bản thân mình. Ngày mai ta sẽ đi tìm Hoàng huynh, nhanh chóng phong vị Quận Vương cho con, đến lúc ấy thành thân con cũng có thân phận, về sau sẽ không bị người khác bắt nạt.”
“Ai dám bắt nạt con chứ.”
Bồ Đào than thở một câu, lập tức tràn trề hạnh phúc mà nói:
“Lập Quân Vương rồi con liền có đất phong, đến lúc đó đồ cưới sẽ nhiều bậc nhất.”
“Con đúng là giỏi tính toán.”
Đông Phương Hạo Diệp cười khúc khích, hoàn toàn yên tâm. Xem ra nhi tử của mình vẫn là rất không khéo, không sợ tương lai bị chịu thiệt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Mấy ngày này con thành thật ở trong nhà cho ta, không được đi gặp Đường Chính Ngôn.”
Bồ Đào lập tức kêu lên:
“Vì sao chứ?”
Y còn muốn ngày mai đi tìm Đường đại ca mà.
Bắc Đường Diệu Nguyệt vỗ bàn, tức giận nói:
“Con cho là chuyện ngày hôm qua ta không biết? Trước khi thành thân không được gặp mặt, nếu như để truyền ra lời đồn đãi nào, ta sẽ đánh gãy chân con!”
Bồ Đào bị dọa sắc mặt trắng nhợt, nhanh chóng lùi vào trong lòng phụ vương.
Sắc mặt Đông Phương Hạo Diệp cũng hơi trắng bệch. Hắn làm gì liền tự mình biết, Diệu Nguyệt tuy rằng không tuy cứu, nhưng cũng không nhịn nổi mà chột dạ ở ngay trước mặt ái phi của mình. Nhưng dù có chột dạ cũng phải che chở nhi tử, vội ôm Bồ Đào nói với Bắc Đường Diệu Nguyệt:
“Được rồi được rồi, Bồ Đào cũng không phải là khuê nữ thật sự. Nó là nam hài tử nào có thể nhốt ở trong nhà được? Đi gặp mặt cũng đâu có gì, người khác cũng sẽ không nghĩ nhiều.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt chỉ vào tiểu Vương gia rống giận:
“Chính là vì ngươi chiều nó như thế, mới chiều nó thành như bây giờ! Nó làm ra chuyện mất mặt như thế, không phạt nó quỳ từ đường đã không tệ, ngươi còn muốn che chở? Ta đã sai người tăng cường giám thị ở Tử Đằng viện, mấy ngày nay không cho phép con đi chỗ nào hết, thành thật ngồi trong nhà cho ta. Nếu không chịu ngồi yên thì may áo cưới! Con không phải là muốn làm nữ tử sao? Vậy thì có dáng vẻ của nữ tử đi!”
Mấy câu phía sau đều là nói Bồ Đào.
Bồ Đào thấy phụ thân là thật sự nổi giận, cũng không dám mạnh miệng nữa, ngoan ngoãn thành thật nghe lời, chính là trong bụng khó tránh khỏi ấm ức: may đồ cưới thì may đồ cưới, thiên hạ này chẳng lẽ còn việc Đông Phương Quân Đình y không làm được sao? Hừ!
Bồ Đào bị phụ thân đóng cửa nhốt lại, cổng chính không ra cổng trong không bước. Đại ca của y gần đây mỗi ngày đều loanh quanh chuyện lão bà mang thai, không bận tâm đến y. Nhị ca bị phụ thân đuổi về phủ Quận Vương, nước xa không giải được khát gần. Tiểu đệ Đông Phương Quân Nhân có thể hành động tự do, đáng tiếc tuổi còn quá nhỏ, bên cạnh đều là người phụ thân y sắp xếp, nhất cử nhất động đều sẽ báo lại cho phụ thân y.
Bồ Đào không còn cách nào khác, đành phải thành thành thật thật mà ở trong nhà buồn rầu làm đồ cưới, thỉnh thoảng lại phái Tiểu Trúc Tử ra ngoài hỏi thăm tin tức. Tiểu Trúc Tử cũng bị nhốt lại cấm đoán, không ra được khỏi Vương phủ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đi dạo ở trong hậu viện.
Ba ngày sau cuối cùng cũng yết bảng, Đường Chính Ngôn có tên trên bảng, đỗ Tiến sĩ tên thứ mười bảy.
Bồ Đào nhận được tin tức, vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, ở trong phòng hô tới hô lui, cười ha ha:
“Đường đại ca quá lợi hại, đỗ tên hàng thứ mười bảy, thứ tự rất tốt, sau khi thi Đình nói không chừng còn có thể trúng Trạng Nguyên mà, lúc ấy đến cầu thân phụ thân cũng không thể bắt bẻ được gì. Quá tuyệt vời! Không hổ là Đường đại ca. Ha ha ha, biết đâu chừng ta sẽ được làm phu nhân Trạng Nguyên đấy!”
Tiểu Trúc Tử theo ở phía sau cũng vui mừng, chúc mừng:
“Thiếu gia thật là có phúc mà. Đường công tử vừa nhìn đã biết là người chăm đọc sách, đừng nói trúng Trạng Nguyên, tương lai bước vào Hàn Lâm, làm Thừa Tướng đều có thể, đến lúc ấy thiếu gia ngài chính là nhất phẩm phu nhân.”
Bồ Đào cũng không quan tâm có được làm nhất phẩm phu nhân hay không đâu. Phong hào Lâm Giang Quận Vương của y đã được định ra, cũng là địa vị nhất phẩm. Nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, Hoàng thượng là có ý chờ lúc Bồ Đào đính hôn sẽ cùng ban xuống, đến lúc ấy Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn, chẳng phải là càng thêm dệt hoa trên gấm à?
Cũng không biết cái miệng khéo léo sinh hoa của tiểu Vương gia làm như thế nào, tiến cung nói chuyện của Bồ Đào cùng Đường Chính Ngôn cho Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng nghe. Hoàng Thái hậu từ nhỏ đã nhìn Bồ Đào mặc nữ trang lớn lên, đối với việc nhi tử coi tôn tử như chất nữ mà nuôi, lão nhân gia bà cũng không có ý kiến gì, còn thích thú đi theo bên cạnh để giúp vui, quả thực là chuẩn bị cho Bồ Đào không ít nữ trang tinh xảo xinh đẹp. Trong đám người ngày còn bé thích ăn diện cho y, vị lão thái thái này tuyệt đối là người đứng đầu.
Đối với việc Bồ Đào cuối cùng cũng có thể xuất giá, lão thái thái rất là vui mừng. Nói không chừng từ đáy lòng lão nhân gia bà, sớm đã bất tri bất giác coi Bồ Đào như chất nữ mà nuôi, nghe vậy lập tức nói với Hoàng Thượng:
“Đồ cưới của Bồ Đào con cũng không thể lạnh nhạt. Kẻ làm bá phụ như con làm thế nào cũng phải phong cho Bồ Đào một phong hào tốt, đất phong cũng nhất định cũng phải giàu có đông đúc, không thể để nó gả ra ngoài lại phải chịu thiệt.”
Hoàng thượng đối với việc cháu ruột của mình phải gả đi làm thê tử của người khác, trong lòng thực ra rất khổ bức.
Năm đó hắn tràn đầy đắc ý mà thu xếp thay cho đệ đệ, cưới đích tử của Bắc Đường Vương Minh quốc về, đây là việc thể diện biết bao nhiêu chứ. Đáng tiếc tiểu Vương gia này làm chuyện đáng thất vọng, có lão bà liền quên huynh, lúc Minh quốc có nội loạn liền dốc hết sức quyết định trợ giúp Minh quốc, không hề để ý đến tâm tình muốn xem náo nhiệt của mình. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng không quên mình là họ Đông Phương, cuối cùng cũng bù lại không ít chỗ tốt cho Văn quốc. Nhưng đạt được nhiều lợi hơn nữa vẫn Minh quốc có được không? Hiện tại Minh đế Tư Diệu Huy an vị trên ngai vị Hoàng đế chính là nhị ca của Bắc Đường Diệu Nguyệt đấy!
Nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt gả đến Văn quốc đã hơn hai mươi năm, luôn luôn rất quy củ, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với tiểu Vương gia, Hoàng thượng vẫn là rất vừa lòng với ‘em dâu’ này. Hơn nữa Bắc Đường Diệu Nguyệt còn sinh liền cho tiểu Vương gia năm nhi tử, Hoàng thượng đã cướp một đứa tiến cung làm Thái tử, càng không thể soi mói y.
Bồ Đào là đệ đệ ruột của Thái tử, cháu ruột của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng hy vọng tương lai của y tốt. Nhưng một tiểu Quận Vương thông minh xinh đẹp như thế của Hoàng thất Đông Phương hắn không nên vội lập gia thất như vậy… Hoàng thượng vẫn cảm thấy mặt mũi không được tươi sáng lắm.
Nhưng Đông Phương Hạo Diệp trời sinh dẻo miệng. Hắn chính là cực kỳ thấu hiểu vị huynh trưởng ruột thịt cùng mẹ của mình. Ca ca này của hắn chỗ nào cũng tốt, chính là có chút trọng thể diện, bởi vì sợ trong hắn có khúc mắc, tiểu Vương gia liền lấy hết thủ đoạn, vỗ về đến mức ca ca hắn toàn thân thư sướng. Đúng lúc Thái tử đến thỉnh an, tiểu Vương gia đưa mắt cho nhi tử một cái, Đông Phương Quân Hòa nhận được tín hiệu, lập tức hiểu được ý tứ của phụ thân, ở bên cạnh từ tốn cổ vũ.
Hoàng thượng vô cùng yêu thích Thái tử, mặc dù không phải con ruột nhưng còn hơn cả con ruột, huống chi Đông Phương Quân Hòa nói chuyện và làm việc quả thực rất đáng tin cậy, có dáng dấp của minh quân.
Có hai cha con nhà này lừa phỉnh một hồi, Hoàng thượng cuối cùng cũng hạ miệng, sớm chọn cho Bồ Đào một phong hào ban xuống. Đông Phương Quân Hòa còn thuận thế để Hoàng thượng chọn cho Bồ Đào một mảnh đất phong tốt nhất —— hắn còn trực tiếp cầm bản đồ địa lý núi sông Văn quốc trong Ngự thư phòng đến để Hoàng thượng chọn. (Mẹ ơi, phong Vương cho con ruột của Hoàng thượng cũng không hơn gì cái này)
Đông Phương Hạo Diệp vô cùng vui vẻ mà về nhà, kể mọi chuyện ra, Bồ Đào nghe nói Hoàng bá phụ đến lúc ấy sẽ tự tứ hôn cho mình, vui vẻ đến cười toe toét, ôm cánh tay phụ vương nũng nịu một hồi.
Đông Phương Hạo Diệp nói:
“Việc này Thái tử cũng ra tay nhiều, lần sau tiến cung phải cẩn thận cảm ơn Thái tử ca ca của con đấy, biết chưa?”
“Biết ạ. Còn có đại ca nhị ca, con cũng sẽ không quên.”
Bồ Đào không phải kẻ ngốc, mấy ngày nay tỉnh táo lại cẩn thận suy ngẫm lại mấy chuyện đã qua, nhất là hành động của Tề Hoành Thành lúc đó rất khác thường, muốn nói bên trong không có âm mưu gì y mới không tin đâu. Nhưng dù sao cũng là muốn thành toàn cho y với Đường Chính Ngôn, y cũng không so đo với đồ ngốc Tề Hoành Thành kia nữa, dù sao thiếu nhân tình chính là đại ca và nhị ca, không phải y.
Bồ Đào bị giam lỏng ở nhà, quả thực là ngày đêm nhớ mong Đường Chính Ngôn. Hơn nữa y vừa mới hưởng qua hương vị , buổi thật sự là có chút ‘gối đơn khó ngủ’.
Mấy ngày nay y đi theo tú nương trong nhà học may vá vài đường, ai ngờ y cũng không lường trước được chuyện này, đồ vật may xong quả thực khó coi. Cũng may Bắc Đường Diệu Nguyệt chỉ là vì phạt y, tìm chút chuyện cho y làm đỡ lại muốn biến thành thiêu thân mà gây sức ép gì đó, cũng không trông cậy y có thể thực sự làm áo cưới cho chính mình.
Nhưng Bồ Đào gần như đâm nát mười đầu ngón tay, cuối cùng cũng may ra được một túi tiền xiêu xiêu vẹo vẹo, trên mặt thêu một xâu nho màu tím (Bồ Đào)đầy quả mập mạp. Y vui vẻ hạnh phúc mà kêu Tiểu Trúc Tử trèo tường hậu viện lén ra ngoài đưa cho Đường Chính Ngôn. Bên trong còn nhét thêm một phong tư tình.
Thư tình của Bồ Đào vô cùng ảnh hưởng phong cách của cha mình. Đường Chính Ngôn vừa thấy, chua đến mức suýt chút nữa phun toàn bộ điểm tâm ra.
Tình yêu của ta(Bốn chữ mở đầu này khiến Đường Chính Ngôn nhìn mà run rẩy một hồi):
Một ngày không gặp, như cách ba thu. Yểu điệu thục nam, quân tử hảo cầu. Cầu còn không được, ngủ nhớ ăn mong. Đêm dài mênh mông, trằn trọc… (bên dưới rút gọn đi hơn mười câu thơ buồn nôn)
(Đại khái là cảm thấy thơ ca không đủ để hình dung tâm tình của mình, bút lông của Bồ Đào hơi chuyển, bắt đầu thư tình thẳng thắn) Đường đại ca, ta rất nhớ ngươi. Ta ban ngày tưởng tượng ra gương mặt tuấn tú của ngươi ở ngay trước mắt ta, buổi tối ta nhìn đầu giường còn nghĩ nụ cười của ngươi ở ngay trươc mắt. Ta không có lúc nào là không nhớ đến ngươi, ngươi có nhớ ta hay không? Không có ngươi bên cạnh, ngày qua ngày thật khổ sở. Phụ thân không cho ta ra ngoài, ta chỉ có thể để cho Tiểu Trúc Tử lén đến truyền tin cho ngươi. Cái túi tiền này là một mảnh tâm, một mảnh tình, đều là yêu thương của ta dành cho ngươi. Lễ vật đính hôn ngươi mang đến mỗi ngày ta đều đeo trên cổ tay, chờ ngươi thi Đình xong ta sẽ chờ ngươi đến cưới ta.
Bồ Đào dài dòng lan man viết tràn đầy một trang giấy, cuối cùng ký phía dưới là ‘Tiểu Bồ Đào nhớ ngươi mong ngươi ngóng ngươi yêu ngươi, thích ngươi nhất trên đời —— Đông Phương Quân Đình’.
Đường Chính Ngôn đọc mà khóe miệng nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tính ý ấm áp vô hạn.
Đường Chính Ngôn lần đầu tiên trong đời nhận được thư tình, còn là thư tình nhiệt liệt thẳng thắn như thế, tuy rằng đọc vào thấy buồn nôn, lại vui mừng vô hạn. Hắn ngẫm nghĩ, quay về phòng chịu đựng đỏ mặt, viết một phong thư để Tiểu Trúc Tử lén lút mang về.
Bồ Đào cầm hồi âm của Đường Chính Ngôn, gương mặt đỏ bừng, khóe miệng cười mỉm, vui mừng kia thật sự là giấu thế nào cũng không được, huống chi y căn bản cũng không muốn giấu.
Tài văn chương của Đường Chính Ngôn quả thực là tốt hơn y vô số lần, nhưng Đường Chính Ngôn người này cho đến giờ vẫn luôn nghiêm trang chững chạc, còn thật sự chưa từng viết thư tình bao giờ, lần đầu tiên chấp bút, chỉ viết ít ỏi vài chữ, cũng là tình thâm ý thiết.
“Lòng ta cũng vậy. Tần Tấn chi hảo, nhớ mong về ngươi. Mong ngươi bảo trọng thân thể, đời này tất không tương phụ.”
Bồ Đào thật hạnh phúc mà, mỗi ngày đều tựa bên cửa sổ, chống cằm ngẩn người, chờ Đường Chính Ngôn đến cầu thân.
Đường Chính Ngôn quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc thi Đình được Hoàng thượng khâm điểm thành Thám Hoa.
Thực ra đó cũng là bởi vì Đường Chính Ngôn đã được treo số ở chỗ Hoàng đế. Cháu rể tương lai, dù thế nào cũng phải có chút tiền đồ, huống chi Đường Chính Ngôn quả thật có tài, văn vẻ viết rất tốt, lúc thi Đình cũng không hề luống cuống, lời nói uyên bác, học phú ngũ xa.
Hoàng thượng thấy gương mặt hắn tuấn tú trầm ổn, tuổi trẻ tài cao, thầm gật đầu, cũng tán thưởng ánh mắt của Bồ Đào, bàn tay vung lên, liền điểm Đường Chính Ngôn thành Thám Hoa.
Như vậy thật sự là giai đại vui mừng. Tiểu Vương gia cực kỳ mừng rỡ, thúc giục Hoàng huynh của hắn nhanh chóng hạ chỉ tứ hôn, con rể tốt như thế, đừng để bị người khác cướp mất. Nhưng trong kinh thành người dám cướp con rể với Tĩnh Thân Vương, sợ là còn chưa sinh ra đâu.
Hoàng thượng cảm thấy rất bất đắc dĩ với tâm tình vội vã gả nhi tử đi như thể của đệ đệ. Hắn chỉ có một khuê nữ, gả ra ngoài liền thấy luyến tiếc biết bao nhiêu, tuy rằng là gả cho người trong nhà, trong lòng vẫn đau xót một hồi đâu. Đệ đệ của hắn ngược lại, hảo hảo một nhi tử lại cũng khẩn cấp mà gả ra ngoài, chẳng lẽ là vì nuôi nhiều nhi tử quá nên không đáng giá nữa? Kháo! Lão tử lại muốn nuôi được nhiều nhi tử như thế đấy!
Không nhắc đến Hoàng thượng rối rắm trong lòng như thế nào, thánh chỉ tứ hôn vẫn ban xuống. Phía trên viết ba hoa trời đất một hồi, khen Lâm Giang Quận Vương Đông Phương Quân Đình đến hoa cùng nguyệt tận, lại khen Đường Chính Ngôn một hồi, thật sự là ông trời tác hợp.
Bản thánh chỉ này vừa xuống, trong triều có không ít người rơi mắt.
Tính hướng của Lâm Giang Quận Vương Đông Phương Quân Đình ở trong triều không còn là bí mật gì lớn, hơn nữa, có lão cha y là Tĩnh Thân Vương làm tấm gương như thế, nhi tử thích nam sắc cũng không có gì lạ. Nhưng gióng trống khua chiêng để Hoàng đế tứ hôn xuất giá như vậy, liền cho toàn bộ đám người xung quanh cực kỳ cảm thán, đối với Đường Chính Ngôn vừa mới được đề danh Thám Hoa này, cũng tìm hiểu thêm một chút. Dù sao Đường Chính Ngôn trước đó yên lặng vô danh, ở trong thi Đình mới một đường xuất đầu, tuy có tài hoa, lại xuất thân hàn môn, xứng đôi với Lâm Giang Quận Vương, thân phận vẫn là có chút thấp kém.
Nhưng Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, lại nhìn dáng vẻ vui mừng rạo rực kia của Tĩnh Thân Vương, tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, cũng thân thiết với Đường Chính Ngôn hơn, không dám khinh thường.
Bồ Đào nhận thánh chỉ, hạnh phúc vô cùng, lập tức thúc giục phụ vương nhanh chóng quyết định cho y. Mau là Đông Phương Hạo Diệp cũng yêu ‘nữ nhi’ đến sốt ruột, nhịn không được cười nói:
“Đính hôn phải đợi nhà trai nhắc tới, con thúc giục phụ vương có ích lợi gì? Chờ xem tiểu tử kia hành động đi.”
Bồ Đào nói:
“Phụ vương, người đừng đùa con. Đường đại ca trong nhà không có trưởng bối, thu xếp việc này sợ là có chút khó khăn, người giúp huynh ấy đi, đừng làm cho huynh ấy khó xử.”
Đông Phương Hạo Diệp gõ nhẹ lên cái trán trơn bóng của nhi tử, không vui nói:
“Con trai lớn không giữ được mà, một lòng hướng về phía người ngoài. Con yên tâm, Đường đại ca của con cũng không phải người vô dụng như thế, chúng ta chờ đi, nó sẽ không để cho con thất vọng đâu.”
Đông Phương Hạo Diệp vẫn luôn nhìn người rất chuẩn, Đường Chính Ngôn quả nhiên có bản lĩnh, lại thuyết phục được phu nhân của Thừa Tướng Lý Hải Thành đến đính hôn giúp hắn.