"PHÁ NÁT CÁNH CỬA KIA RA!!!"
"Dạ???"
Nghe Nhan Thần quát ầm lên, Khiết Hạo lớ ngớ không hiểu nhưng nhìn qua cái tình hình Nhan Thần lúc này và để ý mới biết không thấy Lãnh Tuyết đâu, cậu chợt cảm thấy điều bất ổn mà tròn mắt quay phắt người nhìn cánh cửa kia..
"Chả... chả lẽ...
NGƯỜI ĐÂU!!! PHÁ CÁNH CỬA ĐÓ RA!!! MAU CỨU LÃNH TUYẾT TIỂU THƯ NHANH!!!"
Phía Lãnh Tuyết, cô nghe thấy tiếng quát dữ dội của Nhan Thần ngoài kia và lại còn có tiếng Khiết Hạo nữa mà phì cười. Tuy đã cố bịt mũi nhưng không thể không hít phải khí trong phòng này, giờ đây cổ họng đau rát, đầu óc choáng váng. Cô mất sức ngã ra sàn nằm thở hổn hển, mắt lim dim như sẽ nhắm lại mãi mãi.
______________________________
_Lục gia_
"Sao giờ mới xuống? Định đi đâu đấy??" - Trí Sơn đưa mắt nhìn Lam Khả bước xuống cầu thang mà lên tiếng hỏi.
"Con đến tập đoàn đây." - Lam Khả nhàn nhạt trả lời.
"Ờ, đến đấy mà coi lũ thuộc hạ của con làm ăn tới đâu rồi đi kìa..!"
"Ba nói thế là sao?" - Lam Khả nhíu mày.
"Thì từ lúc về thấy con tức giận bỏ lên phòng, chúng nó có nói cho ta biết nguyên nhân. Ta bảo muốn con nguôi giận thì tự đi mà làm các bước kế hoạch tiếp theo để ra tay với Nhan Thần..! Bọn nó đi cách đây phút rồi!" - Trí Sơn nhìn đồng hồ ung dung nói.
"Vậy có Tuyết ở đó không thế??"
"Làm sao mà ta biết được!! Lúc nào cũng Tuyết! Tuyết! Con chỉ nghĩ được đến đó thôi à??"
"Ba làm sao mà hiểu được!!!" - Lam Khả khẽ liếc mắt rồi bỏ đi.
_______________________________
_Lục Thị_
Lam Khả vừa lái xe đến nơi thì... cái quái gì thế này?? Trước cổng tập đoàn bao nhiêu xe, anh ta đoán không lầm thì chắc chắn cả đoàn xe kia là người của Nhan Thần. Kiểu này hẳn có chuyện gì không hay xảy ra rồi! Lam Khả chửi thầm lũ thuộc hạ, không biết chúng gây nên chuyện gì nữa đây. Để tránh cho người khác biết có sự có mặt của mình nên Lam Khả đi theo lối riêng chỉ dành cho anh ta và Trí Sơn.
Lam Khả đi thẳng lên phòng theo dõi, chẳng có ai ở đây cả... cái lũ làm việc tắc trách!! Nhưng chưa kịp nhìn vào camera gần nhất thì bọn kia từ ngoài cửa chạy hồng hộc vào. Thấy Lam Khả đứng ngay trước mắt, chúng vội cúi chào đồng thanh..
"Thiếu gia mới đến!!!"
"Vừa đi đâu vậy hả?? Lại có chuyện gì rồi?? Sao không ai ở đây quan sát??"
"Xin lỗi cậu! Bọn tôi phải chạy ra giải quyết gấp, lũ người của Nhan Thần đến đây đông quá! Bọn tôi phải ra ngăn trước khi chúng làm ầm chuyện này lên, đến tai các nhân viên trong tập đoàn sẽ không hay đâu ạ!!"
"Nhan Thần đâu..?"
"Thiếu gia yên tâm!! Lần này chúng tôi đã gài được hắn vào bẫy rồi! Hắn sẽ chết trong phòng khí độc nhanh thôi..! Cách đây mấy phút chính mắt chúng tôi thấy hắn ho ra máu, chắc chắn đã bị độc ngấm nên chúng tôi mới yên trí mà chạy ra ngoài giải quyết mấy vấn đề kia ạ..!!!" - tên cận vệ gượng cười báo cáo lại với Lam Khả.
Nghe lũ thuộc hạ nói lại vậy có đa phần là thuận lợi, Lam Khả không nghi ngờ gì mà quay lại nhìn vào màn hình camera như chúng nói. Nếu theo lời chúng nói thì anh ta sẽ quay lại nhìn với cảnh tượng nghĩ trong đầu là Nhan Thần sẽ nằm dưới sàn, máu me tuôn ra khắp xung quanh, sức thở yếu dần rồi chết..! Nếu là cảnh đó thì anh ta nhìn sẽ rất hả hê nhưng... trong màn hình camera, người nằm bất tỉnh dưới sàn là...con gái?
Lam Khả vội vàng đi tới sát lại màn hình để kiểm chứng, đúng là con gái! Mà cái hình dáng này nhìn rất quen, anh ta quan sát chút và chợt nhận ra..
"LŨ NGU KIA!!! ĐÂY LÀ TUYẾT CƠ MÀ!!!"
Bọn thuộc hạ nghe Lam Khả quát cũng liền chạy tới xem thử, đúng là chỉ mình Lãnh Tuyết thật! Không thấy Nhan Thần đâu cả. Bọn chúng trở nên run rẩy, Lãnh Tuyết nằm bất động ở đó, máu mũi chảy rất nhiều. Qua màn hình camera hiển thị số thời gian ở trong căn phòng đó, cô đã ở trong đó hơn phút rồi! Bọn chúng tròn mắt, mồ hôi chảy ròng ròng mà xanh mặt không dám nhìn Lam Khả.
RẦM!!!
Lam Khả tức giận đạp cho tên cận vệ cái khiến hắn ngã nhào xuống sàn. Bọn kia càng sợ ra mặt, chúng sơ suất không theo dõi camera nên chả biết chuyện gì mà ứng phó, chả những không gϊếŧ được Nhan Thần mà còn vô tình đụng phải người không nên đụng trong lòng của Lam Khả nữa..
"Lũ chúng mày nghe đây! Tuyết mà xảy ra chuyện gì thì bọn bây tự chuẩn bị quan tài cho mình sẵn đi..!!!" - nói rồi Lam Khả chạy nhanh đến căn phòng đó liền.
Nghe bọn kia nói từ trước là đã thấy Nhan Thần ho ra máu thì có nghĩa là Nhan Thần cũng đã ở trong căn phòng đó nhưng anh ta không hiểu sao hắn lại thoát ra được mà chỉ mình Lãnh Tuyết ở lại, nhưng dù gì thì Lam Khả cũng biết chắc Nhan Thần đang cật lực ở ngoài cửa để xông vào cứu Lãnh Tuyết. Thế thì anh ta đành đi theo lối khác để vào với cô vậy.
Cạch! - mật mã lối của cánh cửa khác mở ra. Lam Khả định chạy lại với Lãnh Tuyết nhưng khí độc trong phòng này quá dày đặc, tuy anh ta đã ra lệnh cho lũ kia ngưng xả khí nhưng khí tồn đọng trong đây vẫn đủ gϊếŧ người. Lam Khả bất chấp chạy tới bế Lãnh Tuyết lên và mang ra ngoài. Anh ta đem Lãnh Tuyết ra nơi khuất cạnh đó, để cô xuống rồi thở hồng hộc. Anh ta khẽ lay lay người Lãnh Tuyết gọi gấp, mắt cô nhắm nghiền, tay chân vì bị ảnh hưởng của độc mà tê cứng lạnh toát. Lam Khả liền lấy lọ thuốc ra, đưa tay đỡ đầu Lãnh Tuyết lên và kề lọ thuốc sát miệng cô từ từ đổ vào.
"Tuyết à..."
Cho Lãnh Tuyết uống thuốc giải xong, Lam Khả yên tâm vì nó sẽ có tác dụng ngay lập tức. Lãnh Tuyết sẽ tỉnh lại và anh ta muốn người đầu tiên cô nhìn thấy chính là anh ta..!
Phía Nhan Thần, những tiếng rầm rầm và lạch cạch cứ vang lên liền hồi. Trước cánh cửa này, người thì dùng súng phá, người thì dùng các thiết bị mã hóa để mở ra... nhưng tất cả đều vô dụng. Cánh cửa này đã bị Lãnh Tuyết dùng kĩ thuật cá nhân mở ra lần rồi, giờ nó chắc chắn sẽ rất khó khăn trong lần . Khiết Hạo lo lắng, đoạn cậu quay sang Nhan Thần nói..
"Anh à! Mở cánh cửa này không biết đến khi nào đâu!! Anh đang bị thương... hay là về trước đi! Chỗ đây em sẽ lo!!"
"IM LẶNG VÀ TẬP TRUNG PHÁ CỬA ĐI!!!"
Anh sẽ không đi đâu hết! Không rời khỏi đây nửa bước nếu không tận mắt thấy được Lãnh Tuyết vẫn an toàn. Nếu cô xảy ra chuyện gì bất lành, anh sẽ khiến cái tập đoàn Lục Thị này thành đống tro tàn! Khiết Hạo tất nhiên hiểu Nhan Thần đang nghĩ gì, cậu cũng nghĩ trong tình cảnh thế này thì có chết anh ấy cũng không màng. Cậu đành bất lực thở dài mà tiếp tục cho người phá cửa.
Reeng...reeng...reeng...
Ngay lúc này tự dưng điện thoại Nhan Thần rung, Khiết Hạo chán ghét lấy ra rồi bấm tắt đi. Giờ cậu lo cho Lãnh Tuyết tiểu thư không kém gì Nhan Thần thì tâm trạng đâu mà nghe điện thoại. Nhưng khi bấm tắt đi thì Khiết Hạo có vô tình nhìn lướt qua cái màn hình điện thoại, Nhan Thần lúc nào cũng để màn hình ở chế độ giám sát tín hiệu chiếc bông tai của Lãnh Tuyết, cậu chợt ngạc nhiên và nhanh chóng đưa cho Nhan Thần xem..
"Anh à! Cái này có bị trục trặc ở đâu không? Rõ ràng Lãnh Tuyết tiểu thư đang ở trong căn phòng kia mà sao điện thoại anh lại hiển thị tín hiệu cô ấy ở....chỗ khác vậy??"
"Mau đưa đây!!!"
Nghe Khiết Hạo nói vậy, Nhan Thần liền khó hiểu cầm lấy điện thoại. Làm gì có chuyện bông tai anh thiết kế cho cô gặp trục trặc bao giờ? Mà đúng là tín hiệu của Lãnh Tuyết ở chỗ khác thật. Nhan Thần nhíu mày, lên tiếng..
"Ra chỗ kia xem thử!!"
Phía Lam Khả, anh ta hồi hộp đợi Lãnh Tuyết tỉnh lại nhưng đột nhiên thấy tiếng động phá cửa ở kia dừng lại, và nghe có tiếng bước chân rầm rầm về chỗ này. Anh ta chợt nhớ ra, cái bông tai Lãnh Tuyết đang đeo là máy phát tín hiệu... vậy là Nhan Thần sẽ đến đây! Mặc dù không muốn chút nào nhưng chuyện này là do cái lũ thuộc hạ ngu ngốc kia gây ra, với lại Lam Khả không thể cho Nhan Thần biết mình thích Lãnh Tuyết được nên bất quá anh ta đành để cô nằm ở đây mà đứng dậy chạy nép vào nơi khuất nào đó.
"TUYẾT!!!"
"TIỂU THƯ À!!!"
Nhan Thần và Khiết Hạo cùng đám thuộc hạ chạy lại. Anh không tin nổi, anh vừa mới thấy đã chạy lại ôm lấy Lãnh Tuyết, không hiểu sao cô ra đây mà nằm được nữa. Khiết Hạo cũng thấy lạ mà đứng ngây ra nhìn, bỗng cậu ta sực nhớ..
"À, đúng rồi! Tìm thấy tiểu thư rồi!!! Người đâu mau gọi xe cấp cứu, phải đưa cô ấy vào viện ngay!! Loại độc này không thể để lâu được!!!" - Khiết Hạo vội vội vàng vàng quay người ra lệnh thì ngay lúc đó Lãnh Tuyết khẽ mở mắt.
"Tuyết!!! Em tỉnh rồi!!" - Nhan Thần và mọi người càng ngây ra nhìn.
"Nhan... Thần..!"
Lãnh Tuyết không những tỉnh được mà còn có thể cử động chân tay gượng dậy nữa. Khiết Hạo và Nhan Thần khó hiểu, loại độc trong kia đối với Lãnh Tuyết là hoàn toàn không có sức chịu đựng nhưng sao cô có thể...
"Tuyết à!! Em có sao không?? Em ra đây được kiểu gì vậy??"
"Tôi... tôi cũng không biết nữa..." - Lãnh Tuyết ngơ ngác nhìn Nhan Thần và nhìn xung quanh cũng chả hiểu sao mình ra đây được nữa thì đột nhiên...
"A..!!!" - Lãnh Tuyết khẽ la lên, cơ thể của cô cảm giác nhói đau khiến cô nhăn nhó. Đành phải gạt thắc mắc kia sang bên.
"Tiểu thư à! Mặc dù không biết sao cô ra đây được và cũng không biết cô tỉnh lại kiểu gì nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng bởi loại độc trong kia nên không tránh khỏi việc cơ thể ê ẩm, đau nhức. Giờ cô phải đến bệnh viện ngay!!!"
Khiết Hạo nhắc lại mới nhớ, Lãnh Tuyết chợt nghĩ lại cái cảnh vừa nãy mới cứu Nhan Thần. Đây đúng là hành động không suy nghĩ nhất từ trước đến nay mà cô đã làm mà..! Cô chỉ thấy Nhan Thần ho ra máu, cô lo cho anh và nhanh tay mở cửa rồi đẩy anh ra. Còn tưởng là mình sẽ chết trong đó nữa chứ..! Và dây suy nghĩ nối tiếp nhau trong đầu khiến Lãnh Tuyết ngẩn cả người ra, cô bất giác quay mặt sang bên nhìn cái người đang ôm mình từ nãy đến giờ. Vừa mới đưa mắt nhìn Nhan Thần thì cái bản mặt sắt đá cùng đôi mắt lạnh lẽo của anh đập ngay vào mắt cô.
Cái ánh mắt này của anh là sao? Lãnh Tuyết không hiểu sao anh cứ nhìn cô như vậy, cảm thấy hơi lành lạnh sống lưng..
"Khiết Hạo, gọi cấp cứu đến đây đi!" - Nhan Thần lên tiếng sai bảo Khiết Hạo đang đứng sau xong anh lại liếc Lãnh Tuyết..
"Còn em, dám xô tôi ra ngoài còn mình thì ở lại trong phòng. Làm tôi lo lắng chết đi được! Tôi sẽ xử lí sau khi em khỏe lại..!"
"Ơ... ơ... vô lí nhờ!! Tôi cứu anh mà sao anh đòi mai mốt tôi khỏi hẳn rồi xử lí tôi??"
"Hay thích xử bây giờ luôn?"
"Anh...."
Nhìn người này mới gặp lại nhau mà đã đấu khẩu rồi! Khiết Hạo bất lực can ngăn..
"Trời ơi!! Thôi cho em xin người cái đi! Xe cấp cứu sắp đến rồi, anh và Lãnh Tuyết tiểu thư lúc này không ai khỏe hơn ai đâu! Khỏi bệnh hẳn rồi làm gì nhau thì làm..!!!"
Cậu nói phải, Nhan Thần dù có nghĩ đến chuyện hồi nãy mà tức đến đâu thì cũng phải bình tâm cái đã, giờ anh kiệt sức đâu có kém gì Lãnh Tuyết. Khiết Hạo phẩy tay cho cận vệ, họ dìu Nhan Thần và Lãnh Tuyết đi. Khiết Hạo cũng toan bước theo nhưng tự dưng cậu khựng lại, quay người nhìn lại nơi đây. Sau cái vụ này xảy ra kiểu gì Lục Thị cũng sẽ không yên ổn với Nhan Thị đâu..! Nghĩ thầm vậy, cậu "hừ" cái rồi quay gót bỏ đi.
Tất cả đã rời đi hết thì ở góc khuất nào đó, Lam Khả bước ra với cái nhếch miệng lạnh lùng. Anh ta nắm chặt bàn tay mình..
"Thì ra là em cứu hắn nên mới chấp nhận ở trong phòng đến nỗi suýt chết..!!!"
________________________________
lúc sau, bệnh viện...
"Cái gì?? Thuốc giải???"
"Dạ, tôi chắc chắn là Lãnh tiểu thư đã uống thuốc giải nên mới có thể tỉnh lại và cử động chân tay được bởi vì theo xét nghiệm vừa rồi thì trong máu cô ấy không có sự kết dính hồng cầu do khí độc gây ra..!"
Nghe bác sĩ nói vậy làm Khiết Hạo và Nhan Thần thêm ngờ vực, nếu Lãnh Tuyết uống thuốc giải rồi thì phải là người trong Lục Thị cho cô uống và cứu cô ra khỏi phòng đó. Nhưng mà, ai cơ chứ?? Không thể nào là lũ thuộc hạ kia được vì khi có tên dẫn đường cho Nhan Thần và Lãnh Tuyết đến phòng khí lạnh thì Khiết Hạo cùng cận vệ đã động thủ gây náo loạn ở đó, chúng gần như điều động nhau ra giải quyết hết thì làm gì có kẻ nào rảnh mà đi cứu Lãnh Tuyết đâu..?
"À, phải rồi!! Nhan tổng cũng bị trúng độc, nếu như Lãnh tiểu thư đã được giải độc thì ta có thể lấy huyết tương trong máu của cô ấy làm thuốc giải cho Nhan tổng ạ..!" - Bác sĩ cất tiếng đề xuất.
______________________________
Nhan gia, phòng Nhan Thần...
"Ưʍ..." - Lãnh Tuyết dụi mắt cựa người tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn quanh nhìn quẩn, đây chả phải là phòng ngủ của Nhan Thần hay sao? Vậy là về nhà rồi à??
Lãnh Tuyết vẫn đang trong trạng thái của người mới ngủ dậy mà trở mình thì chợt nhận ra Nhan Thần đang nằm cạnh mình, anh tay vừa ôm cô tay vừa cầm điện thoại nói chuyện với ai đó nên không để ý cô dậy. Tắt máy xong anh đưa mắt sang thì thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, Nhan Thần ôn nhu lên tiếng..
"Sao không ngủ tiếp đi..?"
"Tôi chả biết mình ngủ khi nào và ngủ bao lâu nữa mà bây giờ mới mấy giờ chiều... anh bảo tôi ngủ tiếp kiểu gì??" - Lãnh Tuyết bĩu môi nói.
"Em thiếp đi từ lúc ở bệnh viện, bác sĩ phải tiêm thuốc ngủ để lấy máu của em điều chế thuốc giải độc cho tôi..!"
"Này!!! Anh dám cho người lấy máu tôi mà không có sự cho phép của tôi sao??"
"Cái gì của em cũng sẽ là của tôi hết..! Có vài giọt máu đó, tôi xin là em không cho à?"
"Anh lấy đâu ra cái quyền làm chủ cơ thể của tôi? Tôi không cho đấy!"
"Thôi đi! Em nói dối dở lắm!! Đừng nói dối làm gì nữa..!"
"Hứ!!!"
Cô bĩu môi khoanh tay quay mặt đi không thèm nhìn Nhan Thần nữa... bởi vì Nhan Thần nói đúng rồi, cô nói là không cho vậy thôi chứ cái ánh mắt lại trái ngược. Lãnh Tuyết còn liều mạng cứu anh nữa là! Mấy giọt máu kia có đáng là gì với cô đâu..! Nhan Thần thấy Lãnh Tuyết quay mặt và quay cả người đi khiến anh phì cười, vòng tay mình ôm lấy cả người cô và tựa cằm lên vai Lãnh Tuyết. Mùi hương cơ thể xen lẫn với mùi tóc cô thơm ngây ngất làm anh càng mê muội mà ôm chặt lấy, bất giác cất giọng trầm trầm bên tai cô..
"Từ nhỏ cho đến bây giờ, ngoài ba mẹ ra thì em chính là người duy nhất cho tôi biết rằng bản thân tôi vẫn còn có trái tim đấy..!"
"Vậy chả lẽ tôi không xuất hiện là anh sẽ sống như người máy suốt đời à??"
"Dễ vậy lắm đấy..!"
"Bó tay với anh luôn..!!!" - Lãnh Tuyết khẽ rủa lấy câu nhưng vẫn nằm im cho anh ôm.
Cô chả biết là mình bị Nhan Thần ôm nhiều nên quen rồi hay muốn được Nhan Thần ôm nữa. Thật sự không có ý định phản kháng!
"Tuyết! Đây không phải là chuyện đùa đâu.. em làm tôi thực sự giận đó! Sao lúc ở Lục Thị em dám mạo hiểm bản thân để cứu tôi chứ?? Lỡ em có mệnh hệ gì, tôi sống sao được nữa đây??" - giọng Nhan Thần nghiêm nghị mà nói, Lãnh Tuyết chỉ biết gãi đầu trả lời..
"À... ờ... tại... lúc đó thấy anh ho ra máu nên tôi cuống quá! Chả nghĩ gì ngoài việc phải cứu anh trước..!"
"Bản thân mình còn lo chưa xong, tôi cần em lo cho tôi à?" - Nhan Thần nhắm mắt lại chau mày ghé sát vào cổ và tóc Lãnh Tuyết nói.
Tuy giọng điệu có hơi tức giận nhưng cũng là vì anh không muốn có gì xảy đến với cô cả, hiển nhiên điều đó Lãnh Tuyết hiểu. Cô chỉ im lặng, cảm giác bên cổ mình ngứa ngứa nhột nhột vì Nhan Thần cứ mải mê hít hà mùi hương và hôn hôn lên đó. Đây quả là sự biếи ŧɦái.... ngọt ngào!
"À, Nhan Thần! Tôi muốn hỏi cái này...."
"Hỏi đi..!" - anh vẫn chung thủy ôm lấy cô, mắt không mở, mặt vẫn cúi sát vào bên cổ kia không rời mà lên tiếng.
"Vụ ở phòng khí lạnh trong tập đoàn Lục Thị đấy! Tại sao chúng lại làm vậy? Tôi không nghĩ chuyện đó đơn giản đâu..."
Lãnh Tuyết hỏi vậy khiến Nhan Thần bất giác ngẩng mặt lên nhưng dáng bộ vẫn ung dung trả lời..
"À, phải rồi nhỉ! Em vẫn tưởng Lục Lam Khả là người tốt đúng không??"
"Hả???"
"Em muốn biết hết tất cả chứ gì? Mấy ngày vừa qua giấu em để giữ thể diện cho Lục thiếu gia thôi! Nhưng bây giờ tôi chả còn hứng thú mà giấu nữa, muốn biết sự thật thì sáng mai đi cùng Khiết Hạo đến đó nhé..!"
"Đi đâu cơ? Ơ... nhưng mà h sáng mai anh phải đến khách sạn Rose để công khai ai mới là người nhà thiết kế Windat chọn làm nhà đầu tư cho dự án Royal mà??"
"Tôi có kế hoạch cả rồi! Em cứ việc làm theo..!" - Nhan Thần vừa nói vừa cười nửa miệng.
________________________________
Sáng hôm sau, trên xe, Khiết Hạo và Lãnh Tuyết đang đi tới tập đoàn Lục Thị..
"Tiểu thư à! Đến đó nhé... cô chỉ cần ngồi ở xe thôi, tôi sẽ đưa cho cô cái tai nghe liên lạc đã bật chế độ ghi âm và thu âm, tôi cũng sẽ đeo cái và ra mặt nói chuyện thì ở tai nghe bên này của cô sẽ biết được hết nội dung cuộc nói chuyện kia nhé..!"
"Ừm, được..!" - Lãnh Tuyết khẽ gật đầu và đeo tai nghe vào tai.
Két! - xe dừng lại trước tập đoàn quen thuộc và đó chính là Lục Thị. Khiết Hạo mở cửa bước xuống và vào trong kia cùng với bao nhiêu là cận vệ áo đen đi sau. Lãnh Tuyết theo lời cậu ta dặn nên vẫn ngồi yên trên xe. Từ hôm qua đến giờ Lục Thị đã bị bao nhiêu thứ làm phiền rồi: cảnh sát, báo chí, người bên Nhan Thị,
...v...v... bây giờ chắc Lam Khả ở trong đang đau đầu lắm nhỉ..! Khiết Hạo mà vào nói chuyện thì hẳn là vui lắm đây!
"Anh muốn gặp ai ạ?" - tiếp tân cúi chào lên tiếng.
"Tôi muốn gặp Lục thiếu gia của các người..! Cô có lên báo thì bảo anh ta không từ chối được đâu nên thẳng thắn mời tôi lên nói chuyện đi..!" - Khiết Hạo nhếch mép ung dung nói.
lúc sau...
"Dạ, thiếu gia mới ngài lên phòng gặp riêng ạ!"
Khiết Hạo cùng cận vệ đi lên, trước cửa phòng làm việc riêng của Lam Khả đã thấy mấy gương mặt khá quen đang đứng đây rồi. Tất nhiên Khiết Hạo biết đó chính là thuộc hạ của Lam Khả, cậu khẽ cười nửa miệng đưa tay ra hiệu cận vệ của mình đứng ngoài đây còn bản thân tự nhiên mở cửa bước vào.
"Chào anh! Lục thiếu gia..!" - Khiết Hạo lên tiếng chào hỏi với nụ cười trên môi rất chi là THÂN THIỆN.
"Hàn thiếu đến đây muốn nói gì thì nói nhanh lên, tôi còn phải chuẩn bị để đến buổi gặp mặt công khai ai mới là nhà đầu tư của dự án Royal nữa..!" - Lam Khả khó chịu nhìn Khiết Hạo nói.
"Tưởng Lục thiếu gia bận gì chứ bận chuyện đó thì tôi nghĩ anh nên quên đi mà thong thả ngồi đây nói chuyện với tôi..!"
"Cậu nói vậy là có ý gì??"
"Ý gì ư? Ý của tôi là dù Lục Thị có năng lực về máy móc hay nhiều tiền tới đâu thì nhà thiết kế Wind cũng sẽ chả bao giờ chọn cái tập đoàn mà toàn chứa những kẻ chuyên đi hãm hại người khác..!!!" - Khiết Hạo mặt biến sắc mà lớn tiếng.
RẦM!!! - Lam Khả đập tay xuống bàn đứng phắt dậy..
"IM NGAY ĐI!!! CẬU KHÔNG CÓ BẰNG CHỨNG THÌ ĐỪNG ĐẾN ĐÂY ĐỔ THỪA..!!!"
"Ồh..!!! Vậy thì tiếc quá! Tôi có nhiều bằng chứng lắm! Mà bằng chứng rất rõ nét luôn đấy..!" - Khiết Hạo nhếch miệng cười đối diện với Lam Khả mà ung dung lấy trong áo mình ra đặt lên bàn trước mặt người viên đạn Iros và cái tai nghe liên lạc.
Lam Khả không quan tâm cho lắm đến cái tai nghe liên lạc kia mà chỉ kinh ngạc nhìn viên đạn Iros, làm sao mà Khiết Hạo lại có nó trong tay chứ? Nếu là do cậu ta bị bắn ở lúc tòa nhà sản xuất vi mạch điện tử thì đến khi nhập viện Lam Khả đã vào trong đó sai thuộc hạ giả làm bác sĩ và lấy lại hết rồi.
Liếc thấy dáng vẻ bất ngờ của Lam Khả, Khiết Hạo càng trở nên hứng thú. Cậu ta thản nhiên đưa tay mời Lam Khả ngồi xuống rồi bản thân cũng ngồi phịch lên ghế sofa khoanh tay nhìn Lam Khả mà giải thích..
"Lục thiếu không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu! Viên đạn Iros này tôi kiếm được trong thi thể người đi cùng tôi đến tòa nhà sản xuất vi mạch điện tử..! Không biết tại sao lại là đạn Iros chứ không phải đạn khác nhỉ..?! Nếu là loại đạn này thì chuyện hôm bữa xảy ra với tôi do Lục thiếu gây ra hay lũ thuộc hạ của anh tự ý muốn gây sự thế??" - Khiết Hạo khẽ nghiêng đầu hỏi, Lam Khả gần như ở tư thế bị động theo từng lời nói của cậu mà im lặng.
"À, còn cái này nữa..!" - Khiết Hạo cầm lấy chiếc tai nghe liên lạc trên bàn, bật chế độ phát lại đoạn ghi âm được lưu trong đó lên..
"BỐP!!! BỐP!!! BỐP!!!
- KHỐN KHIẾP!!! NHAN THẦN!!! SAO MÀY KHÔNG CHẾT ĐI CHỨ??
- thiếu gia à! Cảnh sát sắp tới, chúng ta sẽ gặp phiền phức đấy!! Cả khu đặc chế này bị ta phá hủy và Trương Doãn cũng bị ta gϊếŧ rồi! Cậu có tức đến mấy thì cũng phải rời đi cái đã..!!!
- Nhan Thần!!! Mày được lắm! Tao không tin không gϊếŧ được mày..!!!
Xẹt... xẹt... xẹt...." - Khiết Hạo vươn tay tắt cái tai nghe liên lạc ngay lập tức.
Lam Khả nghe xong liền cứng mặt, đó chính là những lời nói của anh ta cùng thuộc hạ cái lúc ở khu đặc chế của Trương Doãn. Bị ghi âm lại sao? Lúc nào chứ? Mà có nghe thấy những tiếng bốp bốp ở trong đó như thể tiếng chân đạp lên người vậy. Chả lẽ cái máy ghi âm này được cài trên người Trương Doãn lúc đó nên mới ghi lại rõ nét như thế này?? Vậy là tất cả đã có sự chuẩn bị và phán đoán chuẩn xác đến từng li, không nhầm thì chả ai có khả năng đó ngoài Nhan Thần..! Sao tên Nhan Thần đó có thể..?
"Lục thiếu đăm chiêu suy nghĩ cái gì mà chăm chú quá vậy? Anh đã nghe hết đoạn ghi âm rồi chứ? Anh nghĩ là đã gϊếŧ được tiến sĩ Trương Doãn để diệt khẩu hay sao? Tiếc quá! Tiến sĩ Trương chưa có chết, ông ấy đang được dưỡng thương ở chỗ chúng tôi. Mà ông ấy nói là hôm bữa anh đạp HƠI ĐAU lên người ổng đó nha..!" - Khiết Hạo nói câu thì châm chọc câu, cậu thấy Lam Khả tức tới nỗi tay nắm chặt mà nổi cả gân lên nhưng chả thể làm gì mình cả nhìn càng thích trí hơn!
Nhưng trêu chọc chán chê rồi cũng phải đến kết thúc, cậu thở hắt hơi đứng dậy nhìn Lam Khả bằng nửa con mắt..
"Chuyện ngày hôm qua xảy ra với Lãnh Tuyết tiểu thư và Nhan tổng của chúng tôi, tôi không cần biết anh có phải là người đứng sau hay do lũ thuộc hạ kia tự ý làm... tất cả những gì anh gây ra, trước khi tôi đến nói chuyện đàng hoàng với anh thì đã tung ra ngoài hết rồi! Danh tiếng của Lục Thị sẽ có lỗ hổng rất lớn, còn lũ thuộc hạ của anh sẽ phải đền mạng cho cái sự ngu ngốc của mình, buổi gặp mặt hôm nay của dự án Royal anh không cần phải tham gia đâu, nghe nói nhà thiết kế Wind đã chọn ra ai rồi..! Vậy nhé, tôi chỉ nhắc thêm đến đây thôi! Còn giờ thì xin CÁO TỪ..!!!" - Khiết Hạo nói rồi mặc kệ Lam Khả ngồi đó có tức tối hay gì gì đó đến đâu, cậu cũng ung dung xỏ tay vào túi quần bỏ đi ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài đã thấy bao nhiêu cái xác máu me bê bết nằm la liệt trước cửa phòng còn cận vệ của Khiết Hạo thấy cậu ra thì cúi đầu kính cẩn. Trong lúc Khiết Hạo ở trong phòng nói chuyện với Lam Khả thì ngoài đây đã giao cho cận vệ xử lí hết sạch. Khiết Hạo nhếch miệng hài lòng gật đầu và cùng mấy người áo đen rời đi. Thực ra Khiết Hạo nghe lời Nhan Thần, còn chừa cho Lam Khả và Lục Thị con đường sống để còn đợi đến lúc làm sáng tỏ thêm về vụ án của ba anh nữa chứ nếu không với bản tính như Nhan Thần, Lục Thị bây giờ đã trở thành đống đổ nát từ lâu rồi chứ không đơn giản là bị mang tiếng rồi bị các phương tiện truyền thông gây phiền đâu.
Khiết Hạo và cận vệ xuống đến sảnh và ra bên ngoài thì thấy Lãnh Tuyết đứng tựa ở cửa xe, cô đang đưa tay tháo cái tai nghe ra. Khiết Hạo lấy lại dáng vẻ tươi cười thận thiện của mình hằng ngày mà đi lại..
"Tiểu thư à, cô đã nghe hết rồi chứ? Giờ ta về thôi..!"
"Ừm, anh về trước đi! Tôi việc vào Lục Thị chút..!"
"Dạ, được..!" - Khiết Hạo gật đầu rồi lên xe ra về.
Phía Lam Khả, anh ta ngồi im trong phòng từ lúc Khiết Hạo rời đi. Tức giận có, hối hận có, khó chịu có... tất cả những cảm xúc hòa lẫn với nhau ngay lúc này vì khi nhìn lại những việc miệng làm quá sơ suất. Sơ suất đến nỗi dễ dàng bị Nhan Thần bắt thóp, sơ suất đến nỗi suýt hại chết Lãnh Tuyết. Trông lại mới thấy anh ta còn quá non nớt, chưa đủ trình độ mà dám đối đầu với Nhan Thần. Đúng là anh ta chả thể bằng ba mình, đáng ghét thật!! Lam Khả đứng phắt lên định đi ra ngoài cửa thì..
"Tuyết??" - anh ta sững sờ khi thấy cô đang đứng ngay trước cửa và nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh giá.
"Lãnh Tuyết à! Sao...sao cô lại đến đây??" - không để Lam Khả ngập ngừng đi lại gần mình, Lãnh Tuyết liếc anh ta lạnh nhạt lên tiếng..
"Tôi không nghĩ anh là người như vậy đâu."
"Cô... cô nói gì vậy??"
"Tôi nghe hết cuộc nói chuyện của anh và Khiết Hạo rồi, vậy những chuyện xảy ra đó là do anh gây ra sao? Vụ của Khiết Hạo? Vụ của tiến sĩ Trương? Vụ hôm qua của tôi và Nhan Thần? Anh đứng sau tất cả??"
"Không... không phải!! Tuyết à! Cô nghe tôi nói.. đúng! Tôi là người đứng sau vụ đầu tiên với tiến sĩ Trương và Hàn thiếu gia, nhưng chuyện xảy ra hôm qua với cô nằm ngoài ý muốn của tôi! Tôi không muốn hại chết cô..! Chính lúc cô bất tỉnh, tôi mới là người cứu cô ra và cho cô uống thuốc giải độc! Tôi..." - Lam Khả cố gắng giải thích, anh ta thực sự rất ngập ngừng trước Lãnh Tuyết.
"Thế anh cứu tôi làm gì? Tại sao anh muốn gây hại cho Nhan Thần? Hay do dự án Royal?? Cạnh tranh công bằng không phải sẽ tốt hơn hay sao??" - Lãnh Tuyết nói đến đây, Lam Khả im lặng.
Cô nhìn anh ta bằng con mắt khác rồi! Có lẽ cô nên tin vào trực giác của mình, trực giác của cô mách bảo từ trước rằng Lam Khả không có tốt lành gì cả nhưng nhiều lần anh ta giúp cô nên dường như cô đã loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu, thế mà... Lãnh Tuyết cũng chả muốn nói nữa, cô quay người toan bỏ đi thì..
"Muốn biết nguyên nhân là gì phải không? Vì em cả đấy, Tuyết!
Vì em nên tôi mới có suy nghĩ Nhan Thần biến mất khỏi cõi đời này đấy..!" - giọng Lam Khả thay đổi đột ngột, đây mới chính là con người thật của anh ta! Sát khí của anh ta không hề thua kém gì Nhan Thần hết. Lãnh Tuyết bất ngờ bởi sự thay đổi đó mà bất giác quay lại..
"Anh nói cái gì??"
"Em nghe thấy đó! Bây giờ em biết hết rồi nên tôi cũng chả muốn giấu giếm gì nữa. Tôi! Muốn gϊếŧ Nhan Thần để dễ có được em..!"
"Anh điên rồi à??"
"Tôi mặc kệ em nói tôi thế nào! Tôu thắc mắc rằng... tại sao em dễ dàng thân mật với Nhan Thần như vậy mà khi đứng trước tôi, cái ánh mắt lại luôn lạnh lùng?? Tôi cũng tự giải đáp cho bản thân là em không thể cho tôi cơ hội. Vậy thì trách gì việc tôi cố gắng giành giật em với hắn chứ..?!"
"Vậy khái niệm 'tình yêu' đối với anh là món đồ mà muốn cướp là cướp hay sao..?!
Sau những việc anh làm, tôi cảm thấy anh quá lãng phí thời gian và công sức của mình vào những thứ vô bổ..! Nếu anh thay những việc đó bằng cách nghĩ cái gì đó có ích thì giờ anh đã tìm được người tốt hơn tôi rồi..!"
"SẼ TRẢ CÓ AI TỐT HƠN EM CẢ!!!" - Lam Khả giận dữ hét lên, nhưng anh ta nhìn Lãnh Tuyết vẫn không có phản ứng gì ngoài vẻ lạnh lùng mà những khi cô nói chuyện với anh ta.
Lam Khả chợt phì cười giễu cợt bản thân mình, anh ta ngoảnh mặt quay đi lúc lâu rồi nhẫn nhịn nói..
"Tình cảm của em... trao cho Nhan Thần rồi đúng chứ?? Em thích hắn phải không..?"
Lãnh Tuyết khẽ trùng mi mắt im lặng.
"EM TRẢ LỜI TÔI ĐI!!!"
"Phải."
"Haha!! Tôi biết ngay mà.."
"Tôi không khiến anh phải làm gì cho tôi cả. Những gì anh giúp tôi, tôi sẽ trả sau! Chúng ta không nên liên quan gì đến nhau cả sẽ tốt hơn..!" - nói rồi cô quay người dứt khoát rời đi, bên tai còn văng vẳng tiếng cười khổ cay đắng của Lam Khả cho đến khi khuất dần.
Lam Khả nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia xa dần, ánh mắt anh ta đục ngầu, bàn tay xiết chặt tự nhủ..
"Em thật vô tình, Lãnh Tuyết! Tôi đã cố gắng làm người tốt trong mắt em nhưng... em lại khiến tôi phải trở thành kẻ xấu..!!!"