Nhà hàng được bố trí theo phong cách lãng mạn, ưu nhã.
Mạnh Tây Nguyệt cũng không có chỗ nào là không ưu nhã.
Hạ Ngữ An nhìn Mạnh Tây Nguyệt tư thế nhã nhặn, lịch sự ngồi phía đối diện.
Nàng nhấp một ngụm rượu vang, làm nhuận cổ: "Hôm đó cảm ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện."
"Tiện tay thôi."
Có lẽ do cô cũng uống rượu vang, gương mặt lạnh nhạt dường như nhiễm vài phần đỏ ửng, giọng nói không còn lạnh lùng như thường ngày mà mang theo chút dịu dàng, tao nhã.
Ánh mắt của Hạ Ngữ An vẫn luôn không kiềm chế được mà nhìn về phía đuôi mắt của Mạnh Tây Nguyệt, đỏ đến mức khiến cho tay nàng ngứa ngáy.
Nàng không ngờ một người nhạt nhẽo, cứng nhắc như Mạnh Tây Nguyệt thế mà cũng có sự quyến rũ của phụ nữ.
Ánh mắt mà Hạ Ngữ An tự cho là rất kiềm chế kia, Mạnh Tây Nguyệt sao có thể không biết.
Cô chỉ muốn yên lặng ăn xong bữa cơm này, rồi quay về.
"Sao cũng được, may mà có cô nên tôi mới không bị thương tổn gì cả." Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Hạ Ngữ An cảm thấy may mắn vô cùng.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, nói không chừng nàng sẽ ra tay giết người.
Nhắc đến chuyện này, mắt của Hạ Ngữ An hơi ửng đỏ.
Lần nào nàng gặp Mạnh Tây Nguyệt cũng lạnh lùng liếc nhìn.
Thế mà Mạnh Tây Nguyệt lại vẫn chịu giúp nàng.
Phút chốc, nàng bỗng cảm thấy bản thân có chút quá đáng.
Không hiểu sao trong miệng lại khô khốc, thuận tay cầm ly rượu vang bên cạnh lên, uống một cách vội vàng.
Mạnh Tây Nguyệt thấy Hạ Ngữ An lại rót thêm một li rượu vang, gương mặt trắng noãn của đối phương ửng đỏ, lông mi cong cong hơi bao phủ đôi mắt mông lung.
Chỉ liếc nhìn một cái, Mạnh Tây Nguyệt đã biết đối phương đã say.
Cô đặt dao nĩa xuống, giọng nói trong trẻo: "Uống ít một chút."
Thấy đối phương nhìn mình, ánh mắt mông lung, lại không nỡ cứng rắn, bổ sung một câu: "Không tốt cho sức khỏe."
Mạnh Tây Nguyệt không muốn đưa một con ma men về nhà, nhất là khi không biết cái nết say rượu của đối phương như thế nào.
Truyện Cung Đấu
Bàn tay rót rượu của Hạ Ngữ An dừng lại, chớp mắt, sau đó nghe lời đặt li xuống.
Thấy đối phương lại cầm nĩa lên, ăn từng miếng nhỏ beefsteak, nàng cũng vô thức cầm bộ dao nĩa lên.
Không biết có phải do uống rượu quá nhiều hay không, đầu óc cứ mơ hồ, tay cũng mềm nhũng, beefsteak cắt mấy lần cũng không ra, thành một mớ hỗn loạn.
Mạnh Tây Nguyệt thấy Hạ Ngữ An cắt vụn vặt, dường như đối phương vẫn còn rất cứng đầu, tay cầm dao nĩa nắm chặt.
Cô chợt nói: "Để tôi giúp cô."
Hạ Ngữ An dưới động tác mạnh mẽ của đối phương, giao lại cho Mạnh Tây Nguyệt.
Dao nĩa màu bạc, tôn lên ngón tay thon dài, trắng nõn của cô, ngay cả hình dáng khớp xương ngón tay cũng xinh đẹp, hoàn mỹ như mỹ nghệ.
Mi mắt rũ xuống phủ lên đôi mắt lạnh nhạt kia.
Đôi môi khẽ mím, để lộ ra sự nghiêm túc lúc này của cô.
Gương mặt trắng như men sứ trông càng tinh xảo.
Nàng ngẩng người ngắm nhìn một lúc lâu.
"Ăn đi."
Hạ Ngữ An hoàn hồn, nhìn từng miếng beefsteak được cắt ngay ngắn, với kích thước y hệt nhau trên đĩa.
"..."
Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ bình thản của đối phương, cũng không nghĩ nhiều, ăn một miếng nhỏ.
Không biết có phải do ảo giác hay không, miếng thịt tươi ngon hơn ngày thường rất nhiều.
Càng ăn, Hạ Ngữ An càng cảm thấy kỳ lạ.
Kêu nàng không nên uống nhiều rượu, chú ý sức khỏe, lại còn cắt beefsteak cho nàng.
Rốt cuộc Mạnh Tây Nguyệt có ý gì.
Bạn bè.
Hạ Ngữ An tự nhận thái độ thường ngày của nàng tệ như vậy, đối phương cũng không cần thiết phải lấy lòng nàng.
Vậy dáng vẻ toàn tâm toàn ý vì nàng kia, rốt cuộc là tại vì sao.
Tiếng đàn vĩ cầm ưu nhã vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Ngữ An.
Nàng vô thức nhìn về phía phát ra tiếng đàn.
Người quen.
Lệ Đình và Đinh Dao Dao.
Đinh Dao Dao mỉm cười trông rất cảm động và hạnh phúc, trong tay ôm một bó hoa lớn.
Hai người đang nói chuyện gì đó.
Từ góc độ này của nàng, có thể nhìn thấy sự dịu dàng trên sườn mặt góc cạnh của Lệ Đình.
Cô đã từng nhìn thấy biểu cảm thế này trên gương mặt của Lệ Đình.
Không phải đối với nàng, mà là đối với một cô gái khác.
Bây giờ, vẻ mặt này lại xuất hiện một lần nữa, vẫn là vì một cô gái khác, một cô gái không có chỗ nào sánh bằng nàng.
Nhìn thấy hai người họ giờ phút này đang ôm nhau, hôn nhau, trong lòng Hạ Ngữ An chợt tức giận, không cam lòng.
Chống bàn, đang định đứng lên.
Mu bàn tay xuất hiện xúc cảm lạnh lẽo, khiến cho nàng kéo lại một chút lí trí.
Ánh mắt rơi lên bàn tay của đối phương đang đặt trên tay nàng, trắng trẻo, lạnh lẽo.
Ánh mắt hung tợn đối diện với đôi con người đen như mực.
"Cô muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi qua đó hỏi Đinh Dao Dao lấy thân phận gì mà cứ bám dính lấy anh Lệ." Giọng nói hơi lớn tiếng của Hạ Ngữ An bị vùi lấp trong tiếng đàn vĩ cầm.
Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu, ngón tay dùng sức, đè đến mức khiến cho bàn tay không cử động được, giọng nói lạnh lùng: "Cô dùng thân phận gì để hỏi?"
Con ngươi sâu như đáy biển, không chút gợn sóng.
Cơn tức giận của Hạ Ngữ An lập tức tan biến sạch, đồng thời, sự tủi thân cũng lan ra, dùng sức rút tay khỏi bàn tay đang đè ép của Mạnh Tây Nguyệt: "Có phải cô cũng cảm thấy tôi thua kém Đinh Dao Dao không?"
Nói xong, nàng cầm túi xách lên, bước đi trên đôi giày cao gót rời khỏi.
Dáng người lúc bỏ đi có chút tủi thân nhưng vẫn thẳng tắp.
Tiếng động bên này hơi lớn, hai người đang hôn sâu lập tức dừng lại.
Lệ Đình nhìn Hạ Ngữ An đang đi đến, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.
Trước kia cũng vậy, chỉ cần anh ta đi gần một người phụ nữ nào đó, Hạ Ngữ An sẽ đến chất vấn.
Dáng vẻ như đi đánh ghen, đã nhiều năm như vậy rồi, Lệ Đình cảm thấy vô cùng phiền phức.
Đinh Dao Dao cũng vô thức ôm chặt Lệ Đình.
Đối phương đã là bạn trai của cô ta rồi.
Lệ Đình nhận ra Đinh Dao Dao đang tựa vào mình, giơ tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của đối phương.
Hôm qua, Hạ Ngữ An gây rối ồn ào như vậy, hôm sau, Đinh Dao Dao kiên quyết muốn từ chức.
Lệ Đình suy nghĩ cả ngày, cuối cùng, dường như anh ta có chút yêu thích cô gái quật cường kia, không chỉ yêu thích mỗi cơ thể của đối phương.
Lúc này, anh ta hẹn Đinh Dao Dao ra, sau đó tỏ tình.
Vốn còn tưởng rằng sẽ có một buổi tối nóng bỏng, nhưng xem ra sắp bị phá hư hết rồi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lồng ngực của Lệ Đình lập tức xuất hiện cơn thịnh nộ.
Hạ Ngữ An thật sự càng ngày càng không biết tốt xấu.
Khi anh ta còn đang suy nghĩ nên dùng giọng điệu hung hăng như thế nào để nói chuyện với Hạ Ngữ An thì đối phương chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, dứt khoát bỏ đi.
Lệ Đình: "..."
Lúc đầu, Đinh Dao Dao đã chuẩn bị xong.
Nếu như Hạ Ngữ An muốn làm nhục cô ta thì cô ta sẽ thẳng thắn nói với nàng, Lệ Đình đã hẹn hò với cô ta rồi.
Mối quan hệ của họ là quang minh chính đại.
Kết quả, dường như đối phương không hề để mắt đến họ.
Lệ Đình - người từ trước đến nay luôn giữ vị trí số một trong lòng Hạ Ngữ An thở phào một hơi.
Anh ta an ủi, vỗ lưng Đinh Dao Dao, ánh mắt đặt lên người Mạnh Tây Nguyệt đang ngồi lẻ loi một góc.
Phát hiện ra ánh mắt của nam chính, Mạnh Tây Nguyệt ngước mặt, bình thản nhìn lại.
Ánh mắt kia bình thản đến mức giống như một người qua đường không chút liên quan.
Lệ Đình cười lạnh với Mạnh Tây Nguyệt, sau đó cũng không tiếp tục nhìn cô nữa.
Nụ cười tà mị.
Không hiểu sao Mạnh Tây Nguyệt lại nhớ đến nụ cười được miêu tả rất nhiều lần của nam chính trong sách.
Theo như Mạnh Tây Nguyệt, đây là nụ cười âm dương quái khí.
Nhưng mà, có vẻ cô lại chọc phải nam chính rồi.
Quả nhiên, tiếp xúc với nhân vật trong cốt truyện sẽ mang đến rất nhiều phiền phức mà.
Mạnh Tây Nguyệt lau khóe miệng, đứng dậy bỏ đi.
Trái lại, Đinh Dao Dao nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Tây Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Lệ Đình không muốn thấy Đinh Dao Dao dành sự chú ý cho Mạnh Tây Nguyệt, cho dù người kia là phụ nữ.
Anh ta bóp cằm của đối phương, mạnh mẽ hôn.
Mạnh Tây Nguyệt vừa bước ra khỏi nhà hàng, một cơn gió lạnh thổi đến, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy những giọt mưa rơi lất phất.
Trời mưa rồi.
Mạnh Tây Nguyệt đang định đi lấy xe thì nhìn thấy Hạ Ngữ An cô đơn, ngồi xổm ở một góc.
Mặc dù đến gần Hạ Ngữ An đồng nghĩa với phiền phức, nhưng, đối phương trú mưa một mình ở kia, nếu như ngã bệnh, cô cũng không tiện ăn nói với Hạ Kha.
Cô đi đến.
Tiếng khóc thút thít dần rõ ràng.
Mạnh Tây Nguyệt có chút bất ngờ.
Đây là lần thứ mấy Hạ Ngữ An khóc trước mặt cô rồi nhỉ.
Mạnh Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời tối sầm, thu tầm mắt, lấy ra một chiếc dù từ trong túi xách.
Tâm trạng của Hạ Ngữ An dần ổn định, không chút thục nữ lấy tay áo lau nước mắt.
Vừa mới ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân bị bao phủ trong bóng tối, mưa phùn dừng bước trước mắt nàng.
Cô ngây ngốc ngẩng đầu.
Thân ảnh cao gầy đứng ở một bên, cánh tay trắng lạnh giơ chiếc dù đi mưa màu đen, nữa thân người nằm ngoài chiếc dù, những sợi tóc bên ngoài đọng lại từng giọt nước mưa, còn cả cơ thể của nàng đều được tán dù che phủ, chỉ có gió lùa vào.
Gió nổi lên.
Mùi hương thanh nhã thoang thoảng, vương vấn.
"Mạnh Tây Nguyệt." Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt lạnh nhạt: "Trễ rồi, phải quay về thôi."
Không có sự an ủi, lạnh nhạt hệt như lúc trước.
Hạ Ngữ An lại cảm thấy dễ chịu.
Nàng vươn tay: "Tôi bị tê chân rồi."
Cô cúi đầu, đôi ngươi trong veo, lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh mắt dừng ở đôi mắt ửng đỏ còn vương những giọt lệ của Hạ Ngữ An.
Cuối cùng, Mạnh Tây Nguyệt giơ tay ra.
Đồng thời cũng xác nhận, nhân vật trong cốt truyện, đặc biệt là nữ phụ độc ác, phiền phức hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Độ thiện cảm: +.