"Xin chào, cô Hạ." Hoa Nguyệt đối diện với ánh mắt của Hạ Ngữ An, chủ động chào hỏi.
Hoa Nguyệt.
Từ khi cô ấy nắm giữ Hoa thị thì chủ đề bàn tán không ngừng.
Hạ Ngữ An cũng có nghe thấy, dù sao thì họ không chỉ lăn lộn trong một giới.
Nhưng mà, nàng cũng không cần thiết phải đối xử thận trọng với cô ấy.
Thiên kim nhà họ Hạ chính là sức mạnh của nàng.
"Xin chào, tổng giám đốc Hoa."
Nhìn thấy cô ấy, Hạ Ngữ An mới biết hóa ra Mạnh Tây Nguyệt đến đây không phải để thư giãn, là làm việc.
Nàng liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt đang mặc trang phục cưỡi ngựa trông tràn đầy sức sống, vuốt tóc nơi thái dương ra sau vành tai: "Tắm suối nước nóng đi, lát nữa có rảnh không?"
Đã nói rồi, phải đối xử tốt với Mạnh Tây Nguyệt một chút.
Hạ Ngữ An bắt tay vào hành động.
Về phần Mạnh Tây Nguyệt có từ chối nàng hay không, nàng hoàn toàn chẳng nghĩ đến.
Lát nữa còn hai cuộc họp, mặc dù không quá quan trọng, nhưng Mạnh Tây Nguyệt không thích làm những chuyện vượt quá tầm khống chế trong thời gian đặc biệt.
Hoa Nguyệt lăn lộn trên thương trường lâu như vậy rồi, nhân lúc Mạnh Tây Nguyệt còn chưa kịp từ chối, mở miệng nói: "Được chứ, không biết cô Hạ có chấp nhận có thêm một người không."
Hoa Nguyệt cười vô cùng tà mị.
Ánh mắt mê người kia, vô tình hay cố ý nhìn về phía Hoa Oánh Oánh đang làm nền ở một bên.
Hoa Nguyệt, nam nữ đều ăn.
Hạ Ngữ An không chú ý.
Nàng luôn luôn tôn thờ chủ nghĩa càng nhiều người chơi chung càng vui, lập tức đồng ý: "Được."
Nhận được câu trả lời của Hạ Ngữ An, Hoa Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt: "Tổng giám đốc Mạnh, liên quan đến những vấn đề tiếp theo, tôi nghĩ chúng ta có thể vừa tắm suối nước nóng vừa tâm sự.
Cô nói xem được không."
Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng hoàn toàn không cho Mạnh Tây Nguyệt cơ hội từ chối.
Trừ phi, Mạnh Tây Nguyệt từ chối chuyện hợp tác.
Mạnh Tây Nguyệt không thích kiểu bị động này, giọng nói lạnh lùng: "Không thành vấn đề." Nhưng mà, sự không thích này vẫn không đủ để Mạnh Tây Nguyệt xé rách mặt mũi hai bên.
Đối với sự thay đổi cảm xúc của Mạnh Tây Nguyệt, Hoa Nguyệt nhìn thấy rất rõ, nhưng cô ấy không hề quan tâm, đi đến gần Mạnh Tây Nguyệt, thân thể mềm dẻo như rắn tựa vào người Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt phản ứng nhanh nhạy tránh sang bên cạnh.
Hoa Nguyệt phong tình vạn chủng phủi phủi tóc: "Tổng giám đốc Mạnh, thư giãn nào, công việc làm cả đời cũng không hết đâu."
Hoa Nguyệt là người có tâm sự nghiệp rất mạnh.
Cô ấy nhìn ra được Mạnh Tây Nguyệt cũng như vậy.
Nhưng mà, cô ấy cũng là người thích hưởng thụ cuộc sống.
Cô ấy vô cùng có hảo cảm với Mạnh Tây Nguyệt, đương nhiên không muốn Mạnh Tây Nguyệt chán ghét mình.
Phần hảo cảm này là sự yêu thích.
Hoa Nguyệt muốn làm bạn với Mạnh Tây Nguyệt.
Cô ấy cũng nhìn ra được Mạnh Tây Nguyệt là một người đơn giản, khiêm tốn.
Đối với mối quan hệ thân quen giữa cô và Hạ Ngữ An, cô ấy vẫn rất tò mò.
Hạ Ngữ An cũng theo sát đến, đôi mắt sáng tỏ kia liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt, nhìn ra được cô có chút không vui: "Sao vậy, cô còn phải quay về làm việc à?"
"Tôi nói cho cô biết, trong tương lai tôi sẽ bận lắm đó."
Lời này chỉ thiếu nói thẳng mặt Mạnh Tây Nguyệt, nếu như dám từ chối, sau này đừng hòng hẹn được nàng.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn về phía Hạ Ngữ An đang dính chặt lấy cô, cùng là bộ đồ cưỡi ngựa, tròng mắt màu sáng lóng lánh dưới ánh mắt trời.
Cô tiến về phía trước một bước: "Tôi sẽ đi."
Cho nên đừng áp sát như vậy.
Hạ Ngữ An theo sát phía sau: "Vậy được rồi, tôi đi sắp xếp trước đây."
Mạnh Tây Nguyệt gật đầu.
Cô nhận lấy ngựa trong tay người hầu, chuẩn bị chạy vài vòng.
Hoa Nguyệt nhìn về phía Hoa Oánh Oánh đang đứng đằng kia: "Muốn cưỡi ngựa không?"
Hoa Oánh Oánh biết Hoa Nguyệt, trên tạp chí kinh tế tài chính có hình của cô ấy, có chút lo lắng: "Không...!không cần đâu, tôi không biết cưỡi."
Hoa Nguyệt cười khẽ: "Tôi dạy cho cô."
Hoa Oánh Oánh mơ mơ màng màng đi theo.
Hạ Ngữ An đã sắp xếp xong, thấy Mạnh Tây Nguyệt cưỡi ngựa chạy chầm chậm, nảy sinh hứng thú, lại leo lên ngựa một làn nữa, đi theo, tay nắm lấy dây cương, biểu cảm có chút hưng phấn: "Mạnh Tây Nguyệt, chúng ta thi đầu một chút đi, xem ai là người chạy nhanh nhất."
Mạnh Tây Nguyệt duy trì tốc độ, đối diện với đôi mắt vô cùng kích động của Hạ Ngữ An, không nói gì.
truyện xuyên nhanh
Hạ Ngữ An xem như cô đã đồng ý: "Tôi đếm một hai ba nhé, một, hai, ba." Nói xong, nàng lập tức cưỡi ngựa xông về phía trước.
Mạnh Tây Nguyệt vẫn duy trì tốc độ như cũ, không nhanh không chậm, ở sau lưng Hạ Ngữ An.
Chuyện phiền phức như thế này, cô luôn từ chối, không muốn làm theo.
Chờ khi Hạ Ngữ An đã chạy xong một vòng, nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt thong thả cưỡi ngựa thì nàng vô cùng không vui: "Mạnh Tây Nguyệt, tôi không cần cô lấy lòng tôi.
Không cần cô nhường thì tôi cũng có thể thắng cô."
Mạnh Tây Nguyệt - người bị ép phải lấy lòng: "Cô Hạ, tôi nghĩ..."
"Hiểu lầm?" Hạ Ngữ An hất cằm: "Có phải cô muốn nói như vậy không? Mạnh Tây Nguyệt, tôi biết cô khụ, ngoài lạnh trong nóng."
Nuốt lại câu thích lén lút đối xử tốt với tôi.
Nói tiếp: "Nhưng cũng không cần nhường tôi như vậy." Nói đến đây, trên mặt Hạ Ngữ An trưng ra một nụ cười có thể nói là vô cùng phách lối: "Tôi cũng không cảm thấy bản thân sẽ thua cô."
"Muốn thử một chút không?"
Ngón tay thon dài của Mạnh Tây Nguyệt nắm chặt lấy dây cương, lông mi dài run rẩy, khóe môi lộ ra một đường cong nhẹ, ánh sáng nhè nhẹ trong mắt lóe lên.
"Được."
Sau đó, Hạ Ngữ An bị ngược tơi tả.
Trên đường đi đến suối nước nóng, Mạnh Tây Nguyệt hoàn toàn không hiểu dáng vẻ tức giận của Hạ Ngữ An.
Đối phương cố tình chỉ nói chuyện với Hoa Oánh Oánh, cái đuôi Vương Tuyền và Hoa Nguyệt - người mới quen chưa được bao lâu, thái độ làm lơ cô vô cùng rõ ràng.
Hoa Nguyệt cười khẽ, tiến đến bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt: "Hửm, không biết tổng giám đốc Mạnh làm gì khiến cho cô Hạ tức giận rồi?"
Ý đồ xem kịch vô cùng rõ ràng.
Mạnh Tây Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Hoa Nguyệt: "Tổng giám đốc Hoa, hợp tác."
Vừa mới bắt chuyện thôi mà.
Hoa Nguyệt ra vẻ tha cho tôi đi, vội vàng rời khỏi Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt lập tức trở thành người cô đơn.
Hạ Ngữ An liếc mắt, tiếp tục nghe Vương Tuyền nịnh hót, trong lòng thầm hừ một tiếng.
Ai kêu Mạnh Tây Nguyệt khiến cho nàng mất mặt chứ.
Đến bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt nhìn nàng khi cô tung người nhảy xuống ngựa.
Đầy sự chế giễu.
Ghi thù.
Về phần Mạnh Tây Nguyệt, lúc này cực kì thoải mái, yên tĩnh.
Hạ Ngữ An bao một căn phòng rất lớn, thay đồ.
Mạnh Tây Nguyệt từ chối dịch vụ xoa bóp toàn thân, đi tắm suối nước nóng trước.
Đúng lúc gần đây Hoa Nguyệt có hơi nhức vai, ở lại xoa bóp, đi cùng còn có Hoa Oánh Oánh và Vương Tuyền.
Vương Tuyền căn bản không tìm được người nào ở câu lạc bộ Fraprete.
Tuy cô ta xinh đẹp, nhưng chưa nói đến chuyện có xuất sắc hay không, lại cộng thêm đôi mắt không che giấu nổi sự tính toán kia, khiến cho những người nhìn thấy mất hết hứng thú.
Bây giờ, cô ta nhìn thấy Hoa Nguyệt.
Mặc dù Hoa Nguyệt không lăn lộn trong ngành giải trí, nhưng tin tức râu ria về cô ấy cũng không ít, nam nữ đều ăn.
Vương Tuyền lại nhìn thấy cơ hội.
Đối với việc Vương Tuyền lấy lòng, Hoa Nguyệt chỉ cười mà không thèm để ý đến.
Nếu như là ngày thường, có thể cô ấy sẽ có hứng thú chơi đùa, nhưng bây giờ lại có người đáng yêu hơn nhiều rồi.
Hạ Ngự An nằm đó, mặc cho nhân viên chuyên nghiệp xoa bóp, bôi tinh dầu khắp người nàng, ánh mắt rơi vào vị trí trống không phía bên cạnh, trong lòng có chút không thoải mái.
Nhiệt độ trong phòng xông hơi nóng đến mức khiến cho nàng tâm phiền ý loạn.
Lập tức đứng dậy: "Tôi đi tắm suối nước nóng đây."
Ánh mắt của Hoa Nguyệt rơi vào bước chân có chút gấp gáp của Hạ Ngữ An, khóe mắt quyến rũ cười như không cười.
Đi vào phòng tắm suối nước nóng, Hạ Ngữ An lập tức nhìn thấy chiếc cổ thiên nga thon dài, trắng tựa gạch men của Mạnh Tây Nguyệt đang ngửa ra phía sau.
Cả người thả lòng tựa vào vách gỗ.
Trên mặt phủ một tầng đỏ ửng, gương mặt có một lớp hơi nước mỏng, dịu dàng lại mềm mại.
Nàng ho một tiếng, bày tỏ bản thân đã đến.
Hạ Ngữ An cẩn thận quan sát Mạnh Tây Nguyệt, phát hiện gương mặt của đối phương không chút nhúc nhích.
Không thèm đếm xỉa.
Hạ Ngữ An càng thêm tức giận, tiện tay cởi bỏ khăn tắm trên người, mặc một bộ đồ tắm màu đen gợi cảm, ngồi xuống.
Bể tắm bị khuấy động, lan đến gần Mạnh Tây Nguyệt đang thả lỏng.
Mí mắt lay động, mở đôi mắt lạnh lùng ra, nhìn về phía Hạ Ngữ An cách rất xa cô, ánh mắt mơ màng, đôi môi ướt hơi mấp máy, lại nhắm mắt, chỉ là giữa lông mày đã không còn sự thả lỏng, mi tâm nhíu thành một đường cong nhẹ.
Bầu không khí yên tĩnh kì lạ.
Hạ Ngữ An nhìn chằm chằm Mạnh Tây Nguyệt, một lúc lâu, nàng bắt đầu nghĩ lại.
Là do nàng khiêu khích trước, cũng do nàng yêu cầu Mạnh Tây Nguyệt không nhường mình, về phần ánh mắt lạnh nhạt, chế giễu kia, có thể chỉ là do ảo giác của nàng.
Không phải ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt đều luôn lạnh lẽo như vậy sao.
Hơn nữa, Mạnh Tây Nguyệt luôn rất lịch sự, sao có thể chế giễu nàng chứ.
Đều là do nàng suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà, khi nàng đua ngựa với đám chị em kia, nàng đều là người thắng cuộc, đột nhiên thua thảm như vậy, tức giận cũng có thể hiểu được, cơn tức giận cũng đã xả ra, họ có thể làm hòa rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngữ An chậm rãi đến gần, ngồi bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt, nhìn chiếc cổ thon dài, xương quai xanh trắng muốt lộ ra bên ngoài và đôi lông mi dày của cô.
Hạ Ngữ An nhăn nhó một chút.
Nàng rất ít khi cúi đầu trước người khác.
Mạnh Tây Nguyệt đã phá bỏ rất nhiều quy tắc của nàng.
"Mạnh Tây Nguyệt, tôi xoa bóp cho cô nhé."
Mạnh Tây Nguyệt mở mắt ra, lộ ra con ngươi xinh đẹp nhưng cô quạnh, cũng không thèm nhìn Hạ Ngữ An, chỉ xoay người, tựa vào ván gỗ, lộ ra tấm lưng thon thả, trắng muốt.
Hạ Ngữ An không thể khống chế được nụ cười đắc ý, quả nhiên, Mạnh Tây Nguyệt không thật sự giận nàng.
Kỹ thuật xoa bóp của nàng, chỉ có thể xem như tạm được, thỉnh thoảng sẽ giúp anh hai nàng ấn tới ấn lui, không thể nói là thoải mái.
Bởi vì Hạ Kha là đàn ông, lần nào Hạ Ngữ An cũng phải dùng hết sức, làm cho Mạnh Tây Nguyệt giống như làm cho Hạ Kha, phút chốc da thịt trắng như tuyết của cô in mấy vệt đỏ.
Hạ Ngữ An chột dạ: "..."
Cường độ theo đó cũng giảm nhẹ, từ góc độ này của nàng, có thể nhìn thấy lông mi đang khép chặt của Mạnh Tây Nguyệt.
Nàng dừng xoa bóp, nói: "Khụ, Mạnh Tây Nguyệt, chẳng lẽ cô không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Dĩ nhiên Hạ Ngữ An không phải muốn Mạnh Tây Nguyệt xin lỗi, càng đừng nhắc đến việc vốn dĩ Mạnh Tây Nguyệt không hề sai.
Nàng chỉ cảm thấy là lạ.
Nếu như người khác đột nhiên nổi giận vô cớ với nàng, nàng sẽ lập tức xé xác đối phương.
Kết quả, Mạnh Tây Nguyệt lại vẫn dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy.
Hạ Ngữ An cũng biết như vậy là không tốt, chỉ là có chút không khống chế được tính tình của mình.
Hạ Kha thường hay nói nàng là một vị quan con, luôn cần người cung phụng.
"Cần tôi xoa bóp cho cô không?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Đợi khi Hạ Ngữ An hoàn hồn thì nàng đã nằm sấp xuống, để mặc cho Mạnh Tây Nguyệt xoa bóp trên người nàng.
Đến khi đám người Hoa Nguyệt đến, lập tức nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt ân cần xoa bóp cho Hạ Ngữ An.
Thấy họ đến, hai người nhất trí không thèm quan tâm.
Hoa Nguyệt nhún vai, cứ cảm thấy như bị nhét cẩu lương.
"Xin chào, cô là bạn của cô Hạ phải không? Cô ấy uống say rồi, đang ở quán bar XX.
Cô có thể đến đón cô ấy không?"
Lúc này, Mạnh Tây Nguyệt đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cô vô thức nhìn đồng hồ.
:
Có chút lạnh lùng trả lời: "Anh có thể liêc lạc với anh hai của cô ấy."
Người ở đầu dây bên kia có chút sầu não, nói: "Cô Hạ nói tên cô, muốn cô đến đón."
Mạnh Tây Nguyệt: "Tôi biết rồi, cảm ơn." Nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Bartender đặt điện thoại bên cạnh Hạ Ngữ An đang ngủ say, nhìn Hạ Ngữ An đang lẩm bẩm, nói: "Cô Hạ, bạn của cô sẽ đến đón cô ngay thôi."
Đồng thời, cũng phàn nàn, cô Hạ lại đặt tên bạn mình trong danh bạ là lãnh cảm.
Hạ Ngữ An miễn cưỡng còn chút tỉnh táo, đỡ đầu, đôi mắt mê ly, nhưng vẫn không giấu được vẻ đắc ý: "Ha ha, tôi nói mà.
Mạnh Tây Nguyệt đối xử với tôi rất tốt."
Bartender nhìn dáng vẻ say khướt của nàng, lơ đễnh nói, đối phương đã từ chối ngay từ đầu rồi.
Hạ Ngữ An chưa đợi được bao lâu thì Mạnh tây Nguyệt đã đến.
Sau nửa đêm, là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, vừa tiến vào đã hò hét ầm ĩ, Mạnh Tây Nguyệt tránh khỏi những người đi đến bắt chuyện, tìm được Hạ Ngữ An.
"Cô Hạ."
Hạ Ngữ An mở mắt ra, nhìn gương mặt quen thuộc kia của Mạnh Tây Nguyệt: "Mạnh Tây Nguyệt, cô đến đón tôi về nhà hả?"
Mạnh Tây Nguyệt có chút sững sờ, đôi mắt lạnh nhạt lập tức dịu đi: "Ừm."
Đinh, độ thiện cảm: .