"Hôm nay chị tan làm sớm vậy." Hạ Ngữ An đứng giữa cơn gió lạnh, lạnh đến mức mặt hơi trắng bệch, nhưng trong ánh mắt chỉ chứa đựng sự vui vẻ giản dị nhất.
Mạnh Tây Nguyệt cởi khăn choàng cổ xuống, quấn lên cho Hạ Ngữ An.
Chiếc khăn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương thoang thoảng vây quanh nàng.
Hạ Ngữ An ngẩng đầu, nhìn Mạnh Tây Nguyệt đang chăm chú lấy những sợi tóc vướng vào khăn choàng ra cho mình.
Hạ Ngữ An hé môi, mỉm cười: "Mạnh Tây Nguyệt, chị đối xử với em tốt quá."
Giọng nói rất dịu dàng, hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt cô.
Đầu ngón tay Mạnh Tây Nguyệt đang lướt qua sợi tóc của đối phương chợt dừng lại.
Ánh mắt đang đối diện với đôi mắt của cô chứa đựng sự lưu luyến không thể diễn đạt hết.
Cô như bị phỏng, đôi môi mím chặt ửng đỏ, lông mi khẽ run, ngón tay đang gảy sợi tóc cũng đã làm xong nhiệm vụ.
Đầu ngón tay thuận theo sợi tóc, nắm lấy bàn tay đang đặt cạnh người của đối phương, có chút lạnh.
Cô bóp bóp, giọng nói hơi trầm thấp: "Sao không ở trong xe đợi chị?"
Trước đó, Hạ Ngữ An đã gửi tin nhắn cho cô, nói muốn qua đây đón cô tan làm.
Phần công việc hôm nay của Mạnh Tây Nguyệt đã làm xong.
Cô không muốn xảy ra chuyện như lần trước, để cho Hạ Ngữ An đợi đến tối muộn.
Giữa công việc và người yêu, cô sẽ cân bằng tốt.
Hạ Ngữ An mãi mãi sẽ không che giấu cảm xúc của mình.
Nàng luôn rất to gan lớn mật, thẳng thắn nói với Mạnh Tây Nguyệt: "Bởi vì em muốn nhìn thấy chị sớm một chút mà."
Mạnh Tây Nguyệt nắm chặt tay của Hạ Ngữ An, vành tai âm thầm ửng đỏ, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, tạo thành một đường cong rất nhẹ, giọng nói dịu dàng: "Kiềm chế lại."
Hạ Ngữ An liếc cô một cái, nghĩ thầm, rõ ràng vui muốn chết.
Mạnh Tây Nguyệt quá kiềm chế, quá hướng nội rồi.
Ánh mắt của nàng đặt lên hai bàn tay đang nắm chặt của họ, nắm chặt như vậy, rốt cuộc ai mới là người không kiềm chế.
Được rồi, hôm nay nàng không vạch trần.
Hạ Ngữ An dính chặt lấy Mạnh Tây Nguyệt: "Hôm nay không ăn bên ngoài.
Chúng ta về nhà tự nấu ăn nhé." Sau đó bắt đầu nói tên món ăn, dáng vẻ giống như chắc chắn rằng Mạnh Tây Nguyệt sẽ nấu cho nàng ăn vậy.
Về nhà.
Mạnh Tây Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo sự ấm áp và dịu dàng.
"Được."
Mạnh Tây Nguyệt biết làm vài món ăn thường ngày đơn giản, năng lực bắt tay làm việc cũng mạnh, nhìn hướng dẫn nấu ăn cũng có thể làm ra được hương vị giống đến tám phần.
Hai người mua chút nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị gần đó rồi quay về nhà, vừa đến trước cửa, Hạ Ngữ An đã nhanh hơn một bước tiến lên đắc ý ấn vân tay của mình.
Mạnh Tây Nguyệt ở một bên, ánh mắt dịu dàng.
Hạ Ngữ An chưa từng chạm vào những thứ này, thấy Mạnh Tây Nguyệt lưu loát xắt thức ăn, nàng đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt không kiềm chế được mà đặt lên những ngón tay lướt trên nguyên liệu nấu ăn của đối phương.
Thon dài, trắng nõn, mịn màng.
Ánh mắt quá nóng bỏng, Mạnh Tây Nguyệt không thể nào xem như không biết.
Cô đưa một quả ớt xanh cho Hạ Ngữ An: "Rửa rau đi."
Hạ Ngữ An vô thức nói: "Em không thích ăn ớt xanh."
Mạnh Tây Nguyệt rút lại, để ở một bên: "Ừm, chị biết rồi." Lại đưa cho nàng một quả cà chua.
Lần này, Hạ Ngữ An không nói gì, bắt đầu ra tay.
Nước ấm, không khiến tay nàng bị lạnh.
Nàng vừa rửa vừa nói: "Mạnh Tây Nguyệt à, sau này chúng ta tự mình nấu ăn đi."
Mạnh Tây Nguyệt đang cắt khoai tây, từng sợi lớn nhỏ rõ ràng, dáng vẻ vừa tập trung vừa nghiêm túc: "Ừm."
Hạ Ngữ An vui vẻ.
Nàng cảm thấy Mạnh Tây Nguyệt thật sự quá nghe lời nàng.
Nhìn từ phương diện này có thể nhận ra, Mạnh Tây Nguyệt rất thích nàng.
Cà chua được rửa hết lần này đến lần khác, lúc này nàng mới hài lòng dừng tay, chuẩn bị kêu Mạnh Tây Nguyệt giao cho nàng chút chuyện để làm thì chuông cửa vang lên.
Mạnh Tây Nguyệt vẫn còn đang cắt tỉa: "Ngữ An, mở cửa đi."
Hạ Ngữ An lau tay, vô cùng vui vẻ với sự thân mật của Mạnh Tây Nguyệt, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào như kẹo mềm: "Được."
Sau đó, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ngay gương mặt sầu khổ của Đinh Dao Dao, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, bật chế độ trùm phản diện: "Cô tới đây làm gì? Mau đi đi, nơi này không chào đón cô."
Đinh Dao Dao nhìn thấy Hạ Ngữ An thì cũng giật mình.
Cô ta không ngờ vào khoảng thời gian này mà Hạ Ngữ An lại ở trong nhà của Mạnh Tây Nguyệt, nhưng bây giờ cô ta đã đi đến bước đường cùng rồi, không thèm quan tâm đến Hạ Ngữ An.
Cô ta cắn dưới: "Cô Hạ, tôi đến tìm cô Mạnh.
Cô có thể kêu cô ấy ra gặp tôi một lúc được không?"
Hạ Ngữ An khinh thường nhìn Đinh Dao Dao như già đi mấy tuổi, hất tóc: "Không rảnh, Mạnh Tây Nguyệt bận nấu cơm cho tôi rồi."
Câu nói mang theo sự khoe khoang, công khai biểu thị chủ quyền, nhưng Đinh Dao Dao đang rất rối, không nghe ra được.
Bây giờ, cô ta sắp khóc rồi, muốn cưỡng chế đi vào.
Hạ Ngữ An phản ứng nhanh hơn, đóng cửa lại.
Bây giờ, nàng và Đinh Dao Dao đồng thời bị nhốt bên ngoài.
Gió lạnh thổi, Hạ Ngữ An mặc áo mỏng có chút lạnh.
Nàng khoanh tay trước ngực, không để cho Đinh Dao Dao nhìn ra sơ hở của nàng.
Nàng hơi hất cằm, quần áo mềm mại cũng không che được sự cao ngạo và huênh hoang trên gương mặt của nàng: "Đinh Dao Dao, tôi cảnh cáo cô, sau này tránh xa Mạnh Tây Nguyệt một chút."
"Đừng suốt ngày không có việc gì làm thì lại đi tìm chị ấy."
"Người cô nên tìm là Lệ Đình, trước giờ chưa từng là Mạnh Tây Nguyệt, đừng tưởng rằng người tốt như Mạnh Tây Nguyệt thì cô có thể dính vào."
Đinh Dao Dao sờ lên chiếc bụng đã sắp không còn giấu được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.
Lệ Đình quá nhẫn tâm.
Đây chính là đứa con của anh ta.
Hôm nay, nếu không phải cô ta nhanh trí thì đứa bé này đã mất rồi.
Cô ta thật sự đã đồng ý với Lệ Đình sẽ đi phá thai, nhưng giờ phút bước vào phòng phẫu thuật, cô ta cảm giác như đứa bé này đang đạp mình, cho nên, cô ta đã bỏ chạy.
Cô ta không nỡ.
"Cô Hạ, cô có thể đưa tôi ra nước ngoài không? Tôi mãi mãi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, cũng sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện của cô cùng Lệ Đình."
Tuy Lệ Đình tuyệt tình, nhưng nếu như thật sự từ bỏ chút tình cảm này, Đinh Dao Dao đau đến mức không thở nổi.
Cô ta thật sự yêu người đàn ông này.
Hạ Ngữ An như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười.
Nàng quay đầu khinh thường cười khẽ một tiếng, lại nhìn về phía Đinh Dao Dao khóc vô cùng đáng thương: "Có phải cô hiểu nhầm chuyện gì rồi không? Hay là Lệ Đình vẫn chưa nói cho cô biết?"
"Trong mắt của Hạ Ngữ An tôi, đã không còn anh ta nữa."
"Bây giờ, anh ta chẳng là cái thá gì cả."
"Bây giờ, mời cô rời đi cho.
Tôi không phải Bồ Tát sống, giúp cô ra nước ngoài chi bằng đi làm nhiều việc thiện một chút."
Đinh Dao Dao còn muốn nói điều gì đó thì cửa mở ra, nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt đang đi ra, ánh mắt của cô ta sáng lên, trong nháy mắt như có điểm tựa: "Cô Mạnh, chúng ta có thể nói chuyện được không?"
Hạ Ngữ An nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên có chút lo lắng.
Thấy sắc mặt của Mạnh Tây Nguyệt vẫn như bình thường, nàng ho một tiếng: "Mạnh Tây Nguyệt à, em không có bắt nạt cô ta đâu nha.
Không tin thì chị cứ hỏi cô ta đi." Nói xong nàng hơi quay lưng về phía Mạnh Tây Nguyệt, híp mắt cảnh cáo Đinh Dao Dao.
Đinh Dao Dao cắn môi, không hề nói giúp cho Hạ Ngữ An.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn về phía Hạ Ngữ An chỉ mặc một chiếc áo mỏng lại đứng ở bên ngoài lâu như vậy thì tay hơi dùng sức, xoa xoa lòng bàn tay nàng: "Muốn bị cảm à?"
Hạ Ngữ An mới cảm nhận được cái lạnh, run rẩy cả người.
Mạnh Tây Nguyệt liếc nhìn nàng một chút, kéo nàng đi vào, hơi xoay người, nhìn về phía Đinh Dao Dao đang đứng giữa cơn gió rét: "Vào đi cô Đinh."
Hạ Ngữ An mất hứng bóp tay Mạnh Tây Nguyệt, hừ một tiếng, tay lại nắm chặt lấy bàn tay của Mạnh Tây Nguyệt.
Ánh mắt nhìn Đinh Dao Dao đầy hằn học.
Bitch khiến người ta căm ghét.
Mạnh Tây Nguyệt rót cho mỗi người một li nước ấm.
Hạ Ngữ An và Mạnh Tây Nguyệt cùng ngồi trên một chiếc ghế sô pha.
Đinh Dao Dao ngồi một mình một ghế.
Hạ Ngữ An nhìn li nước Đinh Dao Dao chạm vào, âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa sẽ ném cái li này đi.
Đinh Dao Dao uống một hớp nước ấm, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Cô ta nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt, dang chuẩn bị mở miệng thì lại nhìn về phía Hạ Ngữ An, ánh mắt do dự: "Cô Mạnh, có thể mời cô tránh mặt một chút được không?"
Hạ Ngữ An vừa uống một hớp nước, khó chịu đặt li xuống bàn trà: "Đinh Dao Dao, cô..."
Lời còn chưa nói xong, bàn tay được vỗ nhè nhẹ.
Ánh mắt của nàng đặt lên bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Mạnh Tây Nguyệt, hừ một tiếng, đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Lại bị Mạnh Tây Nguyệt giữ chặt.
Nàng nghe thấy Mạnh Tây Nguyệt nói: "Ngại quá, cô Đinh, tôi không thể đồng ý."
Mạnh Tây Nguyệt bình tĩnh nhìn về phía Đinh Dao Dao.
Đinh Dao Dao hiểu ý của cô.
Nếu như cô ta còn nhắc lại nữa thì cuộc nói chuyện này sẽ kết thúc.
Hạ Ngữ An rất đắc ý, bắt chéo chân, nhìn về phía Đinh Dao Dao, hừ một tiếng.
Con bitch này, cuối cùng cũng biết thân biết phận rồi.
Mạnh Tây Nguyệt rời mắt, nhìn Hạ Ngữ An đang đắc ý.
Hạ Ngữ An lập tức bỏ chân xuống, nhưng sự đắc ý không thể nào thu lại được.
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt dịu đi, rồi lại nhìn về phía Đinh Dao Dao.
Nhưng đôi mắt vẫn còn ôm ấp cảm xúc của Đinh Dao Dao không nhìn ra được bầu không khí ngọt ngào giữa hai người.
"Cô Mạnh, cô có thể cho tôi mượn ít tiền được không? Tôi muốn ra nước ngoài."
"Tôi cam đoan sẽ nhanh chóng trả lại cho cô."
Hạ Ngữ An kiềm lại lời nói trong miệng, nắm lấy ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt, yên tĩnh làm bối cảnh.
Trong lòng nghĩ thầm.
Nếu như Đinh Dao Dao tiếp tục vô liêm sỉ như vậy thì nàng sẽ xé rách miệng của cô ta.
Nghe thấy cô ta nói như vậy, Mạnh Tây Nguyệt biết kịch bản đã đến cảnh cô vợ nhỏ ôm bụng bầu bỏ trốn rồi.
Năm năm sau, mang theo một đứa con thiên tài giống hệt nam chính lúc còn nhỏ, về nước.
Trong kịch bản gốc, cô ta nên đi tìm thanh mai trung thành là nam phụ, chứ không phải là người đi đường chỉ có duyên gặp mặt vài lần như cô.
Nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt không nói gì, Đinh Dao Dao sốt ruột, nàng nói: "Cô Mạnh, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cô."
Thật ra, Mạnh Tây Nguyệt không quá hiểu logic của nữ chính trong bộ truyện này.
Cô hỏi: "Tại sao phải ra nước ngoài?"
Dưới góc nhìn của cô, cho dù chia tay với Lệ Đình, vậy thì cứ đường ai nấy đi thôi.
Bây giờ cũng không giống như trong nguyên tác, Thiên Vũ của Lệ Đình khởi tử hồi sinh.
Lệ Đình có thể một tay che trời ở thành phố S, làm cho Đinh Dao Dao chỉ có thể ra nước ngoài.
Đinh Dao Dao cười khổ: "Tôi cũng hết cách rồi." Trong nhà bởi vì cô ta, khiến cho ba của cô ta, mẹ kế, em gái kế lần lượt thất nghiệp.
Bây giờ, ngôi nhà kia thật sự không thể chứa chấp được cô ta nữa.
Còn có thanh mai trúc mã Tô Ngạn vẫn luôn đối xử dịu dàng với cô ta nữa, cũng vì dính líu đến cô ta nên bị tổng bộ điều đi công ty chi nhánh.
Cô ta không thể liên lụy đến anh nữa.
Tô Ngạn thật sự đã bị Đinh Dao Dao liên lụy.
Lúc trước, Lệ Đình có ý muốn sa thải Tô Ngạn, kết quả, Thiên Vũ xảy ra chuyện, công ty của Tô Ngạn cũng không biết Thiên Vũ có thể chuyển mình hay không, lại không nỡ từ bỏ một nhân tài như Tô Ngạn, chỉ có thể điều đi.
Diễn biến đến chỗ này, tất cả đã bị làm rối loạn.
Trong kịch bản gốc, Tô Ngạn bị công ty sa thải, cuối cùng ra nước ngoài với Đinh Dao Dao, cam tâm tình nguyện giúp cô ta nuôi con.
Mạnh Tây Nguyệt trầm tư trong một lúc: "Tôi có thể cho cô mượn một triệu."
Con ngươi vốn đang ảm đạm của Đinh Dao Dao trong nháy mắt phát sáng: "Cảm ơn cô Mạnh.
Tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cô.
Bây giờ tôi sẽ viết giấy nợ."
Mạnh Tây Nguyệt đưa giấy bút cho cô ta.
Số tiền cho cô ta mượn, Mạnh Tây Nguyệt cũng đã có tính toán của bản thân.
Là nữ chính của bộ truyện, vầng sáng của nữ chính sẽ được tỏa sáng tối đa, sẽ quen biết đủ mọi nhân vật.
Trong năm năm, đủ để cô ta có thể giúp cho NS không bị ai chèn ép nữa.
Không thể phủ nhận, cô xem trọng hào quang nữ chính của Đinh Dao Dao.
Đinh Dao Dao viết xong giấy nợ, đưa cho Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn thoáng qua, xác nhận không sai, ký một tờ chi phiếu một triệu đưa cho cô ta.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trước mắt Hạ Ngữ An, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng không hề ngăn cản quyết định của Mạnh Tây Nguyệt.
Đinh Dao Dao cầm chi phiếu, trong lòng thở phào: "Cảm ơn cô, cô Mạnh." Chào tạm biệt Mạnh Tây Nguyệt, cô ta bỏ đi.
Sau khi cô ta đi, Hạ Ngữ An chuẩn bị mở miệng, kêu Mạnh Tây Nguyệt lần sau đừng nên phân phát lòng tốt tùy tiện như vậy.
Còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã đưa giấy nợ cho nàng.
Hạ Ngữ An ngơ ngác: "Hả?"
Mạnh Tây Nguyệt: "Cho em, lúc trước đã nói rồi."
Chuyện liên quan đến Đinh Dao Dao đều phải có mặt nàng.
Mạnh Tây Nguyệt đã làm được.
Bây giờ, họ là người yêu.
Hạ Ngữ An không thích cô tiếp xúc với Đinh Dao Dao, vậy thì để nàng giữ giấy nợ, cho nàng yên tâm.
Kỳ lạ là, Hạ Ngữ An đã hiểu ý của cô.
Nàng nhận lấy giấy nợ, cất đi, nụ cười trên mặt không thể che giấu được: "Cái này là chị cho em đó nha.
Em không có đòi chị đâu á."
Mạnh Tây Nguyệt: "Ừm."
Cơn tức giận giấu trong lòng của Hạ Ngữ An trong nháy mắt tan thành mây khói.
Giọng nói mang theo sự nũng nịu, làm nũng với cô: "Mạnh Tây Nguyệt, em đói rồi."
"Được, chờ chút nhé." Mạnh Tây Nguyệt xoa đầu nàng, đứng dậy đi đến phòng bếp.
Hạ Ngữ An được xoa đầu, đôi mắt cười thành nửa vầng trăng, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Hạ Ngữ An không còn đợi quá lâu thì đồ ăn đã chín.
Là những món ăn gia đình thường ngày, có hai món nàng rất thích ăn.
Mùi vị bình thường nhưng Hạ Ngữ An lại ăn vô cùng vui vẻ, ăn nhiều hơn thường ngày những một chén cơm, ăn đến mức bụng căng phồng.
Nàng sờ bụng, nghĩ thầm.
Còn có việc gì mà Mạnh Tây Nguyệt không biết làm không nhỉ?
Buổi tối, trước khi ngủ, Hạ Ngữ An ngắm Mạnh Tây Nguyệt đọc sách, nhăn nhó: "Mạnh Tây Nguyệt, em có chuyện muốn nói với chị."
Mạnh Tây Nguyệt nghe vậy thì đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn nàng.
Hạ Ngữ An nhào vào lòng Mạnh Tây Nguyệt, ôm cô thật chặt, giọng điệu cực kì đáng thương: "Mạnh Tây Nguyệt, em phải đi Vân Nam ba ngày.
Chị đừng nhớ em quá đó nha."
Sự thân mật đột ngột khiến cho cơ thể của Mạnh Tây Nguyệt căng cứng theo bản năng.
Ngửi thấy mùi hương của Hạ Ngữ An, cơ thể cô lập tức mềm ra, nghe thấy nàng nói, không có chỗ đặt tay, yên lặng đặt trên lưng Hạ Ngữ An, vỗ vỗ như trấn an.
"Sắp xếp hành lí xong chưa?"
Hạ Ngữ An cọ vào cổ của Mạnh Tây Nguyệt: "Ừm, dì Lâm đã sắp xếp cho em rồi."
"Mạnh Tây Nguyệt, đợi khi em quay về, em sẽ chuyển đến ở chung với chị."
Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu: "Ừm."
Hạ Ngữ An nói xong, ngẩng đầu, sợi tóc hơi xoăn lúc này bị cọ đến mức mềm như nhung, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Vậy, chị đừng quá nhớ em nhé."
Mạnh Tây Nguyệt giúp Hạ Ngữ An vuốt tóc, cúi đầu, mi mắt khẽ run: "Sẽ nhớ em."
Hạ Ngữ An cười tươi như hoa: "Ừm mỗi ngày nhớ một lần thôi nhé.
Không, nhiều nhất là ba lần thôi." Nếu nhiều quá thì sẽ ảnh hưởng đến công việc.
"Em cũng sẽ nhớ chị."
Mạnh Tây Nguyệt: "Được."
Hôm sau, Mạnh Tây Nguyệt rục rịch thì Hạ Ngữ An lập tức tỉnh lại.
Mạnh Tây Nguyệt thấy nàng không mở mắt ra được, nói: "Thời gian vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."
Chuyến bay của Hạ Ngữ An vào lúc mười một giờ, bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ.
Hạ Ngữ An lắc đầu: "Không ngủ nữa, nếu không thì hôm nay sẽ không gặp được chị."
Vừa mới sáng sớm.
Mạnh Tây Nguyệt mất tự nhiên dời mắt, ừm một tiếng.
Hạ Ngữ An giơ tay: "Chị kéo em một chút đi."
Mạnh Tây Nguyệt nghe theo lời nàng, đưa nàng đi rửa mặt, ăn điểm tâm.
Lúc chia tay, Mạnh Tây Nguyệt xách cặp công văn: "Chị đi nhé."
Lúc quay người, Hạ Ngữ An kêu nàng một tiếng, vừa mới quay đầu, đối phương lập tức nhào đến.
Một nụ hôn vội vàng, ngây thơ.
Khiến cho trái tim cô có chút đau nhói, còn có chút tê dại.
Hạ Ngữ An lùi lại một bước.
Nàng cười nói: "Mạnh Tây Nguyệt, tạm biệt."
"Tạm biệt." Mạnh Tây Nguyệt mang theo nụ cười trên môi, đáp lại hai chữ.
Đợi sau khi Mạnh Tây Nguyệt đi, Hạ Ngữ An bật cười.
Dùng, lưỡi, rồi.
Độ thiện cảm trước mắt của Mạnh Tây Nguyệt:
- --------
Xin hỏi, ở đâu có bán Mạnh Tây Nguyệt =))).