Nhìn hai người họ nắm tay nhau, Hạ Kha không nghĩ nhiều.
Chỉ là khi tận mắt nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người họ tốt như vậy thì anh ấy mới có chút ngạc nhiên.
Anh ấy nhìn thấy sắc mặt hai người đều thoải mái thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra không có vấn đề gì lớn.
Anh ấy cảm ơn Mạnh Tây Nguyệt: "Cô Mạnh, làm phiền cô rồi.
Trễ như vậy mà còn phải đi đến bệnh viện với Ngữ An."
Mạnh Tây Nguyệt còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Ngữ An đã nói thẳng: "Anh hai, không phiền đâu.
Mạnh Tây Nguyệt là người một nhà mà."
Câu nói này suy nghĩ kĩ thì có chút không đúng nhưng Hạ Kha lại không nghĩ ra được nó không đúng ở chỗ nào.
Anh ấy chỉ xem như tình cảm giữa hai người họ rất tốt.
Ánh mắt của anh ấy khi nhìn về phía Hạ Ngữ An đầy cưng chiều: "Ngữ An, không thể tự nhiên như vậy được, mau cảm ơn cô Mạnh đi."
Hạ Ngữ An thấy anh hai nghiêm túc như vậy thì cũng quay đầu, tinh nghịch nháy mắt với Mạnh Tây Nguyệt: "Mạnh Tây Nguyệt, cảm ơn chị nha."
Khóe miệng của Mạnh Tây Nguyệt hơi nhếch lên, gương mặt lạnh lùng phủ lên sự dịu dàng, phối hợp với nàng: "Không cần cảm ơn."
Trợ lí làm phông nền, trong lòng chết lặng.
Không nuốt nổi, quá no rồi.
Bầu không khí giữa hai người, rơi vào mắt của Hạ Kha lại càng kì lạ.
Đặc biệt là, khi có một cơn gió lạnh thổi đến, trong lúc Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu chỉnh lại áo khoác cho em gái của anh ấy thì con bé lại nhân cơ hội móc lấy ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt.
Nếu như là bạn bè thì động tác nhỏ này hơi quá rồi.
Nhưng mà ở đây không phải chỗ tốt để bàn về chuyện này.
Đêm đông dần buông xuống, lạnh đến buốt xương, hai cô gái ở đây đều đang mặc lễ phục.
Anh ấy nói: "Đi về trước đi."
Sau đó, Hạ Ngữ An lên xe của Mạnh Tây Nguyệt, bỏ lại một mình Hạ Kha cô đơn lẻ bóng.
Hạ Kha bật cười: "Tình cảm tốt dữ ha."
Bây giờ Hạ Kha đang rất đau đầu, tim cũng đau.
Lúc trước, khi em gái của anh ấy làm bạn với Mạnh Tây Nguyệt thì anh ấy đã vui vẻ rất lâu.
Hạ Ngữ An đến ở cùng với Mạnh Tây Nguyệt, anh ấy cũng vô cùng tán thành, còn muốn dùng cách cho hai người họ ở chung với nhau để Hạ Ngữ An có thể học được chút gì đó.
Cái này đâu phải đi học hỏi, rõ ràng chính là dùng bánh bao thịt chọi chó, một đi không trở lại.
Khó trách lúc trước khi đi cứ ấp a ấp úng với anh ấy.
Anh ấy còn tưởng rằng người bạn nhỏ này bị tổn thương rồi, nên không để ý nhiều.
Hóa ra thứ đang đợi anh ấy là điều này.
Anh ấy bóp ấn đường, nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha, không ngờ em gái của anh ấy, vừa về đến nhà đã vội vàng ném cho anh ấy một quả lựu đạn, nổ đến mức đến bây giờ anh ấy vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Ngữ An, em mới vừa nói cái gì, nói lại một lần nữa xem."
Hạ Kha cảm thấy có lẽ gần đây công việc quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác rồi.
Hạ Ngữ An không muốn để cho anh của mình tự lừa mình dối người.
Nàng nắm tay Mạnh Tây Nguyệt, vô cùng trịnh trọng, nói: "Anh hai, em không nói đùa.
Em và Mạnh Tây Nguyệt, là người yêu."
"Tụi em dự định tương lai sẽ ra nước ngoài kết hôn."
Hạ Kha dường như không còn duy trì được hình tượng dịu dàng của mình nữa, lên tiếng: "Anh không đồng ý."
Hạ Ngữ An xụ mặt, không vui: "Anh hai, tại sao anh lại không đồng ý?"
Hạ Ngữ An hung dữ với mình, trong lòng Hạ Kha chua xót.
Em gái lại vì người khác mà hung dữ với anh ấy, đồng thời lí trí cũng đã quay lại: "Hai người quen nhau từ lúc nào?"
Hạ Ngữ An không chút do dự, trả lời: "Lâu lắm rồi, gần hai tháng."
Hạ Kha ổn định cảm xúc: "Tại sao lâu như vậy rồi mà không nói cho anh biết?"
Hạ Ngữ An ngượng ngùng cười cười: "Anh hai, em thật sự quá vui mà, nên quên mất tiêu."
Hạ Kha: "..."
Bây giờ, Hạ Kha không muốn nói chuyện với đứa em gái làm cho mình bực mình này nữa.
Sự chú ý chuyển qua người Mạnh Tây Nguyệt: "Cô Mạnh, tôi muốn biết suy nghĩ của cô."
Mạnh Tây Nguyệt đưa cho Hạ Kha một chiếc hộp dài.
Hạ Kha có chút khó hiểu, nhận lấy, mở ra, là một chiếc bút máy số lượng giới hạn của hãng Y.
Tất cả bút kí tên của anh ấy đều là của hãng Y.
Không thể không thừa nhận, anh ấy thật sự rất thích bút máy của hãng này.
Anh ấy có chút không hiểu: "Hửm?"
Mạnh Tây Nguyệt ngồi chỉnh tề: "Quà gặp mặt." Cô và Hạ Kha từng hợp tác vài lần.
Khi kí tên lên hợp đồng, đối phương đều dùng cùng một hãng bút.
Hạ Ngữ An chọt chọt eo của Mạnh Tây Nguyệt, kề sát tai cô, nói: "Chị chuẩn bị lúc nào vậy?"
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt vẫn đang quan sát Hạ Kha, nhưng không hề làm lơ Hạ Ngữ An, nhẹ giọng trả lời: "Hôm qua."
Từ khi nói sắp phải gặp mặt người lớn thì cô đã suy nghĩ xem nên mua thứ gì rồi.
"Anh Hạ, tôi và Ngữ An lấy chuyện kết hôn làm mục tiêu yêu đương."
Hạ Kha có chút đau đầu.
Anh ấy đương nhiên nhìn ra được sự nghiêm túc của Mạnh Tây Nguyệt.
Nhưng bất ngờ như vậy khiến anh ấy trở tay không kịp.
Bỏ đi sự quyết đoán nơi thương trường, giờ phút này, anh ấy chỉ là một người anh hai vô cùng yêu thương em gái.
Anh ấy xoa xoa ấn đường: "Trễ rồi, đi ngủ trước đi."
Anh ấy cần suy nghĩ thật kĩ.
Dày vò lâu như vậy rồi, Hạ Ngữ An thật sự rất mệt mỏi.
Nàng ôm cánh tay Mạnh Tây Nguyệt: "Đi thôi, nên đi ngủ rồi."
Thấy hai người sắp đi vào cùng một phòng, Hạ Kha vội vàng nói: "Cô Mạnh, phòng khách ở bên này."
Hạ Ngữ An không vui, ôm chặt cánh tay của Mạnh Tây Nguyệt: "Anh hai, em vẫn luôn ngủ chung với Mạnh Tây Nguyệt, không muốn tách ra."
Hạ Kha vốn đang đau lòng lại càng tan nát ruột gan, nhìn đứa em gái cùi trỏ đưa ra ngoài của mình, nghiêm túc nói: "Tối nay ngủ một mình đi."
Mạnh Tây Nguyệt vỗ vỗ tay Hạ Ngữ An.
Cô biết Hạ Kha cần có thời gian để thích ứng, có vài chuyện không thể nào làm quen quá nhanh.
Hạ Ngữ An phồng má: "Được thôi."
"Ngủ ngon, Mạnh Tây Nguyệt."
"Ngủ ngon, anh hai."
Đợi khi nàng đã đi vào phòng ngủ, Hạ Kha thở dài, dẫn Mạnh Tây Nguyệt đến phòng khách.
Trong lúc đi, Hạ Kha đã nói một câu: "Ngữ An, em ấy rất ngây thơ."
Khi đẩy cửa đi vào, Mạnh Tây Nguyệt đã đáp lại: "Tôi luôn biết điều này."
Hạ Kha nhìn cánh cửa đóng lại, thở dài, quay về phòng ngủ của mình.
Lúc nửa đêm, Mạnh Tây Nguyệt mở mắt ra, trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng xột xoạt.
Cô bật đèn lên thì nhìn thấy Hạ Ngữ An mặc đồ ngủ mềm mại cẩn thận đẩy cửa ra.
Căn phòng bừng sáng, bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Ngữ An nhào đến, lưu loát bò lên giường, ôm eo Mạnh Tây Nguyệt, thỏa mãn lại uất ức, nói: "Mạnh Tây Nguyệt, em không ngủ được."
Mạnh Tây Nguyệt tắt đèn.
Trong bóng tối, cô nhẹ giọng đáp lại: "Chị cũng vậy."
Hôm sau, Hạ Kha nghe nói Hạ Ngữ An nửa đêm chạy vào phòng của Mạnh Tây Nguyệt, có cảm giác hận rèn sắt không thành thép.
Dì Lâm ở bên cạnh cảm thán: "Tình cảm tốt ghê.
Ngữ An thích cô Mạnh lắm đó." Nếu không thì đã không dính người như vậy rồi.
Lông mày của Hạ Kha nhíu lại: "Dì Lâm, dì biết chuyện của hai người họ đúng không?"
Dì Lâm cười tủm tỉm, nói: "Ừa."
Được rồi, trong cái nhà này, anh ấy là người cuối cùng biết chuyện.
Hạ Kha thấy cơn tức của mình đã đủ no căng bụng rồi, nhất là khi nhìn thấy hai người cùng nhau xuống lầu.
Đau bao tử.
Anh ấy ăn bữa sáng không có chút mùi vị, cứ thế đi đến công ty.
Mạnh Tây Nguyệt phải đi làm.
Hạ Ngữ An cũng có công việc, ăn điểm tâm xong thì hai người tách ra.
*
Lòng mang tâm sự, trợ lí Lý đến sớm hơn ngày thường.
Lúc anh ta đến, Mạnh Tây Nguyệt và thư kí Cao vẫn chưa đến.
Một mình ngồi trong phòng làm việc có chút không tịnh tâm được.
Khoảng mười lăm phút sau, anh ta nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt, không biết có phải vì đã phát hiện ra được một bí mật kinh thiên động địa gì không, bây giờ, khi anh ta nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt, rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh lùng, nhưng lại có thể cưỡng ép nhìn thấy được tâm trạng tốt trong đó.
Đối tượng khiến cho tâm trạng tốt dĩ nhiên là cô Hạ rồi.
Lúc anh ta sắp không kiềm chế nổi sự phấn khích thì thư kí Cao cuối cùng cũng khoan thai đến chậm.
Đợi khi thư kí Cao đi vào phòng làm việc, anh ta cũng đi theo vào, đóng cửa lại.
Trợ lí Lý ho một tiếng: "Anh có biết người yêu của tổng giám đốc là ai không?"
Thư kí Cao liếc nhìn dáng vẻ kích động và sự phấn khích của đối phương, biết anh ta đã biết rồi, đẩy kính mắt, trả lời vô cùng bình thản: "Cô Hạ."
Trợ lí Lý đang chuẩn bị tung ra cú chốt bỗng sững sờ: "Sao anh biết?"
Thư kí Cao: "Biết từ đầu rồi."
Trợ lí Lý: "..." Nghi ngờ nhân sinh..