Mặc kệ Cố Diễn có lôi kéo thế nào đi chăng nữa thì tiến độ quay phim của Hạ Ngữ An vẫn phải kết thúc.
Bây giờ là cảnh phim cuối cùng.
Anh trai quân phiệt bị nước Nhật trắng trợn ép buộc đồ sát chiến sĩ yêu nước, còn lấy sống chết của em gái ra uy hiếp.
Sau khi dằn vặt, anh trai lựa chọn em gái mình, lúc đang chuẩn bị ra tay.
Em gái tự sát.
Chính vì cái chết của em gái mình đã kí.ch thích nỗi thù hận của anh trai quân phiệt.
Cũng là vì khi cận kề cái chết, em gái đã hi vọng anh ta có thể bảo vệ đất nước, mở ra con đường hắc hóa giết kẻ địch.
Cảnh phim này, là cảnh cao trào trong bộ phim.
Cũng là cảnh diễn quan trọng nhất của Hạ Ngữ An, là cảnh nàng phải thể hiện nhiều kĩ năng diễn xuất nhất.
Nàng phải diễn ra được sự bất khuất khi bị quân Nhật bắt, sự quyết tuyệt trước khi chết và rưng rưng nước mắt khuyên anh trai đánh lui quân ngoại xâm, nguyện vọng sinh nhật là bảo vệ đất nước.
Lúc anh hai đồng ý thì nàng mang theo nụ cười bình yên cắn lưỡi tự vững, diễn dịch một tuyến tình cảm phức tạp.
Tình cảm vô cùng mãnh liệt, là khảo nghiệm cực kì lớn đối với Hạ Ngữ An.
Hôm qua, Hạ Ngữ An ở nhà nghiêm túc suy nghĩ một phen, còn kêu Mạnh Tây Nguyệt cùng nàng diễn tập đoạn này.
Nhớ đến phản ứng ngày hôm qua của Mạnh Tây Nguyệt, Hạ Ngữ An xem kịch bản ở hiện trường không tự chủ mà bật cười thành tiếng.
Lúc trước, Hạ Ngữ An vẫn còn là dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, bây giờ lại đột nhiên mỉm cười.
Chung Nhạc tò mò: "Chị Hạ, đang nghĩ cách à?"
Suy cho cùng, kỹ năng diễn xuất của Hạ Ngữ An chỉ ở mức bình thường, không có gì đặc biệt, đừng nói đến việc làm người khác bất ngờ.
Nhận phim nếu không phải là vì hợp với tính cách của nàng thì chính là lời thoại ít, bình hoa biểu cảm thất thường.
Đây là lần đầu tiên nàng nhận nhân vật có tình cảm phức tạp như vậy.
Chung Nhạc và Lâm Kỳ thật ra cũng rất lo lắng.
Hạ Ngữ An lật kịch bản, nói chuyện vô cùng tùy ý nhưng không che giấu được ý cười trong lời nói: "Cách thì không có, chỉ là đang nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ thôi."
Lỗ tai của Chung Nhạc và Lâm Kỳ dựng lên.
Chung Nhạc đưa cho Hạ Ngữ An một li nước ấm, mang theo nụ cười nhiều chuyện lấy lòng: "Chị Hạ, chuyện vui gì vậy?"
Hạ Ngữ An liếc cô ấy một cái, nhưng rất hưởng thụ sự lấy lòng của cô ấy, đúng lúc nàng đang khát nước, nhận lấy, uống một ngụm, mở ra hình thức khoe khoang.
Hôm qua, Mạnh Tây Nguyệt đón nàng về nhà.
Hai người như thường lệ cơm nước xong xuôi.
Lúc Mạnh Tây Nguyệt đọc sách, Hạ Ngữ An bắt đầu nghiên cứu kịch bản.
Đây là lần đầu tiên Hạ Ngữ An làm chính sự ở nhà, cũng là lần đầu tiên ngồi ở nhà đọc kịch bản, khó tránh khiến cho Mạnh Tây Nguyệt nhìn nhiều hơn một chút.
Vì cái nhìn này mà trông thấy được Hạ Ngữ An sầu não vì kịch bản, sau đó lập tức làm rùm beng kêu Mạnh Tây Nguyệt tập diễn với nàng.
Mạnh Tây Nguyệt: "..."
Mạnh Tây Nguyệt mặc đồ ở nhà, cầm sách trên tay, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ưu nhã, gương mặt mang theo sự thư thái, mắt nhìn người yêu đang dính ở bên cạnh cô, ôm lấy eo của cô, giọng nũng nịu, làm nũng.
Cô căn bản không biết đóng phim.
Hơn nữa, nhiệm vụ đọc sách hôm nay của cô cũng chưa hoàn thành.
Hơn nữa, cô rất thích, cũng không muốn cắt đứt nhịp điệu đọc sách.
"Mạnh Tây Nguyệt, giúp em một chút nhé."
"Mạnh Tây Nguyệt, Mạnh Tây Nguyệt."
Bên tai là giọng nói không ngừng kêu tên cô như đang vui đùa của Hạ Ngữ An, chữ sau lại ngọt hơn chữ trước, tiếng sau lại dịu dàng hơn tiếng trước.
Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu, mắt nhìn tiến độ trang sách trước mặt, đóng sách lại, cất kỹ, ngón tay thon dài vươn ra, lời ít ý nhiều: "Kịch bản."
Hạ Ngữ An đưa kịch bản cho cô, đầu tựa lên vai Mạnh Tây Nguyệt, chỉ vào lời thoại của mình: "Mấy cái này nè, chính là cảnh ngày mai em phải quay đó."
Đầu ngón tay trắng nõn quẹt loạn trên kịch bản trắng đen.
Vì tạo hình của nhân vật trong kịch bản, cho nên Hạ Ngữ An đã tháo hết móng tay giả của mình, móng tay hiện ra màu hồng phấn nhàn nhạt, ngón tay vừa dài vừa mịn màng, dưới ánh đèn hiện lên sự trơn bóng.
Lông mi của Mạnh Tây Nguyệt khẽ run: "Đừng làm loạn."
Quấy rối như vậy, ảnh hưởng đến tiến độ đọc kịch bản của cô.
Hạ Ngữ An trề môi, ánh mắt đặt lên bàn tay đang nắm lấy ngón tay của nàng của đối phương, đến bây giờ vẫn chưa buông ra.
Rõ ràng là muốn nắm tay nàng mà.
Cứ phải kiếm cớ.
Nhưng mà, đối với sự thân mật âm thầm này của Mạnh Tây Nguyệt, Hạ Ngữ An lựa chọn không vạch trần, chủ động nắm lấy tay Mạnh Tây Nguyệt/
Quả nhiên, Mạnh Tây Nguyệt mỉm cười, mặc dù rất bí mật, nhưng vẫn bị Hạ Ngữ An phát hiện.
Gương mặt mang theo nụ cười mỉm nha.
Mạnh Tây Nguyệt xem rất tỉ mỉ, nghiêm túc như lúc đang xem tài liệu công việc hằng ngày, sau khi xem xong, cô đặt kịch bản xuống.
Cúi đầu, mắt nhìn Hạ Ngữ An đang tựa trên vai cô, bắt đầu chơi điện thoại.
Nhớ đến kĩ năng diễn xuất bấp bệnh thường ngày của nàng, bàn tay siết chặt.
Hạ Ngữ An vui vẻ nói: "Xem hết rồi thì chúng ta bắt đầu tập diễn nhé."
Hạ Ngữ An đóng vai em gái.
Dĩ nhiên Mạnh Tây Nguyệt sẽ dóng vai anh trai rồi.
Hai người buông bàn tay vẫn luôn nắm chặt ra.
Hạ Ngữ An ho một tiếng: "Vậy thì bắt đầu nhé."
Mạnh Tây Nguyệt gật đầu.
Hạ Ngữ An nhanh chóng hóa thân thành nhân vật em gái, ánh mắt nhìn Mạnh Tây Nguyệt lại càng thêm ngây thơ, tin tưởng: "Anh hai, hôm nay là sinh nhật của em, cười một cái được không?"
Cảnh này có lẽ cô đã bị trói vào ghế, bị súng chĩa vào.
Trong hoàn cảnh như vậy, em gái vẫn không hề sợ hãi, bởi vì anh hai của nàng ở đây.
"Sinh nhật vui vẻ, Dao Dao, quay về anh hai sẽ nấu mì trường thọ cho em."
Mỳ trường thọ mỗi năm đều là do anh hai nàng nấu.
Cảnh này, giọng nói của anh hai nên mang theo sự trấn an và kiên định, vẻ mặt dịu dàng, khiến cho cơn sợ hãi của em gái biến mất.
Nhưng gương mặt của Mạnh Tây Nguyệt lại lạnh lùng, hời hợt, lời nói lạnh như băng, không có chút tình cảm nào.
Như một chiếc máy.
Hạ Ngữ An: "..."
Đối diện với gương mặt này, Hạ Ngữ An hoàn toàn quên mất lời thoại tiếp theo là gì, nhưng lại cảm thấy Mạnh Tây Nguyệt như vậy thật sự rất buồn cười.
Nàng không kiềm chế được, lập tức bật cười ngã nhào vào lòng Mạnh Tây Nguyệt.
"Mạnh Tây Nguyệt, sao chị lại dễ thương như vậy chứ?"
Mạnh Tây Nguyệt nhìn Hạ Ngữ An cười muốn tắt thở, con ngươi trầm lắng lẳng lặng nhìn chằm chằm vòa nàng.
Một lúc sau, cô giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng nàng, tránh cho Hạ Ngữ An cười đến mức đau sốc hông, bất đắc dĩ nói: "Chị không phải là diễn viên chuyên nghiệp."
Hạ Ngữ An gối đầu trên đùi của Mạnh Tây Nguyệt, đuôi mắt ửng đỏ, đầu lông mày vẫn chưa tan đi ý cười.
Từ góc độ này của nàng, nhan sắc của đối phương đẹp kinh người, không kiềm lòng được nói: "Mạnh tây Nguyệt, em thật sự rất thích chị."
Câu nói này, Mạnh Tây Nguyệt đã được nghe rất nhiều lần.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn không không thể không rung động: "Ừm, em đã nói rồi."
Hạ Ngữ An chớp mắt: "Ây, mặc kệ nói rồi hay chưa, dù sao thì em mới nhìn thấy chị thôi thì đã rất thích chị rồi."
Thẳng thắn lại ngây thơ.
Hoàn toàn không hề che đậy tình cảm của mình.
Đầu ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt giật giật, đưa tay che khuất đôi mắt in dấu ánh sao kia của nàng, cúi đầu hôn lên.
"Chị cũng vậy."
Nhớ lại nụ hôn triền miên kia, ánh mắt của Hạ Ngữ An lại không tự chủ mà mang theo một vòng xuân ý, không cần nói nhiều lời: "Tối hôm qua Mạnh Tây Nguyệt giúp tôi tập diễn."
Cả đêm đều là dáng vẻ lạnh như băng, đọc lời thoại cũng hệt như một người máy, nhưng đối phương vẫn hết lần này đến lần khác chiều theo ý nàng, chỉ cần nàng không kêu dừng thì vẫn tiếp tục nói, không hề oán trách.
Sao lại thích nàng, chiều chuộng nàng như vậy chứ.
Chỉ mới suy nghĩ thôi thì Hạ Ngữ An đã không nhịn được mà co rút ngón chân.
Chung Nhạc, Lâm Kỳ: "..." Làm phiền rồi, họ không nên hỏi.
Bây giờ vẫn chưa đến cảnh của Hạ Ngữ An.
Nàng lại đọc thêm vài lần, trong đầu đại khái đã có chút linh cảm, đang định kêu Chung Nhạc diễn tập với mình.
Cố Diễn - người mà nàng vẫn luôn không chào đón lại không có mắt mà sáp lại.
"Cô Hạ, cảnh này, đạo diễn kêu chúng ta diễn tập nhiều một chút."
Hạ Ngữ An nhìn cậu ta một cái.
Lần này ngược lại, khách sáo nhiều hơn một chút, trên mặt cũng không còn biểu cảm khiến người ta buồn nôn như lúc trước nữa.
Nàng cũng biết hai người diễn tập là cách tốt nhất, bớt được nhiều việc.
Hừ một tiếng: "Diễn tập thì diễn tập, đừng có bày trò trống gì với tôi."
Trong mắt Cố Diễn xẹt qua biểu cảm bị tổn thương: "Ừm."
Nhưng mà, ánh mắt của Hạ Ngữ An chưa từng đặt trên người cậu ta, bày vẽ như vậy cũng uổng công.
Cố Diễn siết chặt kịch bản, không nói nhiều, tránh cho Hạ Ngữ An càng thêm chán ghét cậu ta: "Vậy bắt đầu nhé."
Hạ Ngữ An nhìn chằm chằm Cố Diễn, qua một lúc mới chính thức tiến vào trạng thái.
Chung Nhạc và Lâm Kỳ im lặng làm bối cảnh.
Chung Nhạc cứ cảm thấy Cố Diễn có chút kỳ quái.
Rõ ràng hôm qua Cố Diễn đã thấy Hạ Ngữ An không chào đón cậu ta nhưng hôm nay vẫn cứ đến gần.
Mặc dù là do đạo diễn dặn dò, nhưng trên mặt lại không hề có chút bất mãn hay không cam lòng gì cả.
Là lạ.
Diễn tập bảy tám lần, cuối cùng Hạ Ngữ An cũng tìm ra được cảm giác, đúng lúc đạo diễn kêu bắt đầu.
Nàng đặt kịch bản xuống, đi đến hiện trường quay phim.
Sắc mặt của đạo diễn khi nhìn thấy Hạ Ngữ An vẫn không được tốt lắm, nhưng mà ông ta cũng không dám giày vò nàng một chút nào, chỉ với hậu trường của nàng, cũng đủ cho ông ấy ăn đủ rồi.
Đóng bảng.
Hai người lập tức bắt đầu.
Bởi vì đã diễn tập trước, lại vì độ khó của cảnh này tương đối cao, NG năm lần mới qua.
Người của đoàn làm phim cũng không dám nói nhiều, dù sao Hạ Ngữ An vẫn còn ở đây.
Người ta dám phẫn nộ với đạo diễn, những lâu la nhỏ như họ sao dám kiếm chuyện.
Đạo diễn vừa hô cut, Hạ Ngữ An lập tức đứng lên, lau vết máu giả trên khóe môi.
Đạo diễn cẩn thận nói một câu, chúc mừng nàng đã đóng máy, còn đưa cho một bao lì xì.
Hạ Ngữ An nhận lấy, nói một câu mời mọi người ăn cơm trưa.
Nàng mời dĩ nhiên sẽ do nhà bếp năm sao làm, vừa đắt lại vừa ngon, người nào cũng muốn đi, mặc kệ là ân oán gì, mọi người cười nói chúc mừng và cảm ơn.
Hạ Ngữ An giật giật khóe môi, trả lời ứng phó.
Nhưng mà, cũng không có ai bất mãn.
Lúc Hạ Ngữ An lên xe rời đi, Cố Diễn lại đuổi theo.
Nhìn gương mặt lạnh lùng kia của nàng, Cố Diễn biết đây chính là cơ hội cuối cùng của cậu ta, cậu ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Cô Hạ, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Hạ Ngữ An nhướng mày, mang theo sự kiêu căng và ngạo mạn: "Nói cái gì? Nói chuyện tại sao lại ghét cậu à?"
Cố Diễn tốt tính nói: "Cô Hạ, mặc dù không biết tại sao chị lại có hiểu lầm đối với tôi, nhưng chuyện lần này có liên quan đến chị."
"Chúng ta có thể nói chuyện không? Tôi không muốn chị bị tổn thương."
Nói xong thì đưa điện thoại cho Hạ Ngữ An.
Là một đoạn phim.
Nàng nhấn mở, trước mắt chính là lúc Mạnh Tây Nguyệt đến đón nàng.
Nàng nhịn không được, hôn cô một cái.
Hình ảnh HD, quay rõ gương mặt của hai người.
Hạ Ngữ An đặc biệt chú ý chính là gương mặt của Mạnh Tây Nguyệt rất dịu dàng.
Từ góc nhìn của người thứ ba, vô cùng rung động.
"Cho nên, cô Hạ có thể nói chuyện không?"
Sau đó, hai người đi đến một quán cà phê ở gần Ảnh Thị Thành, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Hạ Ngữ An uống một ngụm cà phê, mắt nhìn Cố Diễn ở phía đối diện: "Muốn nói gì?"
Nàng trái lại muốn xem thử đối phương có thể nói ra được lí lẽ gì.
Cố Diễn: "Đoạn phim này là do một người bạn làm phóng viên đưa cho tôi.
Lúc trước, anh ta định phát ra ngoài, may mà tôi lấy về kịp."
Hạ Ngữ An âm thầm chậc một tiếng: "Muốn tôi nói cảm ơn à?".
Dưới cái nhìn của nàng, cho dù có đăng lên, đối với nàng mà nói, cũng không khác biệt gì lắm.
Bàn tay đang cầm ly cà phê của Cố Diễn khựng lại.
Chuyện này không giống như trong suy nghĩ của anh ta.
Nhưng mà cũng không trở ngại cậu ta đưa ra phản ứng: "Cô Hạ, nói đùa rồi.
Sự kiện weibo lúc trước là do tôi liên lụy đến cô, có thể giúp được cô thì tôi đã rất vui vẻ rồi."
Vẻ mặt của Hạ Ngữ An không thay đổi: "Ừa."
Cố Diễn: "Cô Hạ, cô định xử lí thế nào?".