Giọng nói ngọt ngào, nụ cười dịu dàng.
Yết hầu của Mạnh Tây Nguyệt giật giật, ý cười lập tức tràn ngập trong mắt: "Chị về rồi."
Hạ Ngữ An nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt muốn vào phòng bếp, trái tim run lên, mất tự chủ hơi lớn tiếng: "Đừng vào phòng bếp."
Nàng vẫn chưa dọn dẹp nhà bếp nữa.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn nhà bếp đóng chặt cửa, ánh mắt vô thức nhìn về phía những món ăn có vẻ ngoài không đẹp mắt lắm trên bàn ăn mà nãy giờ cô chưa chú ý đến.
Đối diện với Hạ Ngữ An vẫn đang thấp thỏm, cô mở miệng, giọng nói có chút ngắt ngứ: "Được."
Quay người, đi vào nhà vệ sinh.
Thấy cô không hề phát hiện, Hạ Ngữ An không biết nên cảm thấy may mắn hay là thất vọng nữa, lập tức ngồi ngoan ngoãn, đợi Mạnh Tây Nguyệt đi ra.
Trong nhà vệ sinh, Mạnh Tây Nguyệt mở nước, ngón tay thon dài rửa dưới vòi nước.
Tiếng nước chảy che đi âm thanh trái tim đập càng lúc càng nhanh của cô.
Đáp án đã quá rõ ràng.
Bàn đồ ăn kia, là Hạ Ngữ An tự tay làm cho cô.
Hành động thần thần bí bí của đối phương trong mấy ngày trước cũng đã có được lời giải thích.
Mạnh Tây Nguyệt tắt vòi nước, ổn định trái tim đang đập loạn, đi ra ngoài.
Mạnh Tây Nguyệt ngồi xuống, Hạ Ngữ An gắp cho cô một đũa đồ ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Nếm thử đi."
Ngón tay thon dài cầm dụng cụ ăn uống, áo sơ mi trắng sạch sẽ, gọn gàng, không một nếp nhăn.
Cúc áo được cài đến nút cuối cùng.
Động tác đâu ra đấy, một bữa tối gia đình bình thường, dưới động tác của Mạnh Tây Nguyệt lại sinh ra cảm giác như đang dùng bữa trong nhà hàng Tây cao cấp.
Chỉnh chu lại ưu nhã.
Hạ Ngữ An cảm nhận trực quan.
Không hiểu sao nàng cũng bắt đầu lo lắng.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt ăn xong, vội vàng hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Đôi mắt sâu như mực, mông lung, xinh đẹp.
Mạnh Tây Nguyệt trả lời vô cùng nghiêm túc: "Rất ngon."
Nhận được lời khẳng định, Hạ Ngữ An xinh đẹp lại gắp thức ăn cho cô: "Thật không?"
Lần này, Mạnh Tây Nguyệt trực tiếp dùng hành động để trả lời.
Thức ăn gắp cho cô, cô đều ăn sạch.
Hạ Ngữ An không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Ngay cả những món ăn khác, Mạnh Tây Nguyệt cũng đều ăn sạch sẽ.
Nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, Hạ Ngữ An cũng không kiềm chế được mà ăn nhiều hơn một chút.
Kết quả cuối cùng chính là, hai người đều ăn rất no.
Hai người xoa bụng cho nhau để tiêu đồ ăn.
Hạ Ngữ An ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt hơi nhắm mắt, lông mi dài che khuất con ngươi đen như mực kia, nàng đột nhiên mở miệng: "Có phải chị đã biết đồ ăn hôm nay là do em làm từ lâu rồi phải không?"
Cô mở mắt, đôi mắt dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lung linh, nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."
Hạ Ngữ An nhào vào lòng Mạnh Tây Nguyệt: "Em nói mà, hôm nay sao tự nhiên chị lại ăn nhiều như vậy."
Nói xong, nàng chu môi bất mãn nói: "Dạ dày của chị không tốt, lần sau không cho phép ăn nhiều như vậy nữa.
Sau này chị muốn ăn cái gì thì cứ nói cho em biết.
Em nấu cho chị."
Mạnh Tây Nguyệt vuốt tóc nàng: "Được."
Sau đó, Hạ Ngữ An bắt đầu khai thật: "Mấy ngày trước không nói cho chị biết lịch trình của em là vì muốn cho chị một bất ngờ."
Nói đến đây, mặt nàng hơi đỏ lên: "Em đăng kí một lớp học nấu ăn."
Đầu ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt chạm vào đuôi mắt của Hạ Ngữ An, giọng nói đầy kiềm chế: "Chị đoán được."
Hạ Ngữ An vui vẻ hôn lên cằm của cô, ngoài miệng lại nói: "Có chị ở đây, em không giấu được bất cứ bí mật gì cả."
Mạnh Tây Nguyệt chiều hư nàng: "Lần sau, em không nói thì chị sẽ không đoán."
Hạ Ngữ An lắc đầu: "Không được, chúng ta tâm linh tương thông mà."
Bỗng dưng, Mạnh Tây Nguyệt cười khẽ: "Được."
Hạ Ngữ An ôm cô, cũng mỉm cười theo.
Nàng thật sự cực kì thích Mạnh Tây Nguyệt.
*
Bất tri bất giác, đã trôi qua nửa tháng.
Nội bộ NS đã ổn định lại.
Sản nghiệp dưới trướng của Thiên Vũ, NS đã thành công tiếp nhận toàn bộ.
Hệ thống thế hệ thứ hai, đã đến giai đoạn kết thúc, chỉ còn một thí nghiệm cuối cùng.
"Cuối cùng có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi.
Khoảng thời gian này, tôi bận rộn đến mức chẳng còn thời gian đi hẹn hò nữa." Trợ lí Lý không kiềm lòng được mà phàn nàn với thư kí Cao.
Thư kí Cao uống một ngụm cà phê, giữa lông mày mang theo sự nhẹ nhõm: "Đúng đó."
Trợ lí Lý đưa tài liệu cho thư kí Cao.
Có đôi lúc, công việc của họ sẽ bổ trợ lẫn nhau: "Sắp hết năm rồi."
Còn chưa đến một tháng nữa.
Ba ngày sau, chính là ngày một tháng một, Tết Nguyên Đán.
Thư kí Cao lật xem tài liệu, thuận miệng phụ họa: "Ừm.".
Truyện Tiên Hiệp
Trợ lí Lý thuận miệng nói vài câu, lại quay về làm việc.
Nửa tháng này, đối với Hạ Ngữ An mà nói, thời gian trôi qua một cách vô cùng bình lặng.
Vừa chụp xong một bộ ảnh, Chung Nhạc lập tức đi đến: "Chị Hạ, tối nay sẽ chiếu Hậu Cung."
Hậu Cung.
Hạ Ngữ An đang suy nghĩ trong đầu một lần, mới nhớ ra, là bộ phim cổ trang nàng đã nhận: "Ừm, tôi biết rồi."
Tối nay, nàng sẽ dẫn Mạnh Tây Nguyệt đi xem với nàng.
Chung Nhạc nhìn thấy Hạ Ngữ An bình tĩnh như vậy, lại nói tiếp: "Chị Hạ, bộ phim Truy Bắt mà chị tham gia, cũng sắp phát sóng rồi."
Vu nữ Miêu Cương.
Hạ Ngữ An vẫn rất thích nhân vật kia, hỏi: "Khi nào sẽ chiếu?" Nàng rất muốn dẫn Mạnh Tây Nguyệt đến rạp chiếu phim xem thử.
Chung Nhạc: "Phát sóng ngay Tết Nguyên Đán."
Gần đây, Hạ Ngữ An lại có hai bộ phim sắp chiếu, sắp xếp ổn thỏa, có thể đem đến không ít nhiệt độ.
Lâm Kỳ dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, vội nói: "Chị Hạ, có cần liên lạc công ty sao tác với bên kia không?"
Hiện tại, weibo của Hạ Ngữ An giao hết cho Lâm Kỳ xử lí.
Lâm Kỳ thỉnh thoảng đăng một vài bức ảnh chụp thường ngày của Hạ Ngữ An, thu hoạch được không ít fan nhan sắc, nhưng dù có tăng thêm nữa mà không có tác phẩm gì thì nhóm người hâm mộ này cũng không ở lại được bao lâu.
Hạ Ngữ An từ chối: "Không cần đâu."
Lâm Kỳ cũng biết chí của Hạ Ngữ An không đặt trong ngành giải trí, chỉ có chút tiếc nuối.
Nếu như Hạ Ngữ An chịu phối hợp với công ty, chắc chắn sẽ cực hot.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của nàng khá bình thường, nhưng gương mặt xinh đẹp này đặt trong giới showbiz đông đảo thì cũng đủ để được xếp ở vị trí đầu.
Lâm Kỳ: "Được rồi, lát nữa em sẽ báo lại với công ty."
Hạ Ngữ An ừ một tiếng, trang bìa tạp chí đã chụp xong, Hạ Ngữ An cầm túi xách lên: "Đi thôi."
Chung Nhạc vội nói: "Chị Hạ, đi đâu vậy?" Tiếp theo, Hạ Ngữ An cũng không có sắp xếp lịch trình gì.
Chung Nhạc không tự chủ suy nghĩ, có phải đi gặp tổng giám Mạnh hay không.
Hạ Ngữ An trả lời: "Đi công ty Boya."
Kỷ Thi đang làm việc ở Boya.
Boya, Chung Nhạc biết, là công ty thiết kế châu báu, đi con đường thị trường cao cấp tầm trung.
Lần trước, cô ấy nhìn trúng một chiếc vòng tay, chính là thiết kế của Boya, nhưng mà giá tiền quá đắt, cuối cùng cô ấy vẫn cắn răng mua.
Hết cách rồi, cô ấy rất thích kiểu dáng này.
Chung Nhạc vô cùng tò mò: "Chị Hạ, sao lại đến Boya? Không đi NS à?"
Hạ Ngữ An nhìn trợ lí nói ríu rít không ngừng, nhưng mà tâm trạng vẫn rất tốt, nói: "Đi gặp một người bạn."
Đã gần một tháng rồi, nàng muốn đi xem thử một chút Kỷ Thi đã thiết kế đến đâu.
Chung Nhạc vẫn không ngăn được sự tò mò, hỏi tiếp: "Người bạn nào vậy?" Thầm nghĩ, chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ nào đó rồi.
"Kỷ Thi."
Vừa dứt lời, lập tức nghe thấy trợ lí nhỏ nói một cách khoa trương: "Là nhà thiết kế hàng đầu.
Em biết.
Không ngờ chị Hạ lại là bạn của cô ấy."
"Sợi dây chuyền này của em chính là thiết kế của cô ấy, thật sự rất thích."
Hạ Ngữ An: "Cần tôi xin chữ kí cho em không?"
Chung Nhạc cười ngượng ngùng: "Vậy sao được chứ." Nói xong, cô ấy đưa sổ tay cho Hạ Ngữ An.
Hạ Ngữ An nhìn cô ấy một cái, vẫn nhận lấy.
"Cốc cốc."
Kỷ Thi đặt bút xuống, quả nhiên, Hạ Ngữ An đẩy cửa đi vào: "Ngữ An."
Hạ Ngữ An đặt đồ ăn xế lên bàn cho cô ấy: "Lúc mới đến, mình có nghe thấy một vài lời chanh chua liên quan đến cậu đó."
Kỷ Thi ăn một miếng bánh ngọt: "Cậu ra tay rồi à?"
Hạ Ngữ An ra vẻ đương nhiên: "Tất nhiên rồi."
Kỷ Thi cười khẽ: "Không cần phải để ý bọn họ đâu.
Do quá rảnh rỗi thôi.
Lát nữa mình sẽ sắp xếp công việc cho họ."
Hạ Ngữ An nhíu mày: "Nên như vậy."
Kỷ Thi hì hì một tiếng, nói: "Chiếc nhẫn đã hoàn thành hơn phân nửa rồi, muốn xem thử không?"
Hạ Ngữ An: "Đương nhiên rồi.".