Cuối cùng hai người không xảy ra chuyện gì cả.
Lý do của Mạnh Tây Nguyệt rất thuyết phục, bởi vì anh hai Hạ Kha của Hạ Ngữ An đang ở nhà.
Vì để tránh những sự xấu hổ không cần thiết, Hạ Ngữ An đành phải thôi, nhưng mà vẫn không cam lòng, hung hăng cắn vào cổ Mạnh Tây Nguyệt một cái.
Ai kêu chiếc cổ thon dài của Mạnh Tây Nguyệt dưới ánh đèn nổi lên từng mạch máu màu xanh nhạt, trắng và xanh, dưới ánh sáng ấm áp, đan xen nhau, gợi lên sự dụ hoặc làm gì.
Phối hợp với gương mặt lạnh lùng kia.
Hai chữ thôi.
Dụ người.
Cắn xong, Hạ Ngữ An còn trêu chọc dùng đầu lưỡi liếm một cái.
Nàng nhạy cảm phát hiện ra hô hấp của Mạnh Tây Nguyệt nhẹ đi trong nháy mắt.
Ngón tay thuận theo vai của Mạnh Tây Nguyệt, trượt xuống lồng ngực của cô, cảm nhận tiếng tim đập dồn dập của đối phương.
Một đôi mắt quyến rũ rực lửa như có móc câu, giọng nói cũng rất trêu người: "Ngày mai đó, Mạnh Tây Nguyệt, chị chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Nói xong còn nháy mắt với cô một cái.
Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu, đôi mắt tĩnh mịch đến đáng sợ.
Tay nắm lấy bàn tay đăng đặt trên ngực cô của Hạ Ngữ An.
Đầu ngón tay thon dài, mười ngón đan xen, kéo nàng đến đầu giường.
Lời ít ý nhiều, giọng nói có chút khàn: "Ngủ đi."
Nghiêm túc, nặng nề.
Hạ Ngữ An không dám lỗ mãng, thành thành thật thật nằm yên, chớp mắt nhìn Mạnh Tây Nguyệt.
Sắc mặt vẫn bình thường.
Sau khi Mạnh Tây Nguyệt nằm xuống, một giây sau thì tắt đèn, Hạ Ngữ An rướn người đến.
Áp sát nàng, nhiệt độ nóng hừng hực xuyên qua lớp áo bông truyền đến nàng.
Trong đêm tối, trái tim đập loạn.
Tiếng sau càng vội vã, nhiệt liệt hơn tiếng trước.
Hạ Ngữ An sững người, lập tức không nhịn được cười.
Trong bóng tối, truyền đến giọng nói như mang theo sự xấu hổ của Mạnh Tây Nguyệt: "Đừng nói chuyện, ngủ ngon."
Hạ Ngữ An lẩm bẩm ừm một tiếng, ôm eo Mạnh Tây Nguyệt, dùng sức cọ vào vai Mạnh Tây Nguyệt, lau đi nước mắt vì cười quá nhiều.
Tiếng nói đầy ý cười, trả lời: "Ngủ ngon."
Một lúc sau.
Hạ Ngữ An lên tiếng: "Mạnh Tây Nguyệt, em rất thích chị."
Trong bóng tối, lông mi của Mạnh Tây Nguyệt run rẩy, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm."
...
So với hai người đã đi ngủ sớm, nhiệt độ từ việc Hạ Ngữ An come vẫn không ngừng tăng lên.
Trận chiến mắng nhau trên weibo vẫn còn đang tiếp tục.
Mấy chữ "Xen vào chuyện của người khác" mà Hạ Ngữ An đăng trên weibo càng thu hút thêm một làn sóng người hâm mộ.
Dựa vào mấy chữ này, cộng thêm nhan sắc thần tiên của Hạ Ngữ An, lập tức sẽ có người ủng hộ.
Sau đó, họ bắt đầu giúp Hạ Ngữ An mắng lại những dân mạng miệng đầy "hương thơm" kia.
Một trận chiến mắng nhau mới bắt đầu.
Thủy quân mà Hạ Ngữ An mời trà trộn hoàn mỹ vào trong số đó.
Người đại diện Lâm Hân của Hạ Ngữ An nhìn tình hình chiến đấu trên weibo, càng trợn mắt há mồm.
Bên phía công ty vẫn còn chưa ra tay, ngoài thủy quân Hạ Ngữ An mời ra, thì đã có hai nhóm người đang giúp Hạ Ngữ An dẫn dắt dư luận.
Một nhóm là thủy quân do phía Hạ thị mời.
Còn một nhóm dĩ nhiên là của vị tổng giám đốc NS khiến cho Hạ Ngữ An come out - Mạnh Tây Nguyệt.
Ngay cả cao tầng của Lâm Hân cũng không ngờ đối tượng come out của Hạ Ngữ An lại là Mạnh Tây Nguyệt.
Cao tầng nhất thời chấn động, lúc này, ra lệnh cho Lâm Hân xử lí tốt chuyện này.
Nếu như chuyện lần này có thể xử lí tốt, chỉ cần Hạ Ngữ An hài lòng, đầu tư bên phía Hạ thị, thậm chí là NS, có thể ít sao?
Hạ Ngữ An nghiễm nhiên trở thành mỏ vàng của họ, hận không thể cúng bái nàng.
Lâm Hân nhìn thế trận trên mạng, căn bản không cần đến họ ra tay, nhưng mà nghĩ đến sự dặn dò của công ty, Lâm Hân vẫn làm việc theo kế hoạch, sắp xếp thủy quân...
...
Lệ Đình vừa xã giao xong quay về.
Gần đây anh ta bắt đầu liên tục giao lưu với thiên kim nhà họ Lý.
Người phụ nữ kia chính là một bao cỏ, ánh mắt nhìn anh ta vừa si mê lại vừa sến súa.
Chịu đựng cơn buồn nôn trong lòng, Lệ Đình kiềm lại tính tình, tiếp xúc với cô ta, vì sự phát triển của công ty, con đường liên hôn này đã là cái giá nhỏ nhất, cũng là sự phát triển nhanh nhất.
Một người đã từng đứng ở đỉnh cao như anh ta, không thể nào dễ dàng tha thứ cho những người đã khinh thường mình.
Thứ từng thuộc về anh ta, bằng bất cứ giá nào anh ta cũng sẽ đoạt lại.
Ôm mộng như vậy nên Lệ Đình vẫn luôn chịu đựng đến tận bây giờ.
Cho đến khi, anh ta nhận được điện thoại của đối tượng anh ta mới xã giao xong - Lý Phù.
Nhìn thấy tên hiện lên, Lệ Đình chịu đựng cơn buồn nôn, kết nối điện thoại: "Có chuyện gì?"
Lý Phù cũng không đế ý đến sự lạnh nhạt của Lệ Đình, hứng thú bừng bừng chia sẻ tin bát quái với Lệ Đình: "Ha ha, người lúc trước theo đuổi anh, Hạ Ngữ An đó, come out rồi."
Lệ Đình sửng sốt mấy giây: "Em nói cái gì?"
Lý Phù: "Hạ Ngữ An come out, trước kia em biết người như cô ta rất bá đạo, không ngờ lại cứng như vậy, come out toàn mạng luôn.
Ngày mai còn muốn đi Mỹ đăng kí kết hôn nữa.
Lệ Đình dừng lại vài giây, rồi mới tiêu hóa xong tin tức này.
Trong đầu anh ta hiện ra cái tên của Mạnh Tây Nguyệt đầu tiên.
"Ai vậy?"
Nghe thấy tiếng chất vấn mang theo sự phẫn nộ của Lệ Đình, Lý Phù có chút không vui, nhưng mà nghĩ đến gương mặt và dáng người hoàn mỹ của Lệ Đình, tất cả đều dễ nói chuyện: "Vẫn chưa rõ, sao vậy? Muốn quay đầu à?"
Lời này mang theo ý uy hiếp.
Lệ Đình không bị khùng, chỉ nói: "Anh chỉ quan tâm một chút thôi mà.
Dù sao Ngữ An cũng là em gái của anh."
Em gái?
Lý Phù cười chế giễu.
Giọng điệu bắt gian kia cũng không phải như vậy, lập tức cảm thấy có gì đó không vui, không còn tâm trạng nói chuyện nữa, tùy tiện nói vài câu rồi đi ăn dưa.
Lệ Đình cúp máy, mặt đen lại, lập tức gọi điện cho Hạ Ngữ An.
Tắt máy.
Anh ta lập tức gọi cho Hạ Kha, không ai nghe máy.
Chuyện này cũng không thể trách Hạ Kha không nhận điện thoại, vất vả lắm mới được nghỉ, đương nhiên anh ấy phải ngủ sớm một chút rồi.
*
Chuyện trên weibo đã hoàn toàn không còn liên quan đến Hạ Ngữ An nữa.
Lúc này, nàng đang trên máy bay đến Mỹ.
Đương nhiên, đi cùng còn có Mạnh Tây Nguyệt.
Khoang hạng nhất.
Hạ Ngữ An nhìn Mạnh Tây Nguyệt đang ngồi bên cạnh, đọc tạp chí du lịch, sườn mặt tinh xảo kéo căng, tạo thành một đường cong đẹp mắt.
"Mạnh Tây Nguyệt, chị còn nhớ lúc trước chúng ta đi chung một chuyến bay, khi đó, chị vẫn còn hờ hững với em không?"
Mạnh Tây Nguyệt thuận theo đó nhớ lại, lúc trước đi chung chuyến bay với Hạ Ngữ An, đơn giản chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Đang định mở miệng thì bị Hạ Ngữ An cắt ngang.
"Chị không cần nói đâu.
Em biết chị trong nóng ngoài lạnh, lúc trước ngồi chung với em, chắc chắn trong lòng rất vui nhỉ?"
Mạnh - người lúc đó không hề cảm thấy vui, chỉ cảm thấy phiền phức - Tây Nguyệt, quay đầu nhìn về phía Hạ Ngữ An đang mỉm cười vô cùng ngọt ngào: "Ừm."
Hạ Ngữ An ngửa mặt lên, mỉm cười: "Ha ha, may mà em thông minh, sớm phát hiện chị thích em, nếu không thì đến bây giờ có lẽ chị vẫn còn đang yêu thầm em đó."
Nụ cười kia như mèo trộm cá, vừa tinh ranh lại vừa đáng yêu.
Nhịn không được, Mạnh Tây Nguyệt khẽ hôn lên gương mặt của Hạ Ngữ An.
Ánh mắt dịu dàng: "Thật may vì có em."
Hạ Ngữ An đắc ý, tâm trạng tốt cho đến khi xuống máy bay.
13:35
Hạ Ngữ An đăng một bài weibo mới.
Hai tờ giấy đăng kí kết hôn của nước Mỹ.
Đăng weibo xong, Hạ Ngữ An căn bản cũng không đọc bình luận, cất điện thoại, mười ngón đan xen với người bên cạnh, cười vô cùng đẹp mắt: "Mạnh Tây Nguyệt, tân hôn vui vẻ nhé."
Mạnh Tây Nguyệt cũng đáp lại bằng một nụ cười xinh đẹp: "Tân hôn hạnh phúc."
Hai người đi ăn một bữa trưa lãng mạn rồi đến khách sạn nghỉ ngơi.
"Chị đi tắm trước nhé."
Ngồi máy bay mấy giờ liền, cơ bắp căng cứng, cô cần đi ngâm nước ấm.
Hạ Ngữ An đang sắp xếp đồ đạc, cũng không ngẩng đầu lên: "Được."
Mạnh Tây Nguyệt vừa mới mở nước nóng, đang định nhấc chân bước vào bồn tắm thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lập tức ngây người.
Trên người cô không mặc gì, đối phương cũng đang trần trụi.
Hạ Ngữ An trở tay đóng cửa, rất mạnh dạn đi qua đó: "Tắm chung nhé."
Bước vào bồn tắm lớn trước, tùy ý hất hất tóc, tay chống theo cạnh bồn tắm: "Đi vào thôi."
Giữa hơi nước mông lung, ngũ quan xinh đẹp và cơ thể trắng nõn của Mạnh Tây Nguyệt như bị hơi nước xông ửng hồng.
...
Hôn, khẽ cắn.
Ngón tay thon dài của đối phương đặt cạnh gối, môi mỏng hôn lên xương quai xanh lộ ra của nàng.
Hạ Ngữ An nhìn Mạnh Tây Nguyệt ở phía trên, đôi mắt lạnh nhạt kia, giờ phút này đang mang theo cảm xúc mê ly.
Phút chốc, động tác chậm rãi của đối phương hoàn toàn bị dẫn dắt theo tiết tấu của nàng.
- -----(Không có cảnh H đâu, hahaha =))))------
Đợi khi nàng tỉnh lại, Mạnh Tây Nguyệt đang ngồi trước cửa sổ, laptop đặt trước mặt.
Dường như đang giải quyết công việc.
Hạ Ngữ An mất hứng hừ hừ vài tiếng.
Giọng nói mang theo sự khô khốc, hiểu là vì điều gì, bản thân lập tức đỏ mặt.
Một ly nước đưa đến trước mặt nàng: "Dậy rồi à? Đói bụng không?"
Hạ Ngữ An uống một ngụm nước, thấm giọng, bắt đầu nũng nịu: "Mạnh Tây Nguyệt, em mệt quá đi."
Vừa mệt vừa nhức mỏi.
Vừa dứt lời, trên mặt của Mạnh Tây Nguyệt ửng đỏ, không còn duy trì được sự bình tĩnh.
Giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp bên hông của Hạ Ngữ An.
Hạ Ngữ An thoải mái lẩm bẩm, hơi híp mắt nhìn về phía những vết đỏ chi chít phía sau vành tai của Mạnh Tây Nguyệt.
Không hiểu sao cơ thể lại bắt đầu mềm nhũn ra.
Nàng cũng là trong lúc thân mật mới vô tình phát hiện tai của Mạnh Tây Nguyệt rất mẫn cảm, vừa mới không khống chế một cái là khiến cho Mạnh Tây Nguyệt không thể nào ra ngoài được.
Hạ Ngữ An cảm thấy đau nhức trên cơ thể dần vơi bớt, ngồi dậy cử động cơ thể: "Em đói."
Mạnh Tây Nguyệt lập tức kêu phục vụ phòng.
Hạ Ngữ An hơi híp mắt, nhích đến: "Mạnh Tây Nguyệt, sao chị lại chu đáo như vậy chứ."
Mạnh Tây Nguyệt vuốt tóc nàng, cười dịu dàng.
Hạ Ngữ An lập tức mỉm cười tủm tỉm: "Bây giờ chị đã là người của em rồi, sau này phải nghe lời em đó."
"Được."
Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên.
Nhân viên khách sạn đẩy xe thức ăn đi vào, đưa thức ăn xong thì lại đi ra.
Lúc đóng cửa, nhìn thấy trước cửa sổ sát đất, hai cô gái phương Đông thân mật nói chuyện với nhau.
Gương mặt đều là sự dịu dàng và yêu thương.
Trong lòng âm thầm chúc phúc, sau đó đóng cửa lại.
Hạ Ngữ An ăn vài miếng đồ ăn đưa đến, cầm điện thoại lên, lập tức thấy mấy chục tin nhắn Kỷ Thi gửi đến và ba cuộc điện thoại.
Suy nghĩ, gọi lại.
Kỷ Thi nhận điện thoại: "Cuối cùng cũng gọi điện thoại cho mình rồi.
Giờ này mới gọi cho mình, kịch liệt quá nhở?"
Hạ Ngữ An không hề e dè: "Đương nhiên, dù sao cũng là đêm tân hôn mà, lại còn là củi khô lửa cháy."
Kỷ Thi không nhịn được cười: "Chú ý một chút, tân hôn hạnh phúc."
Hạ Ngữ An đắc ý nói: "Quay về sẽ mua quà cho cậu."
Kỷ Thi: "Được, bây giờ trên weibo đều đang đoán nửa kia của cậu là ai đó.
Cậu nói xem khi nào họ mới đào ra được?"
Hạ Ngữ An không quan tâm: "Kệ họ đi, mình cũng đâu muốn giấu diếm."
Kỷ Thi cười khẽ: "Vẫn là phong cách trước sau như một."
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Hạ Ngữ An mở nhóm chat của mấy người chị em ra.
Bên trong đã náo loạn.
Đều đang suy đoán nàng ở bên ai.
Một đống tên tuổi rối loạn, còn xuất hiện tên của người nàng không thích nữa.
Hạ Ngữ An trề môi, những con bitch khiến người ta chán ghét kia cũng xứng làm người nàng thích sao? Tương ái tương sát, đối thủ một mất một còn gì đó, hoàn toàn không đáng tin.
Gửi thẳng tên của Mạnh Tây Nguyệt qua.
Tin nhắn còn đang rộn ràng lập tức im bặt, rồi lại bắt đầu cuồng loạn.
Hạ Ngữ An không quan tâm, nhấn mở inbox.
Vương Nguyệt Nguyệt gửi tin nhắn chúc mừng cho nàng.
Nàng mỉm cười nhắn lại.
Đối phương trả lời rất nhanh.
Vương Nguyệt Nguyệt: "Lệ Đình đang hỏi thăm tin tức của cậu."
Hạ Ngữ An: "Anh ta muốn làm cái quái gì vậy?"
Vương Nguyệt Nguyệt: "Thói hư tật xấu của đàn ông thôi.
Tôi giúp cậu chặn lại rồi, nhớ mời tôi ăn cơm."
Hạ Ngữ An: "Không thành vấn đề."
Hạ Ngữ An còn định nhắn lại thì điện thoại bị mấy ngón tay thon dài rút ra: "Ăn cơm thôi."
"Được.".