Cao ốc NS
Phòng làm việc.
"Thư kí Cao, bên phía Hạ thị do anh phụ trách." Mạnh Tây Nguyệt khép phương án lại, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đầy kinh nghiệm ngồi bên trái: "Quản lí Trương, trong một tuần phải giao cho tôi phương án hợp tác với Cường Hoa."
Trương Miên gật đầu: "Vâng, tổng giám đốc."
"Tan họp." Sau khi phân bổ nhiệm vụ xong, Mạnh Tây Nguyệt cầm bản phương án đi, trợ lí Lý theo sát một bên, báo cáo lịch trình tiếp theo.
Thư kí Cao đang định rời đi, những người phụ trách các phòng ban bỗng xông đến: "Thư kí Cao, anh vẫn luôn đi theo bên cạnh tổng giám đốc, lần này công ty có hành động lớn như vậy, tiếp theo tổng giám đốc muốn làm gì thế, có thể cho chút gợi ý không?"
Gần đây, mỗi một nhân viên của NS bận rộn như con quay, đặc biệt còn có phòng ban tăng ca đến khuya.
Mặc dù tiền làm thêm giờ rất cao, nhưng có nhiều hơn nữa thì cũng nuốt không trôi.
Thư kí Cao đẩy mắt kính, cười nói: "NS cần mở rộng quy mô, bận rộn qua quãng thời gian này, tổng giám đốc sẽ không bạc đãi chúng ta, thăng chức tăng lương không thành vấn đề."
Lời này vừa nói ra, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười.
Thư kí Cao mang theo nụ cười trên gương mặt, lùi ra khỏi vòng người.
Thật ra, anh ta hiểu rõ, Mạnh Tây Nguyệt muốn đổi bị động thành chủ động.
Phía bên kia trong tối ngoài sáng chèn ép NS.
Mặc dù đều đã được hóa giải, nhưng đối với NS mà nói, không thể tránh khỏi bị dày vò một phen.
Nhưng mà, cũng may, nếu như đàm phán hợp tác thành công với bên nước Mỹ, có muốn chèn ép, thì cũng phải suy nghĩ lại một chút.
Khi Hạ Ngữ An nhận được điện thoại cầu cứu của chị em thì cô đang nhảy ở quán bar.
Khi cô vội vã chạy đến phòng riêng, đẩy cửa, thì nhìn thấy người chị em đáng thương của mình đang bất lực ngồi đó, bên cạnh bao vây bởi mấy ông chú lớn tuổi, bụng phệ đang ép uống rượu.
Trong nháy mắt, Hạ Ngữ An bùng nổ, nàng đi lên, nhận lấy ly rượu ở trước mặt người chị em của mình, không chút do dự tạt lên mặt của người kia, cười lạnh: "Thích uống rượu như vậy, thì tự mình uống đi."
Động tác của Hạ Ngữ An quá nhanh, cho đến khi người kia bị tạt rượu đầy mặt thì người trong phòng mới phản ứng kịp.
"Cô là ai, dám tạt rượu tôi."
Nghe thấy giọng nói tức giận của đạo diễn, người chị em Hoa Oánh Oánh của Hạ Ngữ An sợ hãi, co rúm phía sau lưng nàng, nhỏ giọng nói: "Ngữ An, ông ta là tổng đạo diễn."
Hoa Oánh Oánh lăn lộn trong ngành giải trí, vẫn luôn không nóng không lạnh, vóc người yếu đuối, thanh tú, quen biết Hạ Ngữ An cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Hôm nay, cô ấy bị người đại diện đưa đến chỗ này, mới nhận ra bản thân bị đưa đi tiếp khách, muốn đi cũng đi không được.
Nếu như vạch mặt sẽ có ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của cô ấy.
Trong nhân mạch của cô ấy, nhân vật lớn mà cô ấy quen biết cũng chỉ có Hạ Ngữ An, không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể cầu cứu Hạ Ngữ An, người chỉ mới gặp mặt vài lần.
Không ngờ đối phương lại đến.
Lúc này, Hoa Oánh Oánh cảm xúc hỗn loạn.
Trong ấn tượng của cô ấy, Hạ Ngữ An vẫn luôn là một vị tiểu thư cao cao tại thượng, ngay cả lúc nói chuyện cùng cô ấy cũng là dáng vẻ cao ngạo, không thèm để ý đến.
Nhìn vào gương mặt yêu mị kia của đối phương, cô ấy chỉ cảm thấy cảm động và may mắn.
Hoa Oánh Oánh nói thầm, tổng đạo diễn cũng nghe thấy.
Liên hoan lần này chỉ có người trong đoàn phim.
Họ là một đoàn làm phim nhỏ, người lớn nhất chính là đạo diễn.
Mọi người trong tối ngoài sáng đều muốn lấy lòng ông ta.
Lần này, đột nhiên lại bị Hạ Ngữ An tạt rượu ở trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi, sắc mặt u ám đáng sợ.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của Hoa Oánh Oánh, cộng thêm gương mặt tinh xảo, xinh đẹp của Hạ Ngữ An, chiếc váy đỏ ôm lấy dáng người hoàn hảo của đối phương, tôn lên đường cong, da thịt tinh tế dưới ánh đèn pha lê, eo thon, nhìn đến mức khiến cho tổng đạo diễn nóng mắt.
Vẻ mặt u ám lập tức thay đổi, cười hòa hoãn: "Chắc cô là bạn của Oánh Oánh nhỉ.
Có lẽ cô hiểu lầm rồi.
Chúng tôi chỉ là quá vui vẻ thôi.
Nào, ly này xem như lời xin lỗi, uống trước rồi nói."
Nói xong, một hơi cạn sạch ly rượu.
Hạ Ngữ An đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, chút trò xiếc đó của đối phương, nàng không để trong lòng, nhưng mà lo lắng cho Hoa Oánh Oánh, nàng cũng không muốn náo loạn quá khó coi.
Nàng liếc nhìn Hoa Oánh Oánh đang lo lắng bất an, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."
Tổng đạo diễn liếc người bên cạnh một cái.
Người kia là người đại diện của Hoa Oánh Oánh, lập tức ngầm hiểu, vội vàng cười nói: "Oánh Oánh, cô rút lui sớm như vậy thì không được rồi, phải phạt ba li."
Hoa Oánh Oánh nhìn gương mặt tiếu lý tàng đao của người đại diện, thân thể hơi lảo đảo, cúi đầu không nói một lời.
Người đại diện cười xòa nói với Hạ Ngữ An: "Cô là bạn của Oánh Oánh nhỉ.
Hay là cô khuyên cô ấy đi.
Nếu như về sớm thì cũng khó nhìn mặt mọi người, sau này sẽ ảnh hưởng đến nhân khí trong đoàn làm phim của Oánh Oánh."
Tổng đạo diễn ở một bên cũng nói theo: "Đúng vậy, đây là buổi liên hoan khai máy.
Nếu như sau này Oánh Oánh không thích chung sống với mọi người như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hòa khí của đoàn làm phim."
"Nếu như Oánh Oánh đã không muốn uống, cô là bạn của cô ấy, chi bằng cô đến uống thay đi."
Lải nhải dông dài, tính cách của Hạ Ngữ An cũng không phải quá tốt, nhìn Hoa Oánh Oánh co cụm ở một bên, nàng cầm lấy ba li rượu đầy trên bàn, một ngụm một mi, hơi ngẩng cằm, đôi môi hồng nhuận thấm đẫm nước, mang theo vài phần yêu mị mê hoặc: "Bây giờ có thể đi rồi nhỉ."
Tổng đạo diễn cười híp mắt: "Có thể, có thể, nếu như Oánh Oánh đã về sớm rồi thì bây giờ tôi nói luôn, thời gian quay phim ngày mai, Oánh Oánh cô...."
Nghe tổng đạo diễn nói tràng giang đại hải, Hạ Ngữ An hai tay ôm ngực, cực kỳ không kiên nhẫn, nói càng ngày càng nhiều, nghe đến mức khiến cho đầu óc của nàng choáng vàng, cả người khô nóng, muốn phát cáu.
Mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy tiếng kinh hô của Hoa Oánh Oánh, mới giật mình ngã vào lòng Hoa Oánh Oánh, mơ hồ nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của đạo diễn, nàng mới biết bản thân bị mắc lừa.
Nàng không dám ngất xỉu, dùng sức lực cuối cùng chống đỡ, tiếng nói và hơi thở mỏng manh: "Đưa tôi đi." Lời này là nói với Hoa Oánh Oánh.
Hoa Oánh Oánh không dám đợi lâu, đỡ Hạ Ngữ An muốn rời đi, lại bị người đại diện cản lại, giọng nói mang theo sự cảnh cáo: "Oánh Oánh, bỏ người lại, cô có còn muốn lăn lộn trong đoàn làm phim không?"
Đây là lần đầu tiên Hoa Oánh Oánh đóng nữ chính, cơ hội hiếm có.
Nhìn gương mặt yếu ớt lúc này của Hạ Ngữ An, cô ấy kiên định lắc đầu.
Người đại diện tức giận, thẳng thừng cướp người khỏi tay cô ấy.
Dọa Hoa Oánh Oánh ngã xuống sàn.
Người trong phòng rắn chuột một ổ với đạo diễn, ngồi ở đó xem kịch, coi như không liên quan đến mình.
Hạ Ngữ An chống đỡ cơ thể, cầm lấy một chai rượu, đập thẳng lên đầu người đại diện, nhân cơ hội anh ta chưa phản ứng kịp, lảo đảo mở cửa, bỏ chạy.
Tổng đạo diễn cũng không còn quan tâm đến mặt mũi của mình nữa, trực tiếp đuổi theo Hoa Oánh Oánh ở một bên ngăn cản người đại diện, không cho anh ta đuổi theo.
Bây giờ, chân của Hạ Ngữ An đã run rẩy, cơ thể nóng bừng, đầu cũng vô cùng choáng váng, nghe thấy động tĩnh phía sau, không dám dừng lại, vừa chạy được vài bước, khi xém chút nữa đã bị bắt thì một cánh cửa mở ra.
Chân nàng mềm nhũn ngã nhào vào lòng người kia, mang theo mùi hương lạnh lẽo khiến cho tâm trí của nàng tỉnh táo hơn một chút.
Hơi mở mắt, nhìn cô gái trên mặt đang mang theo sự kinh ngạc, mở miệng lẩm bẩm một tiếng.
Cho dù ngay lúc này, cũng duy trì sự cao ngạo của đại tiểu thư.
"Ngại quá, đây là bạn của tôi.
Cô ấy uống say rồi, tôi đưa cô ấy đi." Tổng đạo diễn nhìn khí chất trên người Mạnh Tây Nguyệt, lạnh lùng ưu nhã, bên cạnh còn đi theo hai người đàn ông mặc âu phục, nhìn qua chính là người không dễ chọc.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn chằm chằm dáng vẻ hèn mọn của ông ta, kiềm lại bàn tay không an phận sắp sờ lên gương mặt mình của Hạ Ngữ An, giọng nói rất lạnh lẽo: "Sao tôi lại không biết cô ấy có một người bạn như ông nhỉ."
Tổng đạo diễn còn muốn nói thêm gì đó.
Hạ Ngữ An lẩm bẩm: "Mạnh Tây Nguyệt, tôi nóng."
Lúc này, tổng đạo diễn đã hiểu ra, hai người có quen biết nhau, đứng ở một bên, ngượng nghịu nhìn Mạnh Tây Nguyệt đỡ Hạ Ngữ An bỏ đi.
Nhưng mà, ánh mắt lạnh như băng trước khi bỏ đi của Mạnh Tây Nguyệt khiến cho ông ta không kiềm chế được mà rùng mình một cái.
Ông ta vội vã chạy về phòng riêng, hỏi Hoa Oánh Oánh về thân phận của Hạ Ngữ An.
Khi biết được đối phương là thiên kim của nhà họ Hạ, cả người như mất hết hồn vía ngã ngồi xuống ghế.
Ông ta tiêu đời rồi.
Xong, xong rồi.
Chỉ trách bản thân bị sắc đẹp che mờ mắt.
Hoa Oánh Oánh nhìn gương mặt ảm đạm của đám người ngồi trong phòng, cười lạnh bỏ đi.
Giờ phút này, Hạ Ngữ An đã choáng váng đến mức không còn nhìn rõ mặt người khác, trong lòng đều là hương bạc hà mát lạnh đang bao bọc lấy mình, thân thể khô nóng hận không thể cởi sạch quần áo, dán sát.
Nhìn thấy ngay cả cổ của đối phương cũng dần ửng đỏ, Mạnh Tây Nguyệt chụp lấy bàn tay làm loạn của đối phương, mái tóc có chút rối, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh: "Đi bệnh viện."
Trợ lí Lý: "Vâng."
Vừa lên xe, Mạnh Tây Nguyệt lập tức ném Hạ Ngữ An ở một bên, để nàng tỉnh táo.
Kết quả chưa đầy một cái chớp mắt, đối phương đã áp sát, quá đáng hơn chính là, đối phương ngồi thẳng lên đùi cô, đầu vùi vào cổ của cô, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào cổ cô, khiến cô nổi cả da gà.
Mạnh Tây Nguyệt vô cùng mất tự nhiên.
Tay lại còn làm loạn không yên.
Hay tay của Mạnh Tây Nguyệt đè lại tay của Hạ Ngữ An, quát lớn: "Không được nhúc nhích."
Có lẽ trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, có chút hung dữ, Hạ Ngữ An vốn đã không thoải mái, lẩm bẩm mấy tiếng, bắt đầu uất ức nhỏ giọng khóc lóc, vừa khóc vừa cọ cọ vào cổ của Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt: "..."
Trợ lí Lý và thư kí Cao ngồi phía trước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, dáng vẻ như người gỗ.
Hạ Ngữ An lẩm bẩm một lúc lâu, không nhận được sự an ủi, uốn éo người, ngẩng đầu: "Cô hung dữ với tôi."
Đôi mắt như phủ một lớp sương mù, son môi lúc này bị quệt ra chút màu đỏ.
Dáng vẻ như đang bị bắt nạt.
Lúc này, Mạnh Tây Nguyệt cực kỳ giống một gã đàn ông cặn bã, xuống giường không nhận người quen: "Đỡ hơn chút nào chưa.
Cô ép làm tôi khó chịu.:
"Dịch sang bên cạnh một chút."
Hạ Ngữ An đã đỡ hơn nhiều, cơ thể khô nóng đã nằm trong phạm vi có thể khống chế được, cộng thêm đầu có hơi choáng váng, cả người yếu ớt không có sức lực.
Không kiềm chế được, muốn làm nũng với Mạnh Tây Nguyệt, kết quả Hạ Ngữ An tức giận leo xuống khỏi người Mạnh Tây Nguyệt, hừ một tiếng, cả người dán lên kính xe, lành lạnh, cơ thể dễ chịu hơn một chút, trong lòng lại khó chịu không thôi.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của đối phương, giống như một chú mèo bị rơi xuống nước, cực kỳ đáng thương.
Hiếm thấy, Mạnh Tây Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân có chút không có tình người.
Cô cầm lấy bình nước của mình, đưa cho Hạ Ngữ An: "Thật sự xin lỗi, uống nước không?"
Hạ Ngữ An thật sự rất khát.
Nàng liếc nhìn, bất động.
Mạnh Tây Nguyệt vặn nắp bình, lại đưa đến trước mặt Hạ Ngữ An, đối phương vẫn không nhúc nhích.
Động tác kéo dài khoảng ba mươi giây, Mạnh Tây Nguyệt chuẩn bị rút tay về.
Lông mi của Hạ Ngữ An khẽ run, lập tức đoạt lại, một hơi uống gần nửa bình, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt mở to liếc Mạnh Tây Nguyệt một cái, chỉ là không thèm nói lời nào.
Mạnh Tây Nguyệt mỉm cười, đưa tờ khăn giấy cho Hạ Ngữ An: "Lau đi, son môi bị lem rồi."
Hạ Ngữ An vẫn còn đang tức giận, không muốn để ý đến cô, xem như không nghe thấy.
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt rơi lên đôi môi nhiễm đỏ hơi hé mở của đối phương, cuối cùng vẫn không kiềm chế được sự khó chịu, cúi người, đến gần Hạ Ngữ An,híp mắt, đôi mắt gần như biến thành một đường cong dịu dàng, đầu ngón tay thon dài cầm khăn giấy, nhẹ nhàng, tỉ mỉ lau cho Hạ Ngữ An.
Hương thơm thanh nhã bao quanh Hạ Ngữ An, nhìn chăm chú gương mặt lạnh nhạt của đối phương, mí mắt khép hờ mang vẻ xinh đẹp mông lung, ánh mắt lơ đễnh rơi lên vệt đỏ xuất hiện trên cổ của đối phương.
Nhịp tim của Hạ Ngữ An tăng tốc, đó là do nàng quệt trúng.
Vừa nghĩ đến đó, da mặt của Hạ Ngữ An phiếm hồng, vội vàng giật lấy khăn giấy của Mạnh Tây Nguyệt: "Để tôi tự làm, cô tránh xa tôi một chút."
Thấy dáng vẻ tránh né của đối phương, Mạnh Tây Nguyệt không biết sự chuyển biến tâm lí của nàng, nhưng vẫn phối hợp ngồi về chỗ cũ.
Dù sao cô cũng đã lau sạch rồi.
"Tổng giám đốc, đến bệnh viện rồi.".