Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Thành rất không tình nguyện nhìn về phía Tần Văn Chiếu: “Tôi không muốn cùng anh một đội.”

Tần Văn Chiếu thoáng thở dài, như đại nhân nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh, có chút bất đắc dĩ, hắn ta nói: “A Thành, ân oán cá nhân không cần đưa vào công tác, cậu không phải đứa nhỏ, đội ngũ cũng phân xong, mỗi đội đều có một hỏa dị năng giả, cậu muốn thế nào?”

“Tôi có thể trao đổi với hỏa dị năng giả khác, ở với mấy người không cẩn thận mà chết thì sao?” Lời phía sau của A Thành mang theo ý châm chọc.

Tần Văn Chiếu hơi mỉm cười, “A Thành đừng như vậy, chuyện này tôi không so đo, lúc này hoàn thành nhiệm vụ rồi nói? Tôi có thể tùy thời hoan nghênh cậu tới khiêu chiến thế nào?”

A Thành nhìn Thẩm Hàm, phát hiện Thẩm Hàm vẫn bình tĩnh, cậu ta không khỏi càng thêm bất đắc dĩ với sự bình tĩnh của Thẩm Hàm, bất quá có Thẩm Hàm ở, cậu ta cũng an tâm một chút, cuối cùng cậu ta vẫn gật đầu.

Tần Văn Chiếu nói: “Nếu vậy, mọi người theo hướng tôi vừa nói, xuất phát! Chú ý an toàn!”

Kiều Quý Dương vẫn bị phân cho Tôn Dương, lúc này cậu không nói, bởi vì cậu không muốn có liên quan tới Tần Văn Chiếu, tí nữa cậu chuồn khỏi đội ngũ là được.

Thẩm Hàm đi theo Tần Văn Chiếu, đội ngũ này có người: Thẩm Hàm, A Thành, Lam Gia Mỹ, Tần Văn Chiếu với người trung với Tần Văn Chiếu.

Kho vũ khí rất lớn, toàn bộ kho vũ khí phần lớn che dấu ở giữa sườn núi, chỉ lộ một phần nhỏ, nhìn qua như căn nhà nhỏ.

Trên thực tế, kho vũ khí còn có phần lớn dưới mặt đất, hoặc nên nói là trong núi như tầng hầm ngầm vậy, ẩn nấp an toàn đúng chỗ.

Căn cứ phía Nam năm không biết nơi này có kho vũ khí, có vài dị năng giả qua muốn tìm chút đồ ăn, kết quả không tìm được lại phát hiện nơi này là nơi đặt vũ khí tiên tiến.

Mấy dị năng giả không dám dừng lại nhiều, bởi vì bọn họ nghe được tiếng tang thi trầm thấp, vì thế nhanh chóng rời đi, tới căn cứ phía nam lập tức báo cáo vị trí kho vũ khí.

Bởi vì họ là những người đầu tiên căn cứ phía nam phái tới, cho nên tương đương với thám hiểm, cũng đúng, nhiệm vụ này cấp S hệ số nguy hiểm không biết.

Vào kho vũ khí đội Tần Văn Chiếu đi bên phải, đội Tôn Dương đi thẳng, cò một cái tiểu đội khác bên trái, điều tra rõ ràng hoàn cảnh xác định không có nguy hiểm, rồi mới thu dọn đồ.

Vui vẻ thoải mái, đại đao của Thẩm Hàm đặt sau người, không có ý lấy ra, tựa hồ không khẩn trương, những người khác hoàn toàn tương phản, mỗi người đều khẩn trương cao độ, sợ nơi này đột nhiên nhảy ra đồ kì quái.

Kho vũ khí trên núi, cho nên họ vừa lo tang thi vừa lo bị động vật biến dị

tập kích.

Tần Văn Chiếu cũng biết chuyện nặng nhẹ, đầu tiên giữ mạng còn đâu nói sau.

Tang thi ô ô truyền đến, bọn họ lập tức làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, Thẩm Hàm cũng làm theo, nắm đao trong tay.

Âm tang thi không xa không gần mà quay chung quanh, bọn họ làm thế nào cũng không thấy tang thi.

Càng như vậy, càng làm người không an tâm, đoàn người Tần Văn Chiếu đi liên tục một giờ, thậm chí còn gặp hai đội khác, kết quả bọn họ cũng giống, không thấy tang thi, căn bản không an tâm mà dọn đồ.

Cuối cùng, âm tang thi gần trong gang tấc, bọn họ đều mặc kệ, bởi vì đội lại gặp lần nữa, cũng tỏ vẻ không thấy tang thi, Tần Văn Chiếu nói: “Được rồi, dọn đồ lên xe, dù sao xe cũng vào được, như đội ngũ đã phân, chúng ta qua khu vực trang bị nhẹ, cẩn thận một chút.”

Vài phút sau, mấy chiếc xe tải tiến vào, bên Thẩm Hàm là một chiếc xe tải cỡ trung, bởi vì trang bị nhẹ chiếm ít chỗ hơn mấy cái khác.

Tiến vào kho trang bị nhẹ, mười một người chuẩn bị hành động, nhưng vào lúc này, tựa hồ có một sóng tang thi tới, thanh âm trầm thấp vọng ở kho vũ khí như địa ngục triệu hoán, làm nhân tâm kinh ngạc run sợ.

“Sao lại thế này?” Tần Văn Chiếu lập tức quay đầu lại, đứng thẳng hỏi.

Không ai trả lời, bọn họ cũng không biết sao lại thế này, ngay sau đó một đám tang thi vọt tiến vào.

Tần Văn Chiếu lập tức để đội ngũ nghênh chiến, Thẩm Hàm đứng sau, hắn biết là Kiều Quý Dương gọi tang thi nơi khác lại đây, bởi vì quá xa, cho nên thời gian tới mới dài như vậy.

Tang thi được gọi tới cơ bản đều là cấp cấp , bởi vì tang thi sơ cấp hành động quá chậm, muốn kéo dài thời gian khá khó.

Tần Văn Chiếu cũng phát hiện, sóng tang thi tuy số lượng không ít, nhưng phần lớn là tang thi cấp , cấp cũng ít, thế nên khi hiểu rõ hắn ta không khẩn trương.

Dị năng cấp với tang thi cấp , xác thật là một bữa ăn sáng, cho nên hắn ta quyết định giết đàn tang thi này, liền liên thủ giết Thẩm Hàm cùng A Thành kia.

Tần Văn Chiếu không nghĩ tới tang thi cấp giết mãi chẳng hết, một đợt chết, một đợt sô vào, nhưng mấu chốt dị năng không phải bất tận.

Hai giờ sau, Tần Văn Chiếu rốt cuộc tiêu diệt hết tang thi, bọn họ cũng mệt mà nằm sấp xuống, dị năng giả cũng tới bên cạnh, bọn họ đều cần nghỉ ngơi, nhưng đây là cơ hội giết Thẩm Hàm cùng A Thành, hắn ta phải bắt được cơ hội này.

Vì thế, liên tục cùng tang thi cấp , chiến đấu hai giờ, Tần Văn Chiếu nói cho người trung với hắn: “Giết Thẩm Hàm A Thành, bọn họ sẽ trở ngại chúng ta phát triển.”

người này không nói, bắt đầu công kích.

Thẩm Hàm sớm dự đoán được, cho nên lúc bảy người công kích, hắn xoay người vào một kho vũ khí, mà A Thành chiến với người.

Dị năng của họ đều tới cực hạn, cho nên không thể không đánh người gần hơn.

Dao nhỏ trong tay Thẩm Hàm thu lại, dù sao mục đích của hắn chính là báo thù, thực lực cách xa hắn mới mặc kệ, cận chiến hắn mạnh hơn những người này rất nhiều lần, nhưng những người này liên tục tiến lên, cho nên đừng nói công bằng, thế giới này không có công bằng, chỉ có cường giả nghiền áp kẻ yếu.

Dị năng của Tần Văn Chiếu cũng tới cực hạn, dù sử dụng cũng chỉ là bọt nước, để mát xa còn chẳng được, hắn ta chỉ có như người khác lấy vũ khí trong phòng vây quanh Thẩm Hàm.

Đao bay mua hung ác mà dứt khoát, Thẩm Hàm ở lúc Tần Văn Chiếu công kích liền lấy ra, bảo đao sắc bén như yêu quái hút máu, dừng chỗ nào chỗ nấy phun tung toé máu màu đỏ sậm.

Bên trong đánh nhau kinh động A Thành chiến đấu với bốn người, bọn họ tiến vào chi viện, nhưng đi vào bọn họ liền sợ ngây người, bốn người bên trong không ai hoàn chỉnh, trên mặt đất trên tường nơi nơi đều là vết máu, dị thường khủng bố.

Bốn người thấy Thẩm Hàm bị công kích, Lam Gia Mỹ cũng thấy bốn người, cô thấy Tần Văn Chiếu thiếu tay chân, nháy mắt như điên rồi.

A Thành từ bên ngoài tiến vào cũng bị tình huống này làm hoảng sợ, nơi nơi đều là cánh tay chân cẳng đứt đoạn, nếu không phải trải qua bốn năm mạt thế, dù ai nhìn cũng đều ghê tởm nhổ ra.

Bốn người khác không phải đối thủ của Thẩm Hàm, lúc bọn họ đối chiến, mấy người một đội ngũ khác cùng tới, mà Kiều Quý Dương đứng ở cửa, như giật mình.

Tôn Dương tiến vào hỏi: “Kiều Quý Dương, làm gì đấy, nói đi là đi, bọn tôi vừa quay đầu liền không thấy cậu, hoá ra cậu ở chỗ này.”

Tôn Dương nói xong, thấy rõ biểu tình của Kiều Quý Dương, hỏi tiếp: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Quý Dương nói: “A Thành nói là thật sự, Tần Văn Chiếu hắn…… Hắn muốn giết cậu ta với Thẩm Hàm!”

Kiều Quý Dương khiếp sợ, làm người vừa thấy liền tin cậu nói là thật, mà nhìn qua đó, bốn người vây quanh Thẩm Hàm, mà A Thành bên cạnh quần áo rách nát, cả người còn có không ít vết thương, rõ ràng là mới vừa đánh qua.

Giờ phút này, A Thành ho khan, tiế tục tiến vào vòng chiến, cùng Thẩm Hàm đánh bốn người kia.

Có A Thành gia nhập, Thẩm Hàm khống chế động tác, bởi vì hắn không muốn làm A Thành bị thương, nhưng Kiều Quý Dương đã dẫn người tới, cho nên hắn muốn trong vài giây giết mấy người này, nên giết thì giết, nên bị thương thì bị thương.

Từ góc độ của Kiều Quý Dương Tôn Dương nhìn lại, tình huống này là bốn người muốn giết Thẩm Hàm, từng quyển đều trí mạng, mà Thẩm Hàm tận lực trốn, tránh không được nên đành nâng đao chém qua đồng đội của mình, bởi vì tự vệ buộc phải làm như vậy.

Thẩm Hàm như thế, A Thành hơi kích động, nhưng so với bốn người lực công kích vẫn không có nhiều ác ý.

“Còn chờ cái gì, mau kéo bọn họ ra nha.” Tôn Dương là người đầu tiên phảm ứng lại, nói xong muốn vào can ngăn.

Kiều Quý Dương giữ chặt Tôn Dương cùng một đồng đội khác nói: “Đội trưởng, chúng ta đi qua, giúp ai nha?”

Tôn Dương tránh tay Kiều Quý Dương, sốt ruột mà nói: “Cái gì mà giúp ai, ai cũng không giúp, trước tiên tách họ ra, nếu đều chết thì làm sao?”

Kiều Quý Dương nhanh chóng giả bừng tỉnh đại, “À, đúng đúng, chúng ta mau qua đi.”

Mới nói hai câu, Tôn Dương nhìn qua, bốn người khác cũng đã ngã xuống, Thẩm Hàm cũng thế, A Thành không ngã xuống, chỉ còn cậu ta ngơ ngác nhìn đồng đội đầy đất, hồi lâu không tìm thấy thanh âm.

Vài giây sau, A Thành ôm Thẩm Hàm: “Uy uy, Thẩm Hàm, cậu không sao chứ, cậu không sao chứ?”

Thẩm Hàm đương nhiên không có việc gì, hắn đánh nhiều vậy tất nhiên phải yếu thế một chút, ý tứ là hắn vừa mới liều chết giãy giụa chứ không phải là giết họ dễ dàng.

Kiều Quý Dương đi qua, đẩy A Thành, ôm Thẩm Hàm nói: “Thẩm ca, Thẩm ca, anh đừng xảy ra chuyện.”

Lúc Thẩm Hàm ngã xuống, Kiều Quý Dương thấy, hơn nữa cậu vừa nhìn liền biết Thẩm Hàm giả vờ, nhưng thấy anh được người khác ôm vẫn khó chịu, quả nhiên cậu không thể tách khỏi Thẩm Hàm một phút đồng hồ, một phút đồng hồ cũng không được, hôm nay là lần cuối, về sau kiên quyết không để Thẩm ca bị người khác ôm.

Kiều Quý Dương nghĩ vậy, Thẩm Hàm lại sửng sốt, bởi vì cái ôm quá ấm áp, quá hữu lực, làm người an tâm, mấu chốt nhất cái ôm này quá…… Quen thuộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio