U lam dẫn đường linh khí nồng đậm bên trong thân thể, Thẩm Hàm ngất đi.
Lần nữa tỉnh lại, bên ngoài đen thui, chỉ có ánh sáng ấm áp vui vẻ hoà thuận, đó là ánh sáng từ đèn dầu nho nhỏ, trong không khí còn có hương đèn dầu gay mũi.
Bên cạnh đèn dầu một người nằm bò, người nọ hắc y tóc đen, một bàn tay đặt ở trên bàn, đầu gối lên cánh tay, Thẩm Hàm chỉ có thể nhìn đến sườn mặt người nọ.
Thân thể thực nhẹ, Thẩm Hàm thử ngồi dậy, chỉ là vừa động, người kia tỉnh lại.
Lâm Chi Túy đi đến mép giường ngồi xuống, con ngươi đen nhánh có loại đồ gọi là lo lắng.
“Thẩm Hàm, ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào?”
Thẩm Hàm lại lần nữa thử ngồi dậy, lúc này đây hắn thật sự ngồi dậy, thân thể cũng uyển chuyển nhẹ nhàng, hắn hơi hơi mỉm cười, nhìn nam nhân nói: “Thực tốt.”
Lâm Chi Túy sửng sốt, bởi vì người trước mặt thật sự quá đáng yêu, hắn mỉm cười, mi mắt cong cong, trên mặt hai má phúng phính lõm xuống, là hai lúm đồng tiền thật nhot, trên mặt trắng nõn đều là hạnh phúc.
Vành tai đỏ, tim đập nhanh, Lâm Chi Túy nói: “Vậy là tốt rồi.”
Thẩm Hàm duỗi tay, niết vành tai Lâm Chi Túy, “Vành tai hồng cái gì?”
Lâm Chi Túy thấp đầu, Thẩm Hàm lại sửng sốt, bởi vì hình như hắn có thể thấy màu, vành tai Lâm Chi Túy thật là đỏ, mà không phải từ trắng biến thành màu xám.
Lần này thật sự bật cười, Thẩm Hàm cảm thấy vui sướng, Chủ Thần không phải muốn cho hắn chết sao, hắn không chỉ không chết, còn sống lại, với lại thế giới này hắn đại khái còn có thể sống thật lâu.
Thẩm Hàm ngồi dậy, lại muốn chạy một chút, vì thế xốc chăn, Thẩm Hàm sau đó lại đắp chăn lên, bởi vì hắn phát hiện mình mặc áo nhân loại Lâm Chi Túy mua ở tiết tình lang.
Cúi đầu nhìn ngực mình, a, quả nhiên hai điểm phía trước lộ rõ.
“Lú ta hôn mê người thay quần áo cho ta?” Thanh âm nói chuyện hiện tại của Thẩm Hàm đè nặng, bởi vì hắn thật sự chịu không nổi âm mềm mại kia.
“Ngươi quá bẩn, liền tắm.”
Thẩm Hàm không nói chuyện, chỉ trầm mặc mà nhìn Lâm Chi Túy, Lâm Chi Túy giải thích: “Bởi vì ngươi tẩy kinh phạt tuỷ, đồ dơ đều bài ra ngoài, cho nên sau lúc trùng tu kinh mạch, thân thể của ngươi có lớp đen bên ngoài, ta liền tẩy cho ngươi.”
Than nhẹ một hơi, Thẩm Hàm nói: “Lấy quần áo cũ của ta tới đây.”
Lâm Chi Túy xoay người lấy cho Thẩm Hàm, rồi sau đó liền đứng trước giường bất động, dáng người cao dài, tuấn mỹ vô trù.
Lại lần nữa thở dài một hơi, Thẩm Hàm nói: “Xoay người sang chỗ khác, ta muốn thay quần áo.”
Tuy rằng người này đã sớm xem hết Thẩm Hàm, nhưng khi đó hắn là một phế nhân, hiện tại không giống.
Xuống giường, đổi quần áo, Thẩm Hàm vỗ Lâm Chi Túy, “Có thể quay lại.”
Lâm Chi Túy xoay người, chẳng qua đột nhiên quá không kịp phòng ngừa, trong lòng ngực liền nhiều thêm một người, sợi tóc mềm mại của người nọ đụng tới cổ y, tê tê dại dại, như có cái gì rơi vào hồ nước bình tĩnh, từng vòng gợn sóng lan tràn ra ngoài, hồi lâu không nghỉ.
Thân thể khôi phục, các loại cảm giác cũng theo trở về, thậm chí bệnh mù màu đều thay đổi, Thẩm Hàm giờ phút này liền muốn xác nhận, người nam nhân trước mặt này rốt cuộc có phải ái nhân.
Ôm Lâm Chi Túy, Thẩm Hàm có thể ngửi được trên người y có khí vị tươi mát, chính như tên của y, làm người say mê, ngực y dày rộng hữu lực, Thẩm Hàm có thể nghe được tim y đập, bùm bùm, nhanh đến thái quá.
Khóe miệng nhếch lên, cảm giác quen thuộc này, dù trải qua bao nhiêu thế giới đều không thay đổi.
Rời ôm ấp, Thẩm Hàm nhìn Lâm Chi Túy ngây ra như phỗng nói: “Cảm ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố.”
Lâm Chi Túy không biết trả lời, chỉ dùng một đôi mắt như mực nhìn Thẩm Hàm, Thẩm Hàm cười tiếp tục nói: “Ta đói bụng.”
Lâm Chi Túy lại tạm dừng hồi lâu, lúc sau mới hỏi ra một câu: “Ngươi sẽ đi sao?”
Thẩm Hàm gật gật đầu, nói: “Sẽ.”
Đôi mắt đẹp của Lâm Chi Túy lại rũ xuống, thanh lãnh đến làm người thấy có điểm cô độc, cảm xúc y nháy mắt hạ xuống, Thẩm Hàm thấy rõ.
Lui hai bước, lại đi tới hai bước, Thẩm Hàm nói với Lâm Chi Túy: “Nhìn đi, ta sẽ đi.”
Lâm Chi Túy giương mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là Thẩm Hàm cười, lại lần nữa tâm như nổi trống, Lâm Chi Túy mất đi ngôn ngữ, Thẩm Hàm lại vẫn cười, khóe mắt sung sướng như đào hoa tháng ba, động lòng người.
Kỳ thật Thẩm Hàm cũng không thể lập tức khôi phục, hắn cần củng cố kinh mạch cùng đề cao tu vi, với lại nếu ái nhân chính là Lâm Chi Túy, hắn đương nhiên sẽ không rời đi, chỉ là trước lúc Lang Vương tới, hắn phải làm Lâm Chi Túy tu luyện, bởi thế giới này vì hồ điệp là hắn mà thay đổi rất nhiều, đặc biệt một đời trước Lâm Chi Túy thiếu chút rơi vào ma đạo.
Đêm khuya Lâm Chi Túy chỉ có thể tùy tiện tìm trái cây cho Thẩm Hàm ăn, Thẩm Hàm ăn cơm xong, mới phát hiện tu vi của Lâm Chi Túy hình như có tổn thương, hắn tu vi quá yếu cảm giác không cụ thể, nhưng nghĩ tới lực lượng u lam lúc trùng tu kinh mạch, Thẩm Hàm cũng đoán được đại khái.
Ăn trái cây xong, Thẩm Hàm nhìn bên ngoài chưa hừng đông, quay đầu nói Lâm Chi Túy: “Ngươi nghỉ ngơi, ta củng cố tu vi.”
Lâm Chi Túy đúng là mệt mỏi, y nhìn Thẩm Hàm, từ lúc trùng tu kinh mạch, đến bây giờ đã là bốn ngày ba đêm không có ngủ.
Gật gật đầu, Lâm Chi Túy nói: “Được.”
Lâm Chi Túy nằm chỗ Thẩm Hàm ngủ qua, rất nhanh liền ngủ, mà Thẩm Hàm thấy y ngủ say, chuẩn bị cho lúc y tỉnh ngủ bảo y đốt lạc hà thảo.
Thời điểm hừng đông tới, Thẩm Hàm đi ra ngoài, ngoài phòng bốn phía đều là rừng cây, phòng nhỏ ở trong rừng, thanh u dị thường.
Hít sâu, Thẩm Hàm qua một đêm điều chỉnh, tu vi tựa hồ củng cố một ít, hắn tùy tay vung về phía đại thụ, mà đại thụ trong giây lát tách ra, thanh âm răng rắc làm Thẩm Hàm nhảy dựng.
Nhưng sau khi kinh ngạc nửa giây biến mất, vì cây đại thụ kia có một thân ảnh chạy trốn, Thẩm Hàm xác định người nọ tu vi tuyệt đối cao hơn mình.
Nhanh chóng trở lại phòng nhỏ, chẳng qua khi về Lâm Chi Túy đã tỉnh.
“Lâm Chi Túy, có người giám thị ngươi, ngươi biết không?”
“Ừ biết, người của Lang Vương.” Lâm Chi Túy ngồi dậy, cẩn thận nhìn Thẩm Hàm, sau đó nói: “Ngươi muốn nhảy sao?”
Thẩm Hàm:……
Không muốn!
“Ngươi vẫn luôn biết?”
“Ừ, Lang Vương sợ ta trở nên quá cường đại, nhưng hiện tại ông còn không giết ta, hẳn là còn nhớ thân phận người cha.” Lâm Chi Túy tùy tay dùng Tịnh Thân Quyết, rồi sau đó đi đến trước mặt Thẩm Hàm lại lần nữa hỏi: “Ngươi hiện tại muốn nhảy sao, tuý vũ?”
Xem ra tạm thời cũng không có nguy hiểm, Thẩm Hàm nghĩ, lại nhóm lửa cho Sùng Minh Lô, thuận tay bỏ thêm một ít tro lạc hà thảo, sương khói mờ mịt màu đỏ bay ra, mờ mịt như ánh sáng loang loáng ngoài phòng nhỏ.
“Ngươi?”
“Cho ngươi dùng, mặt khác,” Thẩm Hàm hơi hơi mỉm cười nói, “Ta không muốn nhảy, đó là lừa ngươi.”
Yên khí mờ mịt tiến vào thân thể, Lâm Chi Túy không thể không một bên dẫn đường linh khí nồng đậm, một bên nói: “Thẩm Hàm, ngươi không cần đi.”
Lúc này, Thẩm Hàm không làm khó Lâm Chi Túy, mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lâm Chi Túy nói: “Ta sẽ không rời nơi này, yên tâm.”
Lâm Chi Túy vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, Thẩm Hàm thấy y không tín nhiệm, vì thế duỗi tay kéo Lâm Chi Túy ngồi xuống, để y khoanh chân, Thẩm Hàm cúi đầu in một nụ hôn lên ngạch phá của Lâm Chi Túy.
Đồng tử Lâm Chi Túy rãn ra, Thẩm Hàm nói: “Thật sự!.”
Lâm Chi Túy nhắm hai mắt lại, linh khí nồng đậm trong cơ thể va chạm, muốn mở rộng lối đi, mà tâm Lâm Chi Túy cũng va chạm, muốn tìm một chỗ dừng chân tên Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm sau đó có đi ra ngoài nhìn vài lần, nhưng đều không thấy bóng người kỳ quái, nhưng một đời trước Lang Vương thương tổn Lâm Chi Túy nghiêm trọng nhất, không gì sánh nổi, vậy một đời này ông đang làm gì?
Lệnh mình không nghĩ nhiều, Thẩm Hàm ngồi xếp bằng cạnh Lâm Chi Túy.
Hoàn toàn không cần hỏi, Thẩm Hàm cũng biết Lâm Chi Túy hẳn là bế khí, lúc hắn chữa trị kinh mạch sắp thất bại, Lâm Chi Túy cứu hắn.
Lại nói tiếp, nói vậy, Thẩm Hàm cùng Lâm Chi Túy cũng coi như thanh toán xong, Lâm Chi Túy hại hắn thiếu chút nữa chết, hiện tại lại cứu hắn, cho nên sinh tử ân oán, hai người xóa bỏ toàn bộ.
Thời gian trôi đi, trán Lâm Chi Túy đầy mồ hôi, trên đầu có sương khói phiêu ra, ấn đường y nhíu chặt, trên mũi cũng có mồ hôi toát ra, môi đỏ bừng chậm rãi biến đạm, Thẩm Hàm biết y kiên trì.
Thời gian ngày qua nhanh, canh giờ, Lâm Chi Túy vẫn luôn ra mồ hôi, hiện tại Thẩm Hàm có thể lý giải Lâm Chi Túy lúc trước vì cái gì tắm rửa cho hắn, bởi vì xác thật là trong cơ thể bài xuất dơ bẩn.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, sắc môi Lâm Chi Túy càng thêm tái nhợt, Thẩm Hàm tu vi thấp không thể giúp Lâm Chi Túy, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lâm Chi Túy.
Mà Lâm Chi Túy tựa hồ thật sự có thể cảm giác được, thế mà trong chốc lát sau liền tĩnh xuống, tuy trên đầu còn tán yên khí nhè nhẹ, nhưng ấn đường không còn nhăn.
Thẩm Hàm đánh giá, đối với Lâm Chi Túy mà nói hiện tại hẳn là cũng không sai biệt lắm sắp hoàn thành, một đêm này hắn đều cùng Lâm Chi Túy, bỗng nhớ tới mấy ngày trước Lâm Chi Túy có phải cũng là ở bên mình thế này, tức khắc trong lòng liền nhiều thêm một tia mềm mại.
Thôi, chờ y tỉnh lại, đối y tốt chút, Thẩm Hàm nghĩ.
“Ngươi là ai?” Đột nhiên một thanh âm trầm thấp nhảy vào màng tai, Thẩm Hàm ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam nhân đầy mặt tối tăm, hắc y tóc đen, sắc mặt tái nhợt, thần thái kiêu căng.
Sau nam nhân là tôi tớ, hắc y tóc đen, cúi đầu, đứng ở sau người nói chuyện, mà ánh mắt bọn họ nói cho Thẩm Hàm, bọn họ tùy thời vì chủ nhân vượt lửa qua sông, cho dù chết cũng không chút sợ hãi.
“Thẩm Hàm. Ngươi lại là ai?” Thẩm Hàm trả lời, lại không đứng dậy, vẫn ngồi bên người Lâm Chi Túy, tay cũng không lấy ra, để trên mu bàn tay Lâm Chi Túy.
“Ta là Lang Vương, phụ thân lang yêu bên cạnh ngươi.”