Thẩm Hàm cùng Lâm Chi Túy nhìn Yêu Vương, hồi lâu, Thẩm Hàm rốt cuộc nói ra một cái: “Xin lỗi.”
Hoá ra Thẩm Hàm cùng Yêu Vương là chỗ quen cũ, khi đó Thẩm Hàm còn nhỏ, không hiểu chuyện, một con hamster nhỏ bị một con rắn tóm được đi, cự xà suy yếu vô cùng, nhưng mà hamster nhỏ không nghĩ bị ăn, liền ra sức mà phe phẩy đầu, tỏ vẻ phải tìm đồ ăn cho cự xà.
Hamster cho rằng lúc xà lột da là lúc suy yếu, cho nên nhìn qua mới mệt, trên thực tế, khi đó Yêu Vương vừa qua thiên kiếp, mười tám trọng sấm sét rơi xuống, hắn khó khăn vượt qua, thành công tiến giai. Yêu Vương suy yêu không thể duy trì hình người, chỉ tìm huyệt động ẩn thân, mà huyệt động kia vừa vặn có một con hamster nhỏ chơi đùa.
Yêu Vương vốn muốn ăn hamster, nhưng hamster có một đôi mắt như sơn, dị thường đẹp, lại khẩn trương sợ hãi đến cả người phát run, lá gan lại lớn, nói tìm đồ ăn cho hắn, chẳng hiểu sao, Yêu Vương buông lỏng hamster.
Kỳ thật với hắn mà nói, một con hamster nhỏ thật không coi là cái gì, ăn cùng không ăn cũng không có gì khác nhau, tuy suy yếu, nhưng hắn cũng không đến mức cùng một con hamster nhỏ còn chưa thành yêu so đo.
Thả hamster nhỏ, Yêu Vương ở huyệt động củng cố tu vi, hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới hamster nhỏ thật sự sẽ trở về, khi trở về còn mang theo mấy quả trứng chim.
Hamster nhỏ nơm nớp lo sợ mà nói với cự xà: “Ta…… Tìm cho ngươi ăn, ngươi không ăn ta chứ?”
Yêu Vương gật gật đầu, hamster nhỏ nháy mắt cao hứng, nhìn hamster nhỏ, Yêu Vương cũng cao hứng, vì thế hắn một ngụm nuốt trứng chim vào trong bụng.
Hamster nhỏ thấy cự xà ăn đồ nó mang đến, càng thêm cao hứng, như quên sợ hãi, thậm chí vào lúc ban đêm lại tìm chút đồ ăn cho Yêu Vương.
Yêu Vương ở huyệt động ngây người hai năm, trong hai năm hai người cũng quen thuộc, Yêu Vương gọi Thẩm Hàm Tiểu Hàm, mà Thẩm Hàm cũng gọi Yêu Vương Khúc Loan ca, đương nhiên khi đó Thẩm Hàm vẫn không biết cự xà chính là Yêu Vương.
Hai năm sau, hamster nhỏ đã không phải hamster nhỏ, mà là một con hamster sắp tử vong, tuy nó vẫn là cái gì cũng đều không hiểu, tuy rằng hamster khác luôn cười nó cùng một con rắn làm bạn, nhưng nó sắp chết cũng không sửa, vẫn như ngày xưa.
Nó cuối cùng tìm được Yêu Vương, mang theo đồ ăn nó có thể tìm kiếm, lúc này nó nằm bên người Yêu Vương.
Yêu Vương tự nhiên có thể nhận ra, đuôi rắn thật lớn nhẹ nhàng vỗ hamster nho nhỏ, Yêu Vương hỏi: “Có nguyện ý vĩnh viễn cùng ta ở bên nhau?”
Thẩm Hàm không có nghe được, nó đã hôn mê.
Yêu Vương dùng đoạn yêu cốt của mình làm dẫn, điểm hóa Thẩm Hàm đã chết, chính hắn cũng thừa nhận thống khổ.
Thẩm Hàm lại lần nữa tỉnh lại, trước mặt là một mảnh đen nhánh, mà Yêu Vương vì chữa trị yêu cốt đứt gãy tổn thương, cũng rời đi nơi này, trước khi rời đi, hắn rút ra ký ức Thẩm Hàm, hắn không hy vọng Thẩm Hàm nhớ rõ hắn, ở trong khoảng thời gian hắn không thể làm bạn này.
Đương nhiên tất cả đều là Yêu Vương cùng nguyên chủ Thẩm Hàm, chẳng qua Thẩm Hàm hiện tại ở trong thân thể này, rất nhiều chuyện không thể không để ý tới, cho nên hắn nói xin lỗi, không chỉ bởi vì không thể đáp lại tình cảm của Yêu Vương, càng bởi vì hiện tại hắn đã không phải Thẩm Hàm kia.
“Ai nha, các ngươi không có tiền nha, ta thật là quá xui xẻo, bằng không Tiểu Hàm Hàm mua cho ta hai quả trứng cút ăn đi.” Yêu Vương vẫn vẻ mặt bất cần đời, dường như căn bản không có để ý, Thẩm Hàm cũng làm bộ không có nhìn ra nỗi lòng hắn, rốt cuộc đối với tình cảm của Yêu Vương, hắn không thể đáp lại, cho nên, nhất đao lưỡng đoạn kỳ thật mới là tôn trọng lớn nhất.
Thẩm Hàm thật sự mua cho Yêu Vương hai quả trứng cút, ba người liền trầm mặc mà ăn hoành thánh, từng người hoài từng người tâm tư.
Một chén hoành thánh thời gian thực ngắn, nhưng với ba người mà nói, đều như một thế kỷ vậy.
Nhưng chung quy, vẫn muốn tán, mà Thẩm Hàm cũng không khỏi hoài nghi, đời trước vì cái gì Yêu Vương một hai phải cùng Lâm Chi Túy là địch, chẳng lẽ là vì mình?
Có lẽ đi, nhưng một đời này đều đã bất đồng, Thẩm Hàm kia đã không còn, mà Yêu Vương cũng chôn sâu cảm tình.
Ban đêm cùng ngày, Lâm Chi Túy gắt gao ôm Thẩm Hàm, như rất sợ Thẩm Hàm sẽ trốn, Thẩm Hàm cũng tùy ý y ôm, mặc dù lực độ đã có điểm đau, như muốn khảm Thẩm Hàm nhập tiến thân thể.
Lâm Chi Túy không biết Thẩm Hàm cùng Yêu Vương quá vãng, nhưng y cảm giác được, nguyên nhân chính vì cảm giác được, cho nên càng thêm sợ hãi, từ khi có Thẩm Hàm, y giống như trở nên nhát gan, cũng có lẽ đây là bộ dáng tình yêu đi, làm người mừng như điên, lại làm người lo được lo mất.
Thẩm Hàm ở trong ôm ấp của Lâm Chi Túy ngủ, Lâm Chi Túy lại ngủ không được, nhìn Thẩm Hàm bên người an tĩnh ngủ nhan, Lâm Chi Túy cúi đầu hôn hắn một chút, ngồi xếp bằng bên cạnh, y phải tu luyện, tuyệt không cho bất luận kẻ nào cướp Thẩm Hàm đi.
Chuyện ở quán hoành thánh làm y thấy thất bại, quá khứ Thẩm Hàm y không biết, nhưng y phát hiện tương lai Thẩm Hàm y cũng không thể bảo đảm, bởi vì y còn chưa đủ cường đại, không thể đạt tới trình độ có thể bảo hộ Thẩm Hàm.
Kinh mạch đã bị mở rộng, linh khí không có lúc nào là không tràn ngập trong cơ thể, Lâm Chi Túy nhắm mắt lại, rũ mi đậm dài, dưới mí mắt là bóng.
Ấn đường y nhíu lại, đôi môi mím chặt, đoan chính ngồi như một tôn Phật, thành kính mà cầu nguyện.
Lúc Thẩm Hàm tỉnh lại, thấy Lâm Chi Túy ngồi xếp bằng, hô hấp đều đều thong thả, vẫn không nhúc nhích, như nhập định. Mà Lâm Chi Túy mặc dù nhắm mắt lại, cũng tuấn lãng, ngay cả hô hấp tựa hồ đều lộ ra thanh lãnh.
Trước mặt cảnh sắc quá tốt đẹp, Thẩm Hàm liền vẫn không nhúc nhích mà nhìn Lâm Chi Túy, trong lòng còn nghĩ mình cũng thật nông cạn, mấy thế giới, ái nhân đều soái khí bức người, nhưng ngẫm lại, cũng có thể bởi vì đều là giả thuyết, cho nên ái nhân mới có thể anh tuấn tiêu sái như thế, nếu tới hiện thực xã hội, khẳng định không nhiều người hoàn mỹ như vậy.
Nhưng, hắn thật sự nguyện ý trở lại thế giới hiện thực sao? Thẩm Hàm tự hỏi, đáp án là không muốn, hắn thà rằng ở thế giới giả thuyết xuyên qua cũng không muốn trở về, mặc dù có thể một lần nữa bắt đầu hắn cũng cảm thấy không sao cả.
Thế giới hiện thực hắn mặc dù cuối cùng đã chết, cũng chết không tiếc, nên báo thù báo, nên oán cũng hiểu rõ, cho nên có trở về hay không hắn đều không sao cả.
Ở trong thế giới giả thuyết, ít nhất Thẩm Hàm có ái nhân, đối với Chủ Thần hắn vẫn tương đối thấy hứng thú.
Thẩm Hàm đang suy nghĩ, Lâm Chi Túy trước mặt đột nhiên mở mắt, con ngươi màu đen rơi vào trong mắt Thẩm Hàm, như ngân hà sáng lạn, ánh sáng bên trong làm tim Thẩm Hàm bỗng đập gia tốc.
“Ngươi nghĩ ai?” Lâm Chi Túy hỏi.
“Hử?”
“Không thể nghĩ Yêu Vương.” Lâm Chi Túy lại nói.
Thẩm Hàm cười, ái nhân muốn ăn dấm bao lâu?
“Không nghĩ, ta nhìn chằm chằm ngươi thời gian dài như vậy, chính là bởi vì cảm thấy ngươi so Yêu Vương đẹp hơn nhiều.”
Lâm Chi Túy không lên tiếng, y đang nhẫn, bởi vì lúc Thẩm Hàm nói lời này, tay đã không thành thật mà duỗi vào trong quần áo Lâm Chi Túy, cách áo trong, từng vòng chuyển chơi trước ngực Lâm Chi Túy.
Cảm giác tê dại, như con kiến bò, cào cũng không phải, không cào cũng không phải.
Thẩm Hàm nhìn tai Lâm Chi Túy hồng lên, cười càng thêm lợi hại. Hắn rút về tay, Lâm Chi Túy cho rằng Thẩm Hàm rốt cuộc buông y, kết quả Thẩm Hàm cười duỗi tay, lúc này đây mục tiêu không phải ngực Lâm Chi Túy, mà trực tiếp sờ đến chỗ ngạnh lên của Lâm Chi Túy.
“Tê……” Thẩm Hàm làm thế, Lâm Chi Túy hút một ngụm khí lạnh, y không nghĩ tới Thẩm Hàm sẽ chủ động như vậy, bộ dáng nhuyễn manh đáng yêu, giờ phút này từ góc độ Lâm Chi Túy nhìn lại, chỗ nào còn có nhuyễn manh, rõ ràng là diễm quỷ mị hoặc vạn phần, không chiếm được dễ chịu liền không bỏ qua.
Đôi mắt Thẩm Hàm nheo lại, lông mày thon dài ở đỉnh mày hơi hơi nhếch cao, đôi môi hồng nhuận Thẩm Hàm nhếch lên, độ cung cùng đáng yêu hoàn toàn không dính dáng, tươi cười kia rõ ràng giải thích một từ: Khiêu khích.
“Thẩm…… Thẩm Hàm, không cần lộn xộn.” Lâm Chi Túy ẩn nhẫn, như dùng khí lực rất lớn, nhưng Thẩm Hàm không buông tay, ngược lại lúc Lâm Chi Túy ngạnh lên liền sờ sờ.
“Thế nào, còn hoài nghi ta sao?” Thẩm Hàm nói, ác ý mà hung hăng nhéo đồ không nói thành lời trong tay.
“Không…… Không nghi ngờ.” Lâm Chi Túy bị Thẩm Hàm làm cho cả người nóng lên, lại tìm không thấy chỗ phát tiết, mà Thẩm Hàm tựa hồ cũng không có ý muốn làm y phát tiết, cái này làm cho Lâm Chi Túy càng thêm nghẹn đến mức khó chịu.
“Vậy là tốt rồi, về sau còn dám đặt câu hỏi, ngươi thử xem xem.” Dứt lời, Thẩm Hàm buông tay.
Lâm Chi Túy được giải phóng, thở phào một hơi, mà Thẩm Hàm như thực hiện được, cười ngồi dậy, thuận tiện còn nhẹ nhàng chạm bàn chân Lâm Chi Túy, “Lâm đại ca, ngươi còn nộn đâu.”
Thẩm Hàm là cố ý, hắn chính là muốn Lâm Chi Túy, bởi vì Lâm Chi Túy thật sự quá non, có đôi khi dắt tay đều do dự một phen, đương nhiên Thẩm Hàm cũng biết Lâm Chi Túy do dự bởi vì y xem Thẩm Hàm quá nặng, nhưng nếu đều đã ở bên nhau, vậy nên buông tay cho thỏa đáng.
Mặt khác, Thẩm Hàm là một thiếu niên lang huyết khí phương cương, yêu cầu nào đó vẫn phải có, tuy rằng người tu tiên tốt nhất dục cầu ít chút, nhưng Thẩm Hàm đối thành tiên không có hứng thú, hắn thà rằng cùng ái nhân tiêu dao một đời.
Lâm Chi Túy nghe Thẩm Hàm nói như vậy, vành tai đã muốn khôi phục lại hồng thấu, mắt thấy Thẩm Hàm ngồi vào mép giường, cầm lấy áo khoác trắng của mình muốn mặc vào. Lâm Chi Túy bỗng huyết khí bay lên, y đột nhiên áp đảo Thẩm Hàm đang mặc áo của mình lên giường, rồi sau đó trực tiếp khinh thân mà thượng.
Hô hấp trở nên dồn dập, bộ vị nào đó như thế nào cũng không xuống, Lâm Chi Tuý thấy gia hoả phía dưới cười nghiền ngẫm nói: “Ngươi xem ta rốt cuộc nộn hay không nộn!”