Một ngày mới lại tiếp tục bắt đầu. Đồng hồ thời gian vẫn nhịp nhàng trôi theo quy luật vốn có của nó. Nó vẫn đến trường như thường lệ…nhưng có một việc khác lạ…..với cái quy luật cũ ….không ai khác chính là cái bọn gởi tối hậu thư cho bọn nó hai ngày trước….bọn nó im lìm, không chọc phá hay làm thủng lốp xe như hôm qua. Năm tiết trôi qua êm đềm đến lạ thường.
Lạ nhỉ_nó đăm chiêu suy nghĩ_mà thôi kệ chắc bọn nó cũng biết mệt rồi đây_nó hì hửng lắm với suy nghĩ của mình_những ngày tươi sáng bắt đầu từ đây_nó vương vai như trút bỏ được gánh nặng
-cháu gởi chú tiền, cảm ơn chú nhiều_nó cười cùng hai cô bạn dắt xe ra khỏi tiệm sửa
Lại một chuyện lạ nữa ba anh chàng thường ngày giờ này đã có mặt trước cổng thì cũng đâu mất hút. Mọi việc khác lạ như được bàn tay ai đó sắp đặt trước…. làm nó không khỏi lo lắng. nhưng thôi tí nữa là về tới nhà rồi…. nó cũng an tâm hơn. Qua khúc quẹo vào hẻm nhỏ để ra đường chính. Giờ này khá vằng người qua lại
-dừng lại tí nào mấy cô bé_năm thanh niên chừng đến chặn trước đầu xe bọn nhóc
Thắng gấp người nó chúi cả về trước….mém té…may quá nó đã lấy lại được thăng bằng chóng chân xuống đất nó ngước lên nhìn bọn kia
-tui nhớ là không quen biết gì mấy người hết mà_giọng nó khó chịu
-em không quen anh nhưng anh biết em đấy_một trong năm thằng cười nham nhở giữ cổ xe nó lại
Nhìn sơ qua là đoán được trước mặt nó chính sát là năm tên du côn hạng nặng sạc mùi chiến trường những hình săm nhố nhăn chi chít trên cánh tay
-tui nói lại lần nữa, bọn tui không quen biết mấy người tránh xa_Trân hất tay anh ta ra khỏi xe mình
-gì dữ vậy cô bé, cho bọn anh nói chuyện tí nào_hắn tiến sát về phía bọn nó
-chuyện gì_Hạnh khó chịu
-vào thẳng vấn đề luôn nhé_hắn bước lại gần hạnh hơn nữa_có người nhờ bọn anh cảnh cáo mấy cô bé một tí thôi_hăn đưa tay lên vuốt má Hạnh nhưng bị nó hất ra
-buông ra, các người muốn gì_nó bắt đầu khó chịu
-hahaha_năm tên cùng cười lớn_muốn gì àh_bọn nó bị ép vào tường_sao bé ngây thơ vậy, bọn anh nhận tiền đâu chỉ để hỏi thăm cô em đâu, tội nghiệp cái mặt xinh xắn chưa kìa
Từng tiếng tên kia thốt ra làm nó cảm thấy khó chịu vô cùng, tức cười thật xưa nay ai dám nói với nó thế bao giờ_nó trừng mắt nhìn
Bọn chúng giơ tay lên tát mý nhóc…..nhưng không …..sao dễ thế được. nó lách qua…..thế là bàn tay chào cái tường xinh xắn rồi nhá
Vứt xe qua một bên Trân Hạnh bước lên phía trước đối mặt với năm tên du côn
-muốn đánh nhau ah_Trân hét
-cô bé hiểu vấn đề rồi đấy_hắn cười. một nụ cười nham nhỏ không thể tả
Năm thanh niên xông thẳng về phía Trân Hạnh. Đã thủ thế sẵn mỗi đứa tung một đá…..chính xác….trúng bụng…..hai tên đành ngậm ngùi ôm bụng rên la. Xoay người bật lên cao tung cú đá thứ hai….vẫn chính xác…ngay mặt…..hai tên nữa bật xang hai bên đập đầu vào tường. Một tên nữa chính xác một con thỏ đang chuẩn bị vào lò nướng ^^ Trân từng bước tiến về phía hắn…..hắn bất giác giật lùi. Trân Hạnh tiến tên kia lại giật lùi….ng tường rồi….hắn đành xông thẳng tới….bụp Hạnh gạt chân Trân đấm thẳng vào bụng….hắn té nhào ôm bụng rên la dũ dội
-gọn lẹ, trình độ quá tệ chỉ được cái to xác_Trân đá mỗi tên phát trước khi đi
Nó đứng dựa tường nãy giờ…..chỉ xem
-xong đi thôi_Trân Hạnh phủi tay lon ton chạy về chiếc xe yêu quý nãy vừa vứt không thương tiết
Đã bớt đau năm tên cùng đứng dậy trừng mắt nhìn bọn nó
-HUÝT_tiếng huýt vang dài và lớn
Sau đó là tiếng bước chân…..nhiều lắm….nhanh….ngày càng gần. mười tên nữa xuất hiện trên tay cầm theo gậy gộc đủ loại
-đại ca, bọn này có võ_một trong năm tên vừa nãy xoa bụng nhăn nhó
-vậy nên mý tiểu thư mới chịu chi trả hậu hĩnh tập họp tất cả anh em chứ_hắn cười vắt cây gậy lên vai nhìn bọn nó_chùng ta đã quá xem thường mý cô bé này rồi nhỉ
Cả ba dừng lại quan sát….tổng cộng tên….có vũ khí. Nhưng bọn nó vẫn không nói gì im lặng chờ đợi….thật sự lực lượng quá chênh lệch
-coi như mý bé xui xẻo, khi không lại tranh giành người yêu của mý tiểu thư nhà giàu chi cho khổ chưa_hắn tiến lại gần.
Trân & Hạnh bước lên phía trên ….bảo vệ nó. Nó thở dài… lần này chắc chắn phải vận động chân tay rồi…..nó đặt balo xuống đất….kéo mũ sụp xuống mặt
Tên cầm đầu tiến về phía Trân bắt nó nhưng…..bụp….một lần nữa Trân gạt chân….không hề đề phòng tên kia mất thăng bằng té nhào….đo đường.
-xông lên hết_hắn hét bật dậy_muốn chết ta cho chết
Mười mấy thằng gậy gộc hăm he xông tới. Hạnh Trân lo tránh né còn mệt nói chi tấn công….kiệt sức….hai nhóc chậm dần. Vụt….Trân nhắm mắt lại chờ đợi một gậy giáng xuống đầu. Nhưng …..may quá ….nó chụp kịp đá thẳng vào bụng tên đó rút gậy về phía mình. Trân Hạnh nhìn nó ngơ ngác
-hai mi đứng vào một chỗ đi, coi chừng bị thương đó_nó đỡ hai cô bạn đứng dậy
-có giỏi thì ngào vô_nó đưa gậy lên chỉ thằng vào bọn côn đồ
Nó đang tức….tức thật sự….. nó đánh, đánh hết mình, đánh bảo vệ bạn nó và bảo vệ chính nó. Giờ nó phải cảm ơn anh em vì đã lôi nó đi học võ đánh nhau đây….
Đám côn đồ xông thẳng vào nó. Không một chút chừng chừ nó nhẹ nhàng xoay người tung đá vào tên đứng đối diện…..hụp người xuống tránh tên phía sau,vụt thẳng vào chân rồi tên…..xoay người vụt gây qua bên phải…..bật lên đá thẳng vào đầu tên đang nhào đến rồi tên……….….…..…tên gụt ngã. Nó đã xuống sức chỉ còn một tên nữa. Vứt gậy sang một bên nó lao thẳng tới…..bay lên…kẹp hai chân vào cổ tên kia….quật ngã…bụp…nó dồn hết sức lực còn lại dấm thẳng vào bụng…..xong…nó mệt mỏi đứng dậy….nở nụ cười nhẹ nhàng tiến về phía hai cô bạn thì………
-COI CHỪNG_Trân Hạnh hét khi thấy một tên đứng sau nó
Vụt ….chưa kịp quay lại nó bị một gậy vào vai….nó khụy xuống….Trân Hạnh tức tốc chạy lại người đám người đá tên kia túi bụi
Mặt nó nhăn lại……đau….không …rất đau. Mọi sức lực trong cơ thể đã tan biến nó loạng choạng chóng tay lên nền đất lấy sức bật dây….vai nó nhói đau nó lại khụy xuống. Nó nhớ đã ra đòn đủ mãnh đảm bảo không tên nào có thể bò dậy rồi….sao kì vậy.
Trân Hạnh đỡ nó dậy
-mi không sao chứ_mặt Hạnh tái mét nhìn nó lo lắng
-không….không sao đâu_nó cười. cố lắm mới nặng ra được để trấn an hai cô bạn
-thôi đi lẹ bọn nó bò dậy nữa mệt_nó hối dựng xe lên
Bọn nhóc nhanh chóng phóng ra ngoài đường chính_an toàn hơn rồi.
Mưa ….mưa lất phất rơi…..mưa to rồi. Cơn mưa đến quá đột ngột không hề bào trước….cơn mưa đầu mùa….
Bọn nhóc ướt sũng tấp vào một mái hiên ven đường trú tạm
-mi thật sự không sao chứ_Trân nhìn nó lo lắng
-không mà, nhìn này_nó giơ hai tay lên gòng….nhẹ nhàng thôi ….nhưng đau….nó vẫn cười …nó không muốn bạn nó lo lắng
-hì, con nhỏ này…. giờ này còn giỡn được_Trân & Hạnh cười khúc khích nhìn nó
-tới giờ ta vẫn thấy sợ ….nếu không có mi không biết sẽ ra sao_Hạnh dựa vào tường thở dài
-cái bọn đó quá lắm rồi, ngày mai ta quyết không tha, du côn bọn nó còn dám mướn đánh mình nữa không biết sau này sẽ ra sao……àh mà không ngờ mi giỏi võ vậy….ghê quá…nói thật lần đầu ta thấy người đánh hay và đẹp như mi_Trân xít xoa
-đúng rùi_bốp_Hạnh đánh vào vai nó_nó khẽ nhíu mày đau đớn
-xin lỗi, mi không sao chứ_Hạnh rối rít
-không sao đâu. Lừa mi thôi_nó lè lưỡi trêu
-con nhỏ nỳ làm ta sơ muốn khóc luôn_Hạnh sụt sùi
-biết võ vậy mà không nói sớm…làm bọn ta tưởng mi không biết cứ phải bảo vệ…nhớ lại hố nặng quá….ghét mi lắm_Trân trề môi
- mi học đâu mà giỏi vậy, đánh y như si nê luôn_Hạnh sít soa thích thú
-có gì đâu_nó cười đựa lưng vào tường….nhìn ra đường. mưa tí tách rơi mỗi lúc một nặng hạt….mỗi lúc một lớn, không hề có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ tạnh.
-thôi về, cứ đừng đây chắc tới tối quá_nó nhìn đông hồ đã h rồi. mưa đã được tiếng….cơ thể nó giờ đau buốt từng vết thương thi nhau hành hạ nó _dù cố hết sức tránh né nhưng đông quá_ ông trời không thương người mà….cơn mưa này càng làm vết thương cuả nó rát hơn đau hơn
-dầm mưa về luôn ah_Trân ngạc nhiên nhìn nó
-uh, biết sao giờ, ta phải về không mọi người lo (điện thoại bọn nó đều bị thấm nước nên tháo bin ra cả rùi)
-mi vậy về luôn là mai cảm đấy_Hạnh kéo yên xe nó lại khi nó định chạy đi
-không sao đâu, hai mi đứng đây ta về gọi điện kêu người đến rướt chờ đấy _nó quay lại
-nhưng………_Hạnh Trân lo lắng
-ta khỏe lắm đừng lo_nó cười
Mưa xối xả như trút nước. gió lớn…… hàng cây bên đường liu xiu theo chiều gió….làm con đường về nhà của nó càng khó khăn hơn…..mưa xối vào mặt vào tóc….vào người nó….buốt….một số vế thương đã căn lên máu lại rỉ ra…….đau…..nó cố gắng……cố gắng về đến nhà……. Con đường vắng vẻ không một bóng người qua lại….mọi người ái náy đều đã về bên gia đình mình…… ý chí không cho phép nó gụt ngã……mưa vẫn vô tình rơi.
Cuối cùng nó cũng về đến nhà……nhẹ cả người
-con sao vậy Nguyên, ướt nhẹp rồi_bác Hoa mở cửa cho nó
-dạ không sao đâu bác con không mang áo mưa_nó cười
-sao lại không sao, nhìn con kìa mặt tái mét môi nhợt nhạt chắc lạnh lắm àh, vào thây quần áo liền đi con không bệnh đấy
Nó chạy nhanh vào phòng. Hắn vẫn chưa về. Nhấn điện thoại gọi cho bọn hắn ngay…..tít …..tít…..không có tính hiệu.
-lúc cần lại không thấy mặt đâu_nó nhăn nhó trách
Lục lọi ba lô ước nhẹp nước mưa……lôi ra cuốn sổ cụng ướt sũng nước……cẩn thận lật từng trang vở…..tay nó rung lên từng đợt…..lạnh…..A, đây rồi……số điện thoại nhà hai bạn nó……Ok, vậy hai nhóc đã có người rướt rồi nhá…..đặt điện thoại xuống bàn…..đầu nó choáng váng…..nó chóng tay lên bàn lấy lại thăng bằng…..nó cố lắc đầu xua đi nỗi đau…..nhưng đầu nó nhức như búa bổ…..tay chân không còn sức lực……rung lên bần bật……cái lạnh thấm vào tận xương luồn lách vào từng tế bào…….nó khụy xuống….ngất liệm…..quần áo vẫn ước nhem…..ngoài trời mưa vẫn rơi không ngớt.
Nó cố mở mắt ra nhưng mệt quá……mí mắt như có ai đó treo cả kí đồng….cứ kéo sụp xuống mặt cho mọi sự cố gắng của nó…..nó đã nằm trên giường ấm áp, quần áo đã được thay đổi….có tiếng ai đó đang vặn nấm đấm cửa phòng bước vào…..bác Hoa
-con tỉnh hả Nguyên, con làm bác hoảng quá đấy_bác Hoa đặt tô cháo hành lên bàn cạnh giường nó
Nó cười nhưng không nói gì, cổ họng nó nhói đau mỗi khi nó cố cất giọng
-con ăn tí cháo cho khỏe_bác Hoa bưng tô cháo đưa cho nó
-ai thay quần áo cho con vậy bác Hoa_giọng nó khảng đặc…cố cất tiếng
-lúc nãy thấy lâu quá con không xuống bác lo quá nên lên xem thì thấy con ngất từ lúc nào, bác bế con lên giường thay bộ đồ khác, mà sao người con nhiều vết thương vậy_bác Hoa chỉ tay lên mặt nó
-dạ_nó bối rối_con chạy xe không cẩn thận trời mưa đường trơn nên…..té_nó nói dối rồi. Nó biết là xấu nhưng…..nếu nói ra thật bác sẽ lo lắm…..có thể kinh động tới các bật tiền bối ngoài Hà Nội nữa ấy chứ…lớn chuyện chứ chẳng chơi.
-con bé này_giọng trách móc_con cố ăn cho khỏe rồi ngủ một giất lấy lại sức_bác xoa đầu nó…nhóm người xuống dưới giường lấy một chiếc khăn lâu khô tóc cho nó
-Phong về chưa bác_nó hỏi vừa cố nuốt từng muỗng cháo một cách thật khó khăn…..nếu như thường ngày nó thích ăn bao nhiêu thì giờ nó lại sợ bấy nhiu…..cổ họng đau rát quá
-vẫn chưa, không biết cậu chủ với hai cô họ Nguyễn đi đâu đến tận giờ này vẫn chưa về
-vâng_nó đang suy nghĩ…..mọi việc thật lạ lẫm…..không nằm trong tầm kiểm soát của nó. Nó quay mặt lên nhìn bác Hoa đang cặm cụi lau tóc cho nó…..nó an tâm hơn khi có bác Hoa bên cạnh. Hồi trước mỗi khi nó bệnh luôn có gia đình ở bên ….mọi người sốt vó cả lên chạy ngược chạy xuôi. Nhưng giờ nó chỉ có một mình…..
-con ngủ đi_bác Hoa bưng tô xuống bếp sau khi nó đã ăn xong
Đầu nó lại nhói đau….đau đớn lắm…nó đưa tay lên trán cố nắn cho cơn đau dịu xuống….giọt nước mắt cố kìm nén đã thoát ra khỏi khóe mắt nó….nó biết dù nó có khóc cũng không làm nó khá hơn..nó không muốn mình yếu duối thế này đâu….nhưng….nó nhớ nhà….nhớ ông nó….nhớ ba mẹ nó….nhớ cả lão Huy heo và đám anh em quỷ sứ….cả mý má nó nữa…..ngoài trời mưa vẫn rơi….lạnh buốt….những vết thương trên cơ thể nó thi nhau hành hạ nó từng đợt…..từng đợt một…nó không thể chỉu đựng được nữa…..nó lại ngất.
Nó mơ….nó chìm vào giất mơ vô thức…nơi đó có gia đình nó….mẹ nó mý má nó đang ngồi cạnh giường nó….nó đang bệnh….mẹ cầm tay nó ấm áp lắm….ai đó bước vào….a lão Huy heo….mà ổng đang cầm gì vậy nhỉ….ôi không là thuốc….nó ghét uống thuốc lắm…nhưng Huy heo ác độc ép từng viên thuốc vào mồm nó…đổ thêm một tí nước nữa….nó ho sặc sụa
Reenng …………..reenng………._tiếng đồng hồ báo thức quái ác vang lên làm nó tỉnh giất….h rồi
Nó mở mắt ra không nổi….tay chân lạnh buốc đau nhức không nhất lên được….trán nó nóng bừng….cổ họng đau rát lắm như có ai đó đang đốt lửa trại nô đùa bên trong….từng hơi thở khó nhọc…nóng bừng….nó ghét cái cảm giác này….nó thật hỗn loạn lúc lạnh lúc nóng thất thường. Vết thương sau lưng đã bầm tím….hắn rõ một đường máu tụ dài màu thẫm….chỉ một cử động nhẹ nhàng cũng đủ làm nó đau đớn….nó nhăn nhó….nhăn nhó đến tội….cơ thể như không còn là của nó….không thèm nghe lời nó nữa. Hôm nay chỉ mới thứ bảy thôi….thật đáng ghét nó phải đi học….