Tít tít tít………_trân ngơ ngát nhìn chiếc điện thoại trong tay mình
Vừa nghe xong từ ‘ không’ là nó an tâm kéo chăn lên ngủ tiếp
La lá la……na na na_điện thoại nó lại reo cách đó chưa đầy một phút
Trời ơi cứu con, mới sáng sớm con có làm gì át đây mà quậy con hoài, ngay cả con muỗi nó căn hút máu con rột rột nghe phát thèm luôn mà con còn hem dám đánh nữa là con tốt vậy sao mà............._nó khó chịu quơ chiếc điện thoại chỉ vừa mới yên vị trên bàn
-mi đó hả_lần nầy là cái giọng trong trẻo của Hạnh
-gì nữa đây mà có chi không
-không, nhưng mà…..
Tít tít tít……….._mất liên lạt
Nó tiếp tục kéo chăn lên ngủ
La lá la……..ná na na_điện thoại lại reo
Nó bịt chặc tai lại kéo chăn trùm qua đầu…….mặc cho điện thoại cứ reo cứ reo
-trời ơi, hai đứa my không ngủ thì để người khác ngủ chứ, biết mấy giờ không mà cò phá đám_nó hét vào điện thoại sau một lúc kiên trì của bạn
-bít chớ, giờ phút giây
-mi biết hôm qua ta hành hạ ngủ trễ lắm không mà phá vậy_giọng khó chịu vang nài_không có gì thì để ta ngủ đi làm ơn mà_nó nài nỉ
-đứa nào dám ăn hiếp mi đâu để ta đánh nó
Chả là hôm qua hơn giờ khuya rùi mà Đan còn bắt nó nấu hủ tiếu cho ăn đơn giản vì thích. Định năng nỉ thì gặp ngay mặt hắn hùa theo. Ôi khổ, hì hục mãi đến h cũng xong. Ăn xong rùi lại uống uống xong lại nay lưng ra dọn rữa rõ khổ. Mà dạo ấy Đan thường hay kiếm chuyện chọc tức, sai vặt nó hơn, nhưng do có đề phòng mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát….hehehe….sao mình giỏi thế_nó tự đắt
-mà mới sáng sớm mặt trời chưa lên hết đỉnh đầu gọi ta có chi hem, nói lẹ ta còn ngủ????_nó vùi người vào chăn tay kéo mền tay cầm điện thoại
-hôm nay thi SP Idol đấy, mi thi hông_giọng Trân thăm dò
-HẢ_nó hết lên bất ngờ_hahahahaha VN Idol hả, mi thi thì thi đi tha cho ta hahah
-mi….._Trân ức nghẹn_lỗ tay mi bị gì hả ta nói VN Idol hồi nào mà cạnh khóe nhau thế, SP Idol thưa chị không biết thì giống tai lên mà nghe
-SP Idol_nó nhắc lại ngồi hẳn lên dựa vào cạnh giường
-uh mỗi năm SP tổ chức cuộc thi tìm ra những giọng ca hay nhất trong năm….._Trân giảng giải
-uh, rùi sao(cái này Blue cũng có)
-mi thi hông????
-thui cho ta xin một vé bình yên, ta buồn ngủ lắm, ở nhà ngủ cho sướng con mắt hi hi
-mi hát hay vậy không thi tiết lắm_Trân thất vọng
-thui không thi đâu, mi thi đi chúc may mắn nghen
-ê Nguyên mi thi đi rùi ta dẫn mi đi chỗ này ăn ngon lắm_giọng của Hạnh vang lên trong điện thoại
-ủa Hạnh cũng ở chỗ Trân hả_nó ngạc nhiên
-uh, ta mới qua lúc nãy
-hèn gì, hai đứa mi âm mưu phá giất ngủ của ta, mà mi cũng thi hả??
-uh, mi thi luôn đi cho vui
-tính lập thành nhóm tam ca vịt trời hả “nhỏ”_giọng trêu chọc
-con quỷ, có cần chê bai nhau vậy không,ta với Hạnh từng đoạt giải rùi đấy(Hạnh lên giọng), đi đi lát ta dẫn đi chỗ này ăn ngon lắm_Hạnh nài nỉ
-mi còn chỗ nào chưa chỉ ta nữa hả_giọng nó nghi ngờ
Hạnh dẫn nó đi đến nay cũng hơn cả trăm quán mà quan nào cũng ngon cả, hông biết đâu lắm thế nhỏ này có lừa mình không ta.
-còn chứ, chỗ này ngon tuyệt phải không Trân_Hạnh nháy mắt
-uh, ngon lắm, chậc……mới nhớ lại ta ứa nước bọt rùi nè, ta nhớ nhất là nước cốt dừa chỗ đó ngon tuyệt
-thiệt hả_nó nuốt nước bọt
-uh, mi không đi tiết ráng chịu đó nha_Trân chặt lưỡi
-ờ thi thì thi sợ gì, nhớ đó không được lừa ta đâu đấy_nó bước xuống giường
-ta lừa mi bao giờ chưa, chuẩn bị đi ta với Hạnh qua nhà mi
-uh_nó cúp máy chạy thẳng vào phòng vệ sinh
Thấ lại có một ngày chủ nhật dầy bận rộn nữa, cũng hay hay_nó cười đưa qua đưa lại chiếc bàn chải đánh răng
Nó đâu có biết rằng có một người đang nghe lén bên ngoài, nói nghe lén thì hơi quá ai bảo nó hét lớn quá chi. Hắn mỉm cười lấy diện thoại ra
-tao thi
-ủa sao mày thay đổi nhanh vậy_Nhật nghi ngờ
-vậy mày không muốn tao thi hả_giọng khó chịu
-đâu có ba đứa mà thiếu mày làm ăn gì, tao biết mày không bỏ anh em mà
-dc rồi, tập họp ở nhà tao đi lát tình tiếp
-ok, thưa dại ca
Hắn nhét di dộng vào túi quần lửng thửng về phòng……trên môi nở một nụ cười tinh quái
Năm phút trước
Reenngggggggggg……….._tiếng di dộng vang lên
-alo_hắn cất giọng sau một hồi lọ mọ tìm điện thoại
-mày thi Idol không Phong
-thui, chán lắm tao không thi đâu, hai đứa mày thi đi
-mày không thi thì còn gì hay nữa, ba đứa sao thiếu mày sao được
-tao buồn ngủ lắm, hai đứa mày thi tốt nha_hắn cúp máy vùi đầu vào chăn nhưng mãi không ngủ được định ra vướn hít thở tí ngủ tiếp thì nghe tiếng hét thất thanh vang vọng cả núi rừng của nó
ủa hai anh tới đây chi vậy_Trân Hạnh nhìn Nhật Bảo tò mò
-còn hai cô tới đây chi???_Nhật bước xuống xe
-kệ tui hỏi chi………_Trân vừa nhón chân nhấn chuông vừa liết khó chịu vì câu hỏi ngược lại của Nhật
Ting tong ting tong…….._tiếng chuông cửa vang lên giòn giã báo hiệu cho nó biết có con “quỷ” đang chờ trước cổng
-con ra mở cửa dùm bác nhé, không biết ai tới sớm vậy nữa_bác Hoa nhìn nó
-dạ_nó ấn núp mở lót tót chạy ra cửa…..khỏi nhìn cũng biết là ai
Hai chiếc BMV bóng loáng lăn vào sân, Trân Hạnh vẫn trung thành với xe đạp
-ủa, sao hai người này cũng ở đây, đi chung ah_nó ngạc nhiên nhìn Bảo Nhật
-không biết, mới gặp trước cổng_Trân giọng vẫn khó chịu
-uh_nó nhíu mày săm soi hai anh chàng có thái độ khả nghi này
Chà chà việc gì đây nhỡ không lẽ cũng……nó cười tươi rút ra nhận xét thui kệ có khi lại hay_nó nghĩ quay qua hai cô bạn
-hai mi ăn sáng chưa vào ăn luôn_nó kéo luôn tay hai cô bạn vào
-chưa, lật đật chạy qua nhà mi mà quên luôn, giờ mới thấy đói_Trân cười tươi xoa cái bụng đang réo ầm ĩ
-hai đứa mày tới rồi àh_hắn suất hiện sau lưng nó_vào trong đi
Ba cô nàng ngơ ngát nhìn theo…..sao đáng nghi thế nhỉ…
-cháu chào ông, chào hai bác_bốn đứa lẽ phép cúi chào ông Sơn & ba mẹ hắn
-uh, các cháu đền sớm vậy, ngối ăn chung luôn nào_ông Sơn đặt tờ báo xuống bàn
-dạ!!
Mọi người có mặc đông đủ, các món dần được dọn ra
-hôm nay mấy đứa tính đi đâu hay sao mà tụ họp sớm dữ vậy_mẹ hắn dò hỏi
-dạ_hắn đáp gọn rồi tiếp tục ăn
-hôm nay ở trường tổ chức thi Idol chắc mý anh cũng thi _Đan chen vào
-ah_mẹ hắn gật gù
-ba người cũng thi nữa hả??_Trân hỏi lại
-có sao không??_Nhật dừng đũa nhìn cái mặt bí xị của Trân
-không_Trân đáp gọn cùng tiếng thở dài ngao ngán
Nó nhíu mày_thái độ của Trân Hạnh sao thế nhỉ không lẽ sáng đi sớm quá con ma nào theo ám rùi hay sao mà nhìn âm u thế_nó quan sát kĩ lường từ cử chỉ của hai cô bạn mà không hay biết rằng chình mình cũng có hành động kì lạ khiến người khác phải ngoái nhìn
-ê, khỉ bộ hết thức ăn sao mà nhai cái muỗng mãi thế_hắn đánh “nhè nhẹ” vào vai nó
-úi_nó nhăn mặt liết về phía kẻ đánh mình
-bộ anh hết muốn ăn cơm rùi hả, chuyển sang ăn đấm ah_mắt nó đằng đằng sát khí giơ tay lên đe dọa
-haha_hắn khum người xuống nói nhỏ vào tai nó_cô quay lại nhìn kĩ đi khỉ_giọng điệu mờ ám, ánh mắt gian sảo…..sao ghét thế này
Quay thì quay tui sợ chắc_nó nghĩ rùi quay ngoắc cái đầu độ.
Mọi cặp mắt đang đổ dồn về nó vừa tò mò vừa cố nén cười…..úi giời……
Tới giờ nó mời có đủ thời gian nhìn lại mình. Một tay cầm chén tay còn lại cầm muỗng……. gặm. chả là lúc nãy định xì xụp húp canh nhưng…… eo ui quê quá
-dạ đâu có gì đâu mọi người ăn tiếp đi ạh_nó cười tươi nhìn gương mặt như đười ươi của hai đứa bạn
Tại hai mi mà ra không đấy cười gì lắm thế_nó liết
Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười vồn vã, người vui kẻ quê lẫn lộn…. hùm!! nhưng thui, lại có việc phải lo rồi_Hai cô nàng áp giải bạn lên phòng nó
-hai mi làm gì mà ghê vậy_nó nhíu mày nhìn hết người này đến người nọ
-chuẩn bị đi, lát nữa thi rùi_Trân Hạnh sốt sắn ngồi vào bàn máy tính
-làm gì gấp gáp vậy_nó thả lưng lên giường chống tay nhìn bạn
-sao không gấp thua lần này nữa ê mặt lắm_Trân vẫn gián mắt vào máy
-thua….thua ai_nó tò mò hỏi lại
-tại mi mới đến nên chưa nghe danh “ba công tử SP” rùi, bọn họ được cả đài chuyền hình mới đi hát đấy
-gì ghê vậy, có nổ không_nó trố mắt nhìn Hạnh như không tin vào tai mình
-không đâu, tại mi chứa thấy nên chưa biết đấy thui, năm nào hai đứa ta cũng thi nhưng vẫn thua liên tục, vậy mà năm ngoái họ nói không thi nữa nhường cho chức vô dịch lại, toàn bịa_Hạnh không giấu vẻ bất bình
-chà chà_nó chống càm suy nghĩ
-ê hai mi_nó ngoắc hai cô bạn lại nói nhỏ
-được không đó, lỡ bị phát hiện thì sao_Hạnh
-có sao!!!_nó vẫn bình thản
-ta thấy ý kiến của mi được đó_Trân tán đồng_biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, mi thông minh lắm_Trân vỗ vai bạn
-ta mà lị_nó vỗ ngực tự đắt
Ba cô nàng rón rén mở cửa phòng bước ra. Thật chậm thật chậm cho những bước chân không phát ra tiếng động. a hà, đã tới được cửa phòng, nó áp tai vào…….
-ủa sao không nghe tiếng gì vậy_Trân vỗ vai nó sau một hồi nghe lén không thấy một động tĩnh gì, cái phòng vẫn im thinh thích thách thức sự chờ đợi của bọn nhóc
-á_nó la lên rùi tự tay bụm miệng mình lại_mi làm ta đứng tim đấy
-ah há, không ngờ mi cũng nhác gan vậy_Trân nhe răng cười
-mi hơn gì ta đâu_nó khó chịu trước câu cạnh khóe của bạn
-thui mà, sao lâu quá ah ta sốt ruột lắm mở cửa vào trong thử đi!!_Hạnh đề nghị
-mi mở đi_nó chỉ vào nắm đấm cửa
-sao lại là ta, mi ở đây biết ‘cách’ hơn ta mà_Hạnh cười
-người biết “xâm nhập gia cư bất hợp pháp” là tội nặng lắm không_nó nói mặt nhăn nhó_oản tù tì đi cho công bằng
-ok_ba cô nàng như ba đứa con nít sắn tay áo lên và
Oản tù tì ra cái gì ra cái này_ba đứa đồng thanh
-áh há_Trân Hạnh ôm nhau hét_yaerd yeard_hai cô nàng vô tư nhảy tưng tưng
-hu hu_nó bí xị_hai mi chơi ăn gian
-ăn gian cái gì, thua phải chịu mới là quân tử, mở cửa đi mở cửa đi cưng
-huhu , ôi cuộc đời trong sạch của ta_nó tiến từng bước nặng nhọc về cánh cửa
-ba cô làm gì mờ ám đó_ba anh chàng bất thình lình xuất hiện
-áh…….áh………._ba nhóc thay nhau hét……. Rồi im bặt……tiếp tục là tiếng ư ư vang lên
-cô đừng hét nữa điết lắm_hắn nói nhỏ vào tai nó tay vẫn bịt chặt mồm nó
-phù phù, anh làm cái quái gì đó hả, lỡ tui ngộp thở chết tui có làm ma cũng theo ám anh _nó hét vừa xoa long ngực sau khi được trả tự do cho cái miệng
Ú tim tí nữa là vào viện_ba cô nàng nhìn nhau mờ ám
-cô làm gì trước cửa phòng tui đó, nghe lén ah_hắn nhìn nó
-nghe lén cái đầu anh, tui đang đừng trước phòng tui chứ bộ, xí tưởng hay lắm sao , ai thèm_ba nhóc chua ngoa tự biện hộ rồi lạch bà lạch bạch đi vào phòng nó
Hắn lắc đầu nhìn theo nghẻm miệng cười, em là thế đấy. cô khỉ lóc chóc ạh
-hú hồn, mém chút nữa ta rớt tim ra ngoài rùi_nó ngồi xuống cạnh cửa
-bộ ngươi chưa qua phòng Phong bao giờ àh_Trân ngồi bên cạnh nhìn bạn
-chưa_nó trả lời thiết tình_thì sao???
-vậy mà ta tường hai người……._nói rồi Trân nở một nụ cười rất chi tinh quái
-thui ngay cái đầu óc đen tối của mi đi, ta qua phòng hắn để cãi nhau ah, mới nhìn cái mặt là ghét ko chịu được rùi
-con gái nói ghét là thương, con gái nói thương là ghét đó_Trân thay câu trả lời bằng lời một bài hát rất quen thuộc
-mi muốn chết thì ta cho chết_nó nhào vào thọt lét bạn
Hai cô nàng lăn lộn dưới đất đùa giỡn
-thui đi hai chị, thi mà giờ này chưa chuẩn bị gì còn h nữa thui kìa_Hạnh khoanh tay trước ngực giọng dõng dạt như cô bão mẫu
Hai cô nàng ngừng bỡn thay nhau đưa mắt tìm cái đồng hồ treo tường
-áh, sao ngươi không nói sớm_hai cô nàng cuốn cuồng bò dậy
-hét muốn khan giọng mà hai đứa mi có nghe đâu
-ok, làm việc nào
-bài này nghe được đó, chọn bài này nhé_Trân nhìn hai cô bạn đang trầm tư suy nghĩ
-ok, nghe được đấy, giờ còn phần nhạc đệm nữa là ổn. theo như hai mi nói thì chúng ta cần phải tự đàn mới có cơ hội chiến thắng
-uh, rồi sao??_Hạnh hỏi lại
-thì mình tự đàn chứ sao, bài này chỉ cần ocgan thui khá đơn giản
-nhưng ở đây làm gì có đàn mà tập_Trân nhìn quanh
-theo ta_nó bước ra ngoài hai cô bạn theo lon ton theo sau
-ủa ai đến trước vậy_nó hé mở cửa phòng nhạc cụ
-wa, ba lão ma đầu cũng đang tập_nó thông báo. Bọn hắn lại có một biệt danh mới ai bảo hù nó làm chi
-đâu đâu_hai cô nàng lanh chanh chạy lại sô đẩy
-từ từ nào bị phát hiện giờ_nó giống tai hết cỡ. ồ một bản tình ca được đệm bằng bàn ghi ta, wa hay quá chứ. Từng nốt nhạc vang lên êm đềm như được một nghệ sĩ lừng danh thể hiện. ba nhóc im lắng thường thức cho đến lúc tiếng nhạc kết thúc
-lại là ba cô nữa àh_hắn khoanh tay trước ngực nhìn ba nhóc
Mãi mê nghe, ba nhóc ló đầu vào lúc nào không hay
-ơ hay, bọn tui xuống đây tập đán chớ bộ!!_nó cười bước hẳn vào trong_ba người xong chưa
-rồi!!!
-vậy tốt, ra ngoài dùm nhé_nó đầy lưng hắn cùng hai ông bạn ra ngoàì. Nhưng ba anh vẫn đứng trơ ra như pho tường mặc cho mọi sự cố gắng của bọn nhóc.
-lại muốn gì đây_Trân nhắn nhó
-thì nghe mí cô tập chứ có gì đâu_Nhật cười
-nghe cái gì, ra mau_Trân khó chịu
-ngộ chưa, ba cô nghe bọn tui thì được, sao bọn này ko nghe được
-bộ tôi muốn nghe àh, chỉ là ép buộc thôi_Trân lên mặt
Nhất lắc đầu nhìn cười cười, làm Trân hơi sượng………
Quái lạ sao hôm nay hiền vậy nhỉ, như mọi hôm thì cãi tới bến mà_Trân nghĩ
-hay là mý cô đàn dở quá sợ người ta nghe xấu hổ_Hắn khích bát
-không dám đâu, không biết ai hơn ai đâu nha_nó giọng thách thức
-ùh, vậy dám thi không_Bảo nhìn ba đứa thăm dò
-thi gì???
-thi xem ai thắng
-điều kiện???_nó thằng thắng
-bên nào thắng sẽ tự do sai khiến bên kia điều kiện??? sao chịu không
-nhưng…………_nó nhíu mày
-cô sợ àh_Bào nhìn Hạnh
-sao không dám, thi thì thi sợ gì_Hạnh lên giọng
Trân Nó nhìn Hạnh như vật thể lạ. nhỏ này sao hôm nay bạo gan vậy, mọi bữa không do nó hay Trân nóng nảy ‘bị dụ’ thì thui sao hôm nay nó cũng……..
-hai mi nhìn gì dữ vậy_Hạnh sờ mặt nhìn_dính gì àh
-không…..không……._Nó Trân thay nhau lắc đầu
-là sao????
-sao hôm nay…….mi…… 'anh hùng' đột xuất vậy có bị trùng gió không_Trân sờ trán bạn
-gì chứ_Hạnh nhăn mặt
-còn hai cô thi không hay………_Hắn bỏ lững
-hay cái gì, thi thì thi àh, nhưng điều kiện phải trong khả năng thực hiện ok??
-tất nhiên ba cô khỏi lo!!
-rùi, ba người ra ngoài dc rùi đó, kì đà cãn mũi hoài
-ok, không cần đuổi, nhớ lời hứa đấy.
-yes, biết rùi……..chuẩn bị nghênh chiến đi
Một cuộc đấu nảy lửa lại sắp bắt đầu liệu ai sẽ là người chiến thắng đây !!!!!!!!
Lộc cộc đạp cuối cùng cũng về tới nhà. Nóng thật cảm giác cháy cả da thịt chứ chẳng chơi. Một ngày xui ơi là xui mà……
-tức chết đi được!!_Trân vừa đi vừa làu bàu tức tối
-thui bỏ qua đi!!, tức chi cho mệt_nó vỗ vai bạn
-bỏ sao mà bỏ được, mi không thấy bất công sao?_vừa nói Trân vừa quay lại nhìn người đi sau bằng ánh mắt nảy lửa
-làm gì nhìn ghê thế coi chừng đau mắt đấy cô nhóc_Nhật trêu chọc
-đau kệ tui không liên quan gì đến mý người 'dưng'_Trân trề môi
-thui đi!! Vào, tính ở đây phơi nắng àh, thành mưc nướng hết giờ_nó vừa nói vừa lôi bạn vào nhà mặc cho vẻ khó chịu của cô nhóc
-nè uống cốc nước hạ hỏa đi_nó đặt ly cam vắt với nhưng viên đá li ti lên bàn
Trân quơ lấy cái cốc tu một hơi. Những viên đá tan dần trong miệng xua đi bao mệt mọc khó chịu của buổi trưa nóng nực. Một ngày thật xiu xẻo
-vui lên nào Hạnh, có gì đâu nào_nó cười vừa nhai viên đá trong miệng_không phải đúng ước muốn của hai đứa mi rùi còn gì, giải nhất nè_vừa nói nó vừa lúc lắc cái huy chương trước mặt
-thui mi cất dùm, nhìn nó ta nhức đầu quá_Hạnh gạt tay nó ra
Nó lắc đầu nhìn hai đứa bạn, nó cũng là nạn nhân đấy thui giờ còn phải nai lưng ra xoa dịu cho người ta trong khi chình mình cũng muốn nổi lửa, thật hết chỗ nói……..
-nhìn mặt hai mi như dưa đám ấy!!_nó trề môi_dù gì mình cũng đoạt giải mà
-có thể ban tổ chức năm nay bị mua chuộc hết rùi nên mới bày ra cái trò mới này,nếu mý con nhỏ kia không phá thì mình đâu ra nông nổi nào???_Trân tức tối đánh tay xuống bàn, mặt từ từ nhăm nhúm lại tội nghiệp, chắc do tức quá hóa hồ đồ rồi muốn thử độ cứng với cái bàn gỗ đây mà, nhìn con bạn nhăn nhó đến tội, muốn cười lại không dám, chắc nó sé xác quá. Liết sao Hạnh thì nó đã gụt mặc xuống bàn
-ui ui, pé Trân của chị có sao hem có đau hem_nó cầm tay bạn xoa xoa nắn nắn giọng ngọt lịm
-úi thui mi đi, đau quá_Trân rụt tay lại lập tức_người ta đau gặp mi nữa vào viện quá
-haha_nó cười to.
-áh, thì ra mi chọc ta àh_Trấn đứng phắt dậy chạy lại chỗ nó đứng
Do đã chuẩn bị trước nên nó nhanh chóng né đòn, hai đứa bắt đầu cuộc maratong vòng vòng cái bàn, đưa dí đứa chạy la ó ùm sùm
-ta ....chỉ giúp đưa mi đi nhà xác sớm hơn thui_nó vừa chạy vừa lanh chanh quay lại
Oạch!! nó té lăn quay do va phải cái vật gì mếm mềm
Oái chết ùi
-xí!!!!_nó hét lớn
-xí cái gì, chuẩn bị mua hồm là vừa rùi đó nhóc!!_Trân cười gian
-mi chơi ăn gian, ai lại chui lỗ chó vậy chứ!!
-lỗ chó cái gì, nếu ta ko chui gầm bàn chừng nèo mới bắc được con sóc như mi hả!!
-Hạnh cứu ta , Hạnh ơi_nó nài nĩ
-mi chết đi, hihi, để ta đánh phụ nha Trân, đang buồn quá nà!!_Hạnh cười
-hai mi, hai mi_mắt nó méo sệch
-dzô_Trân hô lớn
Hai cô nàng nhào vô thọt lét làm nó lăn lộn đến mệt vừa hét vừa đỡ.
-thua!! ta thua!!
-biết điều đấy_Trân Hạnh đánh tay vào nhau ăn mừng chiến thắng
-hai mi ác lắm
-mi nói gì muốn nữa hả
-đâu.....đâu có...ta nói hai mi sử ta 'mác' tay lắm mà
-hahaha_ba cô nàng cùng cười lớn
-đỡ bùn hơn chưa_nó ngồi ngay ngắn trên bàn nhìn bạn
-rồi_Trân Hạnh cười hiền
-mà ta lại thấy nhờ nó cắt đứt dây đàn lại hóa hay, nếu không Nguyên sao biểu diễn tài piano được, tuyệt thật nhìn ban giám khảo gật gù ta cứ tưởng……..ah mà , mi học bao lâu mà đàn hay thế???_Hạnh nhìn bạn
-có gì đâu….chắc cũng gần hay năm gì đó!!_nó cười
-vậy mà dám giấu nghề nghe, mà sao lúc nãy mi không để con bé Giang vạch mặt bọn cắt dây đàn, mi ngăn lại chi vậy??_Trân chau mày nhìn nó
-nói ra thì cũng có làm được gì nó, mình không có bằng chứng mà, và lại như vậy chỉ gậy thêm phiến phức cho Giang thôi, tội nghiệp con bé
-phiền phức?? là sao_Hạnh khó hiểu
-mi nghĩ bọn kia sẽ để yên cho con bé ah……_nó thở dài đặt ly xuống bàn chống tay ra sau
-ờ, nhưng giờ tính sao đây??_Trân cũng thở dài
-sao là sao?? Tới đâu hay tới đó vậy_nó ngước nhìn lên trần nhà_hay hôm nay hai mi ở lại chới với ta đi, ông với hai bác ra ngoài cả rùi chả ai nói chuyện với đánh cờ chán lắm_nó nhìn hai cô bạn đề nghị
Trân Hạnh mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ riêng về lịch trình hôm nay của mình
-ok, hôm nay ta cũng chả có việc gì làm, ở lại quậy với mi luôn_Trân cười
-ta cũng vậy_Hạnh
-yaerd, thương hai mi quá àh_nó cười mang ba cái ly lại bồn rửa
-ba lão ma đầu kia đâu sao không thấy ta_Trân nhìn quanh
-đang ở phòng trên đấy!!_nó nói vẫn cặm cụi làm
-nhỏ My gan nhỉ đã cắt đây đàn rùi còn dám vát sát theo mình về nhà_Trân tức tối
-kệ nó đi, vậy càng hay_no úp ba cái ly vào khay quay lại bàn
-sao mà hay??_Hạnh khó hiểu
-thì ba lão kia bận rộn nên không chọc phá mình nữa, vậy cũng hỏi
-àh há, sao ta không nghĩ ra_Hạnh cóc đầu mình
-gần h rùi_Trân nhìn đồng hồ_hôm nay không nấu ăn àh, bác Hoa đâu??
-bác Hoa đi thăm nhà bà con rồi, nghe nói có người bị bệnh nặng lắm!!_nó huyên thuyên_mà hôm nay cũng chả có ai ở nhà đỡ phải nấu cơm??
-vậy lát nữa ăn gì???_Hạnh nhìn nó
-cái gì vừa ngon bổ rẻ ý_nó cười tinh ranh
-ngon bổ rẻ, là cái gì??_Trân Hạnh đồng thanh tò mò
-mì gói!!!! Hahaha
-trời!!_Trân Hạnh mặc méo sẹo
-giỡn thui, ăn gì lát mình đi chợ mua về nấu, nhìn mặt hai mi kinh dị quá ah
-ờ vậy mới được chứ, rũ người ta ở lại mà cho ăn mì gói……..pó tay mi luôn_Trân cằn nhằn
-NGUYÊN ƠI_tiếng Đoan vang lên_lên phòng chị một tí
-vâng_nó nói vọng lên_thui hai mi ngồi đây ăn hoa quả tí đi ta lên coi có việc gì
Nó nhảy lon ton như bà cụ non đến trước cửa phòng Đoan. ờ thì gõ cửa nè
-em vào nhé_thấy cửa không khóa nó nói vào
-uh, vào đi_giọng Đoan vang lên
Nó nhẹ nhàng kéo cánh cửa đi vào. Một căn phòng màu hồng được trang hoàng rất kĩ lưỡng theo đứng chất của thiên kim tiểu thư
-em giặt dùm chị vài bộ quần áo nha_Đoan nói rùi bước lại tủ đồ
-cái này cái này………….cái này_Đoan lôi ra một đồng quần áo
Úi giời!! vài bộ đây sao_nó lắc đầu_mà nhiêu chẳng được cứ nhồi hết vào máy giặt bấm nút là xong, khỏe re hehhehe
-rồi, em mang đi giặt dùm nha!!_Đoan nhìn nó khinh khỉnh điệu bộ như cô chủ và người làm thức thụ
-vâng_nó ngoan ngoãn nhặc từng bộ lên
-àh mà nè, loại vải này giặt tay dùm chị nha, giặt máy dễ nhàu lắm không ủi được
-hả??? giặt tay_nó ngạc nhiên xuýt tí rơi hết đồ xuống đất
‘trời ạh!! lại trò gì đây’_nó nghĩ
-uh, được không??_Đoan nhìn nó chắm chằm
-hmmmmmm…………_nó nhăn nhó khó chịu chần chừ không biết trả lời ra sao
-không được hả???_giọng Đoan càng thúc dục hơn
-được……_nó miễn cưỡng nói
-không được_ Hương bước vào
-em làm cái gì vậy Đoan_giọng Hương nghiêm nghị
-chị không thấy sao_Đoan nhìn chị
-em quá đáng lắm rùi đấy, chị nói ông bây giờ??_Hương đe dọa
-chị nói đi, ông làm gì được em, ông ở tận ngoài Hà nội với lại em có làm gì nó đâu, không phải nó tự nhận là ngưởi ở sao???
-em………_Hương tức tối_nhưng……
-thui để em đem đi giặt……_nó cắt ngang cuộc tranh cãi
-nhưng……_Hương ấp úng
-không sao đâu chị!!