Trong căn phòng công chúa lộng lẫy xa hoa, trên chiếc giường hoàng gia rộng lớn có nàng công chúa đang chán nản ngắm nhìn...trần nhà. Nàng hết lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, lăn đến mức lăn xuống giường rồi vẫn cố gắng trèo lên lăn tiếp ( =.=). Khuôn mặt xinh đẹp ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước. Hôm nay đã là ngày thứ Ari bị nhốt trong căn phòng ngột ngạt này. Trốn cũng không được vì phòng cô được trang bị bảo vệ /. Vì mong phụ hoàng thương xót mà cô đã...tuyệt thực. Suốt mấy hôm nay cô đã không bỏ gì vào bụng nên hiện giờ cái bụng đã sôi sùng sục thiếu điều nổ tung. Gì chứ ăn đối với cô chỉ thừa mỗi quậy và ngủ thôi! Vậy mà con người kia lại không vác nổi cái mặt đến thăm cô. Thật là muốn cô tủi thân mà chết mà!
= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =
Ở căn phòng cách đó không xa, có con người đang dán mắt vào cái màn hình rộng bằng cả cái bức tường kia. Nhìn cảnh Ari lăn lộn trên giường cho đến lúc tủi thân nhìn ra ngoài cửa cũng đều làm cho cả đau lòng. Hoàng Hậu vẫn luôn là người mẹ tâm lý nên vội lên tiếng:
- Hay là ta cứ thả Ari ra đi rồi có gì thì " dụ " sau!
Ren thái tử thấy vậy cũng lên tiếng:
- Phải đó phụ hoàng! Nhìn tiểu bảo bối của con như vậy con chịu không nổi!
Mặc dù rất đau lòng nhưng Đức Vua vẫn cố cứng miệng:
- Đều là do ta đã nuông chiều nó quá sinh hư. Phải cho nó nếm mùi đau khổ thì nó mới sáng mắt ra!
Thấy Đức Vua nói cũng đúng nên Hoàng Hậu chỉ biết nuốt " đau " vào trong lòng mà tiếp tục theo dõi con gái đang ngày " héo hoi ". Ren cũng đành quan sát vào màn hình rộng kia. Cha anh nói đúng, Ari là bị nuông chiều quá sinh hư nên có cái tính bướng bỉnh khó chiều. Ari à, em có được thả ra ngoài hay không là đều phụ thuộc vào em đó!
= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =
Ari chán nản nằm phịch xuống giường. Bỗng cô nhìn thấy cái gì đó nhỏ nhỏ, đen đen. Khẽ " À lên tiếng rồi vớ ngay con dao lam cạnh giường không thương tiếc mà phi thẳng về phía cái thứ đó làm cho thứ đó vỡ ra làm đôi. Đó chẳng phải là Camera siêu nhỏ - phát minh của ông thầy " đáng kính " của cô hay sao?! Cô còn lạ gì cái thứ " biến thái " đấy nữa. Hồi bé cô bị ổng gài suốt hà:
" - Ari con yêu, ta có phát minh mới, con giúp ta thử nghiệm nó được không?!
Ari nhiệt tình hỏi lại:
- Giúp như thế nào ạ?! - nói gì chứ riêng về phát minh của thầy cô cô đều hứng thú.
Ông thầy cười gian:
- Con đem cái thứ này gắn vô nhà tắm chung của các kĩ nữ và các hầu nữ cho ta!
Ari ngây thơ nói:
- Sao lại gắn vô nhà tắm của cá tỷ xinh đẹp mà lại không gắn vô nhà tắm của các kỵ lâm binh ca ca ấy ạ! Body mấy ca ca ý toàn múi thôi nha! Con nhìn mà sướng hết cả mắt! ( vãi cả cái tâm hồn trẻ thơ trong sáng)
Ông thầy nghiêm giọng:
- Ari, con có biết như thế là rất vô lễ không?! Con là phận nữ nhi sao lại vô chỗ ở của kỵ lâm binh hả?! Lại còn khoe khoang cơ thể của người ta. Con có biết như vậy là rất mất lịch sự không?! Uổng công ta dạy dỗ con tử tế! Con thật là làm mất mặt ta quá đi! bla blo...
Ari xịu mặt nói:
- Mấy ca ca đó không có nói nhiều như thầy đâu! Mấy ca ca ấy lại toàn nam nhân thanh tú, lại rất cưng chiều con nữa! Con đi chơi với mấy ca ca ấy đây! - nói rồi toan chạy đi thì bị ông thầy chặn lại:
- Ari, con còn chưa giúp ta mà!
Ari xòe bàn tay nhỏ xíu xinh xinh ra nói:
- Thầy đưa đây, để con đi gắn vô chỗ mấy kỵ lâm binh ca ca luôn cho tiện! Đảm bảo thầy sẽ sướng rên như mấy tỷ tỷ và con!
Ông thầy phát hỏa nhưng cố nói giọng dụ dỗ:
- Ari, nếu gắn ở chỗ các kỵ lâm binh thì sẽ mất không đó bởi các kỵ lâm binh nếu phát hiện ra có " vật thể lạ " chắc chắn sẽ thủ tiêu trong chớp mắt còn các nữ nhi kia đều là chân yếu tay mềm sẽ không thể phá hủy được bao tâm huyết của ta!
Ari gật gù ra vẻ hiểu chuyện rồi reo lên:
- Con sẽ không để thầy tốn công sức đâu, con sẽ giúp thầy!
Ông thầy xoa đầu Ari cười thỏa mãn:
- Haha...vậy mới là Ari ngoan của ta chứ! Thanh - diu con nhiều nha! "
Nghĩ lại mà Ari không khỏi bật cười. Sao đợt đó lại có thể ngay thơ đến mức bị con cáo già lừa mà không biết. Tàn cục của vụ " thử nghiệm " đó là bị phát hiện và thầy trò bị phạt quỳ ngoài sân lâu đài cả buổi. Quỳ đến ê ẩm chân tay, quỳ đến không còn sức để mà quỳ nữa mới được khiêng vào. Quả là thảm nha!
Bỗng " Ting " bóng đèn W hiện lên trong cái đầu thiên tài kia của Ari. Ari cười đầy nguy hiểm rồi phóng đi chuẩn bị. Thoa chút phấn cho gương mặt hồng hào bỗng chốc trở nên tái xanh, đôi mắt tím cứ lờ đà lờ đờ càng thêm phần ma mị, thoa chút son nhạt cho làn môi đỏ mọng trở nên nhợt nhạt, chỉnh sửa cho quần áo sộc sệch chút, làm cho mái tóc tím tuyệt đẹp kia hơi rối chút rồi bò lê bò lết ra mở cửa phòng. Quả không sai, trước cửa phòng Ari là kỵ lâm binh cấp S được phụ hoàng cô đặt cách đứng ở đây. Cô giật giật áo của kỵ lâm binh, giọng run run nói:
- Ta đau bụng quá!
Cả thấy vậy thì cuống cả lên mà quên mất rằng họ đang đứng trước con tiểu quỷ có tiếng. tên nói:
- Công chúa, người đợi chút, thần đi gọi bác sĩ! - nói rồi quay sang tên còn lại - Ngươi ở lại trông chừng công chúa! - nói rồi chạy vụt đi. Cô cười thầm, tên vào tròng. Quay gương mặt phờ phạc sang tên còn lại, khó khăn nói:
- Ta...ta khát...khát...nước...nước đâu...ta muốn...
Tên kỵ lâm binh cuống cả lên. Cúi người xuống, cung kính nói:
- Công chúa, người đợi thần ở đây chút nhé, thần đi lấy nước cho người! Người đừng đi đâu đó! - nói rồi chạy vụt đi. Ari ngó quanh cho đến khi không thấy ma nào nữa mới đứng phắt dậy phủi bụi, chỉnh lại quần áo, đầu tóc. Cô chỉ có phút cho nên cần phải chuồn lẹ. Nghĩ là làm, cô chạy thẳng xuống sân của tòa lâu đài rồi chạy thẳng ra khỏi cánh cổng nạm vàng kia. Cô chống nạnh cười ha hả:
- Haha...lần này CON THẮNG! - nói rồi chuồn lẹ.
Lại nói về phía tên đi tìm bác sĩ, sau khi báo tin cho đức vua, hoàng hậu và thái tử xong, cả đoàn lo lắng kéo nhau đến phòng của công chúa nhưng đến nơi thì...căn phòng trống không. Biết là con tiểu nha đầu đó đã vạch kế mà trốn thoát, Đức vua hét to:
- ARI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng hiện tại kẻ gây họa đã cao chạy xa bay khỏi lâu đài từ rất lâu rồi!
Trước
Tiếp