.am - Trường Royal
" Hộc...hộc...hộc..." Ari vừa chạy vừa thở. Cuối cùng cũng đến trường rồi nhưng...sao cổng lại khóa vậy nè?! Ari kinh ngạc trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi nhìn đồng hồ...WHAT?! .am!!!! Thôi xong con ong, đi học muộn rồi! Biết vậy cô cứ việc thản nhiên mà đi chứ không phải chạy lòi mồm ra như vậy mất công vừa mất sức lại vừa đến trễ ( em lạy chị rồi!).
Ari nhìn quanh, không có ai. Vậy tốt, cô sẽ " vượt rào " để vào trường vậy. Nghĩ rồi không chần chừ thêm, ném cặp, giày sang tường bên kia rồi lấy đà bật lên cao. Đúng phút sau Ari đã có mặt ở tường bên kia ( super men á!). Vội lượm " hành lý " rồi cong đít chạy lên lớp, trong lòng thầm cầu mong giáo viên chưa lên lớp. Nhưng...đời không như là mơ!
Lớp a:
Cái lớp này vẫn như mọi ngày đang trong tình trạng " chợ vỡ gọi bằng cụ ". Bỗng " RẦM " cánh cửa lớp học đột nhiên bị mở mạnh ra cách cực cực cực kỳ bạo lực. Theo phản xạ, tất thảy mọi người đều hướng ánh mắt về phía cửa lớp. Ari vội chạy vào định bụng đi về chỗ thì giọng nói chanh chua chặn bước đi của cô:
- Sao em đi học muộn vậy hả?! Đã đi muộn rồi còn không biết lễ phép mà chào giáo viên được câu hay sao?! - bà giáo đang ngồi trên bàn giáo viên chơi game thấy Ari chạy vào mà không chào mình thì tức tối nói.
" Thôi xong! Chết cmnr! " Ari nhăn mặt nghĩ rồi nở nụ cười tươi nhất có thể, cúi chào bà giáo:
- Chào cô!
Bà giáo khinh khỉnh nói:
- Sao giờ này em mới đi học hả?! Em có biết đã vào lớp rồi không?! (thêm chị Ari chạy lên lớp nữa nhé bởi khối nằm ở tầng mà! (^^) vậy là siêu nhân lắm rồi đó!)
- Hihi...tại tối qua em học muộn quá nên sáng nay dậy muộn ạ! ( phét, chị đi chơi thì có) - Ari cười xuề xòa nói nhưng trong lòng lại rủa thầm: " Con mụ già khốn kiếp, ta đi đâu liên quan đến mụ hả?! Chẳng lẽ ta lại móc họng mụ ra! "
Bà giáo được đà khinh bỉ nói:
- Có học thôi mà cũng dậy muộn, em tưởng mình là tiểu thư nhà nào à hay là tưởng mình là công chúa Ari Amoire cùng tên với em ( cái người đang đứng trước mặt bà,chị ấy chính là công chúa đấy bà già)?! Em đúng là không coi cái nội quy trường này ra gì hết mà! Em... - chưa kịp nói hết câu, bà giáo đã bị giọng nói lạnh lùng chen ngang làm bà giáo cứng họng:
- Cô nói đủ rồi đấy! Im đi! - là Ken. Cậu đang nhìn bà giáo bằng ánh mắt không mấy thiện cảm làm cho bà ta rét run. Ken gọi bà giáo là cô mà không gọi là bà hay gì gì khác như những người khác bởi cậu biết những giáo viên trong trường từ trẻ đến già đều là những người có bằng cấp cao nên đối với họ cậu vẫn mực tôn trọng mà dùng kính ngữ ( học sinh gương mẫu là đây!)!
Bà giáo nghe vậy tịt ngấm, chỉ biết ném cho Ari cái nhìn khinh bỉ vì bà ta biết Ari là họ sinh nhận học bổng nên vẻ khinh thường lộ rõ ràng không chút che đậy! Ari cười thách thức nhìn bà giáo làm bà ta càng tức hơn nhưng nhìn thấy ánh nhìn giết người của người cuối lớp kia là im bặt không dám hé răng nửa lời. Ari nhảy chân sáo về chỗ. Theo như " cam kết thì hôm nay cô sẽ được thoát ra khỏi cái chốn " địa ngục " và tên " Tu La tái thế đó. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cô đã sướng run người. Ari toe toét nói:
- Ken, hôm nay ta sẽ ngồi chỗ khác nên say good bye mi nhé! - nói rồi còn mi gió nữa chứ!
Ken gằn giọng:
- Mi ngồi ở đâu?! Ai cho mi ngồi cùng hả?!
Ari cười sung sướng nói:
- Hí hí...cô chủ nhiệm bảo hôm nay bàn của ta sẽ được khênh lên! - nói rồi nhìn quanh - Ủa mà bàn của ta đâu rồi nhỉ?!
Cả người kia nhìn nhau cười cười, xem ra cô nhóc này chưa biết gì rồi còn Ken thì mắt tròn mắt dẹt nhìn Ari như " sinh vật lạ ". Ari tưởng cái nhìn đó là tiếc nuối nên vỗ vỗ vai Ken, lên giọng:
- Mi yên tâm, ta đi rồi cũng sẽ vẫn không hết GHÉT mi được đâu!
người kia nghe vậy bật cười ha hả. Ari ơi là Ari, đúng là ngây thơ hết biết. Ken thì cố nhịn cười mà nói:
- Ai nói mi sẽ đi?!
Ari ngây thơ nói:
- Thì hôm qua Emi và Saly chả bảo là đến hôm nay sẽ có người khênh bàn lên cho ta mà!
Ken nhếch mép nói:
- nhỏ đó nói mà mi cũng tin ư?! - nói rồi hất hàm về phía nhỏ kia đang đập bàn cười sặc sụa. Thái độ gì đây, không lẽ cô bị lừa hả? Ari ngờ vực hỏi:
- Vậy là...
Ken cười đắc thắng:
- Phải, CÔ-PHẢI-NGỒI-Ở ĐÂY!
- WAH?!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Ari hét lên đầy ngạc nhiên rồi thất vọng ngồi phịch xuống cái bàn mà cô cho là " địa ngục " đó. Cả tiết học cái mặt cứ bí xị như cái bánh bao nhúng nước làm người kia không thể thôi cười còn Ken nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.