.pm - Bar A&D:
Quán bar này vẫn vậy, vẫn luôn đông đúc và nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng trong vô số những người ở đây, ta có thể dễ dàng nhận ra người cực kỳ nổi bật. Là Ken, anh đang tu ừng ực chai rượu trong tay. Anh đã đến đây ngay sau khi tan học. Nhìn đống vỏ chai trên bàn cũng đủ biết anh đang tâm trạng như thế nào. " Pặc " đây là trai rượu thứ n được Ken mở nắp trong ngày hôm nay. Định đưa lên miệng uống tiếp thì có bàn tay với những ngón tay thon dài, trắng nõn như bạch ngọc giữ lại. Ken nhíu mày, tức giận đạp cái " Choang " chai rượu xuống đất, đưa gương mặt sớm đã đỏ ửng lên vì rượu nhìn xem kẻ nào to gan dám cản cậu uống rượu. Là Sam, cô đang nhìn cậu với ánh mắt đau khổ. Lúc này trông cô thật khác so với dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng sáng nay mà thay vào đó là vẻ xinh đẹp gợi cảm khi cô mặc lên mình bộ đầm bó sát người màu tím tôn lên từng đường nét chuẩn trên người mình. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm thêm phần sắc xảo. Bộ dạng này của cô có thể sẽ quyến rũ được bất cứ tên đàn ông nào ở đây và đương nhiên là...trừ Ken.
Ken gắt:
- Cô ở đây làm gì hả?!
Sam lo lắng nói:
- Ken, anh uống say rồi!
Ken khinh khỉnh nói:
- Tôi say hay không liên quan đến cô sao?! Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã chia tay rồi mà!
Sam ấp úng:
- Em... - phải, năm đó cô chính là người buông tay Ken trước và cũng là cô nói lời chia tay trước, mặc cho anh có nói như thế nào cô vẫn một mực quay lưng bước đi để lại anh đứng đó...đứng dưới trời mưa. Nhưng bây giờ cô quay lại đây cũng chính là vì anh...vì cô còn yêu anh...yêu rất nhiều!
Ken nhếch mép:
- Tôi và cô bây giờ đã không còn là gì của nhau cả cho nên... - nói rồi anh hờ hững quay đi - Mời tiểu thư Sam Jessud đi ra chỗ khác cho!
" Tiểu thư Sam Jessud "...chỉ chữ mà như những mũi dao nhọn sắc bén đâm vào tim cô. Sam đau khổ vòng tay ôm lấy Ken, xúc động nói:
- Ken, ngày xưa là em đã sai vì đã bỏ đi nhưng...bây giờ em quay về đây là vì em còn yêu anh!
Ken hơi sững người nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại lý trí mà đẩy Sam ra, gằn:
- Bây giờ cô nói thì còn có ích gì nữa! Cô...cút đi!
Sam định nói gì đó thì giọng nói lạnh lùng cắt ngang:
- Ken đã không thích thì sao cô còn ở đây?!
- R...e...n?! - Sam ngạc nhiên nói khi thấy Ren đã đứng ngay sau mình. Ren không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh Ken, nói:
- Tôi không thích có người gọi thẳng tên tôi ra như vậy đâu! - nói rồi nhìn sang Ken đang nốc rượu ừng ực, nói - Ken không thích cô ở đây, mau đi đi!
Sam lúc đầu còn hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đau khổ quay lưng bước đi. Có chúa mới biết cô đang đau đến mức nào. Sau khi Sam đi, Ken nhìn theo bóng lưng Sam, ánh mắt phức tạp. Ren rất tự nhiên rót cho mình cốc rượu rồi ngồi nhâm nhi. Nhìn vô số vỏ chai chất đầy trên bàn, Ren chán nản nói:
- Thằng ngốc!
Ken nhếch mép:
- Phải, tôi ngốc nên giờ mới phải đau khổ như thế này! Tôi đâu có được thoải mái như ông!
Ren lắc đầu chán nản nói:
- Ông còn chưa nhận ra hay sao?!
Ken bật cười:
- Haha...sao cô ta không đi luôn đi! Sớm không về, muộn không về mà lại về đúng lúc này! Nếu cô ta về muộn thêm chút nữa thì.... - phải, nếu Sam về muộn thêm chút nữa thì có lẽ...có lẽ tổn thương trong tim cậu do Sam gây ra đã được chữa lành...bởi người khác. Ren vỗ vỗ vai Ken, nói:
- Hãy sống thật với bản thân mình Ken ạ!