Hình ảnh và video của buổi diễn《Khúc nhạc cuối cùng của Chopin 》được đăng trên trang web của nhà trường, lượt view tăng vùn vụt. Tiếng vang lan khắp toàn trường khiến cho Bí thư trường phải tìm Tề Úy yêu cầu diễn lại một lần.
Tề Úy lấy lí do sắp tới thi cuối kì, xã đoàn không có dư thời gian, lạnh lùng cự tuyệt người ta.
Sự từ chối của Tề Úy được mọi người vô cùng ủng hộ. Phải biết rằng diễn lần nữa thật đúng là không muốn cho người ta sống. Kết thúc sớm một ngày, sung sướng sớm một ngày.
Chỉ còn ba tuần nữa là tới thi cuối kì. Mọi người tới Cổ Lãng Tự biểu diễn một lần cuối, sau đó cùng tụ tập Tề Thủy Tiểu Trúc ăn chơi đập phá một trận.
Chiếc đàn piano Steinway được chuyển tới đại sảnh tầng hai. Có rất nhiều cô bạn cứ quấn quít lấy Tiếu Trì muốn cậu dạy họ đánh đàn, cũng có những người muốn nghe những khúc nhạc của Chopin.
Tiếu Trì chẳng thể cự tuyệt, cứ một mực bị giữ ở trước đàn dương cầm không thể nào thoát thân ra.
Cuối cùng nhờ có Tề Úy tới gọi Tiếu Trì ra ăn thịt nướng, cậu mới được giải phóng.
Tề Úy mang cho cậu một mâm thức ăn nhỏ đầy cánh gà và hải sản nướng mới ra lò, hương vị thơm nức mũi.
Tiếu Trì vừa ngồi xuống không bao lâu, cả nhà lại vây xung quanh hỏi đông hỏi tây không dứt.
Tề lão đại vẫn như trước, an tĩnh ngồi bên cạnh cậu bị người ta mời rượu, an tĩnh hát, an tĩnh nghe.
Khi Ngô Hà hỏi cậu có đang hẹn hò với cái “người không gì thay thể được” kia hay không, Tiếu Trì len lén liếc mắt nhìn Tề Úy.
Người nọ cầm chai bia lên, liếc mắt nhìn cậu.
“Sau đó anh thổ lộ với người đó, giờ bọn anh đang hẹn hò.” Tiếu Trì thành thực nói.
Liêu Phàm đang ở bên lò nước nghe thấy liền quát to một tiếng: “Ai nha, chi tiết, kể chi tiết, thổ lộ như thế nào, hẹn hò như thế nào?”
Mấy cô gái cũng phụ họa theo.
Cổ Lệ Hoa cũng nói: “Trả lời đi, Tiếu Trì, hẹn hò như thế nào? Cô gái kia thật có phúc, hoàng tử dương cầm nha, thổ lộ nhất định rất lãng mạn. Có dùng đàn piano để thổ lộ không? Nếu như là tôi, nhất định sẽ đổ ngay lập tức.”
“Lệ Hoa và Thiên Thiên lấy chồng tới nơi rồi còn không biết xấu hổ! Nhưng mà Tiếu Trì à, hai người rốt cuộc hẹn hò thế nào?” Cô bạn trong tổ đạo cụ mắt cũng lóe sáng.
Tiếu Trì nuốt miếng cá trong miệng, lấy khăn tay lau miệng mỡ, ngoan ngoãn thành thực nói: “Ách, tôi kéo người đó tới nơi vắng vẻ, sau đó tắt đèn, hôn nhau, rồi liền hẹn hò.”
“A a a a a a a a a a!”
“Sắc lang!”
“Quỷ súc!”
“Lãng mạn!”
“Tôi cũng muốn!”
…
Thoáng cái quần chúng muốn nổ tung.
“Không thể nào, tiểu tử cậu đúng là nhìn không ra nha. Bình thường trông thật nhã nhặn, thế nào làm được chuyện đó ——– Đúng là mang lại vinh quang cho đàn ông chúng ta!” Liêu Thiên mang tới một đĩa ngô nướng, rất nhanh đã bị cả nhà cướp đoạt còn cái đĩa không.
Tiếu Trì xoa xoa đầu “Ha hả, nam nhân sao…”
Len lén liếc mắt nhìn Tề Úy.
Tổng công đại nhân uống bia, khóe miệng vẫn còn vương bọt. Nhìn thế nào cũng giống như ———— có chút âm trầm u ám.
Nhưng mà lời cậu nói đều là sự thật mà.
Sau đó, Hạ Mông cùng hội Trương Cường, Vương Phú ở trong sân hát hò, còn có các cô gái tụ tập một chỗ chơi trò nói thật vô cùng mạo hiểm, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiếu Trì vừa mới diễn xong còn mệt chết đi được, ngồi yên một chỗ chẳng muốn động đậy.
Mười một giờ, Tề Úy hạ lệnh cả nhà mau thu dọn lại phòng, giảm đề xi ben tránh làm phiền hàng xóm. Sau đó anh lôi Tiếu Trì về phòng.
Tiếu Trì quá mệt, tắm giặt sạch sẽ liền ôm chăn đi ngủ.
Tề Úy xuống dưới lầu xem mọi người một chút rồi lên, nhìn thấy Tiếu Trì ngủ ở một bên giường, nhẹ nhàng ngáy khò khò, cánh tay trắng nõn đều lộ ngoài chăn, tóc có chút dài che phủ non nửa khuôn mặt. Anh ngồi bên giường ngắm thật lâu, vẫn không nhịn nổi tươi cười, thì thào nói: “Em nói cho cùng là từ đâu xuất hiện…”
Sau đó anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Tiếu Trì mơ mơ màng màng tỉnh, cùng anh hôn môi một chút, mới trở mình tiếp tục ngủ.
Tổng công đáng thương của chúng ta, lúc này anh thật sự rất muốn công.
Chỉ là,
Có vẻ như,
Người kia chẳng có sức đâu.
Vì vậy, tổng công đại nhân chỉ có thể một mình ra ngoài sân thượng hóng gió lạnh nửa ngày, đem mấy tư tưởng không tốt trong lòng rửa sạch tới mức thuần khiết không gì sánh được, rồi mới quay về phòng tắm, rồi lên giường ôm người ta vào lòng.
Ngủ.
…
Đêm đó, không còn áp lực diễn xuất, Tiếu Trì an ổn chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, khắp nơi là một biển hoa, cậu cùng Tề Úy ở giữa cánh đồng hoa đàn dương cầm.
Cậu đã lâu không được ngủ một giấc thật sâu, mấy ngày được Tề Úy đưa tới nơi này tập đàn cũng khó mà ngủ nổi. Hôm nay như trút được gánh nặng, cậu liền ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh ——- thực sảng cmn khoái.
Khi tỉnh lại, Tiếu Trì bị Tề Úy ôm trong lòng. Cậu biết mỗi khi ở trên đảo, người kia đều ôm cậu ngủ như vậy.
Chỉ là ngày hôm nay có chút chút bất đồng…
Bởi vì —–
Ngày hôm nay, phía sau cậu có vật gì ngạnh ngạnh.
Tiếu Trì vừa mới tỉnh còn chút mơ màng rất nhanh đã tỉnh táo!
Tình huống gì đây, tổng công muốn công?
Tiếu Trì không dám động. Toàn thân cứng ngắc.
Nhắm mắt lại bắt đầu thôi miên chính mình.
Nhưng mà chẳng có tác dụng gì.
“Tiếu Trì…” Phía sau truyền tới thanh âm tổng công mới tỉnh dậy, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.
Tiếu Trì càng thêm khẩn trương.
“A——-“ Tiếu Trì kêu lên, không phải vì tổng công ấy ấy cậu mà là vì anh cắn lên vai cậu một phát.
Tổng công thật thích cắn người nha!
Hơn nữa còn cắn thật đau.
“Tề Úy… Em…” Tiếu Trì trong lòng chưa chuẩn bị tốt, nhưng vẫn nghĩ nên thuận theo tự nhiên, việc gì phải đến sẽ đến, đau một chút rồi sẽ qua! Thế nào cũng phải có ngày này!
Cậu cũng không phải là Bạch liên hoa!
Tiếu Trì muốn nói: Tới đi, tới đi, lão tử có sá gì, tùy tiện anh thế nào cũng ok.
Ngay khi cậu sắp nói ra rồi, lại nghe người phía sau thở dài nói: “…Trước cho em nợ, sau này… Đòi lại sau.”
Nói xong, người nọ lại há miệng cắn cắn vai cậu.
Buông cậu ra.
Rời giường.
Cứ vậy là xong?
Da đầu Tiếu Trì tê rần. Nhanh chóng trở mình ra khỏi chăn, lao xuống giường, mặc kệ đang mặc áo ngủ xộc xệch, phân nửa chăn đều bị cậu đá xuống khỏi giường.
Cậu bổ nhào vào người đang muốn tới phòng tắm.
————- “… Không cần ghi nợ.” Tiếu Trì đỏ mặt, cúi đầu đứng phía sau Tề Úy kéo anh lại, ngượng ngùng lầm bẩm.
Đùa gì chứ? Loại chuyện này làm sao mà nhẫn được? Hơn nữa, cậu cũng rất chờ mong mà.
Rất nhanh, Tiếu Trì bị Tề Úy ôm vai kéo lại, mãnh liệt hôn môi.
Tề Úy chỉ tựa đầu bên đầu cậu, nhàn nhạt nói: “Em quá mệt mỏi rồi. Cứ từ từ.”
Giọng điệu cứ như đang nói: Cái TV kia quá đắt, chúng ta cứ chờ hàng khuyến mãi rồi mua.
Chuyện tới nước này, rõ ràng trên mặt người kia cùng hơi thở đều mang theo…
Loại chuyện này mà có thể từ từ?
Định lực của tổng công đại nhân cũng quá mức —— kinh khủng đi!
Tiếu Trì sứng sờ tại chỗ.
Trong phòng tắm lúc này đã vang lên tiếng nước.
…
Tiếu Trì ôm mặt —— hồng tới mang tai rồi.
Chính là bây giờ, đúng là đã thành đóa Bạch – liên – hoa rồi! Trời ạ!
Cậu khiến cho Tề Úy khó xử như vậy.
Tiếu Trì đứng sững tại chỗ không biết làm thế nào.
Trong lòng âm thầm phát thệ, sau này nhất định phải hảo hảo bồi thường Tề Úy! Về phần bồi thường như thế nào, trong đầu Tiếu Trì bỗng dưng xuất hiện mấy cảnh trong đam mỹ tiểu thuyết ——- đồng phục, roi da, nến đỏ, còn có các loại đạo cụ khả nghi khác… Cái gì cũng có. Càng nghĩ càng kinh khủng, vội vàng lắc lắc đầu mở cửa ra, để ngọn gió sáng sớm thổi cho tỉnh người.
Sáng sớm quá kích thích…
Trái tim cậu có chút không chịu nổi.
Tề Úy đang tắm. Tiếu Trì không còn buồn ngủ liền mở laptop. Đã lâu cậu không có lên QQ của CV Thủy Đường.
Đăng nhập, càng hoảng sợ hơn, các loại nhắn tin ùn ùn kéo tới.
Tiếu Trì lần lượt mở ra xem.
Đầu tiên là do Thanh đại tỷ phát tới.
Khổ bức nữ bác ti: “Tiểu Trì Tử, chị đã nghe dự cáo 《 Tận thế ngân hà 》 của mấy đứa rồi. Chị gái đây đã nghe đi nghe lại tới hai mươi lần đó cưng. Làm rất tốt, phi thường tốt! Vậy nên mấy đứa fan bại não nói cái gì mấy đứa đừng có nghe nha, chị ủng hộ em. Nếu như em có liên lạc với Ngụy đại thần thì nhớ gửi tới anh ta tình cảm nồng nhiệt của Thanh đại tỷ nha!!!”
Phía dưới là một loạt icon ôm ấp.
Tiểu Trì thấy kỳ quái, lại mở tin nhắn của Đại trọng mã.
Cô bạn nhắn tới rất nhiều, trong từng thời điểm khác nhau.
Đầu tiên là: “Các bạn thân ái, dự cáo của 《 Tận thế ngân hà 》được phát đúng giờ, cảm tạ cố gắng của mọi người.”
Rồi tới: “Thủy Đường, fan của Sở đại thực sự nhiều lắm, vậy nên bình luận của bọn họ cậu đừng để trong lòng nha. Sở Thiên đã nói nghe qua cậu phối âm Triệu Tường không có vấn đề gì hết, tất cả mọi người đều ủng hộ cậu.”
Sau đó có tin gần nhất là cách đây vài ngày: “Thủy Đường, có onl không? Sao chẳng có phản ứng gì vậy? A a a a a, đừng có nói với tôi là cậu chơi trò mất tích nha. Nếu cậu còn không xuất hiện, tôi bảo tổng công nhà cậu tới tìm cậu đó!! Tổng công nhà cậu cũng ủng hộ cậu, còn có Sở Thiên đại nhân. Cậu đừng nhụt chí nha!”
Tiếu Trì xem tới đây, có mấy icon gật gù. Thấy Đại trọng mã nhắc tới Tề Úy, cậu ngẩng đàu nhìn phòng tắm. Tiếng nước ở đó đã ngừng.
Hắn là dự cáo của 《 Tận thế ngân hà 》có chuyện không hay xảy ra.
Tiếu Trì nhíu mày, nhấn mở diễn đàn.
Không xem thì thôi, vừa xem đã giật mình.
Chỉ là mười phút dự cáo, vậy mà nổi hơn mười trang. Cái diễn đàn này rất biến thái, bài post một trang. Đó chính là hơn bài post?
Da đầu Tiếu Trì tê dại.
Có thể tưởng tượng ra fan cuồng của Sở Thiên nhiều cỡ nào, đây mới chỉ là cái dự cáo kịch truyền thanh thôi nha.
Tiếu Trì xem lướt thật nhanh.
Trang một cơ bản là các fan hoan hô trước tốc độ ra kịch thần tốc, bởi vì trước đó không lâu mới xảy ra chuyện Tinh Quang Đồng Nghiệp, tất cả mọi người đều nói lần này có Ngụy tổng công xuất mã, quả nhiên không giống bình thường, tốc độ cực nhanh.
Sau đó, dần dần, bên dưới đều là đánh giá từng vai trong dự cáo.
Tiếu Trì nhìn nhìn, chậm rãi thấy lạnh cả sống lưng.
Đa số mắng chửi đều là nhằm vào cậu.
CV Thủy Đường thanh âm quá nhuyễn, không giống với Triệu Tường trong nguyên tác kiêu ngạo, dũng cảm, khí phách đủ để làm công.
Hậu kỳ A Tiểu làm chẳng ra gì, không tô đậm được bối cảnh của chiến tranh giữa các vì sao, của ngày ngân hà tận thế.
Tiếu Trì nhíu mày, trực tiếp kéo xuống cuối bài, phát hiện ra có rất nhiều bài post của Ngụy Tề, bên cạnh đó có trả lời bình luận của Sở Thiên.
Tổng công cùng Sở Thiên đại thần cũng tham gia bàn luận?
Tiếu Trì có chút mất bình tĩnh.
Cậu nhấn tìm kiếm để xem đối thoại của Sở Thiên và Ngụy Tề.
Hai người đó tùy tiện dùng mã giáp, không tra ID căn bản không thể biết được. Đối thoại khá dài.
Sở Thiên tất nhiên ủng hộ kịch tổ.
Đầu tiên là nói kịch tổ làm việc tốc độ rất nhanh, sau đó nói việc mời Ngụy Tề và Thủy Đường làm chủ dịch là ý của anh ta bởi vì nghĩ hai người họ vẫn luôn ăn ý nhau, thanh âm đối đáp rất phù hợp với Tần Khải và Triệu Tường mà anh cảm nhận. Về phần hậu kì, Sở Thiên chỉ có thể nói là cô bé tới kỳ thi cuối kỳ, tương đối bận rộn, thời gian làm chính kịch sẽ cố gắng làm tốt hơn.
Tiếu Trì xem xong, trên mặt đỏ bừng, vô cùng cảm động trước sự che chở của Sở Thiên đại thần với phối âm và hậu kỳ lười biếng của cậu.
Khi đó là lúc Tiếu Trì đang điên cuồng chuẩn bị diễn kịch. Hậu kỳ là cậu cố gắng làm cho xong trong một tối rồi gửi cho Đại trọng mã, không quan tâm nữa. Về sau Đại trọng mã có sửa đổi gì hay không, cậu không hề biết. Đúng là rất bất cẩn, cậu tự kiểm điểm mình.
Tiếu Trì lại đọc tiếp bài post của Ngụy Tề. Người nọ chỉ đơn giản viết một câu cũng có thể khiến cậu thấy mũi chua xót.
Ngụy tổng công nói: Thủy Đường phối Triệu Tường là lý do duy nhất tôi tiếp bộ kịch này.
Phía sau tròn sáu trang là sự điên cuồng của fan chỉ vì một câu nói của Ngụy Tề, điên cuồng vì Thủy Đường và Ngụy tổng công…
Tiếu Trì nhìn tới đây, trong lòng đầy cảm giác khó nói nên lời.
Hóa ra Tề Úy đã sớm biết chuyện này.
Anh đã sớm xem qua đánh giá kịch truyền thanh. Hiệu quả không tốt cũng không nói cho cậu.
Vậy nên, ngày ấy, trước khi lên sân khấu, anh mới nói một câu kia ——– Em là diễn tấu gia trưởng duy nhất của anh.
…
Anh luôn bảo hộ cậu như vậy…
“Cạch cạch…”
Cửa phòng tắm mở, Tề Úy ra ngoài.
Tiếu Trì cuống quít tắt trang web, quyết định trước mặt Tề Úy giả vờ không biết.
Yêu một người chính là muốn cho người ấy thấy được mặt tốt của mình đi. Cậu không muốn để Tề Úy thấy mặt xấu kia của mình.
Tiếu Trì ngây người nhìn Tề Úy một lúc, khép lại vi tính, quay lại bên giường.
Tề Úy vừa mặc quần áo vừa nói: “Làm sao vậy, mặt lại đỏ thế kia, xem anh thay quần áo nên ngại ngùng sao?”
“Không phải. Là vì…” Chẳng thế nào nói được, thấy vai mình phối bị mắng, thấy hậu kỳ mình làm bị phê bình, thật sự rất xấu hổ nha!
Vì vậy cậu chỉ có thể nói: “Nghĩ tới trở về sẽ lại chuẩn bị cho thi cuối kỳ, cả tháng này em đều chẳng học hành gì, sợ không qua.”
Tề Úy tùy ý ngồi bên giường lau lau tóc, uống nước rồi nói: “Ân. Đang muốn cùng em nói chuyện này. Sau khi trở về, mỗi ngày theo anh tự học đi. Quy định của xã kịch, trượt là bị xóa tên. Đây là chỉ tiêu chính.”
“A…” Lúc này trong đầu Tiếu Trì chỉ có kịch truyền thanh, chỉ hơi gật gật một chút biểu thị có nghe.
Trong lòng đang nghĩ: Tề Úy ra mặt nói giúp cậu thật là —— quá ngọt ngào.
Tiếu Trì lập tức bật dậy, ôm lấy Tề Úy: “Yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hết sức, không khiến cho anh thất vọng.” Nói thật đầy khí phách.
Trong lòng cậu âm thầm quyết tâm, sau này tuyệt đối không để cho anh lo lắng nữa.
Tề Úy buồn cực cười cười: “Được rồi, được rồi, đọc sách còn dễ hơn đọc kịch bản nhiều. Mau thay quần áo, anh đưa em đi ăn sáng.”
Tiếu Trì ôm anh còn chưa thỏa mãn, chủ động hôn tổng công vừa mới tắm xong, còn vương hương thơm ngào ngạt. Sau đó bị Tề Úy đặt ở trên giường hôn tới thở dốc không ngừng.
Thẳng tới khi bị nhắc mau đi thay đồ, cậu mới đi rửa mặt sửa soạn xuất môn.
Đây là cuối tuần tự do cuối cùng trước khi thi cuối kỳ.
Tiếu Trì cùng Tề Úy như trước cùng đi dạo trên đảo, ăn kem ốc quế cùng uống nước chanh. Chạng vạng, hai người ngồi bên bờ biển ngắm mặt trời lặn, hưởng làn gió biển, thong thả một hỏi một đáp, đối thoại buồn chán. Thế nhưng cả hai đều thấy thật thỏa mãn, vui vẻ.
Buối tối, toàn bộ thành viên tập hợp ăn hải sản, rồi tới KTV bên cạnh trường hát hò cho tới giờ đóng cổng.
Cả một đám người rầm rầm chạy về trường. Khi giải tán, Tề Úy hiếm khi lại thấy nói vài câu: “Học kỳ này mọi người đều rất vất vả rồi. Thi cuối kỳ cả nhà cố gắng lên, ai cũng không được trượt, hiểu chưa?”
“Rõ —– Tề lão đại.” Cả nhà chỉnh tề hô, vui vẻ giải tán.
Tiếu Trì cùng Tề Úy cùng đi tới dưới lầu phòng ngủ mới tạm biệt.
Cậu phát hiện trên tay có một vật lành lạnh. Đi tới chỗ sáng nhìn, hóa ra là một cái dây chuyền hình ống, giống hệt cái mà cậu đã tặng sinh nhật cho Tề Úy.
Đang buồn bực, chợt nhận được tin nhắn của Tề Úy.
“Lần trước tình cờ thấy, là một đôi với chiếc em tặng anh. Ôn tập cố lên, đừng có nghĩ lung tung. Ngày mai tan học thì tới thư viện, anh giúp em giữ chỗ.” Tràn đầy đều là tình cảm.
Tiếu Trì cười, nhanh chóng trả lời: “Vâng.”
Trước tiên đeo luôn vòng vào cổ, miệng ngâm nga khúc nhạc, quay trở về phòng ngủ.
Cả tổ kịch tuyên bố tạm nghỉ, cầu ngàn lần vạn lần đừng có cuộc thi nào, cầu phù hộ đừng ai trượt.
Nhưng mà vẫn còn có Tề Úy.
Chỉ cần có tình yêu của Tề Úy ở bên cậu, tất cả khó khăn đều không còn đáng sợ nữa.