Tiểu Dạ Khúc

chương 54

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùa hè vừa bắt đầu, Kim Tịch đắp chăn ấm ngủ thỏa thích trên giường lớn nhưng chưa ngủ nướng đến khét đã phải đi theo anh kế thân yêu, cả hai đều bị Thẩm Thạch Sơn bắt đến công ty thực tập.

Vốn Kim Tịch may mắn tránh được một kiếp nạn, tuy nhiên không thể chống lại được yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Bình Xuyên, nhất định bắt cô làm trợ lý cho Thẩm thái tử, bảo là em gái thối ở nhà mỗi ngày ăn ngủ đến khi mặt trời cao đến mông mới tỉnh, tỉnh thì gọi đồ ăn ngoài, nếu cứ thế thì hết kỳ nghỉ hè sẽ mập lên mười ký.

Thẩm Thạch Sơn nghe nói vậy thấy có lý, bèn bảo Kim Tịch đến công ty rèn luyện với Thẩm Bình Xuyên luôn.

Tám giờ sáng mỗi ngày, Kim Tịch bị Thẩm Bình Xuyên bắt đi.

Trong lòng cô rất tức giận, ngáp ngắn ngáp dài bước chân chập chửng, bị đẩy lên như con ếch. Đẩy một cái bước một bước.

Thẩm Bình Xuyên múc cho cô một phần cháo kèm bánh màn thầu, bỏ vào trong một cái túi nhỏ, lại chuyên tâm chải tóc cho cô, trước khi đi còn không quên bôi kem chóng nắng lên mặt cô.

Tuy nhiên ảo tưởng ngồi trong phòng làm sếp lớn của Thẩm thái tử, có chị gái thư ký xinh đẹp dịu dàng rót cà phê chăm điếu thuốc nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt làm vỡ toang.

Không có phòng làm việc mát mẻ, không có chị thư ký chân dài, Thẩm Thạch Sơn trực tiếp đưa hai anh em vào bộ phân bán bất động sản, làm nhân viên tiêu thụ chạy việc ở trên quảng trường dưới cái nắng chói chan.

Nếu đã đưa xuống cơ sở để rèn luyện thực tập, vậy khẳng định không tránh khỏi việc chạy vặt bên ngoài, thế là mỗi ngày Thẩm thái tử đều chạy xe đạp chở Kim Tịch đi bán nhà.

Kim Tịch đặt đầu lên lưng anh, còn ngủ thêm được chút nữa.

Tập đoàn Thẩm thị chủ yếu kinh doanh bất động sản, bán nhà cũng có chỉ tiêu riêng, chỉ cần kéo khách hàng vào xem nhà thì nhân viên tiêu thụ sẽ có được tiền hoa hồng.

Công việc của Thẩm Bình Xuyên và Kim Tịch là đứng trước cửa mời chào khách vào xem.

Hai anh em vì muốn kiếm hoa hồng nên bắt đầu đấu sức ngoài sáng lẫn trong tối.

Kim Tịch cầm tờ rơi đi vào khu buôn bán của quản trường, gặp người đi đường sẽ phát tờ rơi rồi tư vấn, dùng miệng lưỡi tới tận trưa nhưng chỉ mời được ba bốn người vào cửa hàng.

Còn lúc Thẩm Bình Xuyên làm việc, sau khi quay về sẽ dẫn hơn mười ông bà lão chừng sáu mươi tuổi vào cửa hàng.

Anh nhiệt tình mời chào: “Tới đây ạ, mọi người xếp thành một hàng rồi vào trong, nhân viên bán hàng sẽ dẫn mọi người đi xem từng kiểu phòng mẫu ạ.”

“Cậu nhóc, cậu nói tới đây có thể uống trà ngồi máy lạnh, còn nhận được giấy vệ sinh và bột giặt nữa, nó ở đâu vậy!”

“Mọi người đừng nóng lòng, chỉ cần đi theo nhân viên xem hết chương trình sẽ được tặng quà, nào nào, vào đây uống một ly trà ạ.”

Kim Tịch kéo Thẩm Bình Xuyên qua: “Như vậy cũng được nữa hả!”

“Sao mà không được chứ.” Thẩm Bình Xuyên cười lên: “Đã bảo chỉ cần khách vào cửa mà.”

“Anh không phải đang làm loạn sao!” Kim Tịch cau mày nói: “Những ông bà cụ này đều vì quà mà đến, căn bản không phải là khách hàng tiềm ẩn, anh…anh đang gia tăng lượng công việc vô ích và gây ra tổn thất cho bộ phận bán bất động sản đó.”

“Ông đây chỉ kiếm tiền hoa hồng.”

“Em phải nói với chú Thẩm, anh đang quậy phá thì có!”

Thẩm Bình Xuyên khoác vai Kim Tịch, bàn tay giữ chặt cánh tay cô: “Nếu em dám nói bậy bạ, anh sẽ nói ra chuyện em qua đêm ở nhà Bạc Diên.”

“Này, anh dám!”

“Em xem ông đây có dám hay không!”

Hai anh em lại gây chiến trong lúc bán nhà.

Cách đó không xa, Thẩm Thạch Sơn thừa dịp rãnh rỗi đến ‘dò xét’, ông hạ kính xe xuống, rống lên với hai người: “Lại đánh nhau! Hai đứa có thể ngừng nửa phút được không! Cố làm việc cho giỏi!”

Kim Tịch vội chạy tới tố cáo: “Chú nhìn anh kìa, anh ấy…anh ấy giở trò khôn vặt!”

Thẩm Bình Xuyên xông lên che miệng Kim Tịch, kéo cô ra sau lưng mình, mỉm cười nói với Thẩm Thạch Sơn: “Ông Thẩm đến rồi, bọn con vẫn ổn, cha không cần lo lắng, cha mau nhìn vào cửa hàng bán nhà đi, rất náo nhiệt đúng không, tất cả đều do con mời khách vào đó.”

Kim Tịch bị Thẩm Bình Xuyên che miệng sắp không thở nổi nữa, cô lớn tiếng kêu a a.

Thẩm Thạch Sơn bình tĩnh nói: “Không cho phép bắt nạt em gái con.”

“Con nào bắt nạt em, em ấy bắt nạt con mới đúng ý, ông Thẩm mau về đi ạ, không cần lo lắng cho Anh Anh Quái* đâu ạ, con sẽ chăm sóc em ấy.”

(Anh Anh Quái: Ý chỉ ông lớn)

Thẩm Thạch Sơn trừng mắt nhìn Thẩm Bình Xuyên, rồi quay sang nói với Kim Tịch: “Anh Anh Quái, nóng thì vào trong ngồi máy lạnh, muốn ăn gì hãy nói với người trong bộ phận bán hàng.”

Thẩm Bình Xuyên cười lớn lên.

Thẩm Thạch Sơn ho khan nói: “Ông đây bị con làm lệch lạc rồi, Tịch Tịch con đừng để ý tới nó, có chuyện gì nhớ gọi cho chú.”

Kim Tịch bị Thẩm Bình Xuyên che miệng, đang dùng sức tránh thoát nhưng không thoát được sức lực mạnh mẽ của anh, nên vội gào khóc lên.

“Tịch Tịch, trời nóng thế này đừng để bị cảm nắng, muốn ăn kem thì bảo anh con đi mua cho.”

“Ông Thẩm ơi, cha muốn để con bé tới làm việc hay là tới làm công chúa nhỏ vậy.”

Thẩm Thạch Sơn hừ một tiếng: “Con phải ra dáng anh trai, chăm sóc em gái nhiều vào.”

“Không cần cha nói, cha mau về đi ạ!”

Thẩm Thạch Sơn nâng cửa kính lên, chiếc xe phóng vụt rời đi.

Lúc này Thẩm Bình Xuyên mới thả Kim Tịch ra, Kim Tịch chạy đuổi theo chiếc xe được hai bước, sau đó trơ mắt nhìn cọng rơm cứu mạng biến mất, cô quay đầu hung dữ trừng mắt với Thẩm Bình Xuyên: “Khốn kiếp!”

“Mặc kệ em, ông đây tiếp tục kiếm tiền.”

Thẩm Bình Xuyên vui vẻ rời đi.

Kim Tịch ngồi trên băng ghế bên đường nghỉ ngơi một lúc, theo bản năng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Bạc Diên.

Trong khung chat là những tin nhắn cô gửi cho anh mấy ngày nay, nhưng Bạc Diên không trả lời lại. Điện thoại của anh đã bị nộp lên, đương nhiên không đọc được những tin nhắn này, nhưng Kim Tịch sẽ gửi tin kể anh nghe vài chuyện nhỏ nhặt mỗi ngày, cô thầm nghĩ một lúc nào đó anh sẽ lên mạng được cũng không chừng.

Thẩm Bình Xuyên quá ngu ngốc.

Nào có ai như vậy chứ, còn đi hố công ty.

Sau này anh cách xa anh ấy chút, không nên bị anh ấy làm hư.

Bảo bối, thật kỳ lạ, chưa bao giờ em mong đến ngày khai giảng đến thế này.

Huhu, anh mau về đi.

Kim Tịch cúi đầu dùng hình hai người tự chụp làm màn hình nền, sau đó cầm tờ rơi bên cạnh lên, tiếp tục phát cho người đi đường, nghiêm túc đẩy mạnh tiêu thụ với họ—

“Khu chung cư Mùa Xuân Paris mới mở bán, các anh các chị vào xem chút đi ạ.”

“Khu nhà gần tàu điện ngầm đường số ba, gần trường học, giao thông thuận tiện.”

“Bây giờ mua nhà sẽ được tặng gara nha.”

Thẩm Bình Xuyên lại dẫn vài nhóm ông bà lão vào trung tâm mua bán nhà, Kim Tịch cắn răng nghiến lợi nhìn anh, không nhịn được chửi thề một câu: “Tên tiểu nhân hèn hạ.”

Ngay lúc này, một vị phu nhân trang điểm xinh đẹp cùng con gái đi tới, đó chính là mẹ kế của Kim Tịch—Dì Tưởng.

Bà ta đeo kính mác, nhưng khả năng để nhận ra được rất cao, dường như bà ta trông thấy Kim Tịch đang đứng phát tờ rơi, thế là tháo kính xuống, cẩn thận quan sát cô hồi lâu, giống như không thể tin nổi.

Kim Tịch xoay người lại, thầm mong vị phu nhân khó nhằn này tốt nhất đừng nhận ra cô.

“Đây không phải Kim Tịch đó sao?”

Kim Tịch không thể làm gì khác hơn là xoay người nhỏ giọng đáp: “Dì Tưởng.”

“Trời trưa nắng gắt thế này mà đứng bên ngoài phát tờ rơi gì, không nóng sao?”

“Khá ổn ạ.”

Kim Tịch biết bà ta là chồn chúc tết gà*, không phải thật sự quan tâm tới cô đâu.

(Cả câu là chồn chúc tết gà, rắp tâm làm gỏi: Kiểu giả vờ giả vịt tốt bụng chứ bên trong là một kẻ xấu xa đầy âm mưu)

Quả đúng như dự đoán, dì Tưởng nói với cô nhóc bên cạnh: “Con mau nhìn chị Kim Tịch của con đi, đã tự vừa học vừa làm, còn con đó, ở nhà giống như một cô công chúa nhỏ, có thấy xấu hổ không.”

Kim Tịch biết, cô nhóc kia là con gái dì Tưởng, dĩ nhiên, là con của bà ta và chồng trước.

Dì Tưởng và Kim Tốt đều vượt tường, trước khi làm bậy đã có gia đình và con cái.

Cô gái đó tên là Chu Khả Khả, hình như gần đây đã sửa lại tên, đổi thành Kim Khả Khả.

Kim Khả Khả thừa kế nét xinh đẹp của dì Tưởng, đôi mắt cong cong, vẽ lên vài phần quyến rũ.

“Mẹ, con sao giống chị ấy được, cha Kim thương con như vậy, đối xử với con như con gái ruột, ông ấy không nỡ cho con vừa học vừa làm đâu.”

Kim Tịch nhếch môi, ngay cả cha Kim cũng gọi thuận miệng thế, cô gái này đúng là không sợ người lạ.

Dì Tưởng nhìn trung tâm bán nhà, sao đó nâng giọng lên nói: “Đây không phải là nơi bán chung cư Mùa Xuân Paris sao, dì đang định mua một căn ở đây, năm nay Khả Khả vừa thi đậu Nhất Trung ở thành phố B, chung cư Mùa Xuân Paris này khá gần trường học lại là chung cư cao cấp, hay quá, Tiểu Tịch, con mau dẫn bọn dì vào tìm hiểu đi, nếu được thì dì quyết định mua luôn, vừa hay để con có thành tích, cũng có thể lấy được hoa hồng nữa.”

Kim Tịch nhìn Thẩm Bình Xuyên, anh đang dẫn một nhóm ông lão mặc đồ tôn trung sơn vào trong chỗ bán chung cư, miệng cười đến tận mang tai.

Cô bận rộn cả ngày, cũng không muốn thua thằng anh trai thông minh vặt này, ai lại đi làm khó với nhân dân tệ chứ.

Vì vậy Kim Tịch dẫn dì Tưởng và Kim Khả Khả vào trong trung tâm bán nhà, sau đó mang hai người đi xem mô hình trên quầy.

“Ở đây có vài loại mô hình, 200 m2, 150 m2 và 120 m2, đều được sửa sang sạch đẹp, dì Tưởng muốn xem loại nào?”

Dì Tưởng cau mày: “Các cháu chỉ có mấy mô hình này thôi sao?”

“Còn có căn hộ nhỏ và khu biệt thự liền kề, hoặc biệt thự độc lập, nếu Khả Khả chỉ ở một mình vậy thì không cần chọn nơi lớn như vậy, tìm căn hộ là được rồi.”

“Biệt thự liền kề bên cháu bán thế nào?”

“Nếu dì Tưởng hỏi giá ước tính thì khoảng ba ngàn.”

Kim Khả Khả kêu lên: “Ba ngàn một mét vuông à, rẻ quá vậy, mẹ, con muốn ở biệt thự!”

Kim Tịch cười nói: “Không phải là ba ngàn một mét vuông mà tổng giá trị khoảng ba ngàn vạn (30 triệu), không tính chi phí sửa sang, còn biệt thự độc lập hơi đắt hơn, khoảng năm ngàn vạn (50 triệu).”

“Năm mươi triệu, sao chỗ của chị bán mắc thế!”

Dì Tưởng lập tức kéo Kim Khả Khả lại.

Mặt Kim Khả Khả hơi đỏ, tỏ ra ngại ngùng.

Mấy chị gái bán nhà xung quanh không có biểu cảm gì khác, nhưng cô ta biết, mấy cô gái đó chắc chắc đang thầm cười nhạo mình chưa trải qua sự đời.

Cuộc sống trước đây của Kim Khả Khả không được tốt lắm. Đến khi mẹ cô ta được gả vào nhà họ Kim, từ đó cuộc sống của cô ta mới được tốt lên, đồng thời thích khoe khoang với bạn bè xung quanh rằng cha Kim của cô ta có tiền có thế ra sao.

Dì Tưởng không nhìn ra được rốt cuộc Kim Tịch cố tình làm Khả Khả lúng túng hay chỉ do vô ý, cô nhóc này cả ngày chẳng nói chẳng rằng, không giống kiểu người biết đáp trả.

Dì Tưởng vỗ gáy con gái mình, dịu dàng nói: “Khả Khả, con muốn ở biệt thự thì cha Kim của con chắc chắn sẽ đồng ý mua thôi, nhưng chỉ có con và người giúp việc ở, biệt thự quá rộng. Mẹ thấy ở chung cư được hơn này, chung cư Mùa Xuân Paris cũng thuộc hàng cao cấp không hề rẻ, cha Kim của con đồng ý chi tiền mua cho con, tương lai nó cũng được viết tên con.”

Lúc nói lời này, bà ta liếc nhìn Kim Tịch, trên mặt lộ ra ý cười giễu cợt: “Con xem cha Kim thương con nhường nào, ngay cả Tịch Tịch là con ruột còn không có nhà, phải ở trong nhà người khác nữa.”

Mặt mày Kim Khả Khả tươi tắn hơn, cô ta nhướng mày hỏi Kim Tịch: “Chỗ chị ở là biệt thự hay căn hộ?”

Kim Tịch mặt không thay đổi đáp: “Căn hộ.”

Trong nhà chỉ có ba người, dư sức ở căn hộ, cũng gần công ty ông Thẩm hơn, giao thông thuận tiện nữa.

Tuy nhiên, chỗ ở của Kim Tịch là nơi sang trọng nhất trong chung cư, giá cả đương nhiên không thể tưởng nổi.

Kim Khả Khả không biết điều này, cô ta cứ nghĩ đó là chung cư bình thường, vì vậy hài lòng nói với dì Tưởng: “Mẹ, vậy chúng ta chọn cung cư đi, con muốn căn hộ lớn nhất và tốt nhất.”

“Được, chỉ cần con thích thì cha chắc chắn sẽ mua cho con.”

“Con biết ạ, cha Kim rất yêu thương con!”

Kim Khả Khả diễu võ dương oai trước mặt Kim Tịch, tâm tình rất thoải mái, tuổi cô ta không lớn lắm, tính tình không tốt, chỉ cảm thấy nhất định người chị này không làm cho người khác thích nên cha Kim mới không cần, còn mình chỉ cần lấy lòng nhiều hơn, nói chuyện ngọt hơn, thì mình nói gì cha Kim cũng sẽ nghe theo, đến lúc đó muốn gì cũng được hết.

Kim Tịch hiểu rõ tính tình của dì Tưởng, cũng không buồn so đo với bà ta, một người thích tự chi phối, chỉ cần cô không quan tâm đến, bà ta sẽ không gây thương tổn đến cô.

Vì tiền hoa hồng khi bán được nhà giá cao, Kim Tịch nhịn xuống, cùng họ xem qua mấy bộ mô hình.

Hai vị chủ nhà khó hầu hạ chọn ba lựa bốn, hoặc nhà quá rộng hoặc ánh sáng không tốt, rồi ở tâng trệch không được, rất có năng lực làm kiêu.

“Mẹ, con muốn chọn căn hộ tốt nhất.”

“Khả Khả à, con xem mấy căn họ lớn này không thể vừa ý được, tầng lầu tốt thì không còn dư bao nhiêu căn, hay là chúng ta xem căn hộ nhỏ hơn đi, căn hộ nhỏ ấm áp rất khác biệt nha, một mình con ở cũng quá dư.”

Kim Khả Khả cay mày: “Nhưng con muốn ở căn nhà lớn cơ.”

Dì Tưởng dỗ dành: “Con gái ngốc, căn hộ lớn trống rỗng không hề tốt, chọn nhỏ đi nha.”

Mấy chị gái bán nhà thích xem náo nhiệt trao đổi ánh mắt với nhau, nhìn là biết ngay cái gọi là ‘bà chủ nhà giàu’, thật ra chẳng có tiền gì.

Người như vậy họ đã thấy quá nhiều rồi.

Gì mà căn hộ lớn thì không vừa ý, căn bản là không mua nổi thôi, căn hộ ở Mùa Xuân Paris được coi như phòng cao cấp ở thành phố B này, không phải ai cũng mua nổi.

Kim Tịch thấy hai người họ chọn qua chọn lại, ngại giá cả đến vậy bèn dứt khoác nói: “Nhà họ Kim cách Nhất Trung cũng không xa lắm, nếu cha thương yêu Khả Khả như vậy, tại sao không dọn vào nhà họ Kim ở đi, em ấy chỉ là một học sinh trung học thôi, ở một mình không an toàn đâu.”

Lòng dì Tưởng bị đâm một nhát, những lời của Kim Tịch chọt đúng chỗ đau của bà ta.

Cha mẹ Kim trọng nam khinh nữ, ngay cả cháu gái ruột của mình còn không thích, huống hồ gì chỉ là đứa con gái của bà ta và chồng trước, hơn nữa gặp còn chả muốn thì đừng nói đến việc dọn vào ở, ngay cả cửa cũng không cho bước qua nữa là!

Trước kia dì Tưởng đã uyển chuyển đề cặp về việc này, Kim Khả Khả lên cấp ba rồi, hy vọng có thể dọn đến đây ở, đi học sẽ thuận tiện hơn.

Tuy nhiên ông bà cụ trong nhà sống chết không đồng ý, rất sợ Kim Khả Khả sẽ làm cháu trai bảo bối của họ uất ức, họ thấy con bé chướng mắt, cho dù đã sửa lại thành họ Kim, nhưng trước sau vẫn không thể vào hộ khẩu nhà họ Kim.

Kim Mậu lại là một người con có hiếu, bất luận bà ta đêm đêm thổi gió bên gối, Kim Mậu không chịu làm trái ý cha mẹ, cuối cùng bị phiền bèn nói rõ với bà ta: “Đó là con gái của bà, không phải của tôi, dựa vào đâu muốn tôi nuôi nó, ngay cả con gái ruột của mình mà tôi còn chưa chăm sóc được, bây giờ muốn tôi nuôi con gái bà à, nực cười.”

Dì Tưởng không có việc làm, bây giờ đang làm bà chủ nhà giàu, dùng mặt mũi để kiếm cơm, không dám bất hòa với Kim Mậu, chỉ có thể lấy hết tiền tích góp của mình mua một căn phòng cho Kim Khả Khả.

Bảo Kim Mậu mua nhà cho Kim Khả Khả là chuyện không thể, đừng nói ông ta không vui, nếu người lớn trong nhà biết được sẽ ầm ĩ cả ngày.

Nhưng hôm nay vừa vặn gặp được Kim Tịch, dì Tưởng cố ý muốn chọc tức cô nên mới nói Kim Mậu mua nhà cho con gái mình.

Cái gì cũng thiếu chỉ là thích khoe khoang, bà ta muốn cho con gái của vợ trước Kim Mậu biết bây giờ mình ‘sang chảnh, nở mày nở mặt’ thế nào.

Nhưng Kim Khả Khả không biết gì về chuyện này, bèn ngây ngô hỏi: “Đúng vậy mẹ, chúng ta đừng mua nhà nữa, con dọn tới nhà cha Kim là được rồi, cùng làm bạn với Tiểu Bảo!”

Dì Tưởng bực dọc trong lòng, dồn nén lại thành một cơn thịnh nộ, bà ta cao giọng quát: “Dọn gì mà dọn! Con dọn vào đó làm gì, tự nhiên để người ta xem thường sao!”

Kim Khả Khả bị ăn mắng, ánh mắt lập tức đỏ lên: “Con là con gái của cha Kim, tại sao con không thể dọn vào!”

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh—-

“Con gái ruột còn chưa lên tiếng, cô cũng chỉ là con gái ngoài luồng thôi.”

Người nói lời này là Thẩm Bình Xuyên.

Anh khoanh tay đứng một bên nhìn náo nhiệt rất lâu, vốn lo lắng em gái nhỏ nhà mình bị ngời ta bắt nạt, không ngờ cô rất ổn, không bị ức hiếp, ngược lại bất ngờ nói vài câu khiến người khác tức giận gần chết.

Quả nhiên là cận chu giả xích, cận mặc giả hắc*; từ khi ở bên nhau với Bạc Diên, tính tình cô nhóc này cũng trở nên nhạy bén hơn.

(Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc: Gần son thì đỏ, gần mực thì đen)

Thấy Thẩm Bình Xuyên, sắc mặt dì Tưởng lạnh xuống: “Lại là cậu.”

Thẩm Bình Xuyên đi tới, tùy ý khoác tay lên vai Kim Tịch, cười lông bông: “Dì Tưởng, đã lâu không gặp nha.”

Kim Khả Khả vốn thấy chàng trai này rất cao ráo đẹp trai, nên rất có cảm tình, không ngờ anh thân mật với Kim Tịch như vậy, cô ta thầm mỉa may trong lòng, không khách khí hỏi: “Anh là ai?”

Thẩm Bình Xuyên xoa đầu Kim Tịch, cười nói: “Tôi là anh kế của em ấy.”

Trên mặt Kim Khả Khả lộ ra vẻ khinh bỉ: “Anh cũng đi làm ở đây sao?”

Đúng lúc này, có một vị giám đốc lẹ mắt đi tới, nghiêm nghị mắng mấy người ở phía sau: “Mấy người bị mù rồi à, sao có thể để đại thiếu gia và tiểu tiểu thư ở ngoài tiếp khách chứ! Thẩm tổng mà biết là nguy!”

Cô ta cung kính nói với Thẩm Bình Xuyên: “Thẩm tổng đã cố ý thông báo với tôi, không thể để hai người mệt mỏi, nhất là tiểu tiểu thư, hai vị hãy mau lên lầu nghỉ ngơi, trà chiều và điểm tâm đều được chuẩn bị cả rồi ạ.”

Kim Tịch cong môi, đây không phải là vị giám đốc giao việc cho họ ban sáng hay sao, vừa rồi còn hà khắc bảo hôm nay không đủ chỉ tiêu thì phải ở lại tăng ca mà!

Còn lúc này, một câu đại thiếu gia lại một câu tiểu tiểu thư, gì mà trà chiều và điểm tâm, thì ra đã biết họ là thái tử và công chúa sao.

Giám đốc tiêu thụ còn đi làm chi nữa, không đi làm ảnh hậu để nhận giải Kim Mã đúng là đáng tiếc mà.

Hai hàng mày của Thẩm Bình Xuyên dựng đứng lên, cười không nói gì.

Giám đốc tiêu thụ chuyển hướng sang Kim Khả Khả: “Thưa cô, đây là tiểu Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị chúng tôi, là ông chủ tương lai, cậu ấy yêu thương Kim tiểu thư nhất, nếu cô có quen biết với Kim tiểu thư, hay là vầy, chúng tôi sẽ xin giá ưu đãi cho cô.”

Kim Khả Khả há to mồm, kinh ngạc không nói nên lời, cô ta cũng họ Kim, nhưng không một ai thật sự xem cô ta là ‘Kim tiểu thư’.

Cô ta kinh ngạc nhìn mẹ mình: “Mẹ, không phải mẹ nói chị ta ở đây đi làm để lo học phí sao?”

“Sao có thể nói vậy được.” Giám đốc tiêu thụ cười nói: “Khắp công ty này ai mà không biết, tiểu tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Thẩm tổng, trong thời gian nghỉ hè đến đây trải nghiệm cuộc sống chút thôi.”

Hôm nay dì Tưởng mất hết cả mặt mũi, nên định tìm một cái cớ để rời đi: “Tôi không hài lòng lắm với căn hộ ở đây…”

“Phu nhân, vừa rồi tôi thấy bà rất hài lòng mà, nếu như bà xem trọng căn hộ lớn nhưng không tìm được tầng lầu thích hợp thì thế này đi, tôi sẽ nhường lại những tầng lầu mà khách hàng chưa đặt cọc lại cho bà, tự bà lựa chọn tầng lầu, thích tầng nào cũng được cả, trước tiên đưa tiền đặt cọc, bà thấy thế nào?”

Kim Tịch nhìn Thẩm Bình Xuyên, anh nháy mắt với cô một cái, mặt đầy xảo trá.

Dì Tưởng vốn không có nhiều tiền tích góp, chỉ mua một căn hộ nhỏ ở Mùa Xuân Paris cũng đã quá sức rồi, làm sao nuốt trôi được căn hộ lớn động một tí là cả triệu được.

Vừa rồi bà ta mới diễu võ dương oai trước mặt Kim Tịch, bây giờ giám đốc chắn hết đường của bà ta, không thể tiến cũng không thể lui, thật sự rất khó chịu.

Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên đứng ngoài cuộc lạnh mặt nhìn, Kim Khả Khả gắp đến độ muốn rơi nước mắt: “Mẹ, con muốn căn nhà lớn nhất tốt nhất, mẹ mau mua cho con đi!”

Giám đốc tiêu thụ cười híp mắt: “Phu nhân, ngoài Mùa Xuân Paris ra bà không thể nào tìm được chung cư cao cấp như này đâu, ở chung cư của chúng tôi, đã đặc biệt xây dựng vì người có thân phận như phu nhân đây, bất luận là dùng để đầu tư hay để ở đều được cả.”

Dì Tưởng là người phụ nữ xem trọng mặt mũi, bị người ta gây khó dễ, chỉ biết cắn răng đưa tiền đặt cọc, quyết định chọn một căn hộ.

Tiền tích góp của bà ta không đủ mua căn hộ này, chỉ có thể chọn trả góp, lúc ký hợp đồng, lòng cũng đang rĩ máu.

Mặt Kim Khả Khả tái xanh, rõ ràng đã bàn là trả hết một lượt, bây giờ lại chọn hình thức trả góp, thật quá xấu hổ.

Dĩ nhiên, công trạng để dì Tưởng chấp bút tiêu tiền như rác là thuộc về Kim Tịch.

Buổi tối, Kim Tịch hưng phấn cầm tiền hoa hồng năm con số của mình, nói muốn mời Thẩm Bình Xuyên ăn khuya, Thẩm Bình Xuyên chê bai nói: “Xem em đắc ý thành dạng gì rồi kìa, tiểu nhân đắc chí.”

Kim Tịch chính là tiểu nhân đăc chí, không những lấy được tiền hoa hồng cao mà còn hung hãn nói năng tàn độc đó.

Trước kia dì Tưởng thấy cô, đều thấy giống một con gà xù lông, rõ ràng lúc nào cũng líu lo không ngừng, hôm nay vừa mới ra chiêu, có thể xem là xỏa hết mọi ấm ức mà Kim Tịch chịu từ xưa.

“Anh, chị Trần giám đốc tiêu thụ quá đỉnh mà, ban sáng còn xụ mặt giao việc cho bọn mình, đến khi nói trước mặt dì Tưởng thì một câu thiếu gia một câu tiểu thư, khiến em nổi hết cả da gà ý.”

“Nếu không thì em cho rằng một người trẻ tuổi như cô ta làm sao lên được chức đó hả, làm việc dưới trướng của ông Thẩm, ai ai cũng tu thành yêu quái hết rồi, em nên học hỏi nhiều vào.”

Thẩm Bình Xuyên đón nắng chiều, dễ dàng đạp xe đi về phía trước, Kim Tịch ngồi phía sau đập đầu lên lưng anh: “Anh ơi, mệt quá đi, kiếm tiền thật không dễ.”

“Bây giờ đã biết rồi sao.”

“Vâng ạ, không chỉ vất vả mà còn phải biết chịu đựng nữa.”

Kim Tịch vùi đầu sau lưng anh, ồm ồm nói: “Hôm nay nếu không có anh làm chỗ dựa, cũng không biết sẽ thành gì nữa.”

Có lẽ do quá mệt mỏi, cô nhóc sau lưng anh ngoan ngoãn hơn nhiều, hai anh em một lời không hợp liền giơ quả đấm lên với nhau, hiếm khi có được thời khắc yên ổn như này.

Trong lòng Thẩm Bình Xuyên như tan chảy, quay đầu lại, mất tự nhiên nói: “Em cứ dựa vào anh, anh vĩnh viễn là chỗ dựa cho em, không để bất kỳ ai bắt nạt em.”

Kim Tịch dựa và tấm lưng rắn chắc của anh, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho cơn gió nhẹ nhàng lướt qua hàng mi dài của cô—

“Tốt quá.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio