Tiêu Dao Lục

chương 14: dùng trong một bữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi việc chuẩn bị hoàn tất, mọi người liền được lên may bay đưa đến Hoang Đảo. Quá trình này không được trực tiếp, thay vào đó là vài tiết mục ca hát quảng cáo thông thường. Dù sao làm chương trình mục đích cũng là để kiếm tiền, không thể thiếu quảng cáo chèn vào. Quan trọng nhất địa điểm của Hoang Đảo là bí mật, lỡ như có ai đó dựa theo lộ trình phán đoán được liền phiền phức. Nơi đây có đặt một căn cứ nghiên cứu bí mật của Tần gia sâu bên trong lòng đất, cũng là chỗ cất giữ bảo vật mà đám tội phạm kia nhắm vào.

Hòn đảo hoang này được đặt tên là Hoang Đảo. Danh tự khá tùy tiện, nguyên nhân bắt nguồn từ lỗi ghi chép đánh máy, đệ trình lên chính phủ khi Tần Chính đem nó mua lại hơn hai mươi năm trước. Sau đó hòn đảo này được dùng để xây dựng căn cứ nghiên cứu bí mật cho Tần gia. Về sau vài người điều tra sổ sách vô tình phát hiện Tần gia điều động một lượng lớn dụng cụ khoa học kỹ thuật đưa lên hòn đảo này. Bị quá nhiều người chất vấn, Tần Khinh Tuyết liền lấy cớ nàng muốn tổ chức một chương trình truyền hình thực tế có một không hai.

Lý do này chỉ miễn cưỡng khiến mọi chuyện lắng xuống. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có người hỏi thăm bao giờ chương trình kia bắt đầu. Lại qua một thời gian, biết không thể tiếp tục trì hoãn, kỳ đầu tiên của Sinh Hoạt Trên Hoang Đảo đã xuất hiện. Vốn chỉ định làm vài lần qua loa, không ngờ chương trình này nhận được sự quan tâm vô cùng lớn của cộng đồng, phá vỡ mọi ghi chép về số lượng người xem. Nếu ngay lúc này dừng lại sẽ khiến mối nghi ngờ càng đậm, Tần Khinh Tuyết không còn cách nào khác là tiếp tục tổ chức. Ban đầu dự kiến là một năm một lần, mỗi lần bảy ngày. Nhưng về sau có người ý kiến nên phải sửa đổi lại thành một năm hai lần, mỗi lần một tháng để đúng ý nghĩa của hai từ “sinh tồn”.

Chỉ là vô tình nhưng mang lại hiệu quả quá tốt, có tác dụng nâng cao danh tiếng của tập đoàn Quang Diệu cả trong nước lẫn quốc tế. Vì vậy chương trình này một mực duy trì đến nay. Đây đã là kỳ thứ tư của Sinh Tồn Trên Hoang Đảo với chất lượng nâng cao hơn hẳn. Từ cách sắp xếp bố trí đến số lượng máy bay mini không người lái và vệ tinh nhân tạo.

Năm người Diệp Thiên được đưa đến bãi biển. Trừ vật phẩm tự mang theo của mỗi người còn có một cái túi lớn đựng lương thực và nước uống dùng trong ba ngày. Đợi sau khi trực thăng rời đi, máy bay không người lái mini có gắn camera ghi hình vào vị trí, chương trình Sinh Hoạt Trên Hoang Đảo xem như chính thức bắt đầu.

Việc đầu tiên chính là phân chia đồ ăn và nước uống. Không thể chỉ vì một người có khẩu phần ăn nhiều mà chia cho hắn nhiều hơn. Mỗi người nhận được một phần ngang nhau, dùng tiết kiệm có thể kéo dài được bốn năm ngày và ngược lại, phung phí đoán chừng chỉ đủ hai ngày. Tiếp theo nếu không tìm được thức ăn và nguồn nước sẽ phải chủ động bỏ cuộc.

Bọn hắn khá may mắn được thả ở bãi biển. Nếu là sâu trong rừng sẽ phải lo xây dựng lều trại và nhóm lửa trước để tránh thú dữ và các loại côn trùng gây hại. Bãi biển rất tốt, thoáng đãng lại không có côn trùng. Buổi tối nước cũng không lên quá cao, chỉ cần tính toán vị trí sau đó trải một tấm bạt hoặc lá cây ra là có thể ngủ ngon. Tất nhiên, ngoại trừ Diệp Thiên, bốn người còn lại không có suy nghĩ này. Bọn hắn lập tức bắt tay vào chặt cây dựng lều, tìm kiếm trái cây và nguồn nước để bổ sung.

Diệp Thiên không mấy bận tâm, hắn ngồi lại ngay tại chỗ, lấy phần lương thực được chia ra bắt đầu thưởng thức. Không thể không nói ban tổ chức vẫn rất có tâm, phần lương thực này dù ít nhưng vẫn đủ chất, hương vị lại khá. Có điều so với bữa ăn tại nhà Tần Khinh Tuyết thì vẫn kém nhiều lắm.

Diệp Thiên căn bản không sợ thiếu lương thực. Ngược lại hắn cảm thấy mang theo những thứ này khá phiền phức, tặng lại hay vứt đi đều không ổn nên dứt khoát giải quyết triệt để.

Không rõ vì lý do gì, hơn một trăm người tham dự nhưng màn hình lại chiếu đúng cảnh Diệp Thiên đang một hơi ngấu nghiến sạch phần lương thực vốn được dùng trong ba ngày.

- Tên này định làm gì? Hắn định ăn một trận no say rồi bỏ quyền sao?

- Nếu ngươi hại Uyển nhi và Hạo cả của ta bị loại, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Người này trước khi đến bị bỏ đói sao? Sức ăn thật kinh người.

- Cảm giác Diệp Thiên ăn uống rất xinh đẹp. Nam nhân đẹp trai làm gì cũng đúng a.

Cảnh tượng này được chiếu khá lâu. Dù sao chương trình cũng mới bắt đầu, mọi người còn trong giai đoạn chuẩn bị nên chưa làm nhiều. So với việc xem Diệp Thiên một mình ăn hết một túi đồ ăn lớn vẫn hấp dẫn hơn một chút.

Ăn uống no say, Diệp Thiên liền đeo túi nguyên liệu lên lưng. Hắn nhìn xung quanh liền phát hiện bốn người kia đã rời đi mất. Bọn hắn thỏa thuận chia nhau tìm hiểu khu vực xung quanh, chặt ít cây và lá về dựng trại, buổi tối sẽ tập trung tại nơi này. Khi đó Diệp Thiên chỉ qua loa đáp ứng rồi tập trung ăn uống, ăn xong thì đã không còn ai.

Bước đến rừng cây, Diệp Thiên lấy ra dao găm tiện tay vung một cái, thân cây trước mặt hắn lập tức bị chặt đứt. Tiếp tục múa thêm vài được, Diệp Thiên lập tức có được một ngọn lao có phần mũi nhọn chuyên dùng để đánh cá. Tiếp theo hắn kiếm một ít dây leo khá bền buộc vào phần chuôi giáo. Cuối cùng là chặt một đám cây, nối lại bằng dây leo thành một chiếc bè gỗ nhỏ. Toàn bộ việc này Diệp Thiên chỉ mất hơn năm phút. Hắn đã cố làm chậm hết sức, nhưng vì quá đơn giản nên không thể kéo dài hơn được.

Động tác của Diệp Thiên quá đẹp lại hiệu quả nên màn hình vẫn một mực chiếu hình ảnh của hắn. Số lượng bình luận khen ngợi cũng tăng nhanh, không còn là những lời châm chọc, mắng chửi như ban đầu. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Dùng một nhánh cây chèo bè ra khu vực nước sâu, Diệp Thiên tỏ ra khá bình thản, động tác tùy tiện ném xuống nước. Tay còn lại của Diệp Thiên nắm lấy dây leo, canh chuẩn thời điểm kéo ngược ngọn lao trở lại tay mình. Trong ánh mắt kinh ngạc của người dẫn chương trình và vô số khán giả đang xem, đầu kia của ngọn lao vậy mà đâm xuyên qua hai con cá khá lớn.

- Vừa rồi là may mắn?

- Hẳn là may mắn, động tác ném rất tùy ý, không thể nào là canh chỉnh.

- Vậy thì vận khí cũng quá tốt rồi. Hai con cá lớn như vậy, cho dù chia cho cả nhóm vẫn đủ ăn một ngày.

- Ngươi quên sức ăn của hắn rồi sao? Một bữa còn có thể.

Nước đã khuấy, cá sẽ không tiếp tục lưu lại. Độ dài của dây leo có hạn, Diệp Thiên không còn cách nào khác là chèo chiếc bè ra một vị trí khác rồi tiếp tục phóng lao. Động tác vẫn bình thản như cũ, kết quả cũng như cũ. Việc này liên tục lặp lại hơn mười lần, trên bè đã chất đầy cá lớn. Diệp Thiên không biết từ lúc nào đã lạc trôi đi rất xa, Hoang Đảo trong mắt hắn lúc này chỉ còn là một điểm nhỏ. Hắn khẽ lắc đầu:

- Bắt cá không dễ dàng a.

Chính xác là bắt cá như một phàm nhân không dễ dàng. Có truyền hình trực tiếp, Diệp Thiên cũng không thể làm thứ gì quá thần kỳ, ngược lại càng phải điệu thấp một chút. Hắn không hề biết một màn “điệu thấp” kia của mình khiến khán giả có bao nhiêu chấn động. Nhưng đây mới chỉ là khai vị, món chính còn ở phía sau. Diệp Thiên săn bắt cá đã khiến mùi máu tanh lan tỏa. Từ phía đằng xa, một con cá mập đang tiến đến với tốc độ cực nhanh…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio