Tiêu Dao Lục

chương 2: thế giới lạ lẫm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa rồi thần thức của Diệp Thiên quét qua, phát hiện đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nói xa lạ không phải vì hắn chưa từng đến nơi này, mà là cảnh vật, cách ăn mặc cũng như cách thức hoạt động của thế giới này hoàn toàn khác xa với những gì Diệp Thiên từng thấy.

Thông qua kinh nghiệm lịch luyện Diệp Thiên có được, gặp lại tình huống này, biện pháp tốt nhất chính là giả vờ ngu ngốc hoặc mất trí nhớ, sau đó giả vờ tìm hiểu. Vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại có người đến điều tra. Hắn chỉ cần nằm tại đây, giả vờ là người bị vụ nổ làm mất trí, như vậy có thể thuận lợi xâm nhập, tìm hiểu thế giới này.

Đi đến một đám người, dẫn đầu là hai nữ nhân ăn mặc khá lạ mắt. Một người tóc dài thả ngang lưng, mặc đồ công sở màu đen, chân mang giày cao gót. Người còn lại mặc đồng phục cảnh sát, tóc dài buộc cao, dáng đi hiên ngang. Hai nữ nhân đều có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, đối với kẻ cả người phải tiếp xúc với mấy lão già ở Thái Hư Thần Cung như Diệp Thiên quả thực rất hấp dẫn, thần thức không nhịn được lướt qua người hai nàng vài lần. Sau lưng hai nữ nhân là một đám người, dựa vào quần áo trên người có thể phân ra thành hai nhóm.

Tiến lại gần, nữ nhân mặc đồng phục cảnh sát bất ngờ gia tăng tốc độ vượt lên phía trước, đến ngay bên cạnh Diệp Thiên mới dừng lại, kinh hãi nhìn về hố sâu khổng lồ trước mặt mình:

- Rốt cuộc là thứ gì có sức công phá lớn đến như vậy? Lẽ nào là các hắc hội đang thử vũ khí nóng? Còn có, tên này tại sao vẫn lành lặn không bị chút thương tổn nào?

Nữ nhân còn lại chậm rãi bước đến, dùng giọng châm chọc đáp:

- Ngươi hỏi nhiều như vậy thì có ích gì? Nhiệm vụ của đội đặc vụ các ngươi không phải là điều tra nguyên nhân của chuyện này sao?

- Không cần ngươi dạy.

Không khí sặc mùi thuốc súng, có thể thấy quan hệ giữa hai vị mỹ nữ này khá gay gắt. Nữ nhân áo đen châm chọc xong một câu liền phất tay cho thuộc hạ phía sau:

- Mang hắn đi.

- Ngươi muốn làm gì? Hắn là nhân chứng duy nhất chứng kiến chuyện này, ta phải mang người về điều tra.

- Điều tra vốn là việc của các ngươi. Nhưng chuyện này xảy ra trên mảnh đất ta vừa đấu thầu xong, cho nên ta có quyền mang người đi.

- Còn nói là tốt nghiệp đại học danh tiếng, chút luật pháp cũng không hiểu biết. Chuyện này gây hậu quả rất nghiêm trọng, tổ chức cá nhân như ngươi chỉ có thể hỗ trợ, không được trực tiếp nhúng tay vào.

- Ta ưa thích. Ai bảo cha của ta là thị trưởng.

- Cha ta là trung tướng…

- Gia gia ta là nguyên lão quốc gia.

- Đừng quên gia gia của chúng ta từng là chiến hữu.

Một đám người phía sau đưa tay lau mồ hôi trên trán. Hai vị lão tổ tông này tranh đua nhau thì cũng thôi đi, hiện tại lấy cả lão đầu nhà mình ra hù dọa đối phương. Đương nhiên, hai nàng đã sớm biết thân phận của nhau nên không hề sợ hãi. Chỉ có bọn hắn chịu khổ. Lỡ như hai vị này nổi giận muốn động thủ, dù kết quả có thế nào người lãnh đủ đều là bọn hắn.

Diệp Thiên nằm dưới đất giả vờ bất tỉnh, trong đầu thì đang suy tư về những danh từ xa lạ hai nàng vừa nói. “Vũ khí nóng”, “đại học”, “thị trưởng”, “trung tướng” đều là lần đầu tiên hắn nghe được. Hiện tại Diệp Thiên có thể chắc chắn bản thân đã đến một nơi cách Thần Giới cực xa. Lần đầu tiên hắn dốc hết sức thi triển Thái Thanh Du Thiên Bộ, quả thực không khống chế tốt. Diệp Thiên đã sớm bước vào một cảnh giới từ trước đến nay chưa có ai từng đạt đến, chính hắn cũng không rõ mình mạnh đến mức nào. Từ đầu đến cuối vẫn bị đám trưởng lão kia quản thúc, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên dốc toàn lực.

Mặc kệ, giả vờ liền giả vờ đến cùng. Diệp Thiên không quan tâm ai sẽ đưa mình đi, dù sao cứ giả vờ mất trí nhớ, sau đó chậm rãi tìm hiểu, làm quen với thế giới này là được.

Hai người cãi nhau một hồi bất phân thắng bại. Gia thế không chênh lệch, cãi nhiều năm như vậy đã sớm hiểu rõ nhau, rất khó chiếm được ưu thế. Một tên thuộc hạ cảm thấy không tốt cho lắm liền lên tiếng:

- Tuyên Mộng tiểu thư, Mộ Vũ tiểu thư, có thể nghe ta nói vài câu hay không.

Tần Khinh Tuyết là tên của nữ nhân mặc y phục công sở, còn Lý Mộ Vũ đương nhiên là nữ cảnh sát. Hai nàng đồng thời nhìn sang người vừa lên tiếng kia, nhân cơ hội này tìm bậc thang đi xuống:

- Nói đi.

Ngươi kia vội đưa ra ý kiến: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

- Ta cảm thấy người này rất không bình thường. Vụ nổ lớn như vậy hắn ở ngay bên cạnh lại không chịu chút thương tích nào.

- Lời thừa, lẽ nào bọn ta không nhận ra.

- Không, ý của ta là hắn rất có thể…các ngươi cũng hiểu. Hơn nữa đẳng cấp cực kỳ cao. Loại người này chúng ta không thể tự tiện mang đi. Nếu hai vị tiểu thư đồng ý, ta có thể đưa hắn về đặc khu chữa trị rồi điều tra một phen, sau đó muốn xử lý thế nào thì tùy hai người.

Đây quả thực là lựa chọn tốt nhất. Hai nàng tuy có gia thế hiển hách nhưng chuyện liên quan đến những kẻ “đặc biệt” này thật không tiện xen vào. Ít nhất phải đợi đến khi phía đặc khu đưa ra kết luận mới mang đi được.

Tần Khinh Tuyết gật đầu:

- Được, làm theo lời của ngươi đi. Sau khi chữa trị và điều tra xong ta sẽ lập tức mang hắn đi.

Lý Mộ Vũ hừ khẽ, cũng lười đáp lại. Đến lúc đó ai mang đi còn chưa biết được. Nói cho cùng, thân là cảnh sát đặc vụ, về tình về lý nàng đều có ưu thế hơn Tần Khinh Tuyết. Chẳng qua nhìn gia thế hai bên cũng rất khó nói. Tuy Tần Khinh Tuyết là danh nhân nhưng đại ca của nàng có địa vị rất cao trong quân đội, tên kia lại nổi tiếng sủng ái muội muội đến trời.

Đạt được sự đồng ý, người kia lập tức ra hiệu cho những người phía sau tiến lên đem Diệp Thiên đưa vào trong xe chở thẳng đến đặc khu. Tần Khinh Tuyết cùng Lý Mộ Vũ cũng theo sau, đương nhiên là mỗi người một xe khác nhau.

Quan hệ giữa hai nhà Tần Lý từ xưa đến nay vẫn luôn rất tốt. Khi còn bé Tần Khinh Tuyết và Lý Mộ Vũ cũng là bằng hữu thân thiết. Nhưng không hiểu vì sao đến năm cấp ba hai nàng lại phát sinh xung đột, trực tiếp không nhìn mặt nhau. Mãi cho đến hiện tại chính là một đôi oan gia, vừa gặp liền cãi, không ai nhường ai.

Để diễn tốt vai của mình, Diệp Thiên vẫn một mực nằm yên. Hắn thông qua thần thức diện nhỏ thấy được rất nhiều cảnh tượng trên đường đi, cảm thấy người của thế giới này có chút yếu. Không đúng, là rất yếu, cực kỳ yếu, chân chính là phàm nhân chưa từng tu luyện. Đánh giá kỹ lại Tần Khinh Tuyết và Lý Mộ Vũ, hai nàng có lẽ so với người bình thường mạnh hơn một chút. Tất nhiên một chút này đối với Diệp Thiên chẳng có ý nghĩa gì.

Bất quá hắn cũng không khinh thường, đã sớm siêu việt cả phụ mẫu, giá trị vũ lực của Diệp Thiên siêu việt bất kỳ ai hắn từng gặp. Vì vậy mạnh yếu đều như nhau, đối xử công bằng. “Tất cả sinh mạng đều đáng được trân quý. Đại năng không phải kẻ dẫm đạp lên sinh mạnh người khác mà là người gìn giữ sự công bằng”, đây là điều cuối cùng phụ thân dạy hắn. Tất nhiên đây là quan niệm cá nhân, không đại biểu chính nghĩa đúng sai. Nhưng Diệp Chấn là người Diệp Thiên tôn trọng nhất, hắn vẫn luôn tự nhủ bản thân tuân theo mọi lời phụ thân đã dạy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio