Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi rảnh rang ở ký túc xá, Ôn Nhiên liền bắt đầu thu thập các sự kiện thần quái tương đối nổi tiếng. Thông qua trò chơi, cậu mới biết tất cả những quỷ vực kia đều thật sự tồn tại, vì vậy trước tiên phải chuẩn bị bài bản để đề phòng ‘mèo mù vớ cá rán’ đụng phải hắn thì sao. Tuy rằng cho dù không xảy ra xung đột, nhưng muốn hành chết hắn cũng chưa chắc dễ dàng.
Lúc mỗi ngày cậu đều nhìn chằm chằm vào máy tính lẫn di động đến mức hoa mắt chóng mặt, bất chợt nhận được thông báo từ công đoàn. Bấy giờ Ôn Nhiên mới nhớ tới mình đã gia nhập công hội, không công nhận lương của người ta mấy tháng nay mà bản thân lại chẳng làm gì cả, không hề cống hiến cho công đoàn lấy nửa điểm.
Dựa theo yêu cầu của công đoàn, cứ cách một đoạn thời gian phải xử lý ít nhất một vụ án, còn vụ án kia là gì thì đều phụ thuộc theo sở thích của mỗi người. Nhưng trong số các đạo sĩ gia nhập công đoàn, có lẽ chỉ có mỗi Ôn Nhiên là được bộ phận hậu cần của công hội thông báo nhiệm vụ cho. Hầu hết những đạo sĩ khác đều tự chủ tự phát, thường xuyên kiểm tra bảng nhiệm vụ và đặc biệt chọn ra những việc đơn giản lương cao. Chẳng còn cách nào khác, đạo sĩ cũng cần ăn cơm mà, một số người xa quê còn phải chi trả số tiền thuê nhà đắt đỏ, cuộc sống quả thực rất khó khăn. Vì vậy đến khi Ôn Nhiên chịu lết tới kiểm tra bảng nhiệm vụ, mấy vụ đơn giản đều đã hoàn thành, chỉ còn lại một ít các trường hợp đáng ngờ trông rất nguy hiểm.
Mà một số nhiệm vụ đơn giản ở đây cũng chỉ là đi xem phong thủy, dời mộ phần tổ tiên và chọn mộ viên các thứ, còn thoạt nhìn nguy hiểm chính là lệ quỷ đòi mạng. Dẫu sao không phải đạo sĩ nào trong Huyền Môn cũng có khả năng đối phó với lệ quỷ, đừng nói là thu phục mà e rằng còn phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Và mấy việc xem phong thủy này cho dù chỉ biết chút ít bên ngoài nhưng chỉ cần không tự tìm đường chết thì tốt xấu gì cũng chẳng hại người.
Xem hơn nửa ngày, cuối cùng Ôn Nhiên tiếp nhận một vụ minh hôn.
Người gửi nhiệm vụ là một cô gái tên Giang Ngọc Anh, năm nay tuổi, làm việc một mình tại thành phố Y. Năm hai mươi tuổi cô đã bắt đầu làm phục vụ ở một khách sạn, trong những năm qua cũng thay đổi công việc khá nhiều, từng bán trà sữa, quần áo, rồi làm lễ tân và thậm chí còn bán bảo hiểm. Cho đến năm trước bởi vì nuôi thú cưng mà cô quen biết một vài người bạn cùng sở thích, cuối cùng bọn họ mở một cửa hàng dành cho thú cưng và gần như sắp thu hồi vốn đầu tư trong năm nay. Cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ, phải điều hành cửa hàng thú cưng thật tốt, cố gắng tiết kiệm một khoản tiền trong vòng năm và ổn định cuộc sống ở thành phố này.
Vốn dĩ tương lai rất có tiềm năng và tươi sáng, tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng tốt đẹp. Nhưng từ nửa tháng trước, toàn bộ cuộc sống của cô đều bị xáo trộn.
Vào khoảng nửa tháng trước, Giang Ngọc Anh bắt đầu gặp ác mộng. Lúc đầu cô không hiểu tại sao mình lại mặc một bộ váy cưới cổ xưa màu đỏ trong giấc mơ, còn được bà mối bằng giấy dìu lên kiệu. Cảnh tượng ấy thực sự rất dọa người, Giang Ngọc Anh vội bỏ chạy theo bản năng, kết quả nào ngờ tối hôm sau cô lại tiếp tục mơ thấy cơn ác mộng này. Kể từ đó, hầu như những giấc mơ hàng đêm của cô đều là khung cảnh có người đuổi theo ép buộc cô phải làm lễ cưới. Từ bà mai lúc đầu, đến một đống người giấy rượt đuổi cô, thậm chí có mấy lần bắt được và ép cô phải đi bái đường.
Giấc mơ càng liền mạch, Giang Ngọc Anh càng sợ hãi. Ở nông thôn có rất nhiều địa phương vẫn còn giữ những tập tục phong kiến nhất định, bản thân cô đến từ một thôn làng trong núi, theo như cô được biết thì trước kia trong thôn mình còn có bà đồng, chuyên đi bắt ma cho người ta, hoặc Tẩu Âm. Khi còn bé cô cũng từng thấy một bà đồng làm phép lên đồng cho nhà kia, và quả thực mời được vong hồn của người thân nhập xác, bởi vì bà ta đều trả lời đúng những chuyện trong gia đình mà người ngoài không biết, thật sự rất thần kỳ. Vì thế sau khi ý thức được điểm quỷ dị trong mơ, phản ứng đầu tiên của Giang Ngọc Anh không phải nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mộng, mà chính là có kẻ đang làm minh hôn cho cô.
(Tẩu Âm: hay còn gọi là Quá Âm, hiểu nôm na là đi từ cõi dương xuống cõi, khi đó sẽ có một vị pháp sư làm phép cho người sống xuất hồn đến cõi âm. Trong lúc nghi thức được thực hiện thì người bị khống chế sẽ thần trí mơ hồ nhưng lại có thể kể rõ ràng quá trình xuống âm giới. Một khi nghi thức kết thúc, người đó sẽ tỉnh lại nhưng sẽ chẳng nhớ gì về những chuyện vừa xảy ra.
Lúc đầu, cô có tới một số đạo quán, muốn tìm đạo sĩ để họ xem thử, nhưng giá mời đại sư trong đạo quán quá đắt cô thỉnh không nổi, cho nên chỉ có thể mua một vài lá bùa phòng thân. Mới đầu bùa vẫn dùng tốt, sau khi mua chúng cô không nằm mơ trong ba bốn ngày. Nhưng ngay lúc cô cho rằng mọi chuyện đã qua đi thì cơn ác mộng lại bắt đầu quay về. Tuy nhiên cơn ác mộng không còn là người giấy đuổi bắt, mà thay vào đó là một đám âm binh được đào tạo bài bản bắt ép cô bái đường. Ngay cả đám người giấy kia cô còn không trốn thoát được, huống chi là đám âm binh vừa nhìn trông rất đáng sợ kia.
Cô cơ bản không còn đường phản kháng, bị bọn chúng ép bái đường ba quỳ chín lạy. Từ lần đó, Giang Ngọc Anh quả thực giống như bị quỷ ám, rất nhiều lần cô như thể bị mộng du, trèo lên ban công và suýt nhảy xuống dưới. Nếu không phải được nhỏ bạn cú đêm cùng phòng kéo lại thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi. Hiện tại ngay cả ngủ cô còn không dám, những lúc phải đi ngủ, cô đều còng tay vào thành giường và đưa chìa khóa cho bạn cùng phòng bảo quản, bằng không cô thật sự chẳng rõ lúc nào mình sẽ chết.
May mắn thay cô có một người bạn đối tác là một tiểu thư con nhà giàu, bình thường cũng không có sở thích gì đặc biệt, nhưng lại thích chuyện thần quái. Cô nàng thường xuyên trà trộn vào các diễn đàn linh dị cho nên có biết đến App Huyền Môn, lúc này mới đăng nhiệm vụ lên App giúp cho cô bạn mình.
Nếu chỉ mới xem bát tự, còn chưa bái đường thì cuộc minh hôn này rất dễ giải quyết. Tuy nhiên lúc đăng nhiệm vụ của Giang Ngọc Anh lên đã quá muộn, cô bị cưỡng ép bái đường còn hoàn thành lễ chính thức ba quỳ chín lạy, điều này đồng nghĩa với việc được trời đất chứng giám, được trời cao cho phép, nếu muốn hóa giải nhất định phải được nhà trai viết thư từ vợ. Nhưng vấn đề là, nhà trai có thể điều động cả âm binh thì làm sao đồng ý viết thư bỏ vợ, hơn nữa nếu có thể điều khiển được âm binh thực sự thì đó không phải là kẻ mà người bình thường có thể đối phó.
Và nếu Giang Ngọc Anh có thể vung tay tới hàng triệu tệ thì biết đâu còn có người vì tiền bí quá hóa liều, chỉ là cô không có tiền. Số tiền trên bài đăng nhiệm vụ cũng chỉ có ba mươi nghìn, còn bao gồm cả tiền hoa hồng cho công đoàn, khi về đến tay càng chẳng còn bao nhiêu, sợ rằng ngay cả tiền mua bùa cũng không đủ, thế nên mới có chuyện treo lâu vậy rồi mà vẫn chả có ai thèm nhận.
Ôn Nhiên nhận nhiệm vụ này vì cảm thấy hứng thú với âm binh. Không phải cứ một đám âm hồn tập kết lại thì có thể gọi là âm binh. Có một loại âm binh chính là trước khi chết thì là quân đội, hơn nữa còn phải là những người đã anh dũng tử trận, chỉ cần mang theo chút ý nghĩ muốn đào binh hay sợ chết thì đều chẳng thể trở thành âm binh. Một loại khác là quân đội chính quy của địa phủ, thuộc về biên chế dưới đó. Vào thời phong kiến, âm binh tương đối phổ biến, khi đó thiên tai nhiều dẫn tới vô số thương vong, cơ bản đều là nhờ âm binh ra ngoài dẫn hồn, nếu không quỷ sai hoàn toàn không đủ dùng. Nhưng ở thời hiện đại, có rất ít những thảm họa gây tử vong diện rộng, nhưng chỉ cần có kiếp nạn lớn ắt sẽ liên quan đến âm binh trong truyền thuyết.
Cho nên Ôn Nhiên muốn xem thử, đám âm binh đó rốt cuộc là vong hồn của quân đội hay là những âm hồn nhàn rỗi tập họp ở đâu đó.
──── ∘°❉°∘ ────
Khi Ôn Nhiên gặp Giang Ngọc Anh, cô đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hơn nữa quanh người đầy tử khí. Dù trời đã vào xuân nhưng cô vẫn khoác một chiếc áo bông dày, gương mặt tái nhợt cùng bộ dạng như sắp sụp đổ trong gió.
Thấy đại sư còn trẻ hơn cả mình, Giang Ngọc Anh cũng không lộ ra vẻ hoài nghi hay không vừa ý nào, ngược lại mỉm cười điềm đạm: “Cảm ơn ngài đã tới, tôi biết vấn đề của tôi rất khó giải quyết, nếu thật sự hết cách thì cũng chẳng sao, dù gì chết sớm hay muộn cũng không còn quan trọng.”
Ôn Nhiên nhìn cô: “Cô muốn từ bỏ sao?”
Giang Ngọc Anh lắc đầu: “Không, chỉ cần có một chút hy vọng, tôi sẽ không từ bỏ! Nhưng nếu không còn hy vọng gì, tôi cũng không cưỡng cầu. Đại sư, tôi muốn biết, nếu đã kết minh hôn cùng quỷ thì sau khi tôi chết, có phải cũng sẽ biến thành quỷ mà không được đầu thai chuyển kiếp không?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, nếu quỷ kia là quỷ có đạo hạnh, cô thân là vợ hắn, hắn tồn tại bao lâu cô đều sẽ đi theo hắn bấy lâu.”
Giang Ngọc Anh cụp mắt, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Thấy cô như vậy, Ôn Nhiên hơi híp mắt hỏi: “Cô muốn trả thù à?”
Nghe tới đây, Giang Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn cậu, nỗi tê dại trong mắt tan đi để lộ ra một tia thù hận cùng không cam lòng: “Đại sư cảm thấy, tôi không nên báo thù sao?”
Giang Ngọc Anh vừa nói vừa nhìn ra dòng người qua đường vội vã bên ngoài cửa sổ: “Tôi đã cố gắng bươn chải nhiều năm mới tiết kiệm được hơn một trăm nghìn tệ. Tôi bắt đầu từ mức lương hàng tháng còn không tới , mỗi ngày làm nhiều việc, gần bốn năm mới tích cóp được ngần ấy. Ngài có biết số tiền này vất vả thế nào không! Tôi còn liều mạng được ăn cả ngã về không, dùng hết tiền tiết kiệm mở một cửa hàng thú cưng. Lúc mới bắt đầu tôi thấy rất sợ hãi, đó là tất cả những gì tôi có, nếu mất đi rồi tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Nhưng cũng may, khó khăn đã được đền đáp, công việc kinh doanh trong tiệm ngày càng tốt, rất nhanh đã hồi vốn, không đến hai năm tôi sẽ kiếm lại được một trăm nghìn. Tôi đã nghĩ, chỉ cần cố gắng thêm mấy năm nữa sẽ dành dụm được một khoản, là bản thân có thể an cư lạc nghiệp ở nơi thành phố xa lạ này. Cho dù tương lai không tìm được một người đàn ông có thể dựa dẫm, tôi cũng có căn nhà nhỏ cho riêng mình, có thể nuôi một bé mèo một em chó bên cạnh, như vậy cũng đã đủ lắm rồi.”
“Nhưng, khi tôi đang nhìn thấy hy vọng, chính cha mẹ ruột lại vươn tay đẩy tôi xuống vực sâu! Bọn họ đã bán tôi để lấy tám mươi nghìn sính lễ! Tám mươi nghìn đó có thể mua được một căn nhà cùng một sân nhỏ ở huyện của chúng tôi, anh trai tôi muốn kết hôn thế là bọn họ liền bán tôi như vậy!”
Hốc mắt Giang Ngọc Anh đỏ hoe, nhưng không rơi nước mắt, cũng không biết có phải cô đã khóc quá nhiều đến mức cạn kiệt hay không, cô nói tiếp: “Từ năm ba tuổi tôi đã bắt đầu xuống ruộng làm việc đồng áng, ở cái độ tuổi ngay cả đi đứng còn không vững mà tôi đã phải phụ trách hết thảy việc vặt vãnh trong nhà từ giặt giũ đến nấu cơm. Tới tuổi đi học thì bọn họ lại không cho tôi đi, nếu tôi đi sẽ không còn ai làm việc trong nhà nữa. Sau đó được bí thư trong thôn đến nhà cứng rắn yêu cầu, bấy giờ tôi mới có cơ hội đến trường, nhưng cũng chỉ hoàn thành được bậc tiểu học. Mà cho dù phải ăn cơm thừa canh cặn, bị đánh bị mắng, không cho đi học cũng chẳng là gì, năm tôi vừa tròn tuổi bọn họ đã muốn gả tôi cho một người đàn ông đáng tuổi cha mình, chỉ vì năm mươi nghìn tệ. Tôi đã bỏ trốn. Những ngày đầu quả thật rất khó khăn nhưng tôi lại thấy rất vui vẻ, ít nhất chẳng có ai bán tôi đổi lấy tiền, càng không bị đánh đòn chửi mắng. Đến khi cuộc sống khấm khá hơn một chút, mỗi tháng tôi đều gửi về nhà đều đặn tệ, đây cũng là những người tôi có nghĩa vụ phải phụng dưỡng. Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng nếu sau này có thêm tiền sẽ gửi nhiều một chút, cả đời cứ sống như vậy và cũng sẽ không bao giờ tới lui nhìn mặt bọn họ nữa. Nhưng tôi đã lầm, bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục bán tôi, lần này giá lại tăng lên, tám mươi nghìn tệ lận đó!.”
“Nếu chết, tôi nhất định sẽ kéo bọn họ xuống địa ngục cùng mình! Bằng không, đến chết tôi cũng không cam lòng!”
Ôn Nhiên gật đầu: “Đúng là nên trả thù, có điều nếu tôi tiếp nhận vụ này, tuyệt đối sẽ không để cho cô chết.”
Nếu có thể sống ai lại muốn chết, nghe Ôn Nhiên nói vậy, ánh mắt Giang Ngọc Anh khẽ sáng lên: “Đại sư, có thật là ngài có thể giúp tôi không? Tôi biết hiện giờ tôi không có cách nào đưa ngài quá nhiều tiền, nhưng tôi có thể trả góp. Sau này kiếm được tiền tôi sẽ trả lại từng chút cho ngài có được không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Nhiệm vụ giá ba mươi nghìn thì tôi cũng chỉ tính lấy ba mươi nghìn. Bây giờ cô hãy nói cho tôi biết, tất cả thông tin về đối tượng minh hôn của mình.”
Giang Ngọc Anh vội đáp: “Tôi chỉ biết gia đình người kia họ Hùng, mở một xưởng sản xuất thủy tinh trong huyện chúng tôi. Có điều hắn không phải tìm minh hôn cho con cháu vừa qua đời trong nhà, mà là tìm cho tổ tông. Trong mơ tôi đã gặp người đàn ông đó, là một người rất cường tráng, mặc bộ trang phục tân lang và để tóc dài, nhưng không phải kiểu tóc đuôi sam của nhà Thanh, ngoài ra tôi không biết được nhiều.”
Kiểu tóc đuôi sam của nhà Thanh
Minh hôn cho tổ tiên, không phải có mưu đồ thì cũng đang muốn thứ gì đó.
Ôn Nhiên nói: “Cưới cũng cưới rồi, nếu muốn ly hôn e là cô phải trở về một chuyến. Cô đeo lá bùa này đi, rồi chuẩn bị lên đường, ngày mai tôi sẽ cùng cô trở về.”
Giang Ngọc Anh gật đầu, cô không có ý kiến, nếu chuyện này không giải quyết được cô cũng sẽ trở về, cho dù có chết cô cũng muốn treo cổ tự tử ngay trước cửa nhà, để cho mọi người trong thôn nhìn rõ gia đình này đến tột cùng đã ép chết con gái mình như thế nào.
──── ∘°❉°∘ ────
Đi một quãng đường dài từ máy bay đến xe khách, trằn trọc suốt một ngày trời mới đến được quê hương của Giang Ngọc Anh, thôn Xà Khẩu (Miệng Rắn). Nghe nói bởi vì ngọn núi ở vùng này trông khá giống một con rắn cuộn tròn, mà nơi cả thôn cư trú vừa đúng ngay miệng rắn, vì vậy mới đặt tên là thôn Xà Khẩu.bg-ssp-{height:px}
Những năm đầu vùng này rất nghèo, là vùng núi non hoang vu, ra vào lại khó khăn, sau này dần dần phát triển, cho dù nhà nước còn chưa có quy hoạch tới nơi đây nhưng cũng có một số dự án mở đường, giúp không ít người ra khỏi xóm nghèo miền núi. Tuy nhiên nhìn chung nơi này vẫn rất tù túng, còn chưa tới một trăm nghìn tệ đã có thể mua một căn nhà trên huyện, đủ để biết nó nghèo nàn đến mức nào.
Đã nhiều năm Giang Ngọc Anh không quay lại nơi này. Trước đây cô cũng chỉ đi qua huyện này một lần, chính là lần bỏ nhà ra đi năm đó. Nhà cô nằm sâu trong thôn, cho nên phải thuê một chiếc xe trong huyện mới có thể về thôn.
Trước khi về thôn, Ôn Nhiên hỏi: “Cô có biết gia đình kia ở đâu không?”
Đương nhiên Giang Ngọc Anh không biết, có điều huyện làng không lớn, hỏi thăm xưởng thủy tinh đôi chút sẽ có nhiều người nhiệt tình chỉ đường cho họ.
Nói là xưởng sản xuất thủy tinh nhưng thực chất chỉ là một cửa hàng gia công mặt kính với mặt tiền cửa hàng lớn hơi một chút. Trong tiệm có khoảng bốn năm người công nhân, với điều kiện này có lẽ chỉ đủ ăn đủ mặc ở thành phố lớn, tuy nhiên nơi miền núi thôn quê này quả thực được coi như một hộ gia đình khá giả.
Ôn Nhiên và Giang Ngọc Anh quan sát cửa hàng từ phía bên kia đường, khoảng mười phút sau liền có hai nhóm khách hàng đi vào xem kính, có vẻ việc kinh doanh cũng không tệ. Tiếc thay trong mắt Ôn Nhiên, cửa hàng này không được bảo phủ bởi ánh vàng rực rỡ của tài vận, mà là khí đen mục nát.
Ôn Nhiên nói: “Đi thôi. Trước khi cô trở về, cha mẹ cô có biết bản thân cô đã biết chuyện minh hôn rồi không?”
Giang Ngọc Anh gật đầu: “Có, tôi đã gọi về nhà và cãi nhau một trận.”
Ôn Nhiên nói: “Vậy đừng nói tôi là đạo sĩ, cứ nói tôi là bạn trai cô, vốn muốn tới cầu hôn.”
Giang Ngọc Anh sửng sốt, không khỏi trừng mắt nhìn Ôn Nhiên, biểu cảm có hơi khó tả.
Ôn Nhiên hỏi: “Sao thế? Nói như vậy khó xử lắm sao?”
Giang Ngọc Anh: “Đúng là có phần khó xử, trông cậu còn nhỏ hơn cả tôi, lại đẹp hơn cả tôi, người mù còn không tin người như cậu lại có thể tìm một kẻ như tôi.”
Ôn Nhiên nói: “Cứ bảo thế, tin hay không là chuyện của người khác. Đi thôi.”
Mặc dù đã xa cách nhiều năm nhưng cảnh quê hoàn toàn không có nhiều thay đổi. Khi ngồi trên chiếc xe điện ba bánh chạy vào cổng làng, lòng Giang Ngọc Anh đầy phức tạp. Cô không thích nơi này, cuộc sống ở đây chưa từng mang đến cho cô chút ánh mặt trời nào. Chỉ là lâu như thế mới trở về, thế nhưng nó vẫn mang đến cho cô một cảm giác, mà mọi người hay gọi là, cố hương khó rời.
Lúc Giang Ngọc Anh bỏ đi còn chưa đầy tuổi, tuy rằng trong khoảng thời gian này bị minh hôn tra tấn cô đã gầy đi khá nhiều, nhưng mấy năm nay lớn lên ở thành phố, trông cô vẫn giống như một thiếu nữ thành thị, không hề có vẻ quê mùa thô kệch. Ở thôn rất ít khi có người ngoài lui tới, cho nên không ít người chạy ra xem náo nhiệt, có người lớn tuổi nheo mắt hồi lâu mới nhận ra: “Là con Anh hả bây? Sao mày lại quay về?”
Lúc trước khi Giang Ngọc Anh vừa bỏ đi, cha mẹ cô mỗi ngày đều chửi bới rất khó nghe, nhưng nhìn chỗ nào cũng chả thấy giống đang mắng con gái, mà hệt như đang nguyền rủa kẻ thù không đội trời chung của mình thì đúng hơn. Sau này không còn tin tức về Giang Ngọc Anh, cả nhà kia cũng hoàn toàn coi cô như người đã chết. Kết quả, bắt đầu từ hai năm trước, khi Giang Ngọc Anh gửi tiền về hàng tháng, thế là thái độ của gia đình này tiếp tục thay đổi, cả ngày khoe khoang rằng nhà họ có một cô con gái làm việc ở thành phố, rất có triển vọng.
Mấy năm qua Giang Ngọc Anh ở nhà chịu khổ thế nào người dân trong thôn đều biết, họ đều cho rằng đứa nhỏ này đi rồi nhất định sẽ không trở về nữa, mỗi tháng có thể gửi chút tiền về là còn có lương tâm, nào ngờ bây giờ nó đã quay lại.
Giang Ngọc Anh đã không còn nói tiếng địa phương giỏi như trước, tuy nhiên vẫn nghe hiểu được. Trong thôn có thêm một số người trẻ mà cô không quen biết, nhưng vẫn có thể gọi đúng tên những cô chú lớn tuổi. Sau khi đưa tiền cho tài xế, Giang Ngọc Anh liền dẫn Ôn Nhiên hướng về nhà mình.
Có người còn làm việc tốt chạy đến báo cho người nhà Giang biết, cô con gái ở thành phố của họ đã trở về, nhưng hai vợ chồng ông Giang nghe thấy lại không tỏ vẻ gì vui mừng, mà sợ hãi như đã làm sai điều gì. Tuy nhiên nỗi sợ này chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh đã bị suy nghĩ ưu việt ‘đã là cha mẹ thì hà cớ gì không làm chủ được con gái’ áp xuống.
Vốn tưởng rằng Giang Ngọc Anh trở về một mình, nào ngờ còn dẫn theo một người đàn ông, người nọ vừa nhìn liền biết là dân thành phố, vừa tinh xảo lại đẹp trai. Bọn họ còn chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy trên TV, vì vậy khi nhìn thấy con gái liền vô thức nhịn xuống những lời mắng chửi bên miệng.
Giang Ngọc Anh nhìn người cha người mẹ già nua, hận thù trong lòng càng thêm sâu nặng, nếu không phải Ôn Nhiên đang đè bả vai ngăn cản thì e là cô đã trực tiếp xông tới chất vấn bọn họ, có phải con gái trời sinh mệnh thấp hèn nên mới xứng đáng bị bọn họ hút máu áp bức cả đời này hay không.
Ôn Nhiên đảo mắt nhìn quanh, nói với giọng điệu vô cùng chán ghét: “Đây là nhà em à?”
Giang Ngọc Anh cúi đầu, ừ một tiếng.
Ôn Nhiên đưa mắt nhìn về phía hai người già trông khá giản dị nhưng lòng tham vô đáy kia: “Bọn họ là cha mẹ em?”
Giang Ngọc Anh tiếp tục gật đầu, Ôn Nhiên trực tiếp kéo một chiếc ghế nhỏ ra cửa rồi ngồi xuống, giọng điệu mang theo vẻ trịch thượng, nói: “Nếu đã tới đây tôi cũng không lãng phí thì giờ, Ngọc Anh là bạn gái tôi, tôi cũng định kết hôn cùng em ấy, nhưng chẳng ngờ rằng khoảng thời gian trước có người lại làm minh hôn cho em ấy, chuyện này là do hai người làm đúng không?”
Mẹ Ngọc Anh nói thẳng: “Nó là con gái tao, tao muốn gả nó cho ai thì gả, làm minh hôn cho nó thì sao? Minh hôn đó là tốt cho nó!”
Người đàn bà kia ra sức gào thét, vừa nghe đã biết bản thân bà ta chột dạ, Ôn Nhiên giơ tay ra hiệu: “Đừng cãi nhau, tôi không phải tới đây để cãi nhau hay chất vấn việc các người tổ chức minh hôn. Gia cảnh tôi trong sạch như vậy không thể nào chấp nhận một cô gái đã làm minh hôn, nhưng Ngọc Anh rất tốt, quen biết em ấy nhiều năm như vậy cũng có nhiều cảm tình, vì vậy tôi muốn thử tới đây xem có giải quyết được chuyện minh hôn hay không. Nếu giải quyết được vậy thì coi như không có gì xảy ra, tôi sẽ làm theo ước định từ trước gửi cho gia đình các người năm trăm nghìn tiền sính lễ, để Ngọc Anh đi theo tôi. Nếu không giải quyết được chuyện minh hôn, vậy thì tôi sẽ trả lại con gái cho hai người, cuộc hôn nhân này không thành.”
Vừa nghe đến con số này, cha mẹ Giang Ngọc Anh lập tức mở to hai mắt. Cả đời này bọn họ còn chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như vậy, năm trăm nghìn tệ, còn có thể mua thêm mấy căn nhà trên huyện cho con trai. Huống chi, nếu chồng Ngọc Anh đưa sính lễ nhiều như thế, vậy về sau nó chính là bà chủ nhà giàu, nửa đời sau của gia đình bọn họ cũng sẽ không cần phải lo lắng!
Gần như trong nháy mắt, thái độ của cả hai đối với Ôn Nhiên thay đổi rõ rệt, từ việc ngước cổ chuẩn bị chửi mắng chuyển thành nịnh nọt lấy lòng.
Thấy thái độ trước sau của cha mẹ, Giang Ngọc Anh xoay đầu đi, cô cảm thấy ngay khoảnh khắc này, tia tình thân cuối cùng trong lòng đã hoàn toàn tan biến.
Hai ông bà già nịnh hót một đống lời hay, đáng tiếc Ôn Nhiên không nghe lọt câu nào: “Được rồi, nếu không giải quyết chuyện minh hôn, tôi cũng không cần người phụ nữ này nữa. Ở đây thật tồi tàn, Ngọc Anh, theo anh lên huyện thuê khách sạn.”
Ôn Nhiên vừa nói vừa nhìn về đôi vợ chồng già: “Tôi rất bận rộn, không có nhiều thời gian lãng phí ở chỗ này. Tôi sẽ cho hai người thời gian suy nghĩ, giải quyết chuyện minh hôn tôi sẽ để lại năm trăm nghìn và dẫn Ngọc Anh rời đi, nếu không giải quyết được vậy thì hai người tự giữ lại cô con gái này đi.”
Mẹ Ngọc Anh vội nói: “Thật ra cuộc minh hôn này không tệ lắm đâu, còn có thể giúp con gặp vận may. Nếu nhà con làm ăn, Ngọc Anh nhà bác vừa mang theo minh hôn cưới con, sau này nhất định có thể đảm bảo nhà con phúc khí liên tục!”
Ôn Nhiên cười nhạo một tiếng: “Bà cho rằng tôi là thằng ngu mà dỗ ngọt à! Cho dù là người sống hay kẻ chết, đều không thể chấp nhận được việc mình bị cắm sừng. Tôi nghiêm túc nhắc lại một lần nữa, sản nghiệp nhà tôi to lớn, có loại phụ nữ ưu tú nào mà tôi chưa từng thấy. Nếu không phải Ngọc Anh đủ đức tính vợ hiền mẹ tốt, thì bà cảm thấy con gái bà có điểm nào để tôi ưa thích nữa sao? Mọi chuyện vốn dĩ đang rất tốt đẹp, bây giờ lại lòi đâu ra một cuộc minh hôn, tôi không chấp nhận được việc này! Nếu giữ minh hôn, các người cứ đưa con gái mình đi, nếu giải quyết được, tôi sẽ đưa em ấy đi, hai người chọn đi! Còn muốn tôi chấp nhận minh hôn? Đừng có nằm mơ! Thời gian là ba ngày, quá hạn thì không cần chờ đợi gì nữa.”
Nói rồi Ôn Nhiên dẫn Giang Ngọc Anh ra khỏi nhà, để lại hai ông bà già ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì tám mươi nghìn tệ mà vứt bỏ năm trăm nghìn. Trong lòng càng không nhịn được mắng chửi Giang Ngọc Anh một trận, tại sao tìm được người đàn ông tốt như vậy mà không nói cho người trong nhà biết! Nếu nó nói, vậy bọn họ sẽ ngu dốt mà thèm muốn tám mươi nghìn tệ đó sao!.
──── ∘°❉°∘ ────
Sau khi rời khỏi thôn Xà Khẩu, sắc mặt Ôn Nhiên lập tức thay đổi, nháy mắt buông bỏ hình tượng ăn chơi trác táng kia.
Giang Ngọc Anh lại nhíu chặt mày: “Như vậy là có thể giải quyết ư? Nếu bọn họ ăn vạ cậu thì phải làm sao?”
Ôn Nhiên nghe vậy liền phì cười: “Vậy phải xem bọn họ có ăn vạ nổi hay không, huống hồ gì việc kết minh hôn, không phải là thứ mà cha mẹ cô nói muốn hủy là hủy. Trước mắt cứ để họ quậy, càng làm lớn chuyện mới càng dễ giải quyết.”