Tiêu Dao Xuân Diệu

chương 18: c18: hoả bằng sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: PM //

Tiêu Dao Du tỉnh dậy chính là một xác nửa mạng. Cơn đói điên cuồng đánh động vào cơ thể và ý chí nàng, có thể nói đến muốn nhắm mắt buông xuôi. Tay chân răng cơ run lên cầm cập dưới cái rét mùa đông, Tiêu Dao Du ở U Địa năm năm, nàng chưa bao giờ nghĩ đông qua U Địa có ngày lại trở nên đáng sợ như vậy. Tiêu Dao Du nửa cười nửa khóc.

"Hừ...hừ...Xảo tiểu tử, ngươi định trốn sau lưng ta đến khi nào?"

Tiêu Dao Du nhếch mí mắt nặng trịch của mình lên, vẫn là một bộ dạng nửa sống nửa chết nằm co ro rung rẩy một chỗ sau lưng Dã nhân, nghe tiếng y hỏi giận dữ, cũng là không có khả năng đáp lại.

Dã nhân phía trước tức giận gầm lên mấy tiếng, một đống đá lớn rơi xuống chắn trước cửa động, những bông tuyết ngừng theo gió bay vào. Tiêu Dao Du cảm nhận được nhiệt lượng nóng ấm bao người, thân thể trong ngoài như được mát-xa, đau đớn cùng lạnh lẽo khoảnh khắc tiêu biến. Qua nửa canh giờ, Tiêu Dao Du thật sự tỉnh lại có thể tự điều khiển cơ thể, nàng nhìn thấy một đống đá lớn chắn mất lối ra liền hoảng hốt nhảy xuống chạy tới:"Aa...a...".

"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc chịu tỉnh"

Tiêu Dao Du giật mình, rốt cuộc nhớ ra Dã nhân kia bị nhốt trong động cùng nàng:"Tiền...tiền...bối...!"

"Nói! Ngươi cùng tên gian xảo Bá Nhạc có quan hệ gì?!". Tiêu Dao Du sợ run người trước hùng âm khí thế của Dã nhân, nàng giật, rùng mình một cái, qua ít lâu vẫn thẫn người không biết trả lời như thế nào.

Dã nhân đầu lắc lư chú ý nghe ngống, qua khoảng lâu im lặng y liền tức giận hừ một cái:"Ngươi cùng Bá Nhạc một bọn?! Hừ, mười mấy năm hắn cũng chỉ dùng một cách đến lừa ta? Còn ngu si mang một tiểu thỏ đế đến diễn!".

"Không phải!". Tiêu Dao Du ngay lập tức phản xạ vô điều kiện hét to:"Ta có chết cũng không cùng tên biến thái kia một loại. Ngài không cần cùng ta nói!"

"Hửm". Dã nhân xoay đầu lắc một cái về phía Tiêu Dao Du nghi hoặc.

"Tiểu tử, diễn khá!"

Tiêu Dao Du có chút á khẩu nghiến chặt răng, nắm chặt tay, thật muốn vung lên đánh Dã nhân kia một phát:"Hừ!"

Nàng thở dài một cái, quyết định bản thân chính là mặc kệ, bất động phơi người ra phiến đá. Quá đói, quá mệt, cũng không còn sức cãi lúa, cãi trấu gì cùng dã nhân kia. Tốt thì y cứ cho nàng một chưởng về chầu trời luôn đi, nàng sống cũng đủ đau đớn rồi.

Hoả Bằng Sư nhận đến thái độ khinh khi chẳng coi ai ra gì của Tiêu Dao Du liền rất tức giận, gầm lên một tiếng, đất đá trong động liền rung chuyển, bay lên, va chạm loạn xạ, đánh trúng cơ thể Tiêu Dao Du đả thêm một vòng thương tích. Hoả Bằng Sư một khiếm thị nhân, của y thính giác càng đặc biệt tốt, trong một đống hỗn độn âm thanh nghe ra Tiêu Dao Du vô sự đau đớn cười, y dừng lại tiếng gầm, chính xác nhận Tiêu Dao Du ngửa người cười ha hả, nguyên khí, hơi thở cũng không còn giữ được rõ ràng, tiểu tử này là cười cái gì?!

Tiêu Dao Du phun ra một bụm máu.

"Tiểu tử, ngươi chẩn nhân?!". Dã nhân hừ một cái bất mãn.

Tiêu Dao Du lần cuối tỉnh lại giữ được hơn nửa cái mạng, thêm một đợt nội lực sóng gầm đánh nguyên căn thương hại, nàng lại điên khùng loạn ý tếu ý buông xuôi ha hả cười, nội lực chính bản không thông tự tương phản đả đến lục phủ ngũ tạng, tự có thể chết trong tức khắc.

Nàng bất động nghiêng đầu, cười cũng không nổi nữa, sống đủ phiền rồi, dì Liên, Tiểu Du có lỗi với dì, cha mẹ, anh hai, phu tử...con tới với mọi người đây! Tiêu Dao Du ngửa đầu trân trân nhìn trần động, hai hàng nước mắt nóng ấm chảy ra, trên môi thoáng một nụ cười đau đớn.

Chẩn tiểu tử () này định tự vẫn?!

() Liên khai từ an giải thích: chẩn dùng ám chỉ người không tỉnh táo, hành động không bình thường. Qh nghĩ trong TH này có thể là Tiểu tử điên.

Trước khi Tiêu Dao Du vận đến hỗn độn nội lực tự phế cơ thể, Hỏa Bằng Sư phóng nội lực ném viên đá tới điểm huyệt Tiêu Dao Du ngất đi vô thức.

Chuyện kế tiếp cũng đã là tám ngày sau đó.

Tiêu Dao Du cố gắng hé mắt ra vừa tránh ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu vào mặt. Cổ họng nàng khô khốc, gắt đến vô cùng khó chịu, Tiêu Dao Du ôm cổ họng mình cố bật người bò tới một vũng nước đọng, ngã cả người xuống uống sùm sụt như ma chết khát.

"Tiểu hài tử, tỉnh?!"

Tiêu Dao Du cố gắng vươn lên hướng theo giọng nói nheo mắt nhìn lên. Hình ảnh mờ nhạt hiện rõ ràng, Tiêu Dao Du giật run người, đẩy mạnh bản thân lùi sau mấy cái:"Là ngươi, lão chết tiệt!"

"Phải, là ta đây hài tử, ta chẳng phải đã bảo ngươi đừng để ta bắt được!". Lão cười lên ghê rợn, ánh mắt điêu tà nhìn xuống bước lại gần Tiêu Dao Du:"Ngươi đừng tới đây!". Tiêu Dao Du hét to.

Y ngả đầu cười ha hả đứng trước mặt Tiêu Dao Du cuối xuống, nét mặt ghê rợn đẩy Tiêu Dao Du một ánh nhìn kinh tởm. Một chân đá Tiêu Dao Du rơi xuống động, bên trong âm u ẩm ướt, xác thối, dòi bọ, sâu trùng ngoe ngoảy khắp mọi nơi, chúng bò đến người Tiêu Dao Du cắn xé, bâu đến trên người Tiêu Dao Du chỉ là một mảng đen tối.

"KHÔNGGG...!!!". Tiêu Dao Du hét to.

Hơi thở đứt quản, mồ hôi đổ đầy trên trán, Tiêu Dao Du thất thần nhìn lên trần.

"Tỉnh?"

Nàng vẫn ở trong động?! Nàng còn sống!? Tại sao chứ!

Tiêu Dao Du hai hàng nước mắt vô sự chảy ra, nàng khóc nức nở, bao đau đớn bực tức đều khóc ra hết từ trong lòng.

Tiêu Dao Du tự bản thân tìm đến động nước cùng nấm nuốt vào trong người. Dạ dày rỗng bớt đánh đồng lên trận một chút, nhưng vẫn thắt nút co bóp dữ dội, Tiêu Dao Du nheo đôi mắt sưng húp.

Bên kia một ngọn núi cao người ngồi bất động hai tay giang lên xích sắt trói, Tiêu Dao Du thật nghĩ mình mờ mắt, thấy Dã nhân kia như một người hùng bất khuất, trong lòng gợi lên suy nghĩ làm chính nàng cũng giật mình. Tiêu Dao Du trân trân ngước nhìn.

"Tiểu tử ngươi định ngồi nơi đó nhìn ta tới khi nào? "

"Người, người, người làm sao biết ta đang nhìn người?!". Tiêu Dao Du giật mình, đớt cả giọng.

"Tiểu tử, ngươi vì sao muốn chết?"

"Hả?"

"Ta khi nào muốn chết?"

Hừ! Dã nhân hừ một cái khinh thường.

"Ta...ta..."

"Tiểu tử, ta đây cho ngươi cuối cùng cơ hội cùng ta nói! Bằng không ta biện pháp ném ngươi trở lại nơi bắt đầu!". Dã nhân một giọng thâm trầm nói tới.

Tiêu Dao Du tròn mắt thoáng chút sợ hãi, nàng thành thật kể nàng cùng Bá Nhạc sự việc, Dã nhân rơi vào thâm trầm.

"Ngươi nói, hắn cứu ngươi sau đó ném ngươi vào trùng động làm thức ăn? Hắn việc gì phải nhọc công như vậy?!"

"Ta nói đều là sự thật, tin hay không là tùy ngài!". Nàng buồn quản lão biến thái kia nghĩ gì, cũng không phải đầu óc người bình thường hành động, nàng làm sao biết lão muốn gì.

"Hừ". Hỏa Bằng Sư rơi vào trầm mặc đôi chút.

"Tiểu hài tử, tiến lại gần đây!"

Tiêu Dao Du đứng trước mặt Hỏa Bằng Sư, Hỏa Bằng Sư cuối đầu xuống ngửi trên người Tiêu Dao Du thăm dò sau đó nghiêm trọng mở hai mắt trắng đục hướng Tiêu Dao Du hỏi:"Ngươi luyện Độc công?!"

"Tiền bối, người làm sao biết?!". Tiêu Dao Du tròn mắt ngạc nhiên.

"Ngươi thật sự luyện độc công!"

"Là ai dạy ngươi?"

"Ta tự học!"

"Xảo biện!". Dã nhân tức giận lớn tiếng quát. Y hừ một cái:"Độc môn chính là của ta sở hữu bị tên gian xảo Bá Nhạc năm đó lừa đi, từ chỗ ta cùng Bá Nhạc, ngươi chỗ nào có bí tịch tự học!".

"Tiền bối, ta thật sự tự dưỡng, bí tịch ở chỗ sư phụ ta cấp, võ công cũng không phải ghê gớm gì, chỉ là một bộ sách thuốc cường thân hộ thể!"

"Cường thân hộ thể?!". Hoả Bằng Sư ngã đầu cười to:"Của ngươi sư phụ là ai?".

"Sư phụ của ta là...". Tiêu Dao Du bỗng dưng á khẩu.

"Sao? Không nói được?" Ha ha "Hay là không có để nói!"

Hỏa Bằng Sư chân mày nheo lại vẻ mặt chán ghét hướng đến Tiêu Dao Du.

@Quỳnh: Qh dạo này có chút việc, gõ văn bản và edit sẽ chậm hơn so với hồi nghỉ Tết, mong mọi người thông cảm. Spoil: Sau chương đầu, truyện bắt đầu rất bựa, Quyh nghĩ tác giả có lý do nghiêm túc khi chọn viết những sự việc này đầu truyện, TDD thuộc dạng đắng trc ngọt sau, dầu sao cũng là giang hồ truyện. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio