Thật ra rất nhiều lúc Bạch Mẫn Mẫn đều không thể hiểu nổi mình, sao mắt nàng lại có thể chuyển từ Thám Hoa lang cưỡi ngựa dạo phố đến cái người chỉ giỏi chơi bời không làm nên trò trống gì như Chương Hoài Ngọc
Bạch Mẫn Mẫn là con gái yêu do vợ cả sinh của phủ Xương quốc công, Chương Hoài Ngọc là thế tử gia kim tôn ngọc quý của phủ Bình quốc công. Dòng dõi hai người tương đương, tuổi tác cũng tương đương, từ nhỏ đã không ít lần nghe được chuyện của người kia từ lời người lớn. Cho đến khi Minh Đàn đính hôn với Giang Tự, hai người mới không tránh khỏi việc chuyển từ người được nghe nói đến chạm mặt thường xuyên.
Nhưng chạm mặt này cũng chỉ là chạm mặt mà thôi, lúc đó vợ chồng Xương quốc công đã có người mà mình coi trọng để làm mai cho Bạch Mẫn Mẫn từ lâu, Hoàng hậu cũng định cho Chương Hoài Ngọc đích tôn nữ của Trương thái sư. Sau đó hôn sự của hai người đều thất bại, ánh mắt Bạch Mẫn Mẫn từ trước đến nay cũng chỉ dành cho Thư nhị công tử nổi tiếng Thượng Kinh.
Cho tới ngày ấy nghe kể chuyện trong quán trà —
Bạch Mẫn Mẫn từ nhỏ đã không phải hạt giống tốt để trở thành đại tiểu thư ngoan ngoãn đoan trang gì, trình độ gây chuyện rắc rối lật ngói leo nóc nhà là số một, cũng may có hai người bạn thân là Minh Đàn và Chu Tĩnh Uyển khó khăn lắm mới kiềm chế được nàng, khi nàng yên phận mới miễn cưỡng có dáng vẻ của một cô nương.
Nàng thích nghe kể chuyện, trong thành Thượng Kinh có 108 quán trà, từ Thính Vũ Lâu một lượng bạc một đĩa điểm tâm đến quán nhỏ ven đường bán một chén trà lớn thô lậu chỉ đáng vài ba đồng nàng đều quen cửa quen nẻo hết.
Ngày ấy nghe nói phía tây thành có một trà lâu sang trọng mới khai trương, trà ngon điểm tâm ngon, tiên sinh kể chuyện lại càng giỏi, miệng lưỡi sắc bén kể chuyện xưa mới lạ, gần đây khi đến ca kể chuyện là trong quán không còn chỗ ngồi.
Bạch Mẫn Mẫn vô cùng háo hức, lập tức sai người đi Chu phủ xin một cái thiệp mời giả, rồi quang minh chính đại đi tới quán trà. Cũng không còn cách nào khác, sau khi hôn sự thất bại, mẹ nàng và chị dâu vô cùng nghiêm khắc, suốt ngày nhốt nàng ở trong phủ học thêu thùa, nếu không có ai mời thì nhất định không dễ dàng cho nàng ra ngoài.
May mà lời đồn không phải dối trá, khi Bạch Mẫn Mẫn tới quán trà, tiếng người bên trong ồn ào, cả quán reo hò, không còn chỗ trống.
Bạch Mẫn Mẫn là một cô nương, tuy ăn mặc giả trang thành nam tử nhưng cũng không thể chen chúc ngồi cùng một chỗ với đám đàn ông xa lạ ở dưới lầu, cũng may nàng rất hiểu đạo lý “vấn đề có thể giải quyết bằng bạc thì đều không phải là vấn đề”, nàng ngựa quen đường cũ đi tới gian nghỉ riêng ở lầu hai, cực kỳ lịch sự đưa ra yêu cầu muốn dùng một lượng bạc đổi lấy chỗ ngồi trong gian phòng đó.
Trong gian phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn, một cái quạt xếp vén mành lên.
Chương Hoài Ngọc? Thấy người ngồi bên trong, Bạch Mẫn Mẫn hơi kinh ngạc trong lòng.
Hiển nhiên Chương Hoài Ngọc cũng nhận ra nàng, hơi nhướng mày lên rồi nhàn nhạt nói: “Bạch tiểu… công tử, trùng hợp thật. Nếu không có chỗ ngồi thì ngồi cùng đi.”
“Vậy… từ chối thì bất kính.” Bạch Mẫn Mẫn cũng là người mặt dày, nghĩ rằng cũng không phải người xa lạ, Chương Hoài Ngọc vừa nói như vậy đương nhiên nàng yên tâm thoải mái ngồi vào trong gian phòng.
“… Lúc này minh chủ võ lâm mới bừng tỉnh, hóa ra hắn đã cưới nhầm người! Hóa ra yêu nữ ma giáo trước mặt mà hắn tự mình dẫn danh môn chính phái tới thảo phạt lại là người ngày đó không tiếc mất đi một nửa nội lực của bản thân, liều chết bảo vệ tâm mạch của hắn!”
“Sau đó thì sao?”
“Ngươi kể tiếp đi!”
“Minh chủ võ lâm làm thế nào tiếp?”
Mọi người hỏi dồn, Bạch Mẫn Mẫn cũng hưng phấn nhìn về phía tiên sinh kể chuyện đang dừng lại uống trà ở phía kia, gấp gáp muốn nghe tiếp, nhưng đúng lúc này, tiên sinh kể chuyện lại buông chén trà, cười tủm tỉm úp úp mở mở nói: “Hôm nay hết giờ rồi, để biết phần sau thế nào thì ngày mai lão phu vẫn ở đây chờ các vị.”
Dưới lầu chợt vang lên tiếng kêu tiếc nuối.
Bạch Mẫn Mẫn thộn ra, không thể chứ, sao có thể đúng đến đoạn hay thì lại dừng? Sự háo hức của nàng vừa mới trào dâng đã bị tạt cho một gáo nước lạnh gần như tắt ngóm.
Chương Hoài Ngọc lại không thấy gì cả, chỉ cảm thấy Bạch Mẫn Mẫn chưa thỏa mãn nên hỏi bừa một câu: “Muốn biết sau đó có chuyện gì phát sinh không?”
Bạch Mẫn Mẫn gật đầu: “Thật ra ta cũng đoán được đôi chút, tiểu thuyết ấy mà, đơn giản cũng chỉ có mấy chuyện đó thôi, minh chủ võ lâm phản bội chính đạo vì yêu nữ, liều chết bảo vệ yêu nữ, hai người trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng người yêu nhau lại về với nhau —” Nàng lại chống cằm thở dài, “Nhưng mà tiên sinh kể chuyện này nói hay thật đấy, so với vị Tiền tiên sinh ở Thính Vũ Lâu trước kia cũng không hề kém cạnh.”
Chương Hoài Ngọc nghe vậy nhướng mày, vươn ngón tay dài ra lắc lắc.
Bạch Mẫn Mẫn nghi hoặc: “Hở? Ý huynh là gì?”
Chương Hoài Ngọc xòe quạt chậm rãi nói: “Tiểu thư đoán không chuẩn rồi, minh chủ võ lâm này tuy đã biết sự thật nhưng vẫn giúp đỡ phe chính nghĩa, nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ giang hồ, giết sạch sẽ người liên quan trong ma giáo, còn yêu nữ kia là do hắn đích thân giết chết.”
“Huynh nói hươu nói vượn gì đó,” Bạch Mẫn Mẫn kinh ngạc, “Không thể nào, ta chưa bao giờ gặp chuyện nào viết như vậy!”
“Đó là vì cô thiếu kiến thức.”
“Huynh!”
“Nếu cô không tin, ta đánh cược với cô, ai thua thì mời người kia ăn cơm được không?”
“Cược thì cược.”
Bạch Mẫn Mẫn không tin, nhịn một ngày, ngày hôm sau lại tìm cơ hội ra ngoài, cuối cùng cũng nghe xong nửa đoạn sau của câu chuyện, kỳ lạ là, nửa sau lại giống y như đúc lời Chương Hoài Ngọc nói!
Khi mời khách ăn cơm, Bạch Mẫn Mẫn vẫn trăm lần không nghĩ ra: “Vì sao huynh biết minh chủ võ lâm sẽ làm như vậy? Tiên sinh kể chuyện đã nói đây là lần đầu tiên kể câu chuyện này, chẳng lẽ truyện này là do huynh viết?”
Bạch Mẫn Mẫn chỉ thuận miệng nói thế thôi, không ngờ Chương Hoài Ngọc lại rất tự đắc xòe quạt nói: “Không khéo thật, đúng là ta đặc biệt mời người viết ra.”
Bạch Mẫn Mẫn trợn tròn mắt.
“Tiểu thuyết bình thường đều nhạt nhẽo thô tục vô cùng, nghe xong nửa đoạn đầu đã đoán được nửa đoạn sau. Nực cười, đường đường là minh chủ võ lâm, sao có thể vì một yêu nữ mà lại thành kẻ địch của cả giang hồ? Mấy cái kịch bản đến Bạch đại tiểu thư cũng có thể nghĩ ra thì chỉ để dỗ dành mấy cô nương khuê tú thôi.”
“Cái gì gọi là kịch bản đến ta cũng có thể nghĩ ra?!” Cuối cùng Bạch Mẫn Mẫn cũng tỉnh ra, thiếu chút nữa đã bùng nổ tức giận, người này không chỉ lừa nàng mời cơm mà còn chê bôi tiểu thuyết nàng đọc hàng ngày là lỗi thời cũ rich!”
“Chính miệng cô nói ra, còn không phải kịch bản cô có thể nghĩ ra à.”
“Huynh còn nói thế được hả!”
“Ờ, không tranh luận nữa, ăn thôi.”
“Tranh luận xong rồi mới nói là không tranh luận nữa, sao lại có loại người như huynh, sao Thư nhị công tử có thể kết bạn với loại người như thế này chứ!”
“Không kết bạn với ta thì chẳng lẽ kết bạn với cô à? Nghe nói hôn sự của cô không ổn, sao, cô để ý Thư nhị à?”
“Huynh đủ chưa, Chương Hoài Ngọc! Lừa ta mời khách còn nói nhiều như vậy, huynh tự ăn đi, bổn tiểu thư không tiếp!”
“Thực ra cũng không cần cô tiếp, nhà hàng này là ta mở. Ừm, đã quên nói cho cô nghe, Thính Vũ Lâu cũng là ta mở.”
“……!”
Bạch Mẫn Mẫn dùng một loại ánh mắt “có tiền thì ghê gớm lắm à” hung hăng xẻo hắn, Chương Hoài Ngọc cà lơ phất phơ nhìn lại, trên mặt viết rõ ràng là, có tiền thực sự rất ghê gớm.
Thù oán của hai người cứ thế mà thành.
Tục ngữ nói rất hay, không đánh không quen, trước kia hai người chạm mặt nhiều lại không nói chuyện được mấy câu, giờ cãi nhau chí chóe lại không ít.
Chương Hoài Ngọc là người ham chơi lại biết cách chơi, sau khi cãi nhau hắn thường xuyên thông qua đường muội Chương Hàm Diệu mời Bạch Mẫn Mẫn.
Bạch Mẫn Mẫn cũng là người say mê chơi bời, rất là vui vẻ đi dạo trong kinh với hắn, tìm chút đồ chơi mới mẻ.
Tuy đã đọc không ít tiểu thuyết, nhưng Bạch Mẫn Mẫn lại cực kỳ chậm hiểu trong chuyện tình cảm nam nữ, không biết mình đã mình đã sinh tình ý với Chương Hoài Ngọc, còn thường xuyên thấy Chương Hoài Ngọc thân với Thư Cảnh Nhiên, thi thoảng lại hỏi thăm tình hình gần đây của Thư nhị thông qua hắn.
Sau đó có một lần, ba người Chương Hoài Ngọc, Thư Cảnh Nhiên và Lục Đình tụ tập, Bạch Mẫn Mẫn quen cửa quen nẻo đến tửu lầu tìm Chương Hoài Ngọc, không ngờ đúng lúc đó đứng ngoài cửa nghe thấy Thư Cảnh Nhiên thừa nhận hắn đã có người hắn thích, mà hiển nhiên, người nọ không phải nàng.
Chương Hoài Ngọc thấy nàng ở bên ngoài, vội vàng đứng dậy, dẫn nàng rời khỏi tửu lầu.
Đêm đó Ôn Hương Các tuyển hoa khôi, hai năm mới có một sự kiện náo nhiệt như vậy, Chương Hoài Ngọc đã đồng ý từ lâu với nàng sẽ dẫn nàng đến xem. Trên đường đi, thỉnh thoảng Chương Hoài Ngọc lại liếc nàng, ngập ngừng một lúc lâu mới mất tự nhiên hắng giọng nói: “Này, cô vẫn ổn chứ?”
“Hở? Ta khá ổn.”
“Cô cũng đừng khổ sở quá, cô và Thư nhị vốn không hợp nhau, con người hắn cực kỳ không thú vị, nếu ở chung với hắn cô không chịu được đâu, hơn nữa mẫu thân hắn cực kỳ nghiêm khắc quy củ, tóm lại gả cho hắn ngày tháng cũng không dễ chịu.” Chương Hoài Ngọc an ủi một lúc lâu mới nói, “Tuy rằng tính cách của cô không có chút nào giống với tiểu thư khuê các, nhưng với gia thế tướng mạo này cũng có thể tìm được một mối hôn nhân không tồi, hơn nữa, chưa chắc đã không có người thích tính cách của cô.”
Bạch Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn hắn: “Huynh nói với ta những thứ này để làm gì?”
Chương Hoài Ngọc sững sờ trong chốc lát: “Chẳng phải cô… thích Thư nhị sao?”
“Đúng vậy, ta thích Thư nhị công tử, nhưng đó thích theo kiểu kính trọng nhìn từ xa, ta không thèm thành thân với huynh ấy đâu.” Bạch Mẫn Mẫn không hề nghĩ ngợi trả lời.
“Vậy cô muốn thành thân với ai?”
“Dù sao cũng không muốn với —” Bạch Mẫn Mẫn còn chưa dứt lời, chợt có người chen lấn xô đẩy trong dòng người lộn xộn, Bạch Mẫn Mẫn tránh không kịp, kêu lên sợ hãi! Đợi nàng hoàn hồn thì phát hiện Chương Hoài Ngọc đã nhanh tay lẹ mắt kéo nàng, kịp thời ôm nàng vào lòng.
Đèn lồng lắc lư, tim hai người đập thình thịch kề sát nhau, cũng không biết qua bao lâu, Bạch Mẫn Mẫn hoàn hồn cuống quýt rời khỏi lồng ngực hắn, Chương Hoài Ngọc cũng mới nhận ra buông tay, hai người mất tự nhiên nhìn ngó xung quanh, chữ “huynh” khi nãy chưa nói ra, Bạch Mẫn Mẫn cũng yên lặng nuốt xuống.
Hoa khôi mà đêm đó Ôn Hương Các chọn ra rất đẹp, là loại mà nữ tử cũng không nhịn được mà khen đẹp, công tử nhà người ta dùng ngàn lượng hoàng kim để mua đêm xuân của hoa khôi, Bạch Mẫn Mẫn nhỏ giọng hỏi: “Vì sao huynh không ra giá?”
“Vì sao ta phải ra giá?”
“Hừ, trước kia huynh chưa từng giành cô nương với người ta sao?”
“Nếu ta thích còn phải tranh giành à?”
“Xinh đẹp đến thế huynh còn không thích, ánh mắt huynh có vấn đề gì à?”
Chương Hoài Ngọc bỗng nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Đúng vậy, ánh mắt ta có vấn đề, ta mù.”
Cái liếc mắt đó rất ngắn, nhưng Bạch Mẫn Mẫn lại vô cớ thấy chột dạ.
Sau đêm đó, hình như có gì đó đã thay đổi, Bạch Mẫn Mẫn nghe nói Hoàng hậu lại xem xét cô nương nhà người ta cho Chương Hoài Ngọc, trong lòng lại có chút hụt hẫng khó tả, nhưng khi xem xét đến nàng, đáy lòng nàng lại có chút vui sướng không kìm nén được.
Hai người vẫn như trước, nói với nhau được ba câu đã cãi nhau um tỏi, nhưng dần dần hay người cũng đều hiểu, bọn họ đã khác trước kia.
Bạch Mẫn Mẫn đặc biệt cảm nhận được, sau khi Chương Hoài Ngọc biết nàng cũng không muốn cưới Thư nhị, hắn dần dần bộc lộ rõ ràng lòng hắn.
Tuy không định phá rách tầng giấy cửa sổ cuối cùng kia, hôn sự hai người lại có vẻ không cần nói cũng tự động nước chảy thành sông. Đầu tiên Chương hoàng hậu triệu mẫu thân Bạch Mẫn Mẫn vào cung mấy lần, ngay sau đó lại triệu Bạch Mẫn Mẫn mấy lần nữa, sau đó còn thể hiện sự vừa lòng với Bạch Mẫn Mẫn trước mặt người khác.
Rất nhanh sau đó là tới sinh nhật của Bạch Mẫn Mẫn, cũng không làm rầm rộ gì, chỉ bày bàn cơm đơn giản trong nhà, cũng may nhận được không ít quà, ngay cả Chương hoàng hậu cũng sai người đem tới một đôi ngọc như ý trong như nước cực đẹp, nhưng nhìn tới nhìn lui, mãi mà Bạch Mẫn Mẫn không tìm thấy quà Chương Hoài Ngọc tặng nàng, thậm chí còn không nhờ Chương Hàm Diệu hỏi thăm nàng một câu.
Bạch Mẫn Mẫn càng chờ càng giận, càng chờ càng hụt hẫng, cho tới tận đêm khuya, nàng đã tắm gội thay quần áo xong chuẩn bị đi ngủ, trong phòng bỗng vang lên tiếng gõ vào cửa sổ rất khẽ.
Nàng do dự mở cửa sổ, người đứng ở ngoài cửa sổ không ai khác chính là Chương Hoài Ngọc cả ngày không thấy bóng dáng.
Chương Hoài Ngọc cũng không đợi nàng hỏi, không giải thích gì mà dẫn nàng trèo tường ra khỏi phủ Xương quốc công, bên ngoài phủ đã có xe ngựa chờ sẵn, ngay lập tức đưa hai người tới một sơn cốc ở phía bắc kinh thành.
“Huynh dẫn ta tới đây làm gì?” Ban đêm trong cốc tối đen như mực, gió đêm thổi qua cũng se se lạnh.
Chương Hoài Ngọc khoác cho nàng áo ngoài của mình nhưng không đáp lời.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Mẫn mẫn phát hiện, từ trên mặt đất dần dần bay lên mấy ngọn đèn trời, sáng ngời thong thả bay lên không trung. Càng về sau lại càng có nhiều đèn, chỉ một lát sau phía trên sơn cốc đã như một dải ngân hà lộng lẫy ấm áp, khảm trên nền trời xanh đen thăm thẳm, đẹp đến nao lòng.
“Đây là quà sinh nhật ta tặng cho nàng, thích không?”
Bạch Mẫn Mẫn ngửa đầu nhìn không chớp mắt, mãi sau mới trì độn gật đầu: “Thích, ta rất thích… cảm ơn.”
Khi Bạch Mẫn Mẫn vẫn còn đang đắm chìm trong dải ngân hà tạo từ đèn trời đẹp đến chấn động, Chương Hoài Ngọc vừa nghiêm túc vừa vui đùa nói: “Giữa hai ta không cần phải nói cảm ơn, nếu nàng muốn cảm ơn thì lấy thân báo đáp cũng được.”
Hắn vừa nói, vừa lặng yên nắm lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh của Bạch Mẫn Mẫn.
Bạch Mẫn Mẫn hoàn hồn, nhẹ nhàng tránh tay hắn cho có lệ rồi lại mặc kệ để hắn nắm, còn không quên mạnh miệng đáp: “Ta còn tưởng chàng đã quên hôm nay là sinh nhật ta chứ, đèn trời này tất nhiên rất đẹp, nhưng chỉ với chút đèn trời này mà đòi ta lấy thân báo đáp thì cũng quá dễ dàng đi.”
“Ta còn sai người viết tiểu thuyết mới cho nàng.”
“Tiểu thuyết gì?”
“Minh chủ võ lâm và yêu nữ ma giáo.”
“Tiểu thuyết này có rồi còn gì?”
“Sửa lại rồi, đổi thành minh chủ võ lâm vì yêu nữ mà phản bội chính đạo, liều chết bảo vệ yêu nữ, hai người trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng người yêu nhau lại về với nhau.”
Bạch Mẫn Mẫn nghe vậy cong môi: “Thế còn được.”
Chuyện xưa tuy cũ kỹ thô thiển, nhưng kết cục viên mãn cuối cùng mới khiến người ta hạnh phúc.
Chương Hoài Ngọc nắm chặt tay nàng, ngước mắt lên nhìn đèn trời lộng lẫy: “Mẫn Mẫn, sinh nhật vui vẻ.”