Tiểu Đậu Khấu

chương 76: gà nướng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đường đấu võ mồm, khi đến trấn Đồng Cảng vẫn chưa hòa nhau.

Trên đường Minh Đàn cứ nhắc mãi, bao giờ tới trấn nhất định phải tìm một tiệm vải mua bộ đồ mới, đêm qua đống váy áo xiêm y bị nước mưa bắn vào ướt hết cả, tuy giờ đã khô nhưng mặc trên người vẫn vô cùng khó chịu.

Giang Tự không đồng ý, cũng không trách nàng lằng nhằng, chỉ siết chặt dây cương nhẹ giọng nói: “Đến trấn rồi nói.”

Sau khi đến nơi, Minh Đàn ngơ luôn.

Thành trấn lớn nhỏ ven đường nàng đi qua chưa đến hai mươi thì cũng mười tám cái, nàng tự nhận là chuyến này cũng nhìn thấy trăm cảnh dân sinh, nhưng tới Đồng Cảng rồi nàng chợt nhận ra mình vẫn thấy quá ít chuyện đời.

Chỗ này đừng nói là tòa thành trấn, nói là xóm nghèo hoặc thôn làng mới gặp thiên tai nàng cũng tin.

Đường xá rất khó đi, gồ ghề lồi lõm, bùn lầy ngập chân.

Nhà ở dọc con phố cũng rách tan rách nát, trên cửa sổ dán rất nhiều dải keo dán các màu, từng hàng chen chúc quần áo giặt đến nỗi trắng bệch cả ra được phơi đầy ra ngoài cửa sổ lầu hai.

Nắng chói chang, gió thổi thẳng vào mặt từng cơn cuốn theo hơi nóng, hít thở thôi cũng thấy vị tanh mặn rất khó ngửi. Minh Đàn buộc phải bịt mũi lại, thở thật chậm.

Nói thật là, nàng biết Đồng Cảng tương đối nghèo khổ, nhưng không ngờ sẽ nghèo đến mức này. Nàng vô cùng hoài nghi có phải Giang Tự đã biết trong trấn thế nào nên mới không đồng ý với đề nghị mua xiêm y của nàng hay không.

Thế này thì nào dám mua váy áo nữa, buổi tối có nơi để ở đã không tồi rồi.

Nàng xuống ngựa đi cùng Giang Tự, dắt ngựa bước đi.

Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên có một cậu nhóc ăn mày lẹp bẹp chạy tới, định ôm chân nàng.

Giang Tự không dấu vết chắn lại lạnh lùng cúi xuống nhìn.

Nhóc ăn mày kia đối mặt với Giang Tự thì không khỏi dúm dó, sợ tới mức muốn lùi về sau. Cũng không biết nghĩ ra cái gì, cậu nhìn nhìn Minh Đàn rồi nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ca ca, tỷ tỷ…”

Nhóc ăn mày cả người đều bẩn thỉu, mặt mũi cũng dính bùn lem luốc, người nhỏ nhỏ gầy gầy, dường như chỉ còn da bọc xương.

Minh Đàn không đành lòng, theo bản năng định lấy bạc ra.

Giang Tự quét mắt nhìn nàng một cái.

Minh Đàn chần chừ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hồi trước Vân Y mua cho người ta cái bánh bao, cuối cùng bị một đoàn quân ăn mày tới vòi vĩnh lấy hết tiền tiêu hàng tháng của nàng.

“Tỷ tỷ, ba ngày rồi ta chưa ăn gì, xin ngài thương xót, Phật Tổ sẽ phù hộ ngài.” Cậu nhóc ăn mày lại nhỏ giọng cầu xin, thanh âm thành khẩn non nớt.

Bé ăn mày này thực sự vô cùng đáng thương, Minh Đàn do dự một lát, nhìn nhìn bốn phía thấy không có người nào khác bèn lấy một túi điểm tâm và một thỏi bạc vụn từ trong bọc quần áo ra đưa cho hắn.

Mắt của nhóc ăn mày sáng rực lên, ôm lấy điểm tâm rồi cắn cắn mẩu bạc vụn, vội vàng khom lưng nói lời cảm tạ: “Tỷ tỷ, ngài thật đúng là người tốt, cảm ơn ngài!”

Minh Đàn cong môi cười, đợi nhóc ăn mày chạy xa nhanh như chớp, nàng mới nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Tự, nhỏ giọng nói: “Thiếp không mua xiêm y nữa được không.”

Giang Tự không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn người nào đó chọc phải phiền toái mà còn không biết.

Trong trấn chỉ có một khách điếm, thấy có khách tới chưởng quầy vô cùng kinh ngạc.

Minh Đàn đánh giá bốn phía, quả nhiên không có gì bất ngờ, nát. Nhưng chắc hẳn che mưa không thành vấn đề —— trải qua tối hôm qua, yêu cầu tối thiểu của nàng với chỗ ở chỉ là có thể che mưa chắn gió mà thôi.

Nhưng mà nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi Giang Tự lại vô cớ thay đổi.

“Đi.” Hắn giữ chặt cổ tay Minh Đàn, đột nhiên xoay người đi ra bên ngoài.

“Ôi, khách quan! Chẳng phải khách quan muốn ở trọ sao? Cả trấn chỉ có một khách điếm của ta thôi!” Chưởng quầy ở phía sau hai người hô lên.

Minh Đàn không rõ nguyên do, bước nhỏ thật nhanh để theo kịp Giang Tự. Đợi đến khi bị lôi ra khỏi khách điếm nàng mới hỏi một câu: “Phu quân, sao, sao thế?”

“Nàng cảm thấy nơi này giống khách điếm à?”

Minh Đàn nghẹn lời, tuy rách nát thật nhưng trên biển rõ ràng viết hai chữ “Khách điếm”, sao lại không phải khách điếm.

Nàng bỗng nhiên nghĩ ra, căng thẳng hỏi thử: “Chẳng lẽ là hắc điếm?”

Hồi trước nàng có đọc một quyển tiểu thuyết, nói là thiên kim tiểu thư nhà giàu bỏ trốn vì tình với một thư sinh nghèo, đêm đến vô ý ngủ trọ lại ở một hắc điếm. Đồ đạc quý giá vàng bạc mà tiểu thư nhà giàu mang theo đều bị người ta trộm mất, chủ hắc điếm còn thông đồng với bọn cướp trên núi gần đó bắt nàng ta đi.

Ngay tại thời khắc thiên kim tiểu thư suýt chút nữa bị bọn cướp làm nhục, thư sinh nghèo dẫn theo quan binh hô hào xông lên núi tiêu diệt hang ổ bọn cướp cứu tiểu thư đó ra.

Người nhà tiểu thư kia biết chuyện, thay đổi hẳn thái độ với thư sinh nghèo, đồng ý chuyện hôn nhân của hai người, hai người kết hôn sống bên nhau trăm năm hạnh phúc.

Nàng nhớ rõ quyển tiểu thuyết này không phải vì điều gì khác mà đơn giản vì nó viết quá vớ vẩn.

Chưa nói vì sao bọn cướp lại không bắt thư sinh, rồi làm sao thư sinh đó báo quan, riêng chuyện tiểu thư nhà giàu bị bọn cướp bắt đi mà vẫn còn vui vẻ bàn chuyện cưới hỏi đã đủ khiến cho người ta khó hiểu rồi.

Giang Tự không đáp lời nàng, chỉ bảo nàng nhìn đống quần áo người ta phơi ở trên lầu hai của khách điếm.

Minh Đàn theo tầm mắt hắn ngẩng đầu nhìn lại.

Quần áo phơi bên ngoài khách điếm khác mấy chỗ khác, tuy trong mắt nàng đều là đồ bỏ nhưng một hàng mười mấy bộ váy áo đều vô cùng sặc sỡ… Nàng nhanh trí, dường như đã hiểu ra chuyện gì, tiện đà nghĩ lại cảm nhận về mấy chỗ không phù hợp trong khách điếm lúc nãy.

Đây không phải khách điếm, đây hẳn là hoa lâu treo đầu dê bán thịt chó!

Không, nói nó là hoa lâu thì quá đề cao nó rồi, nhìn khắp một lượt cũng chưa đủ tiêu chuẩn hoa lâu, cùng lắm gọi là cái nhà thổ giang hồ thôi.

Minh Đàn sợ hãi ôm ngực, vừa đi lên trước vừa quay đầu nhìn cái nhà thổ giang hồ ấy, đúng lúc này nàng nhìn thấy một tên đàn ông quần áo rách rưới tung tăng híp đôi mắt dâm tà đi vào trong, tay còn tung hứng mấy đồng tiền.

Thật đúng là một cái nhà thổ.

“Không phải là khách điếm sao còn giữ chúng ta ở lại?” Minh Đàn khó hiểu.

“Có tiền để kiếm thì đương nhiên muốn giữ người lại.”

Ở nơi này, cũng chẳng có quy chuẩn gì hết.

Minh Đàn nhỏ giọng thì thầm: “Đã nghèo đến thế rồi còn đi đến nhà thổ, bọn họ không sợ vào nhà thổ xong thì chết đói à?”

“Ăn uống hay làm chuyện đó thì cũng đều là ham muốn của con người cả.”

“Cho dù là ham muốn thì cũng phải phân thứ tự trước sau chứ, nếu thiếp nghèo đến nỗi không có cái gì để ăn, tất nhiên thiếp sẽ tìm cách kiếm tiền xây nhà ăn no cái bụng đã, làm gì còn tâm trạng gì mà đi dạo nhà thổ.”

Giang Tự liếc nàng một cái, hóa ra tiểu vương phi của hắn lại có chí hướng như vậy, rất có lòng xây dựng sự nghiệp.

Tới gần hoàng hôn, trên trấn không có khách điếm để ở, Minh Đàn lại bắt đầu phát sầu vì chỗ ngủ đêm.

Giang Tự hỏi nàng có thể chấp nhận được nơi nào, nàng nghĩ nghĩ: “Chỉ cần có thể che mưa chắn gió là được.”

“Thế thì dễ.”

—— Hắn đưa Minh Đàn đến vùng hoang vu ngoài trấn tìm miếu hoang.

“……”

Thật sự chỉ có thể che mưa chắn gió.

Minh Đàn cạn lời cứng họng, đần thối đi vào miếu hoang, không biết nên ngồi chỗ nào.

Giang Tự tìm một chỗ sạch sẽ, cởi áo ngoài rải trên đất, ý bảo: “Ngồi đi.”

Minh Đàn “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai ám vệ đi theo không biết hiện ra từ nơi nào, bỗng nhiên ôm hai chồng củi đốt và một con gà tới.

“Vùng hoang vu thế này còn bắt được gà à?” Minh Đàn do dự.

“Bẩm Vương phi, tìm một nhà nông rồi mua ạ.”

Hơ, thế sao không mua hẳn một con đã nấu chín về? Mang về tự mình nướng ngon hơn à?

Nàng do dự muốn hỏi, chỉ là không chờ nàng hỏi ra khỏi miệng, ám vệ lại lặng yên không một tiếng động biến mất.

Minh Đàn ôm đầu gối ngồi ở một bên, nhìn Giang Tự thuần thục nhóm lửa, mang con gà đã được rửa sạch sẽ nướng trên đống lửa. Ừm… Thật ra nàng rất muốn nói, trong bọc quần áo còn có lương khô, cũng không cần tái hiện cảnh sinh tồn nơi hoang dã thế này đâu.

Nhìn cái kiểu nướng gà này, chắc hẳn là không ngon. Nàng đã quan sát đầu bếp trong phủ nướng gà rồi, từ thời gian tẩm ướp đến chọn củi đốt, rồi dùng gia vị thế nào, mỗi bước đều vô cùng tinh tế.

Con gà này chắc phải nướng rất lâu, phu quân nhà mình chắc chán lắm, Minh Đàn sờ sờ cánh tay chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Phu quân, hôm nay đến cái khách điếm kia thiếp lại nhớ đến một quyển tiểu thuyết.”

“Nội dung thế nào.”

Nàng kể lại chuyện tiểu thư nhà nghèo bỏ trốn vì tình với thư sinh nghèo sinh động như thật cho Giang Tự nghe, đến cuối còn không quên phát biểu ý kiến của mình bình luận về câu chuyện đó.

Giang Tự vẫn luôn nhìn con gà nướng, giọng nói đều đều: “Đúng là tiểu thuyết có chút sai sót, ví dụ như bọn cướp trắng trợn táo bạo như vậy, quan phủ không thể hồn nhiên không biết. Hoặc là bọn họ có kiêng kỵ với bọn cướp ấy, hoặc là lười không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác, đương nhiên cũng có thể quan lại và cướp có quan hệ gì đó. Nhưng cho dù là loại tình huống nào thì trước đây chưa từng xuất binh diệt cướp, sau đó chỉ dựa vào dăm ba câu của thư sinh nghèo thì cũng không có khả năng điều động binh lính đi cứu người.”

Minh Đàn gật đầu, cảm thấy hắn nói rất hợp lý.

Hắn lại hỏi: “Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy sau khi tiểu thư nhà giàu bị bắt thì không thể bàn lại chuyện cưới gả?”

“Danh tiết đã bị tổn hại, đương nhiên không thể bàn chuyện hôn nhân.” Minh Đàn nói rất tự nhiên, “Nếu nữ tử thực sự bị cướp bắt đi, kể cả đã được cứu về thì cũng chỉ đành thắt cổ tự tử hoặc cùng lắm cắt tóc đi làm ni cô, thư sinh kia sao còn cưới nàng nữa.”

“Nhưng những chuyện này đâu phải là lỗi sai của tiểu thư nhà giàu kia.”

“Quả thật không phải nàng sai, nhưng thời thế bây giờ hà khắc với phụ nữ, danh tiết quan trọng như tính mạng, cũng chỉ có tiểu thuyết mới dám viết lung tung như vậy.” Nàng chống cằm, lại nhàm chán giả thuyết, “Nếu thiếp là tiểu thư nhà giàu kia, phu quân là thư sinh nghèo thì phu quân sẽ làm thế nào? Thiếp bị cướp bắt đi, phu quân sẽ đi cứu thiếp chứ? Sau khi cứu rồi có còn đồng ý cưới thiếp không?”

“Đương nhiên sẽ cứu.” Giang Tự lật mặt con gà nướng, trầm ngâm một lát lại lạnh lùng nói, “Nhưng bổn vương không cần đi tìm quan phủ cũng có thể giết hết bọn cướp, nàng đã để ý đến danh tiết thì ngoại trừ bổn vương sẽ không có người nào còn sống khác biết được chuyện này, thế thì chuyện hôn nhân cũng không có ai xen vào.”

“……”

Nghĩ cũng thật chu đáo.

“Nếm thử xem.” Gà nướng chín rồi, đợi nguội một chút, Giang Tự xé một cái đùi gà xuống đưa cho nàng.

“Từ từ đã.”

Minh Đàn lấy ống trúc ra, đổ chút nước rửa tay rồi lấy một cái khăn sạch, cách khăn cẩn thận cầm lấy đùi gà.

Nàng lằng nhằng như vậy Giang Tự cũng quen rồi, không nói thêm gì cả.

Công bằng mà nói, món gà nướng này trông khá ngon, màu sắc sáng bóng, tỏa ra mùi thịt mê người. Nhưng Minh Đàn cẩn thận chỉ cắn một miếng nhỏ trước, không dám nếm đã nuốt ực xuống, còn trái lương tâm thổi phồng nói: “Mùi vị thật thơm, tay nghề của phu quân quá là tuyệt vời.”

Giang Tự nhìn nàng: “Đùi gà và cánh gà đều để lại cho nàng, cứ ăn từ từ.”

……?

Minh Đàn nghẹn lời: “Không, không cần, phu quân cũng ăn đi.”

“Không phải ăn ngon à.”

“Ăn ngon hay không thiếp cũng không ăn được nhiều như vậy đâu.”

Lời này nói ra chưa đến nửa khắc, Minh Đàn đã bị vả mặt bồm bộp ——

Nàng ăn được, nàng cực kỳ có thể ăn được! Phu quân làm gà nướng ngon quá đi!!!

Gặm xong một cái đùi gà, lại gặm xong một cái cánh, nàng ngước mắt trông mong nhìn cái đùi béo còn lại.

Giang Tự nhìn nàng một cái, xé ra đưa cho nàng.

Nàng cung kính tiếp nhận, lặng lẽ nuốt nước miếng, hỏi ra câu hỏi tận đáy lòng: “Sao phu quân có thể nướng gà ngon như vậy, ngày trước thiếp nhìn đầu bếp trong phủ nướng gà có vẻ rất là phức tạp, nhưng hương vị cũng không khác lắm.”

“Bởi vì đây là do phu quân của nàng nướng.”

……?

Nói xong lời này, Giang Tự đột nhiên ngước mắt, vừa dùng cái khăn của Minh Đàn lau tay, vừa nhẹ nhành bâng quơ nói: “Phiền toái nàng chọc vào đến rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio