Trong năm người có hai người đi mua đồ ăn, ba người khác thì ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ độc chiếm cái bàn dành cho mười người.
Mua đồ ăn xong, Sử Kiến Nghiệp hỏi số về bọn đại ca trong nhà giam.
“Những người đó là ai a?”
lấy thịt từ tô của cậu, đem thức ăn chay của mình đưa cho cậu.
“Đại ca nhà giam này đấy, không muốn chịu khổ liền cách hắn xa một chút.”
“Đồ ăn của tôi.”
“Làm quà biếu, có gì không?”
“Không không có gì.”
Sử Kiến Nghiệp muốn tìm chỗ ngồi, ai dè, cái bàn dành cho mười người ngồi ở cạnh cửa sổ lại bị năm người kia độc chiếm mất, đành phải đứng ăn. Sử Kiến Nghiệp không hiểu, vì cái gì chỗ trống còn rất nhiều lại không ai ngồi.
Cậu đến gần một người cũng không có chỗ ngồi giống mình.
“Bên kia còn có chỗ trống sao không qua đó ngồi?”
“Mày mới tới? Muốn chết mày liền sang đó ngồi a.”
Sử Kiến Nghiệp càng thêm khẳng định năm người kia không dễ chọc.
Sử Kiến Nghiệp dùng chiếc đũa chọt tới chọt lui trong cà mên, mãi vẫn không ăn, nhìn thức ăn chay không có hứng thú.
Sử Kiến Nghiệp vừa hâm mộ vừa ủy khuất nhìn năm người cạnh cửa sổ. Nhìn người ta xem, chỗ nào cũng có đặc quyền.
Sử Kiến Nghiệp nhìn người bên bàn kia, người bên đó cũng nhìn lại cậu.
Cư Ứng Phong hướng thủ hạ nhướng mắt.
“Đại ca làm sao vậy?”
“Đó là người mới à.”
“Phạm tội lừa đảo kinh tế, chung phòng giam với số .”
“Mày có thấy câu ta giống như……?”
“Giống người quen sao?”
“Giống con thỏ.”
Cư Ứng Phong như phát hiện ra món đồ chơi mới.
“Có chút giống, đặc biệt là ánh mắt kia.”
Con thỏ, trong nhà Cư Ứng Phong có nuôi một con chó đốm, hồi bé ốm yếu, ánh mắt hồng hồng, Cư Ứng Phong nói nó không giống một con chó mà giống con thỏ, vì thế liền đặt tên là con thỏ.
“Đem cậu xách lại đây chơi.”
Cư Ứng Phong nhẹ nhàng nói một câu quyết định vận mệnh của Sử Kiến Nghiệp.