Sử Kiến Nghiệp muốn trốn về phía trước, thế nhưng tay bị Cư Ứng Phong buộc chặt, khiến cậu không có cách nào di chuyển. Chỉ có thể miễn cưỡng ở trong bồn tắm kiễng mũi chân.
Chân trần phải đỡ sức nặng của toàn thân, khiến cậu không tự chủ trở nên khẩn trương. Toàn thân trở nên căng thẳng.
Cư Ứng Phong vươn tay nâng một chân của cậu lên, đem cái chân đó khoác lên cánh tay rắn chắc của mình.
Sử Kiến Nghiệp một chân bị nâng lên cao. Càng thuận lợi cho Cư Ứng Phong cắm vào phía dưới cậu.
Hạ thể Cư Ứng Phong cử động ngày càng nhanh hơn, Sử Kiến Nghiệp giữa màn kích tình bật thét lên.
“A! Từ bỏ!”
Khóe mắt Sử Kiến Nghiệp rơi lệ, nước mắt theo hành động lắc đầu của cậu rơi xuống bồn tắm.
Sử Kiến Nghiệp vô lực tựa cơ thể vào lòng Cư Ứng Phong, đã không còn quan tâm đến hạ thân trần trụi. Ngay cả nơi giao hợp kia cũng bại lộ trong không khí.
Con Thỏ nằm úp sấp trước cửa, ngẩng đầu nhìn bọn họ. Chủ nhân lúc tắm cho nó hình như cũng từng đem nó cột hai chân trước lên thanh inox khiến chân sau của nó chạm đất, mãi đến khi chân nó không còn sức lực phản kháng mới thôi.
Con Thỏ thương cảm nhìn kẻ giống mình bị chủ nhân ép buộc này nọ. Đồng loại sao? Đáng thương a. Phải là đồng bệnh tương liên mới đúng chứ nhỉ.
Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.
Ở trong mắt một con chó, không phải cấp trên thì chính là đồng loại, cấp trên thì phải tuyệt đối phục tùng nghe theo, đồng loại thì có thể cùng nhau chơi đùa ngang hàng, lời nói của đồng loại có thể không cần nghe theo, ngẫu nhiên thì có thể giúp đỡ lẫn nhau chút.
Sử Kiến Nghiệp lần đầu đến nhà Cư Ứng Phong, đã bị Con Thỏ xác định địa vị.
Sau khi bị Cư Ứng Phong ở phòng tắm lăn qua lăn lại vài hiệp, Sử Kiến Nghiệp ở trên giường tỉnh lại, lúc tỉnh dậy đã là tối muộn. Cư Ứng Phong không có ở trong phòng, Sử Kiến Nghiệp bật đèn trên đầu giường, con chó đốm tên Con Thỏ lập tức từ dưới giường đứng lên, đem chân trước gác lên mép giường nhìn cậu.
“Chó con, mày tên là gì vậy? Tao gọi là Sử Kiến Nghiệp.”
“Ưm!” (Tiểu Vân: Chó có thể ưm? -.-)
Con Thỏ Ưm một tiếng.
“Tên ác ma Cư Ứng Phong kia có phải cũng hay ngược đãi mày không?”
Con Thỏ nhanh nhạy quay đầu nhìn nhìn cửa. Lại quay đầu nhìn nhìn Sử Kiến Nghiệp, cảm thấy thực không có ý nghĩa nên lại nằm úp sấp xuống. Ánh mắt khinh thường nhìn lên kẻ ngồi trên giường.
[Ngu ngốc a, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng hỏi?]
Cư Ứng Phong nhìn đèn sáng trong phòng, đi đến.
“Tỉnh chưa? Đang muốn gọi cậu dậy ăn cơm.”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ hơn, cậu ngủ thật lâu, sao thế, thể lực giảm xuống?”
“Tối hôm qua biết mình có thể ra tù, cao hứng quá cả đêm không ngủ được.”
Sử Kiến Nghiệp xấu hổ giải thích.
“Còn có thể đứng lên không?”
“Không vấn đề có gì, quần áo của tôi đâu?”
Cư Ứng Phong ném cho cậu một túi quần áo mới rất to.
“Mấy cái đồ từ trong tù mang ra rất xui, tôi ném hết rồi.”
Sử Kiến Nghiệp mở túi to ra, bên trong đồ trong đồ ngoài đều có đủ.
Sử Kiến Nghiệp một bên mặc quần áo, một bên hỏi.
“Chó nhà anh tên là gì vậy? Hồi nãy tôi nói chuyện với nó mà nó không thèm quan tâm tôi.”
“Thỏ.”
“Ừm?”
Sử Kiến Nghiệp tưởng gọi cậu, ngẩng đầu nhìn về phía Cư Ứng Phong, con chó kia cũng đứng lên, đi đến bên chân Cư Ứng Phong lắc lắc cái đuôi. Cư Ứng Phong ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó.
“Tôi nói con chó của tôi tên Thỏ.”
“A!?”
Sử Kiến Nghiệp bĩu môi, như thế nào cũng không nghĩ tới, biệt hiệu của mình thế mà lại là tên của một con chó đốm.