Tư Trấn Khấu rời khỏi huyện Thái Hòa.
Cùng rời đi với y là những quan lớn trong kinh thành cũng rời đi giống như ong vỡ tổ, cũng có vài tiểu nhân vật thì lưu lại huyện Thái Hòa.
Vì để tiễn Tư Trấn Khấu, vào một buổi tối, người nhà họ Yến cùng Tư Trấn Khấu ngồi vây quanh một cái bàn, Liễu Thanh Mai cố ý trở về nhà thật sớm làm một bàn lớn đồ ăn, mọi người đều vui vẻ. Chỉ là khi những người đó từ kinh thành tới huyện Thái Hòa, Tư Trấn Khấu liền bảo Thẩm Trác cùng Lăng Cửu đi ra ngoài tránh né, nơi tránh né chính là huyện Thanh Thủy bên cạnh.
Thẩm Trác là quân sư của Tư Trấn Khấu, Lăng Cửu là trung tướng dưới tay, đồng dạng đều bị ánh mắt thiển cận của hoàng đế kia mà cả nhà bị giết, chỉ còn lưu lại một huyết mạch duy nhất là họ. Giờ phút này tự nhiên không thể một lần nữa hiến thân. Vì thế, Tư Trấn Khấu liền bảo hai người bọn họ đi ra ngoài tạm tránh, chờ tiếng gió dừng lại thì hãy quay trở về. Y đã chuẩn bị tốt tinh thần chịu chết, không thể kéo thêm hai người này vào.
Thẩm Trác cùng Lăng Cửu đều là người thông minh, một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đối với tính mạng phá lệ trân trọng, nghe theo kiến nghị của Tư Trấn Khấu, không có đi theo y nữa, bọn họ cũng biết, lần này có đi mà không có về.
Việc này cực kỳ bí ẩn, khi quý phi nương nương tới, mọi người đều đã hiểu, cũng chỉ vì chuyện của Tư Trấn Khấu, để phòng ngừa vạn nhất, ngay cả người thân cận nhất với Lăng Cửu là Hoàng Bách Xuyên cũng không được biết.
Thẩm Trác cùng Lăng Cửu giống như cùng nhau đột nhiên biến mất khỏi huyện Thái Hòa.
Thân phận của hai bọn họ, vẫn luôn tồn tại giống như là hai tiểu nhị, có ánh sáng rực rỡ của Tư Trấn Khấu tồn tại, hai người này tự nhiên là không có ai để ý tới, những người tới từ kinh thành, cũng chỉ gấp gáp tìm tới Tư Trấn Khấu, cũng không ai để ý tới hai bọn họ.
Tư Trấn Khấu rời đi, người nhà họ Yến cũng tinh thần sa sút mất mấy ngày, nhưng vì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, sinh ý tửu lầu vẫn phải có người quán xuyến, mỗi ngày vội tới vội đi, tâm tình trầm trọng cũng giảm đi không ít.
Hoàng Bách Xuyên mấy ngày nay vẫn luôn du đãng bên cạnh Cửu Cung Cách, giống như một u linh màu trắng bay tới bay lui.
Khi hắn biết tới thân phận của Tư Trấn Khấu, là khi thấy các đại quan đến từ kinh thành tới, trong lúc nhất thời cũng rất kinh ngạc, cùng khiếp sợ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Mấy ngày trước Thẩm Trác cùng Lăng Cửu đột nhiên cùng biến mất, tuy hắn là một tên tham ăn nhưng cũng không phải là một bao cỏ, đầu óc vẫn khá tinh tế, cảm thấy thân phận hai người bọn họ cũng không đơn giản chỉ là tiểu nhị.
Hai gã sai vặt đi theo tướng quân, sao có thể chỉ là người râu ria, tự nhiên là nhân tài cực kì thân tín.
Lăng Cửu khẳng định không phải là gã sai vặt bình thường.
Trong lòng Hoàng Bách Xuyên nghĩ như vậy, mấy ngày nay lại không thấy người, cũng không có một chút tin tức, rốt cuộc là đi đâu rồi a?
Hắn cùng Lăng Cửu ở cùng với nhau cũng chỉ bởi vì đồ ăn... Bị ăn luôn cũng chính là vì đồ ăn, nghĩ đến đây, Hoàng Bách Xuyên chua xót lau nước mắt một phen.
Thật sự quá sơ xuất, đại ý thất kinh châu a.
Ngẫm lại trước kia hắn ở kinh thành, tuy nói không phải ngoa, nhưng những cái tửu lâu hắn đi qua, mọi người nhìn thấy hắn đều phải khách khí ba phần, chào hỏi hắn một tiếng, phục tùng hầu hạ hắn, chỉ có hắn từ trước tới nay chiếm tiện nghi người khác, chưa bao giờ có người khác chiếm tiện nghi của hắn a.
Hơn nữa, lần chiếm tiện nghi này lại rất lớn, Hoàng Bách Xuyên xụ mặt, khẩu khí này hắn nuốt thế nào cũng không trôi, thề nhất định phải đem món ngon nơi này ăn hết, mới bằng lòng bỏ qua.
Lần đó Lăng Cửu cũng không biết từ nơi nào học được, làm ra một cái bánh bơ kem, Hoàng Bách Xuyên là lần đầu tiên được ăn thử, bánh rất ngọt, rất thơm, mềm, mịn, khi cho vào miệng liền hòa tan. Chính cái bánh bơ kem đó đã khiến hắn bị hãm sâu vào, kết quả ăn xong bơ, mình cũng bị ăn luôn, nói ra toàn là nước mắt a. (Ai nha, ngại quá, che mặt-ing)
Hoàng Bách Xuyên còn nhớ rõ, cái bánh kia cũng không lớn, chỉ to bằng cái chén (bát ăn cơm nhé), khi ăn xong hắn còn chưa đã thèm, kỳ thật mấy thứ như mứt hoa quả gì đó khi hắn ở kinh thành đã ăn qua không ít, lại chưa từng để bụng tới món nào như vậy.......
Bánh kem bơ gì đó, hắn mới không phải nhớ thương, chỉ là hắn có chút không cam lòng!
Mới chỉ ăn một chút bánh kem ngọt, đã đem chính bản thân mình bán đi, nếu nói ra chuyện này, còn không phải bị mọi người cười chết.
Hoàng Bách Xuyên cảm thấy mối thù này cần phải đòi lại, không thể để Lăng Cửu chiếm đi tiện nghi dễ dàng như vậy, nhưng mấy ngày nay đều không nhìn thấy gia hỏa Lăng Cửu đó, hắn hướng Yến Bạch Thu tìm hiểu tin tức, Yến Bạch Thu lại một dạng thần thần bí bí, còn nói qua đoạn thời gian nữa liền biết, nếu không tính mạng Lăng Cửu sẽ khó giữ. Hoàng Bách Xuyên không hỏi thăm được tin tức, đầu óc liền bắt đầu suy nghĩ miên man, lo lắng sốt ruột, mới đầu là không cam lòng, tức giận bất bình, sau chuyển thành lo lắng.
Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì đi?
Vì thế hắn cả ngày lượn lờ phụ cận Cửu Cung Cách, muốn nhìn thấy Lăng Cửu, hoặc là gặp người có thể giúp hắn chuyển lời tới Lăng Cửu, thời gian này hắn rất lo lắng an nguy của Lăng Cửu....
Từ từ, có phải hay không có điểm không thích hợp?
Rõ ràng là gia hỏa đó khi dễ hắn, chiếm tiện nghi hắn, như thế nào hắn còn không phải lo lắng cho hỗn đản kia, Hoàng Bách Xuyên cảm thấy đầu óc của chính mình chắc chắn bị hỏng rồi, nhưng thân thể lại không nghe theo sai sử, sau một lúc giãy giụa, hắn liền bồi hồi đi tìm Yến Bạch Thu.
"Cái kia... Yến Bạch Thu, ngươi thật sự không biết Lăng Cửu đi đâu sao? Cũng đã vài ngày trôi qua, chính là bóng hình của hắn ta cũng không có nhìn thấy a, ngươi một chút cũng không lo lắng cho an nguy của hắn sao?" Không yên tâm lại đến truy vấn lần nữa, hắn tới tửu lầu liền đi thẳng vào sau bếp, đi theo phía sau Yến Bạch Thu, giống như một âm hồn bất tán.
Ở sau bếp, mấy cái sư phó hiện tại làm đồ ăn cũng tốt lên rõ rệt, tuy rằng vẫn không tới được mức như Yến Bạch Thu, nhưng cũng là không tồi, hắn hiện tại chỉ đứng ở trên lầu quan sát khách nhân, hay đi sau bếp để ý các phó bếp một chút, đại bộ phận đều không có việc gì.
Yến Bạch Thu dừng lại bước chân, nhìn bộ mặt lo lắng của Hoàng Bách Xuyên, trong lòng cảm thấy buồn cười cùng vui mừng.
Cuối cùng là nhớ ăn hay nhớ người a, bất quá có khi Lăng Cửu cũng không đoán được thật sự lại hiệu quả như vậy, khi hắn đau khổ theo đuổi, người này lại cố tình chỉ nhớ thương đồ ăn. Yến Bạch Thu đã không ngừng nghe qua Lăng Cửu oán giận rằng, người hắn thích trong lòng, trong mắt, ngoài đồ ăn ra thì không còn nhìn thấy gì khác, vì đồ ăn ngon có thể đem chính mình bán đi.
Hiện tại người không còn ở nơi này, ăn ngon cũng không còn, hắn nhìn ra được, Hoàng Bách Xuyên lúc này là thật sự lo lắng cho Lăng Cửu.
"Tiểu Xuyên a, việc này ta thật sự không biết, nếu ta sớm biết, đã nói cho ngươi nghe, hơn nữa Lăng Cửu chỉ là gã sai vặt của Tư đại ca, ta quan tâm tới hắn làm gì." Yến Bạch Thu làm một bộ dáng không sao cả.
Thái độ này khiến Hoàng Bách Xuyên nổi giận, hắn trừng mắt liếc nhìn Yến Bạch Thu, tức giận nói:"Ngươi sao có thể như vậy? Mấy ngày rồi ngay cả cái bóng của Lăng Cửu cũng không thấy, nếu hắn đã xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Hắn tốt xấu gì cũng là một người sống sờ sờ a, cùng ngươi ở chung một đoạn thời gian như vậy, liền tính chỉ là một con mèo, một con chó cũng có cảm tình a, Yến Bạch Thu, ta không nghĩ ngươi là một người máu lạnh vô tình như vậy, ta đã nhìn lầm ngươi!"
Yến Bạch Thu có chút cạn lời nhìn thoáng qua Hoàng Bách Xuyên đang chỉ ngón tay vào mình, hai gò má như ngọc hiện lên màu hồng, bộ dáng phẫn nộ cau mày. Cái dạng này của hắn mà bị Lăng Cửu nhìn thấy, cũng không biết hắn sẽ kích động thành cái dạng gì.
"Ngươi thật sự lo lắng cho an nguy của Lăng Cửu?" Yến Bạch Thu tặc lưỡi tùy ý nói.
Hoàng Bách Xuyên cũng không thèm ngụy trang, trực tiếp thẳng thắn nói:"Đúng, ta phi thường lo lắng, hiện tại ta rất muốn biết hắn đang ở đâu."
Yến Bạch Thu tỉnh bơ:"Ta nhớ rõ mấy ngày trước vẫn có người luôn nguyền rủa hắn chết không được tử tế, có chuyện này sao?"
"Không có! Khẳng định là ngươi nghe nhầm!" Hoàng Bách Xuyên phủ quyết, sau đó thần sắc uyển chuyển, bi ai, làm bộ dáng vô cùng đáng thương, lôi kéo góc áo Yến Bạch Thu, miệng lưỡi cầu xin:"Yến Bạch Thu, ngươi làm ơn, giúp đỡ ta, nói cho ta biết, Lăng Cửu giờ đang ở đâu được không?" Mấy ngày nay vì nghĩ về chuyện của Lăng Cửu, cơm ăn cũng không ngon, ngủ cũng không ổn, cả người đều hôn hôn trầm trầm, đặc biệt là khi Tư Trấn Khấu rời khỏi huyện Thái Hòa, lúc trước toàn bộ huyện Thái Hòa đều náo nhiệt, sau đó liền khôi phục bình thường, cả người hắn đều trở nên táo bạo.
Những lão thần tử đó đến rồi cũng đi hết, Tư Trấn Khấu cũng đã đi được mấy ngày, hắn cố ý quan sát trên dưới, Lăng Cửu không có rời đi theo bọn họ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không thể đoán trước?
Chỉ một thoáng, Hoàng Bách Xuyên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như trong tâm hồn bị khuyết thiếu gì đó, mặc kệ là chỗ nào, đều rất khó chịu.
Yến Bạch Thu yên lặng nhìn hắn, đem thần sắc thống khổ trên người Hoàng Bách Xuyên vỗ vỗ bả vai, nhỏ giọng nói:"Tiểu Xuyên, ngươi đừng lo lắng, hai ngày nữa Lăng Cửu sẽ trở lại, thật sự, ta không có lừa ngươi."
Mây đen giăng đầy đầu Hoàng Bách Xuyên lập tức tan biến, con ngươi bn ra ánh sáng rực rỡ, bắt lấy tay Yến Bạch Thu vội vàng truy vấn:"Thật vậy chăng? Vậy thật sự là tốt quá, vậy bây giờ hắn ở đâu, khi nào trở về, mấy ngày nay rốt cuộc hắn đã đi đâu, cũng không cùng ta nói một tiếng." Nói xong trên khuôn mặt như nhọc kia lại lộ ra biểu tình ủy khuất.
Yến Bạch Thu nhìn thoáng qua, yên lặng quay đầu.
Nha, mỹ nhân a, không thể nhìn chằm chằm, Tư đại ca mà biết, bản thân sẽ gặp tai ương a. (K xuống giường đc nha )
Đáng tiếc Lăng Cửu không hề có ở nơi này, nếu không khẳng định sẽ đem người này ăn đến xương cốt cũng không chừa lại dù chỉ một khối.